Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 156: Ngươi Chờ
Cảnh giới của Diệp Không kém nàng quá nhiều, lại không biết rõ tình hình, nếu cô gái vừa ra tay, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lúc này, Phong Tứ Nương đột nhiên buông miệng ra, nói một câu, tạm thời cứu được một mạng của Diệp Không, đương nhiên, chính cô ta cũng không biết.
– Bát thiếu gia, biết tỷ tỷ tốt, cũng nên thăm hỏi tỷ tỷ một chút a…
Phong Tứ Nương mắt mị như tơ, thốt ra âm thanh cầu khẩn, tuy nàng đã khiến Diệp Không hài lòng, nhưng mà nàng vẫn không thích dùng miệng.
– Bát thiếu gia?
Nữ tu mỹ mạo nhướng mày, cảm thấy xưng hô này có chút quen tai.
Nữ tu mỹ mạo trong lòng thầm thì: ” Thăm hỏi là có ý gì?”, cũng không có vội vã ra tay, tiếp tục nhìn xem cuộc chiến.
– Phong lão bản, tỷ nhịn không được, ha ha.
Diệp Không cũng không có phản đối, trường bào xốc hết lên, bò lên trên giường.
– Ngươi tên tiểu tặc không có lương tâm này, đến bây giờ mở miệng vẫn còn là Phong lão bản.
Phong Tứ Nương nhấc chân sẳng giọng.
Diệp Không cười nói:
– Vậy tỷ nói nên gọi là gì?
– Gọi tỷ tỷ, đại tỷ.
– Gọi a di được không?
– Tốt lắm, vậy ngươi liền kêu a di đi.
– Ha ha, không tiến chỉ sợ ngươi không muốn, Tứ Nương tỷ, kỳ thật ba mươi vẫn còn rất trẻ mà.
Nữ tu mỹ mạo gần như muốn hộc máu, nghẹn không nổi nữa, hai người này đúng là không biết dị là gì! Vậy mà dám ở trước mặt mình, nói những lời bỉ ổi này.
Bất quá nói ngược lại, người ta không có mời ngươi tới nghe, thời điểm nam nhân cũng nữ nhân làm việc này, ngoại trừ nói những lời này còn có thứ gì để nói? Chẳng lẽ muốn một bên ngâm thơ tác đối, một bên XXXX?
Cũng không có để cho nữ tu mỹ mạo kia phải đợi lâu, Diệp Không rất nhanh liền tiến quân thần tốc, trong phòng lập tức phát ra một tiếng hừ dài làm say lòng người, chờ đợi nửa năm, rốt cuộc cũng đợi được thời khắc ngư thủy tẫn hoan này. ( đại loại như cá nghịch trong nước)
….
Vốn tưởng xem xong Ngọc Bồ Đoàn, nữ tu mỹ mạo tưởng nam nhân có đồ chơi gì mình đều biết. Ah, nguyên lai chính là như vậy, ừ, nam nhân yêu thích, chính là sự tình này, chính là tra tấn nữ nhân như vậy.
Tuy Diệp Không cùng Phong Tứ Nương đã vì nàng mà làm dụng cụ dạy học thực tiễn, nhưng vị nữ học sinh này lại không có chút cảm kích. Con chó nam con chó nữ! Đi chết đi!
Nữ tu mỹ mạo ánh mắt trừng lên, cực phẩm pháp khí Bát Giác Sa Bàn trong tay một lần nữa hành động, Sa Bàn phát ra hào quang màu vàng rực rỡ.
Chỉ cần thu hồi lại tấm màn, thả ra Bát Giác Sa Bàn, Diệp Không cùng Phong Tứ Nương hẳn là phải chết ngay tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, một đạo thần thức vô cùng cường hãn đột ngột quét tới, nhanh chóng tập trung vào nữ tu mỹ mạo.
– Ông t…r…ờ….i…! Là Nguyên Anh Kỳ!
Nữ tu mỹ mạo bị dọa đến sắc mặt lập trắng bệch. Tấm màn này tuy có thể ẩn giấu được thân hình cùng linh lực, thế nhưng vẫn có người có thể xem thấu, đó chính là tu sĩ so với nàng cao hơn hai cảnh giới.
Trước mắt nàng chỉ mới Trúc Cơ, vậy thì, chỉ cần người có thể phát hiện ra nàng, tất nhiên là Nguyên Anh kỳ lão quái vật.
Hoàng Tuyền lão tổ lúc đầu cũng không có phát hiện, dù sao Diệp Không cũng ở xa một chút, người ta lại không có vọng động linh lực, hơn nữa còn ẩn nấp trong tấm màn, nhưng khi nữ tu mỹ mạo sử dụng pháp khí, Hoàng Tuyền lão tổ vốn nhạy cảm liền lập tức phát hiện.
Chạy tới đã không còn kịp, cho nên hắn lập tức dùng thần thức cường đại để áp bách nữ tu mỹ mạo, đồng thời dùng linh hồn cấu kết với Diệp Không:
– Tiểu tử, ở bên giường của ngươi có một tên Trúc Cơ kỳ muốn giết ngươi!
Diệp Không đang trong cảm giác tôn tử của mình cuồn cuộn tiến vào bên trong Phong tỷ tỷ liền lập tức khẩn trương hẳn lên, đưa tay ném ra một cái Hỏa Cầu thuật.
Bất quá nữ tu mỹ mạo kia đã chạy trốn, thu hồi lại tấm màn, nhảy lên Bát Giác Sa Bàn lúc này đã biến lớn gấp đôi, phóng ra ngoài theo cửa sổ.
Diệp Không chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng, rống lên một tiếng:
– Tên khốn kiếp kia, ngươi chạy đi đâu.
Vừa nói vừa nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ mắng to:
– DM ngươi, đánh lén bà mẹ ngươi ấy? Chết tiệt đồ Lessbian!(gay) Lão tử nhớ rõ ngươi rồi, sau này thấy ngươi một lần giết một lần.
Cô nàng nữ tu kia tuy bay rất nhanh, nhưng cũng nghe được rõ ràng, bị Diệp Không mắng mấy câu nàng đỏ bừng cả mặt. Trong nội tâm mắng, chưa thấy qua Tu tiên giả như vậy, miệng đầy thô tục, quả thực không khác gì mấy tên du côn vô lại, thật sự là đáng hận, về sau có cơ hội, nhất định phải giết hắn đi, báo mối nhục ngày hôm nay.
Bất quá nghĩ đến du côn vô lại, nữ tu mỹ mạo bất giác nghĩ đến địa phương nào đó của Bát thiếu gia, nàng vừa đến liền nghe tới danh tiếng của Bát thiếu gia, đó chính là một tên du côn vô lại thật sự, còn làm một vở tuồng kịch gì đó ca ngợi du côn, thì ra chính là tiểu tử này.
Biết rõ thân phận của Diệp Không, nữ tu mỹ mạo cũng biết mình lầm, Diệp gia cùng Man tộc có mối thâm cừu đại hận, Bát thiếu gia nhà này làm sao có thể là tu sĩ Man tộc được chứ?
Bất quá khẩu khí hôm nay nuốt không trôi, hừ, họ Diệp vô lại kia, ngươi chờ đó!
– Bát thiếu gia, ngài đây là…A…!
Phong Tứ Nương lúc ấy đang trong cơn ý loạn tình mê, căn bản là cái gì cũng không biết, nghe Diệp Không mắng to mới mở to hai mắt ra, nhưng ai biết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước giường có một chậu rửa mặt lớn, dưới lầu lại có một tiểu cô nương đang ngẩng đầu nhìn về phía này.
– Tiểu Hi Thước! Nhìn cái gì vậy?
Phong Tứ Nương khiển trách đuổi đi tiểu cô nương, lúc này mới quay người lại.
– Bát thiếu gia, chuyện gì vậy?
Phong Tứ Nương nghi hoặc hỏi.
– Vừa rồi cái tên bán nam bán nữ kia muốn đánh lén chúng ta, bị ta đánh chạy.
Diệp Không không muốn nói quá nhiều với nàng.
Hào hứng đã bị cuộc tập kích đánh cho không còn, hai người mới chuẩn bị mặc quần áo, ngược lại là Phong Tứ Nương còn không có hồi sức, nằm ở trên giường, đưa hai cái chân tròn vo qua, dùng cái chỗ đầy lông cọ vào trên đùi Diệp Không.
– Được rồi, đợi lần sau đi, đừng có lại làm cho đùi đệ ướt sũng đấy.
Diệp Không tâm tình cực độ khó chịu, mình vừa không có bảo vật, tu vi lại thấp, tên tu sĩ này vì sao phải giết mình? Không chọc nàng cũng không trêu nàng, nếu không phải là có Hoàng Tuyền lão tổ, sợ là hôm nay chết như thế nào cũng không biết.
– Tiểu tặc không có lương tâm.
Trông thấy Diệp Không không còn hào hứng, Phong Tứ Nương cũng không dây dưa nữa, lau lau người mình, cũng mặc quần áo xuống giường.
– Lão tổ, ngươi xong việc chưa? Cái tên vừa rồi đánh lén ta rốt cục có lai lịch như thế nào? Tại sao hắn phải đánh lén ta?
Diệp Không dùng linh thức câu thông với Hoàng Tuyền lão tổ.
– Đã xong.
Hoàng Tuyền lão tổ gặp được loại sự tình này cũng không còn tâm tư nữa, còn phải đề phòng đối phương quay lại, hắn một bên dùng Sưu Hồn đại pháp cắt đi trí nhớ hôm nay của Tiểu Oanh, một bên hồi đáp:
– Ta cũng không biết nữ tu sĩ này lai lịch thế nào, bất quá nàng nhất định là một đệ tử được sủng ái trong đại môn phái, người bình thường làm gì có cực phẩm pháp khí.