Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 144: Danh Nhân
Thương Nam đại lục vốn là khuyết thiếu hạng mục giải trí, chỉ vẻn vẹn có mấy bộ tuồng đế vương khen lão tướng, dân chúng sớm đã xem đến nhàm.
Thời điểm này, do Diệp Không làm chủ bày ra, Lô gia huynh đệ đảm nhiệm đạo diễn, Tri Danh thư sinh ghi từ hát, huynh đệ Long Hổ bang biểu diễn, bộ tuồng phản ánh một bộ phận nhân sinh của lưu manh này liền ngang trời xuất thế.
Bộ tuồng này vừa xuất thế, lập tức đưa tới oanh động, những cái…kia dân chúng đã bao giờ được xem cái này nha, trong đó chẳng những có tình bạn làm rung động lòng người, còn có tình yêu, càng có kinh tâm động phách diễn võ, đều là những thứ mà các bộ tuồng lúc trước không có, sao có thể không oanh động chứ.
Bốn tháng trước, bắt đầu biểu diễn ở Tàng Xuân Lâu, đến bây giờ vẫn là chật ních người xem, có rất nhiều người mộ danh mà đến, còn có rất nhiều người nhìn một lần chưa đủ, một lần lại một lần nữa đến xem lại, mỗi lần xem lại đều rơi nước mắt.
Căn cứ vào đề nghị của Diệp Không, Long Hổ huynh đệ hội sẽ là một series phim, tập 1 sẽ được gọi là Long huynh Hổ đệ.
Kỳ thật tình tiết câu chuyện cũng không có gì, đơn giản chính là giang hồ huynh đệ, gặp bộ khoái bất lương, đại ca bị hại chết, anh em kết nghĩa cự tuyệt tiền tài phú quý, cùng người xấu đồng quy vu tận.
Chính là đề tài làm phim máu chó của Hồng Kong trên địa cầu thập niên 90, nếu như là ở trên địa cầu thì sẽ bị mắng cho không còn một manh giáp, thế nhưng ở trên Thương Nam đại lục lại không giống vậy. Những người thị dân của Nam Đô thành nhìn xem rất là mới lạ nha, nhân vật chính không còn là đế vương vương tướng, cũng không phải thư sinh tài tử, mà là những tên du côn vô lại ở bên người, tình tiết đối với bọn họ đã rất khúc chiết phức tạp rồi, còn có, kịch võ trong đó, đều là dùng công phu thật, Thương Nam đại lục chính là thích xem võ công, người thật PK với nhau.
Bộ tuồng phất lên, Long Hổ bang cũng phất lên. Dân chúng vốn đối với mấy tên lưu manh này vừa hận vừa sợ, nhưng bởi vì bộ tuồng này, ấn tượng của mọi người đối với mấy tên lưu manh này đã có đổi mới, du côn đã biết giảng nghĩa khí giang hồ.
Trước kia tại tửu điếm, đều là mắng to bọn du côn vô lại ăn xong không trả tiền, nhưng bây giờ, chỉ cần là thành viên của Long Hổ bang, tất cả các lão bản trước kia đều nhiệt tình lôi kéo đám huynh đệ du côn bọn họ đến ăn uống chùa.
Còn có, trước kia nếu Long Hổ bang muốn mời một cao thủ gia nhập thì sẽ rất khó, cao thủ đều là muốn đi khảo thi Võ trạng nguyên, hoặc là đi quan phủ hay quân doanh nhậm chức, tối thiểu nhất cũng là muốn đi tiêu cục làm Võ sư, đứng đắn luyện võ, ai mà nguyện ý cùng một đám du côn lăn lộn trên đường cả ngày chứ?
Nhưng mà bộ tuồng này vừa diễn xong, việc này lại bất đồng, những cái…kia Võ sư đều là chủ động muốn gia nhập, công phu hơi kém chút thì trực tiếp không thu.
Sức ảnh hưởng của vở tuồng là vô cùng lớn, ngay cả các huynh đệ của Long Hổ bang bây giờ cũng bất đồng với khi trước, trước kia hai bên tranh đoạt địa bàn gây ra rất nhiều mâu thuẫn, thì bây giờ mở miệng hay ngậm miệng đều là “Huynh đệ”, “Nghĩa khí”. Mà ngay cả các việc như quấy rối dân chúng cũng ít đi, mỗi tên đều cảm giác mình đều thành danh nhân rồi, nếu đi ăn cơm chùa…thật sự là mất thân phận.
Những điều này đều là những điều mà Diệp Không rất vui vẻ muốn nhìn thấy, hắn ngược lại tịnh không để ý tới việc này kiếm được bao nhiêu tiền, hoặc là thu thêm được mấy tiểu đệ, điều hắn mong muốn chính là, hắn rốt cuộc cũng có thể thông qua cố gắng của mình, thay đổi một số người.
Ai nói Thương Nam đại lục là thế giới người ăn thịt người? Ai nói nơi đây chỉ có thực lực mà không có những điều khác? Ai nói nơi này chỉ có lãnh huyết cùng tàn nhẫn?
Sự thật chứng minh, người khác với động vật, nơi đây cũng có chính nghĩa, tình bạn, nhiệt huyết, tôn trọng,…những điều tốt đẹp này đều ẩn chứa trong lòng của mỗi người.
Mặc dù có là tối tăm, mọi người vẫn hướng chỗ có ánh sáng mà đi.
Diệp Không không có vĩ đại như vậy, cũng không cuồng vọng như vậy, không có sức lực đem Thương Nam đại lục biến thành thiên đường, thế nhưng ít nhất hắn cũng hy vọng…người bên cạnh cũng có thể được hưởng thụ những điều này, và hắn đã thành công.
– Diệp Không ca ca, bản lĩnh của huynh thật là lớn. Các ca ca của muội đều cảm thấy, bộ tuồng du côn này chính là thiên cổ kỳ trân, hiện tại bọn họ đều bội phục huynh muốn chết rồi!
Lô Cầm lúc nói chuyện lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp, môi hơi mỏng nói chuyện rất nhanh, nói xong mỉm cười, viên nốt ruồi mỹ nhân dưới môi dường như cũng đang cười.
– Cái này đã tình là cái gì, lúc này mới tập 1, về sau còn có tập 2, tập 3, hàng loạt bộ tuồng, uội muốn xem cũng xem không xong.
Diệp Không cười rất đắc chí.
– Có thật không? Còn có tập 2? Diệp Không ca ca, muội cũng bội phục huynh muốn chết rồi.
Lô Cầm từ nhỏ lớn lên bên cạnh các ca ca lưu manh, tự nhiên đối với bộ tuồng này cũng có cảm xúc thật lớn, cho nên nghe nói còn có phần mới liền vui vẻ nhảy dựng lên.
– Nô tì cũng rất bội phục Bát thiếu gia!
Tiểu Hồng đang quỳ cũng ngẩng đầu nói ra, nàng cố ý nói rất chậm, như vậy làm nổi bật đôi môi mềm đỏ hồng no đầy của nàng, đôi mắt to ngập nước câu dẫn nhân tâm.
Diệp Không nuốt nước bọt, nói ra:
– Nói cả buổi, ta đây còn chưa có được xem qua, bị các ngươi nói trong nội tâm ca cũng ngứa ngáy, xế chiều đi Tàng Xuân Lâu xem tuồng, hai người các ngươi ai đi?
Diệp Không nói xong, tay phải như là tùy ý duỗi ra, giống như là đặt trên vai Tiểu Hồng, kỳ thật lòng bàn tay của hắn chậm rãi luồn xuống phía dưới, muốn đi văn vê cái thứ phình lên trước người Tiểu Hồng.
Diệp Không ngồi ở trên bàn tròn dành cho bốn người, Lô Cầm vừa vặn ngồi ở đối diện, căn bản là nhìn không thấy trò mờ ám này của hai người, nàng chẳng qua là cảm thấy có thể đi ra ngoài rất là vui vẻ, nàng cười nói:
– Đương nhiên là bọn muội đều đi, hiện tại Tàng Xuân Lâu đã trải qua sửa chửa, dưới lầu được đổi thành rạp hát, lại làm thêm một cái cửa riêng biệt ọi người đi vào, nam khách nữ khách đều không có phân biệt.
Diệp Không âm thầm gật đầu, xem ra cái rạp hát này sinh ý xác thực rất tốt, nếu không Phong Tứ Nương cũng sẽ không cam lòng đem tầng thứ nhất cải tạo lại thành rạp hát. Mặt khác việc này cũng nói rõ con người Phong Tứ Nương cũng rất biết buôn bán, hiểu được biến báo, đem rạp hát làm thành một nhà riêng biệt, như vậy có thể hấp dẫn những người xem là nữ đến coi, cửa mở tài vào.
Diệp Không đang muốn nói gì, thì cảm thấy phía dưới có thứ gì mãnh liệt xiết chặt lấy, vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt dễ thương của Tiểu Hồng đang mỉm cười nhìn mình, mà tay của nàng thì đang cầm lấy…
Hưởng thụ, cảm giác giống như chạm phải điện vậy, rất tê dại, rất xốp giòn!
Kỳ thật Tiểu Hồng lúc bắt đầu thật đúng là cho rằng Diệp Không muốn phạt nàng quỳ, nhưng khi tay của hắn với đến…, nàng đã biết được tiểu tử này nhẫn nhịn nửa năm, hiện giờ là muốn ăn chút điểm ngọt…