Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 107: Đào Bảo
– Kỳ quái, truyện Bát thiếu gia phong lưu thành tánh, mười bốn tuổi đã là khách quen của Tàng Xuân Lâu, tại sao hôm nay tặng không lại không muốn nhỉ?
Diệp Không cũng không biết là mình đã nổi danh khắp toàn thành, trốn vào trong góc hẻo lánh, đem phóng hạt giống bỏ vào trong túi trữ vật.
– Ở địa cầu lấy lão bà rất tốn sức, không thể ngờ là ở Thương Nam đại lục nữ nhân được tặng không, nếu như có thể thường xuyên qua lại, vậy thì có thể giải quyết vấn đề lớn nhất là hôn nhân rồi!
Được rồi, tiểu tử này đúng là đang cố gắng tạo phúc cho nhân loại.
Vừa đi trên đường cái, thấy có người đi lên, nhưng không phải quấy rối, mà là một đàn ông tuổi trẻ.
– Bát thiếu gia, tiểu nhân là Long Hổ Bang Lưu Bân, bái kiến Bát thiếu gia.
Tiểu tử này vừa mới nhìn rõ có người đang đứng ở ven đường, lúc này chú ý một chút.
Nhìn lại, phát hiện chính là Bát thiếu gia trong truyền thuyết, nhớ tới lời nhắn nhủ của bang chủ từ sớm.
– Nếu xảo ngộ Bát thiếu gia, lập tức tiến lên tham kiến, mặc kệ phân công.
Diệp Không đương nhiên không có việc gì phân công cho hắn, nhưng nghĩ tới rất lâu rồi không gặp Lô Tuấn Lô Nghĩa, chính mình lập tức trở lại, phải bế quan trường kỳ, vậy thì đi gặp một chút đi.
Hỏi chỗ của huynh đệ Lô Tuấn Lô Nghĩa, Diệp Không đi qua.
Hai tên huynh đệ này đang ngồi trong quán cơm khoác lác, dù sao vô sự, một bữa cơm ăn mấy tiếng đồng hồ đúng là bình thường.
Trông thấy Diệp Không đến, cả hai chạy ra nghênh đón, chào hắn.
– Miễn miễn.
Diệp Không khoát tay nói ra.
– Trong bang còn yên ổn không? Nha môn có hay tìm các ngươi gây phiền toái không?
– Nhờ phúc của Bát thiếu gia, sau lần đó, nha môn cũng không dám tìm chúng ta gây phiền toái, những tên nha dịch nhìn thấy chúng ta cũng phải khom người.
Lô Tuấn nói là sự thật, quan phủ đối với Long Hổ Bang rất khách khí, cũng là vì cảm thấy Diệp Không không dễ chọc, nếu không có Diệp Không chèo chống, thành chủ Trần Thanh Thiên đã khai đao với Long Hổ Bang rồi.
Lô Nghĩa cũng bổ sung nói ra.
– Nhân tâm trong bang rất ổn định, mọi người biết rõ sau lưng có lão nhân gia ngài đứng chống lưng, cho nên rất túc kính.
– Túc kính là làm gì? Uống rượu phao nữ nhân hay đi dạo kỹ viện?
Diệp Không mỗi lần gặp hai người này rất hoan hỉ mà gõ đầu, đây cũng là thói quen của hắn ở địa cầu, hắn lại nói tiếp.
– Làm lưu manh cũng phải có văn hóa, các ngươi có chút thời gian nên xem nhiều sách, không nên ngồi quán rượu tới giữa trưa, lần trước bảo các ngươi rồi làm series Young and Dangerous (tập tành làm giang hồ), các ngươi làm chưa? Muốn cải thiện hình tượng của các ngươi trong lòng mọi người. (PS: tiếng Anh là thằng Diệp Không cố tình nói ra)
– Biết rõ, đang làm, có mấy tên thư sinh đang ghi kịch, đến lúc đó, thỉnh Bát thiếu gia hân hạnh chỉ đạo, tham gia cái gì nhỉ?
Diệp Không nói quá nhiều từ lạ, Lô Tuấn thường xuyên quên.
– Thủ diễn thức!
Lô Nghĩa nhắc nhở.
– Đúng đúng đúng, thủ diễn thức, Bát thiếu gia ngài đa mưu túc trí, quỷ kế đa đoan…
– Thấy chưa, không có văn hóa, từ ngữ mà cũng không biết dùng, còn quỷ kế đa đoan… Ngươi mới là quỷ kế đa đoan!
Diệp Không muốn bạo Lô Tuấn một cái, nói ra.
– Các ngươi trước làm đi, có thời gian ta sẽ đi xem, cho dù không có thời gian, các ngươi không có việc đừng tìm ta, có việc thì bảo Lô Cầm chuyển cáo.
Diệp Không phân phó hết liền chuẩn bị đi, nhưng Huynh đệ Lô gia lại giữ chặt hắn, báo cáo với hắn, gần đây bọn họ thu được trong dân gian không ít tài bảo, muốn Diệp Không đến nhìn qua.
Đây cũng là Diệp Không an bài, hắn có được Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh và Ảnh Vũ, đều là bảo vật gia truyền, còn bị người khác cho rằng là rác rươi không đáng tiền.
Cho nên Diệp Không đối với bảo bối lưu lạc dân gian rất để bụng, mà Thương Nam đại lục này có mấy chục vạn năm truyền thừa, rất nhiều người trong nhà có bảo vật tổ truyền, nhưng đại đa số người nhận định thành rác rưởi.
Diệp Không nghe xong đại hỉ, lập tức đi theo Huynh đệ Lô gia trở về, đi vào một phòng nhỏ, chỉ thấy bên trong có đủ loại đồ vật.
– Những thứ này đều là bảo vật gia truyền của dân chúng trong thành, bọn họ giữ lại mà không có biết dùng, cho ít tiền, liền đem bán, cũng không biết bên trong có bảo vật hay không, kính xin Bát thiếu gia dùng tuệ nhãn giám bảo.
Lô Tuấn dẫn Diệp Không tiến vào gian phòng.
– Linh thạch.
Diệp Không nhìn thấy ở giữa những món đồ này có mấy khỏa đồ vật sáng bóng.
Linh thạch tổng cộng có năm khối, tuy hơi ít, nhưng có còn hơn không, Diệp Không trực tiếp cất vào trong túi trữ vật.
Có thể kế tiếp, Diệp Không cũng không biết có đồ tốt gì, có bồn có bình, có côn gỗ có cỏ cây, còn có cây quạt, có sách vở, có tấm gương, tóm lại, rực rỡ muôn màu, đồ chơi gì cũng có, còn có rất nhiều thứ Diệp Không không cách nào nói ra tên của nó, không biết là gì.
Diệp Không không hiểu, có thể là có người hiểu, lập tức, Diệp Không đi gọi Hoàng Tuyền lão tổ, kêu gọi cả buổi, cuối cùng mới đánh thức lão gia hỏa này dậy.
– Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, đến tối rồi sao?
Hoàng Tuyền lão tổ đối với việc Diệp Không đánh thức hắn rất bất mãn.
– Lão tổ, nhanh mở to hai mắt xem đi, thiệt nhiều bảo vật đây này.
Diệp Không đắc ý nói ra.
Hoàng Tuyền lão tổ thả thần thức ra, sau đó làm ra bộ dáng rất giật mình, nói to:
– Oa! Thiệt nhiều rác rưởi a!
– Không phải chứ, những thứ này đều là bảo bối cất chứa trong dân gian, ngươi chớ xem thường chúng, Ảnh Vũ và Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh mà ta tu luyện đều là tìm được từ những thứ ngươi cho là rác rưởi.
Diệp Không nói ra.
– Đó là ngươi vận khí tốt, dẫm nhằm *** chó!
Hoàng Tuyền lão tổ đưa ngón tay nói ra.
– Ngươi không thấy rác rưởi đầy đất sao, Tam Diệp Lan sinh trưởng không tới mười năm đã bị hái xuống, còn dùng đào mộc ngàn năm xa hoa để cất chứa, có rắm để dùng à! Còn nữa, đây chính là hắc thạch, là một quặng thô có ẩn chứa thiết tinh hàm lượng thấp nhất, thật sự là tặng người cũng không ai thèm nhận, một khối linh thạch có thể mua 100 khối… Còn có những cái mảnh vỡ này, đều là tàn phiến pháp khí, nhưng đều là những pháp khí chế tác kém nhất, tàn phiến đánh rắm để dùng à?
Đồ vật trong phòng bị Hoàng Tuyền lão tổ nói không đáng một xu, Diệp Không không tin nói ra.
– Trong nhiều đồ vật như thế mà không có món nào hữu dụng sao?
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói ra.
– Có thì có một hai kiện, nhưng mà… Lão tổ ta cũng không phải là đầy tớ của ngươi, dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?
– Không phải chứ, ngươi cũng đừng tính toán quá chi li, chẳng phải mời ngươi xem thôi sao, ngươi còn muốn chỗ tốt gì chứ?
Diệp Không có chút không vui, lão gia hỏa này quá hà khắc, chút việc nhỏ ấy cũng đòi chỗ tốt.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ lạnh một câu, nói ra.
– Tuy giúp ngươi nhìn bảo vật đơn giản, nhưng trong đó có bảo vật tốt nhất, là tài liệu dùng để luyện chế nội giáp, lão tổ ta giúp ngươi chọn, đó là giúp ngươi rồi, luyện cho ngươi một kiện nội giáp, nếu ngươi đã không lĩnh tình, vậy thì thôi, chờ ngươi Kết Đan, có đan hỏa, chính mình luyện đi.