Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 119: Tham Niệm


Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 119: Tham Niệm


– Đừng thế mà, nếu như hắn gặp gỡ một đối thủ có thực lực cường hãn, hậu quả cũng chỉ có chết! Mà ngươi cũng thành người vạ lây, sẽ thành công dã tràng, nếu như bị người ta biết sự tồn tại của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng chỉ có một chữ, chết! Ngươi muốn chết cùng hắn sao?
Mỗi câu mỗi chữ của tâm ma giống như gõ lên tâm khảm của Hoàng Tuyền lão tổ, trong mắt của hắn càng ngày càng cuồng nhiệt, hô hấp của hắn càng ngày càng ngưng trọng.
Hắn đã không để ý tới việc luyện chế một khỏa trái cây Khang Lương Thụ còn lại nào nữa, mặc kệ nó rơi xuống mặt đất, dính đầy tro bụi, cứng rắn nện lên một khối đá xanh.
– Nhanh! Đây là lúc hắn suy yếu nhất, chế trụ hắn, dùng Sưu Hồn Đại Pháp đạt được đồ vật mà ngươi mong muốn, đừng do dự, lên đi… Ngươi là Hoàng Tuyền lão tổ thì có cố kỵ gì chứ? Giết nhiều người như vậy, còn muốn giả thành Thánh Nhân hay sao?
Tâm ma trong lòng càng độc ác hơn, Hoàng Tuyền lão tổ dữ tợn trừng mắt, đôi bàn tan nhỏ bé từ từ tiếp cận đỉnh đầu của Diệp Không.
Lúc này Diệp Không căn bản không có ý thức được nguy hiểm hàng lâm, hắn đang nhắm mắt đắm chìm vào việc luyện hóa linh khí, sau đó loại bỏ tạp chất trong linh khí, làm phong phú linh khí trong khí hải của mình.
– Đúng, cứ như vậy, đem hai tay đặt lên đỉnh đầu của hắn, thả linh lực ra, không phải linh lực của ngươi không nhiều sao? Có được thân thể của hắn, thì sẽ lấy được linh lực của hắn, vật cạnh thiên trạch (vật đua trời lựa), chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn… Thế giới này chính là như vậy, muốn trách thì chỉ có thể trách hắn không cẩn thận.
Hai tay Hoàng Tuyền lão tổ giơ lên trên đỉnh đầu của Diệp Không, nhưng chậm chạp không có hạ xuống, trước mắt hiển hiện một màn, chính là lời nói lúc phẫn nộ của Diệp Không.
– Tóm lại ta sẽ không trở thành loại người này, cái loại tiên nhân ích kỷ vô tình chỉ biết đến bản thân của mình, ta không thích.
Sau đó là lời nói trước khi Diệp Không tiến vào tu luyện.
– Ta không phải sợ ngươi một người nhàm chán nha, ngươi không quan tâm ta nói chuyện với ngươi, vậy ta đi tu luyện.
Trong nội tâm của Hoàng Tuyền lão tổ lại rống lên một lần nữa.

– Ngươi nhanh đè nén xuống đi, ngươi thật sự càng sống càng ngu xuẩn, nhớ rõ tộc nhân Ảnh tộc kia không, hắn cũng là bằng hữu của ngươi, nhưng ngươi lại lợi dụng người ta, lúc này mới trộm bảo vật Ảnh tộc, bằng không thì sao ngươi có thể sống tới bây giờ?
– Đúng, bằng hữu.
Đột nhiên Hoàng Tuyền lão tổ nhớ tới hai chữ bằng hữu, ánh mắt đột nhiên thanh minh, hai cái bàn tay nhỏ bé mạnh mà khẽ run rẩy, thân thể thoáng cái lui về phía sau.
– Có tiền cùng tiêu, có cơm cùng ăn, gặp nạn cùng gánh… Không phải huynh đệ, nhưng thân hơn hẳn huynh đệ… Vì huynh đệ mà lao vào nguy hiểm, cũng không nhíu mày một chút…
Trong miệng Hoàng Tuyền lão tổ mặc niệm.
Tâm ma không cam lòng với thất bại của mình, quát lên.
– Ngươi chớ ngu ngốc, cái gì bằng hữu chó má? Tại Thương Nam đại lục này làm gì có bằng hữu? Nếu hắn đem ngươi trở thành bằng hữu, thì tại sao đề phòng ngươi, không đem linh khí trả lại cho ngươi?
– Đúng nha.
Ánh mắt của Hoàng Tuyền lão tổ lại lợi hại, nhưng này lúc, nhưng lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Diệp Không.
– Người khác hại ta, lão tổ ngươi sẽ không hại ta, bởi vì chúng ta là bằng hữu nha, có tiền cùng tiêu, có đan cùng ăn, gặp nạn cùng gánh ra.
– Không! Chúng ta là bằng hữu! Lão tổ ta quyết không làm chuyện vô nhân tính ích kỷ không bằng súc sinh này!
Trong nội tâm của Hoàng Tuyền lão tổ hét lên điên cuồng, cuối cùng khu trục tâm ma trong lòng.
Trong lòng mỗi người đều có tâm ma, chỉ có thể dùng lực lượng của bản thân mà đối kháng tâm ma, mà lực lượng này và thực lực linh lực cũng không có quan hệ, chỉ có tình ý, chính nghĩa, trách nhiệm mới thủ vững bản tâm.
Hoàng Tuyền lão tổ thở dài ra một hơi, lại ngồi xuống, ngọn lửa màu xanh lại xuất hiện, lại một chiêu, một trái Khang Lương Thụ bay tới…
– Tiểu tử, coi như ngươi vận khí tốt, lão tổ ta giết người vô số, không nghĩ tới hôm nay không thể hạ thủ, hừ, nếu sau này ngươi không giúp ta tìm được Ngụy linh căn, xem ta đánh ngươi thế nào nhé!
Hoàng Tuyền lão tổ nói thầm, tiếp tục luyện chế Tích Cốc Đan, mà Diệp Không cũng không có cảm giác được, mình đã trải qua một hồi sinh tử đại kiếp.
– Oa, lão tổ, ngươi là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, luyện loại Tích Cốc Đan trụ cột nhất này, cũng nện xuống mặt đất sao?
Diệp Không tỉnh lại, nhìn thấy trên mặt đất là một trái cây Khang Lương Thụ nện xuống đất biến thành bãi chất lỏng.
– Đúng nha đúng nha, là người thì sẽ có thất thủ nha.
Hoàng Tuyền lão tổ cười xấu hổ.
– Ha ha, bất kể nói thế nào, ta cũng phải cám ơn ngươi, lần này, ta có thể hảo hảo mà bế quan trường kỳ rồi.

Diệp Không tuy cười toe toét, nhưng cũng nhìn ra được hắn thật tình cảm ơn.
Hoàng Tuyền lão tổ cười ha hả.
– Cái này tính toán cái gì, chúng ta là bằng hữu nha.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra một câu này, trong nội tâm thậm chí xuất hiện cảm giác vô cùng thoải mái.
Diệp Không cũng rất kinh ngạc, lần đầu tiên nghe lão gia hỏa nói như vậy, có chút ít tò mò nhìn Hoàng Tuyền lão tổ.
Lão gia hỏa bị hắn nhìn làm trên mặt nóng lên, phát nhiệt, cả giận nói ra.
– Ta cũng không phải là làm không công, nhớ rõ phải dẫn ta đi dạo thanh lâu a.
– Ha ha, ta nói ngươi sẽ không hảo tâm như vậy, đơn thuần là vì bằng hữu mà giúp ta.
Diệp Không tháo linh thạch xuống, trận pháp lập tức tiêu trừ.
– Không phải bằng hữu, lão tổ ta sớm nuốt ngươi!
Hoàng Tuyền lão tổ nói thầm một câu, phát hiện hắn giải trừ trận pháp, lập tức hô lên.
– Này này! Ngươi muốn để cho người khác trông thấy ta sao?
– Vậy ngươi phải rút vào trong tiểu kiếm đi.
Diệp Không cười xấu xa.
– Khẩu thị tâm phi, biết rõ ngươi là gia hỏa qua sông đoạn cầu mà, lợi dụng xong lão tổ là đuổi người, đúng hay không?

Hoàng Tuyền lão tổ mắng một câu, càng co lại càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một đám khói màu xanh, tiến vào pháp khí tiểu kiếm.
Nhưng trong nháy mắt hắn đi vào, hắn dừng lại một chút, sau đó phân ra một luồng khói xanh, bay về phía đầu Diệp Không.
– Chớ né! Lão tổ cho ngươi lưu một tia thần thức, về sau không cần bảo ta đi ra, có thể dùng thần thức đối thoại.
– Ah, thú vị, cái này giống như bộ đàm vậy, còn không cần phải gặp nhau mới nói được.
Diệp Không lại dùng tư duy của hắn câu thông.
– Lão tổ lão tổ, ta là lão Bát, gọi lão tổ.
– Đầu óc ngươi thấm nước à? Không có việc gì đừng quấy rối ta! Lão tổ ta đã thoát khốn, còn nữa a, đi Tàng Xuân Lâu nhớ rõ gọi ta a.
Hoàng Tuyền lão tổ lớn tiếng mắng vang lên trong đầu Diệp Không.
– Đợi một chút!
Đột nhiên Diệp Không nghĩ tới vấn đề.
– Thần thức của ngươi ở trong đầu của ta, có phải giống như những ngày trước ở trong đầu của ta, ta nhìn thấy ngươi cũng trông thấy, ta nghe thấy ngươi cũng nghe thấy không?
– Ngươi ngu à! Ta chỉ lưu một đám thần thức, cũng chỉ có thể trao đổi với ngươi, nhưng mà, ta đang ở trong tiểu kiếm, tiểu kiếm chính là thân thể của ta, chỉ cần ngươi không đem ta ném vào trong túi trữ vật, ta có thể thấy và nghe thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.