Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 146: Bộ Tuồng Mới
– Ta cũng được tính là một danh nhân của Nam Đô thành này, vì sao lại không có truy tinh tộc vậy?
Diệp Không rầu rĩ không vui nói.
Lô Cầm khanh khách nở nụ cười:
– Huynh bây giờ không còn là danh nhân rồi…, hơn nửa năm không xuất hiện, làm gì có người nói chuyện về huynh nữa, hiện tại tiêu điểm đàm luận của dân chúng Nam Đô thành chính là gà rừng và vỏ chuối, trăm dặm ngoài thành, quán trà ven đường, bất chấp mọi thứ, bên trong hay bên ngoài đều là nói về bọn hắn.
– Oa, nổi danh như vậy!
Diệp Không vừa chua vừa xót đau lòng hỏi thăm:
– Bọn gà rừng đó rất tuấn tú sao?
– Đúng nha!
Hai nữ cùng một chỗ nở nụ cười khanh khách, vừa cười vừa nói:
– Bất quá Bát thiếu gia càng đẹp trai hơn.
– Cái này còn không sai biệt lắm.
Trong nội tâm Diệp Không rất là thỏa mãn, vừa định để cho Tiểu Hồng hành động nhanh hơn, đột nhiên trong đầu nghe được một âm thanh nuốt nước miếng.
– Không tốt! Quên mất là còn một tên sắc quỷ!
Diệp Không trong nội tâm kêu to, tranh thủ thời gian kéo quần lên, đối với Hoàng Tuyền lão tổ mắng:
– Này, lão quỷ chết tiệt kia! Ngươi xem đã đủ chưa?
– Thôi đi pa ơi…, có cái gì hay chứ, ngươi xem lão tổ ta là chim non sao? Nhìn lại ngươi xem, nhỏ như vậy!
Hoàng Tuyền lão tổ khinh thường mắng lại.
– Có nhỏ cũng lớn hơn ngươi!
Động tác của Diệp Không làm cho Tiểu Hồng có chút kỳ quái, hơn nữa quá đột ngột, làm cho ngay cả Lô Cầm cũng chú ý tới.
– Diệp Không ca ca, huynh đang làm gì ở đó thế? Tiểu Hồng tỷ, sao tỷ vẫn còn quỳ vậy?
Lô Cầm nháy nháy con mắt hỏi.
– Không có không có, không có việc gì, chẳng qua là tỷ mới véo cho hắn một cái mà thôi.
Tiểu Hồng mặt đỏ bừng tranh thủ đứng lên.
– Vậy sao mặt tỷ lại đỏ như vậy?
– Tỷ véo hắn, hắn liền đá ta, chúng ta mới đùa giỡn một chút.
Tiểu Hồng một tay bưng mặt, một bên giải thích.
– Đá một cái tỷ liền xấu hổ?
Lô Cầm có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được cái gì, nàng hay vẫn là người rất đơn thuần, sao có thể nghĩ đến, Diệp Không không phải dùng chân bình thường đá, mà là dùng cái chân thứ ba của hắn chứ.
Việc ứng phó Lô Cầm thì giao cho Tiểu Hồng giải quyết, Diệp Không vội vàng đối phó tên lão tổ lưu manh trong đầu.
– Này, lão tổ, van xin ngươi lần sau đừng có vô thanh vô tức rình xem trộm người khác có được không, tôn trọng tư ẩn của người khác là phẩm chất cơ bản của công dân, có biết bị nhìn trộm trong thời gian dài, sẽ để cho ta sinh ra tâm lý biến thái bạo lộ cuồng ( thích khoe hàng) không…
– Nào có nghiêm trọng như vậy, ngươi vốn chính là bạo lộ cuồng…
Hoàng Tuyền lão tổ cũng biết sai rồi, không hề lẽ thẳng khí hùng như hồi nãy, mà là lẩm bẩm:
– Nhìn xem thì có gì chứ, được rồi, tính là ta sai á.
– Cái này còn không sai biệt lắm, về sau có loại tỉnh cảnh này thì ngươi phải nhắc ta.
– Lão tổ ta cũng muốn gái nha, ngươi biết mà, lão tổ ta đã mười vạn năm không có đụng vào nữ nhân, mười vạn năm là bao lâu, ngươi có biết không hả, tiểu tử? !!!!!
Diệp Không cả giận nói:
– Ngươi làm sao có thể nói loại lời này chứ, nửa năm trước, Nhị phu nhân, không phải ngươi đã sờ soạng đủ rồi sao? Còn mười vạn năm.
– Thói quen, thói quen.
Hoàng Tuyền lão tổ mặt đỏ lên, nói sang chuyện khác:
– Các ngươi vừa rồi trò chuyện bộ tuồng gì mà sao nghe hấp dẫn quá vậy? Lão tổ ta cũng phải xem, tốt nhất là tuồng không mặc gì, nam nhân cùng nữ nhân, không mặc quần áo, làm chuyện kia, ha ha, sau đó biên thành tuồng ọi người xem.
Diệp Không té xỉu:
– Lão tổ, ngươi…cũng là người xuyên việt sao, JAV ngươi cũng biết.
Lúc ăn cơm giữa trưa, Diệp Không liền nói với Trần Cửu Nương, muốn cùng nàng ra ngoài xem tuồng, nhưng Trần Cửu Nương lại ngại vết sẹo trên mặt, không muốn đi ra ngoài, chết sống đều không đi, nói nàng mang theo mạng che mặt nàng cũng không đi.
Diệp Không biết rõ, Trần Cửu Nương cái này đã không chỉ… là vấn đề về vết sẹo thuần túy, mà đã là vấn đề tâm lý, trường kỳ ở trong nhà không chịu đi ra ngoài, làm cho nàng sợ hãi, sợ gặp người lạ, sợ người ta bàn tán vết sẹo của nàng.
– Quên đi, vậy thì mẹ ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.
Ý tưởng đi tìm thuốc cho Trần Cửu Nương trong lòng Diệp Không càng thêm mãnh liệt rồi, nếu muốn giải quyết những vấn đề này của Trần Cửu Nương, cũng chỉ có chữa cho tốt mặt của nàng, nàng đã không có vết sẹo thì tự nhiên là chướng ngại tâm lý cũng không còn, đương nhiên là nàng sẽ không còn sợ nữa.
Buổi chiều, tại cửa ra vào của Tàng Xuân Lâu.
Thời tiết rét lạnh, lại ngăn không được sự nhiệt tình của người xem, trước ô cửa bán vé người xếp thành một hàng dài, 50 văn xem một hồi, mặc dù không rẻ, nhưng đại bộ phận thị dân Nam Đô thành này vẫn có thể chịu được.
Có hai loại vé, 50 văn chính là vé thường, ngồi ở hàng sau, mỗi người một cái ghế lớn, bên cạnh ghế có một ly trà thơm; còn có một loại vé hơi đắt, là hàng phía trước, đó là một cái bàn tròn nhỏ, mỗi bàn có 4 cái ghế, mỗi ghế là hai mươi lượng bạc, cung cấp một chút điểm tâm đơn giản.
Hàng phía trước nhờ gần, nên thấy rõ ràng, hơn nữa ngồi trước cũng rộng rãi, cho nên người có chút tiền đều tranh mua vé hàng trước, về phần những người mang theo thân bằng hữu hảo, càng là bao một lần mấy bàn.
Bởi vì như vậy nên khó tránh khỏi chuyện cháy vé, có một lão tiên sinh đang ảo não vì chuyện này, hắn sớm đã nghe nói đến có một bộ tuồng đang hot, hôm nay đến xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, không ăn cơm trưa mới tới được, ai ngờ xếp hàng một hồi, hàng phía trước đã không còn chỗ.
Cũng không phải lão ham thoải mái, mấu chốt là tuổi hắn hơi lớn nên thính lực không được tốt cho lắm, sợ ngồi xa nghe không rõ.
– Lão tiên sinh, hàng sau cũng không tệ lắm, chỉ có 50 văn
Nhân viên bán vé nói.
Được, nếu như đã đến, cũng không thể trở về tay không, lão tiên sinh vừa định rút tiền, bên cạnh có một hán tử trẻ tuổi, thoáng kéo cánh tay của lão tiên sinh:
– Hắc, ngài vừa nhìn là biết người có thân phận, sao có thể cùng những người quê mùa kia ngồi cùng một chỗ đấy.
Lão đầu không vui nói:
– Nghề nông chính là căn bản của một nước, là tiền đề để ổn định đất nước, ngươi làm sao có thể khinh thường những nông hộ ( hộ làm nông) này như thế, nếu không có hoa màu lương thực do họ làm ra, ngươi cơm đều ăn không đủ no, còn có thể đứng ở chỗ này sao? Đừng nói ngươi có tiền, đất hoang cằn cỗi, ngươi có thể đem bạc làm cơm ăn sao?
Mấy người phía sau đúng là người từ nông thôn đi lên, nghe xong lời nói của lão tiên sinh, lập tức nhìn hằm hằm vào tên hán tử đó.
Tên hán tử này kỳ thật chỉ là một người đầu cơ vé, không nghĩ tới một câu nói tùy tiện của mình, liền bị người nhìn chằm chằm vào như vậy, biết rõ không thể để chuyện này từ đùa thành thật được.
Hắn cười khổ một tiếng, xuất ra hai vé hàng trước, nói ra:
– Lão tiên sinh không nên tức giận, ta chỉ là muốn bán vé mà thôi, không có ý gì khác, vé này do ta mua vào sáng sớm, buổi chiều tạm thời có việc, không có thời gian xem, muốn bán lại cho lão, mỗi vị trí ba lượng bạc.