Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 123: Diệp Văn


Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 123: Diệp Văn


Diệp Vũ sau một hồi thêm thắt vào câu chuyện, Diệp Văn căm tức, trong lòng của hắn đối với tên ngu ngốc này cũng tràn ngập ghen ghét và khinh bỉ, lập tức mang theo Diệp Vũ đi tới, tới đây làm gì? Đương nhiên là cảnh cáo Diệp Không một chút, không được dây dưa với tiểu Hồng!
– A, là Nhị ca Tam ca.
Diệp Không tuy trong lòng không thoải mái, nhưng mặt mũi vẫn phải cho.
– Ha ha, còn nhận thức chúng ta nha, nghe nói ngươi nổi danh, chúng ta còn sợ ngươi không nhận người đấy.
Diệp Văn âm dương quái khí nói ra.
– Nhị thiếu gia Tam thiếu gia, mau mời ngồi.
Trần cửu nương cũng không dám đắc tội hai đại thiếu gia của Nhị thái thái gia, cũng nhiệt tình nghênh đón, đi qua bên cạnh Diệp Không còn trừng mắt, ý tứ làm cho Diệp Không nghẹn lại, đừng có bốc hỏa.
Diệp Văn tiến vào, trông thấy tiểu Hồng đang húp cháo, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, cháo của lão tử bên kia không uống sao? Lại tới đây uống?
Nhưng sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn thấy Lô Cầm, nha đầu kia lông mày nhỏ nhắn mắt to, cặp môi đỏ mọng hơi mỏng, cái miệng nhỏ nhắn, phía dưới cằm lại có một nốt ruồi tiểu mỹ nhân
Một chữ để hình dung, đó chính là “Đẹp”. Là một nữ hài xinh đẹp, niên kỷ lại nhỏ, ta thích! Diệp Văn nhìn thấy Lô Cầm, lại nhìn Diệp Không, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Cái kẻ đần này, quá đào hoa a, ăn cháo cũng có hai mỹ nữ, mẹ kiếp, như thế nào không ăn cháo bằng lỗ mũi đi?
– Thỉnh ngồi bên này.
Trần cửu nương nhìn Nhị thiếu gia đang ngẩn người nhìn Lô Cầm, sợ Diệp Không điên lên, vội vàng nói ra.
– A, không khách khí.
Diệp Văn đối với gương mặt xấu của Trần cửu nương, nhịn biểu lộ buồn nôn xuống, tiếp tục cười nói.
– Ta cũng chưa có ăn điểm tâm đâu, nếu không mọi người cùng nhau dùng, đều là người một nhà cả.
Vốn Trần cửu nương chuẩn bị dẫn bọn họ ra chính sảnh ngổi, nhưng Diệp Văn lại muốn chết, đặt mông ngồi vào bên cạnh bàn ăn, ngồi bên cạnh Lô Cầm.
Diệp Vũ đi theo phía sau thấy đại ca tán gái, mặc kệ việc của hắn, trong nội tâm phiền muộn, nhưng không nói nên lời, chỉ có trừng liếc tiểu Hồng, cũng ngồi xuống bàn ăn.
Bên cạnh bàn ăn không có bao nhiêu cái ghế, một cái đã bị Diêp Văn ngồi, ghế chủ tọa của Trần cửu nương Diệp Vũ cũng không có ý tứ ngồi, hắn chỉ nhìn thấy cái ghế tiểu Hồng vừa ngồi nhường lại mà thôi.
Nhưng bờ mông của hắn chưa ngồi xuống, chợt nghe Rầm Ào Ào một tiếng, Diệp Không không khách khí mà rút cái ghế của hắn định ngồi.
Cũng may Diệp Vũ phát hiện nhanh, chỉ lảo đảo, cũng không có ngồi xuống mặt đất.
– Diệp Không, ngươi làm gì thế?
Lửa giận trong lòng Diệp Vũ lập tức bùng phát.
Không khí trong đại sảnh lạnh xuống, chẳng ai ngờ rằng Diệp Không lại không nể tình, vừa thấy mặt đã phát bưu, tiểu Hồng đứng ở bên cạnh luống cuống tay chân, Trần cửu nương lại liên tục chớp mắt với Diệp Không.
– Không có việc gì, cái ghế này không phải ngươi có thể ngồi mà thôi.
Diệp Không cũng không muốn đánh nhua với hắn, kéo cái ghế qua bên cạnh, sau đó lại đi xách một cái ghế, sau đó đặt ở sau mông của Diệp Vũ.
Diệp Vũ có chút không hiểu, nếu như ngươi muốn phát bưu với ta, tại sao còn lấy ghế giúp ta đây? Những người khác cũng có cách nghĩ như vậy, đều cảm thấy cử động này của Diệp Không có chút khó hiểu.
– Tam ca, ta gọi ngươi một tiếng Tam ca, đó là tôn trọng ngươi, lấy ghế cho ngươi, cũng là huynh đệ nên làm.
Diệp Không vừa cười vừa nói, sau đó vỗ tay một cái, vỗ vào vai của Diệp Vũ, làm cho hắn ngồi xuống ghế, sau đó lại cúi đầu rất gần nói ra.
– Nhưng mà… Cho dù là huynh đệ, có một số việc cũng phải phân rõ ràng, cái ghế kia vừa rồi, là ta ngồi, cái ghế ta ngồi qua, không thích người khác ngồi!

Câu này làm cho Diệp Vũ trọn mắt há hốc mồm, Diệp Không đứng thẳng, cười cười, nói tiếp.
– Hi vọng Tam ca minh bạch ý tứ của tiểu đệ.
Ý tứ rất rõ ràng, không phải nói cái ghế, mà là nói nữ nhân a. Lời ngầm chính là, tiểu Hồng là cái ghế của lão tử, chỉ có thể bị lão tử ngồi, lão tử giúp ngươi tìm cái ghế khác cũng không sao, nhưng ngươi muốn ngồi cái ghế của lão tử… Đó là chuyện không thể thương lượng.
Diệp Văn Diệp Vũ đều không ngốc, lập tức minh bạch ý tử của Diệp Không. Diệp Vũ trông thấy Diệp Không công nhiên cướp người, “con vịt” của mình đun sôi lại bay, trong lòng của hắn tức giận càng thêm khó nhịn, nhưng hắn vẫn có chút sợ Diệp Không, nhất là cái bộ mặt cười hi hi nhưng lại là sấm chớp mưa bão.
– Ca!
Diệp Vũ cầu khẩn nhìn Diệp Văn, trông cậy vào hắn ra mặt chủ trì công đạo.
Nhưng Diệp Không không có nói rõ, Diệp Văn cũng không chủ đông làm rõ, khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười lạnh, đột nhiên quát tiểu Hồng.
– Tiểu Hồng! Có hiểu quy củ hay không? Ta và tiểu Vũ đến ăn điểm tâm, ngươi còn không mau chóng lấy thêm hai cái chén cho chúng ta? Một điểm quy củ đều không có! Làm cho người cười nha hoàn của chúng ta đi ra ngoài với vợ lẽ lại không nhận ra chủ tử!
Diệp Văn cũng là nhân vật lợi hại, mấy câu nói đã đánh sụp ván cục, đây là nói cho Diệp Không biết, cũng nói cho tiểu Hồng, làm rõ, bất kể như thế nào, ngươi chỉ là vợ lẽ, chúng ta mới là chủ tử, mới là người quyết định vận mệnh của ngươi!
– Vâng.
Tiểu Hồng cũng minh bạch mình chính là tâm điểm tranh đoạt, nàng vui vẻ khi Diệp Không cho thấy lập trường, lại lo lắng bọn họ náo loạn, nếu như vậy, Nhị thái thái trở lại, sẽ cho nàng nếm mùi đau khổ.
Tiểu Hồng muốn đi lấy chén cho Diệp Văn Diệp Vũ, nhưng Diệp Không lại giữ chặt nàng, sau đó mạnh mẽ ấn nàng ngồi xuống ghế, nói ra.
– Cháo của ngươi mới uống một nửa, ở chỗ của ta, bất kể là ai, đều là khách nhân của Diệp Không ta, loại chuyện nhỏ nhặt như lấy chén, phải do chủ nhân ta lấy là được.

Diệp Không đã bảo trì khắc chế lớn nhất, giống như lúc trước, hắn đã sớm dùng chân đá bay hai người này, mẹ kiếp, tới sân nhà của lão tử còn kiêu ngạo như vậy?
Tiểu Hồng đúng là không thể nuốt nổi chén cháo này, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không ngẩng đầu cũng có thể cảm thụ được ánh mắt hung dữ của Diệp Văn Diệp Vũ.
– Tiểu nhân.
Diệp Vũ nói một tiếng, tiếp nhận chén cháo mà Diệp Không đưa qua, sau đó đặt mạnh lên bàn, làm cho cháo bắn tung tóe ra bàn.
Diệp Văn vẫn bảo trì bình thản hơn so với đệ đệ của mình, tiếp nhận chén cháo uống một ngụm, còn khen một câu không tệ, sau đó đặt chén cháo lên bàn, nhìn Lô Cầm bên canh, hỏi:
– Vị muội muội này nhìn thật lạ mắt, không giống như nha đầu trong Diệp phủ chúng ta, không biết có thể cáo tri danh tính hay không?
– Nàng là muội muội của ta, tên là Lô Cầm.
Diệp Không nói xong đẩy Lô Cầm ra, bảo nàng trở về phòng, sau đó ngồi xuống cười nói.
– Nhị ca sao lại rảnh rỗi tới chỗ chúng ta đi dạo thế, hay là có việc? Nếu không chậm trễ chính sự của hai vị huynh trưởng, ta không thể đảm đương nổi a.
Diệp Văn cười một cái, nói ra:
– Đương nhiên, không có việc gì ta tới làm gì? Ngươi cho rằng ta không có công việc sao? Ngươi muốn chơi tâm tính, ca ca ta cũng không có thời gian chơi với ngươi đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.