Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 151: Quá Là Nhanh


Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 151: Quá Là Nhanh


Lô Cầm cùng Tiểu Hồng đều đang bận rộn xem kịch, Trương Ngũ Đức cùng huynh đệ Lô gia bàn bên này cũng không chú ý tới, vừa khéo để Diệp Không vụng trộm chuồn đi.
Diệp Không không biết ai tìm chính mình, thầm nghĩ tám phần là Phong Tứ Nương có ý nghĩ kia, trong nội tâm không khỏi thầm khen, ở địa cầu hắn vốn thích nữ nhân thành thục, chẳng qua là lúc đó không có điều kiện, lúc này đi tới Thương Nam đại lục này cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Lúc này thanh âm Hoàng Tuyền lão tổ vang lên trong đầu:
– Ta khi cái bộ kịch đó, cực độ không có ý nghĩa, tranh thủ thời gian tìm cho lão tổ ta một cô nương.
Kỳ thật gọi Diệp Không đi ra, chính là ý muốn của Phong Tứ Nương, thế nhưng lại ngại mất mặt, không phải nàng không có ý chủ động, nàng chỉ sợ chủ động lại bị Diệp Không cự tuyệt, vậy thật xấu hổ chết người rồi.
Tuy nàng thân ở chốn phong trần, cũng có được không ít qua lại, thế nhưng từ khi làm lão bản đến nay nàng đã không tiếp khách nữa, mấy năm nay cũng không có cảm giác cần đến, những nam nhân trước kia đều bị nàng đùn đẩy, có ra nhiều tiền hơn cũng không được.
Làm một lần oán một lần, nữ tử phong trần khi thu tay cũng không còn để ý tới chuyện kia nữa., càng không có khả năng chủ động chuyện kia. Nhưng khi nàng gặp được Diệp Không, nàng phát hiện mình lại có chút không nhịn được, khỏa tâm hồn khô héo lại bắt đầu tươi tốt, từ cái lần thừa dịp loạn bắt được cái thứ phía dưới của Diệp Không lần trước là có thể thấy được, về sau lại chủ động giúp hắn thu dọn, mỗi lần vào lúc tối Phong Tứ Nương lại nghĩ đến một cảnh kia, nghĩ đến mức nàng không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Vậy mà cái tên tiểu tử vô lương tâm kia đã nửa năm không có xuất hiện, hôm nay nhận được tin tức, Diệp Không muốn tới, nàng đặc biệt sửa sang lại cách ăn mặc, nhưng thật không ngờ người ta lại một lúc mang tới hai nữ nhân xinh đẹp.
Bất quá Phong Tứ Nương cũng không nhụt chí, lão nương càng lớn tuổi càng thùy mị, không phải có rất nhiều nam nhân đều ưa thích nữ nhân lớn hơn mình mấy tuổi sao.

Đương nhiên, niên kỷ của nàng so với Diệp Không không chỉ là lớn một chút, nếu Diệp Không không phải là người xuyên việt, hắn cũng sẽ không có tâm tư kia. Mấu chốt là trước kia Diệp Không cũng được hai mươi tám tuổi rồi, cộng thêm ba năm này, tâm lý cùng được hơn ba mươi tuổi rồi, cho nên Diệp Không không có một điểm cảm giác Phong Tứ Nương lớn hơn mình.
– Phong Tứ Nương, ai tìm ta?
Diệp Không đi theo Phong Tứ Nương đi đến một căn phòng.
Hắn luôn luôn nói chuyện với người một cách bình tình tự nhiên, cho dù là nữ tử xinh đẹp cũng sẽ không làm hắn thất thố. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm Phong Tứ Nương động tâm, nữ tử phong trần ghét nhất đúng là loại nam nhân thấy nữ nhân thì con mắt liền sáng hừng hực, bất quá điều này cũng làm cho Phong Tứ Nương không nắm chắc lắm, đến cùng hắn có vừa lòng mình không? Đó là một vấn đề rất quan trọng.
Kỳ thật giả bộ đúng đắn cũng không phải là chuyện gì tốt, nói như vậy, chính là hại người không lợi mình. Tổn hại tế bào não của Phong Tứ Nương, Diệp Không trong lòng cũng là thầm suy tính, Phong Tứ Nương này rốt cuộc có bằng lòng để mình thượng nàng không đây, dù sao mọi ngươi không quen, lần trước mặc dù có chút tiếp xúc, thế nhưng cũng không biết là lần này người ta có nguyện ý hay không.
Diệp Không không biết tâm tư của Diệp Không, Phong Tứ Nương cũng không dám chủ động tiếp cận, trong nội tâm thở dài, đẩy cửa phòng ra, vẫn là một gương mặt tươi cười xinh đẹp nói:
– Bát thiếu gia, người tìm ngài, đang chờ ở trong này.
Đúng là có người chờ Diệp Không, bất quá cũng không phải người trọng yếu gì, chính là tiểu cô nương tên gọi Tiểu Oanh.
Từ nửa năm trước, Diệp Không muốn đem cô nương này ăn thịt, nhưng không có thành công, Phong Tứ Nương đã đem cô nương này lưu lại cho Diệp Không, nhưng mà nửa năm nay, Diệp Không vội vàng tu luyện, không có thời gian đến đây, sớm đã quên cô bé này rồi.
– Bát thiếu gia, rốt cuộc ngài đã tới.
Tiểu Oanh nhiệt tình chào đón, nhờ phúc của Bát thiếu gia, nàng vẫn luôn bảo vệ được sự trong trắng của mình, thậm chí bồi rượu nàng cũng không cần đi, chỉ cần ở một chỗ đợi Diệp Không.
– Đúng là Tiểu Oanh nha!
Diệp Không gật gật đầu, đi vào trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ.
– Bát thiếu gia đúng là không có lương tâm, chắc người đã quên Tiểu Oanh rồi.
Tiểu Oanh nhiệt tình dán sát người vào Diệp Không, tuy nàng vẫn là một xử nử, nhưng kinh nghiệm thì không kém gì ai, một bên mắng, một bên lại ngồi trên đùi Diệp Không, phô ra thân thể uốn éo của nàng, như có như không ôm lấy cổ Diệp Không, từ từ mài đi nhuệ khí của Diệp Không.
– Ha ha, làm sao quên được chứ, không phải là ta đã đến rồi sao.
Phong Tứ Nương thấy một màn này thì lửa nóng dâng tràn trong lòng, hận không thể đẩy ra Tiểu Oanh, tự mình hầu hạ Bát thiếu gia, nhưng dù sao niên kỷ của người ta cũng xứng với Diệp Không, thân thể lại trong trắng, mình dù sao cũng không thể sánh bằng được.

– Bát thiếu gia cứ hảo hảo tâm sự cùng Tiểu Oanh, tỷ tỷ ta liền đi ra ngoài trước.
Phong Tứ Nương đè xuống chua xót trong lòng, dịu dàng khẽ chào, cười đi ra.
– Ah, Phong lão bản, ngươi giữ cửa dùm ta, vạn nhất các nàng…
Diệp Không không có nói rõ, nhưng Phong Tứ Nương vẫn có thể hiểu được, đây là hắn sợ nhị nữ biết được, muốn mình yểm trợ.
– Bát thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi, vở kịch này muốn xong cũng phải một canh rưỡi nữa, ngài cứ tận hứng chơi đi, ha ha.
Phong Tứ Nương che miệng cười đi ra ngoài.
Một canh rưỡi tức là ba giờ đồng hồ, nam nhân dù cường thịnh thế nào, cũng đủ chơi. Bất quá tiếc nuối chính là, chơi cũng không phải là Diệp Không, mà là một người hoàn toàn khác.
– Cô gái nhỏ này như thế nào?
Diệp Không hỏi.
– Không được đâu, kém xa, nhớ năm đó, lão tổ ta đến nữ tử Ảnh tộc cũng đã từng chơi qua, khuôn mặt kia mới gọi là tươi ngon mọng nước, dáng người kia mới gọi là nóng bỏng, kia…
Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm xưa, Hoàng Tuyền lão tổ hơn phân nửa cũng không phải là hảo hán gì, hắn chính là ưa thích đem chuyện năm xưa treo ở ngoài miệng.
– Tiểu Oanh này cũng xem như không tệ rồi, là hoa khôi của Tàng Xuân Lâu rồi, không được thì coi như xong.
Diệp Không đứng dậy liền muốn rời đi.

Hoàng Tuyền lão tổ liền nóng nảy:
– Ai, chớ đi nha! Tuy so ra kém với nữ tử Ảnh tộc, nhưng cô gái này cũng có thể chấp nhận được, ai kêu lão tổ ta đói đến phát sợ rồi.
Cắt, biết rõ ngươi có tiện nghi còn thích khoe mẽ. Diệp Không cười trộm một tiếng, lại nói:
– Hôm nay cho ngươi hoàn thành tâm nguyện, ngày mai chuẩn bị luyện tiếp một đống Tích Cốc đan cho ta, sau đó chúng ta sẽ tìm một chỗ luyện pháp thuật.
Hoàng Tuyền lão tổ mắng:
– Ngươi tiểu tử này sao có thể tính toán như vậy chứ, hài tử giống như ngươi, ta nguyền rủa tiểu kê kê của ngươi luôn ở trạng thái này…
– Cái này không cần ngươi quan tâm, ngươi có đáp ứng hay không?
Cũng không phải là Diệp Không lợi dụng, mấu chốt là nếu như hiện tại không đề ra yêu cầu gì với hắn, thì khi hắn luyện đan xong, nhất định sẽ đưa yêu cầu gì đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.