Đọc truyện Cuồng Đồ Hái Hoa – Chương 1
TIẾT TỬ
Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Mưa khói Giang Nam rực rỡ trong tiết xuân đầu tiên. Bờ Tây Hồ thành Hàng Châu, liễu xanh chập chờn trên mặt nước nhộn nhạo.
Ở Tô Đê cách bờ Tây Hồ không xa, có một tòa nhà gỗ nhỏ nằm bên bờ, trước cửa có một đình viện nhỏ, bốn phía vây quanh là hàng rào bằng trúc, căn nhà gỗ nhìn từ bên ngoài như nơi bỏ hoang nhưng trong sân đình lại được quét dọn hết sức sạch sẽ. Bên trong có một cái ao nhỏ, mặt nước xanh như mảnh liễu rủ xuống. Một cánh cửa gỗ khép hờ, trong khe cửa có một mùi đàn hương nhàn nhạt bay ra.
Một nam tử phiêu dật mặc bạch y, dung mạo nho nhã lịch sự, tuấn mỹ vô trù, cầm trong tay một chiếc quạt xếp chuôi ngọc, tay kia dắt theo một bé gái chừng ba tuổi đi vào trong viện, khẽ đẩy cánh cửa ra, bước vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Trong nhà bày biện cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn và một cái ghế nhỏ, thêm một bếp lò dựa vào góc tường làm nơi nấu nướng. Vén màn vải lên, không gian đằng sau là phòng ngủ, bày một chiếc giường gỗ và một bàn trà.
Nam tử mặc bạch y dắt cô gái nhỏ đi vào trong rèm, bước tới bên cạnh chiếc giường.
Trên giường có một thiếu phụ mang bệnh, thần sắc tái nhợt, tiều tụy đang nằm, cuối giường là một cô bé chừng hai tuổi bất mãn ngồi cạnh, mút mút ngón tay cái của mình, đôi mắt to tròn lưu loát nhìn thẳng vào bạch y nam tử trước mặt.
Dường như người nằm trên giường ý thức được có người đi vào, chậm rãi mở mắt ra, mặc dù đã tiều tụy khô héo nhưng gương mặt vẫn như tranh vẽ, mơ hồ thấy được những nét đẹp từng có của một dung nhan tuyệt đại phong hoa ngày xưa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, vươn tay suy yếu gọi: “Thiếu Hoan, huynh đã đến rồi!” Sau đó, hai tròng mắt của nàng mở ra, mang theo sự mong chờ, dồn dập hỏi: “Chàng ấy đâu? Huynh đã giúp ta tìm được chàng rồi sao? Chàng đã đỗ Trạng Nguyên rồi, chuẩn bị trở lại cưới ta làm vợ phải không? Chàng vẫn chưa quên ta đúng không?”
Thì ra, nữ tử này vốn chính là danh kỹ Giang Nam diễm danh lan xa một thời Doãn Kiều Nô, cũng là hồng nhan tri kỷ trước đây của bạch y nam tử Quân Thiếu Hoan. Hai năm trước, nàng gặp một vị thư sinh muốn vào kinh dự thi, vừa gặp đã yêu, tự nguyện suốt đời suốt kiếp bên nhau; vì hắn ta, nàng không tiếc dùng tiền bạc dành dụm của mình, tự chuộc thân rồi cho hắn lên đường đến kinh thi tuyển. Từ đó, nàng an phận sống ở nơi này, chờ đợi phu quân trở về.
Không nghĩ tới, hai năm đã qua, tin tức của phu quân hoàn toàn không có, chỉ chừa lại cho nàng một sinh mệnh bé nhỏ. Mắt thấy nữ nhi từng ngày lớn lên, nàng bởi vì thương nhớ người yêu nên dần dần suy yếu. Nàng không thể không nhờ nhữngngười xung quanh hỏi thăm tin tức phu quân, mà người duy nhất có thể nhờ cậy chỉ có nam tử tuấn mỹ phiêu dật trước mắt, đã từng là khách đêm của nàng mà thôi.
Quân Thiếu Hoan thương tiếc nhẹ nhàng cầm bàn tay gầy yếu tái nhợt của nàng, ôn nhu nói: “Hắn quả thật đã đỗ Trạng Nguyên, cũng không quên nàng; chẳng qua là công vụ quấn thân, không cách nào dứt ra để lập tức quay về cưới nàng được, hắn muốn nàng đợi thêm mấy ngày, hắn sẽ trở lại đón nàng và Nông Nhi thôi!” Nghe vậy, Doãn Kiều Nô lộ ra một nụ cười vui mừng. Hắn không có quên nàng! Như vậy nàng có chết cũng sẽ nhắm mắt.
“Thiếu Hoan, hãy đáp ứng ta một chuyện, ta sợ mình không đợi đến ngày đó được…” Hơi thở của nàng dần dần yếu ớt, cố hết sức nói.
“Nàng nói đi! Ta sẽ vì nàng làm bất cứ chuyện gì.” Quân Thiếu Hoan ôn nhu ngắm nhìn nàng, chân thành tha thiết trả lời.
Khóe miệng Doãn Kiều Nô khẽ mấp máy, khẽ cong lên tạo thành nụ cười phảng phất quyến rũ như ngày xưa: “Nếu ta đi rồi, xin hãy đem Nông Nhi giao cho chàng, để chàng chiếu cố con bé thật tốt…Đây là thứ duy nhất ta có thể để lại cho chàng.”
Quân Thiếu Hoan mỉm cười gật đầu, “Ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ đem Nông Nhi đến bên cạnh hắn.”
Hắn tinh thông y thuật, biết rõ bệnh của nàng đã đến giai đoạn cuối, khí lực đã hao tổn hết rồi, không lâu nữa sẽ rời xa nhân thế. Cặp mắt sâu đen không khỏi dâng lên sự đau thương nồng đậm, hắn sao có thể nhẫn tâm để nàng ôm hận mà ra đi! Nhưng sự thật lúc nào cũng tàn khốc như vậy, vì sao hồng nhan lúc nào cũng bạc mệnh, lúc nào cũng phải nhận điều oan trái chứ?
Nhận được lời hứa hẹn của hắn, Doãn Kiều Nô không còn tiếc nuối điều gì, khẽ thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Lần nhắm mắt này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Quân Thiếu Hoan không nhịn được đau thương nhắm mắt lại, bi thống thì thào: “Kiều Nô, tha thứ cho ta đã nói dối nàng, lời ta nói là vì ý tốt, ta không muốn để nàng phải ôm hận mà ra đi!” Trên thực tế, phu quân của nàng mặc dù đã đỗ Trạng Nguyên nhưng cũng đã sớm vong ân phụ nghĩa quên nàng rồi. Hắn vào kinh tìm người, không ngờ kẻ hắn tìm đã sớm bám long dựa phượng*, cưới con gái của đương kim Thừa tướng làm vợ từ lâu, làm sao còn nhớ rõ người từng thề non hẹn biển cùng mình khi xưa nữa.
(*bám long dựa phượng: nguyên văn là phàn long phụ phượng, tức là thấy người sang bắt quàng làm họ, dựa dẫm vào kẻ quyền thế)
Đứa trẻ trên giường căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ chíp chíp oa oa la hét ầm lên, thân thể tròn trịa mập mạp tự động bò đến trước người Quân Thiếu Hoan, tò mò nhìn hắn.
Quân Thiếu Hoan trìu mến ôm lấy nàng, quay đầu nói với cô gái nhỏ bên cạnh: “Phong Nhi, có muốn một muội muội làm bạn không? Chúng ta dẫn con bé trở về nhé!” Đứa trẻ này nhất định sẽ trở thành một cô bé mồ côi, phụ thân của nàng nhất định sẽ không thừa nhận đấy là nữ nhi của mình.
Cô gái nhỏ gọi là Phong Nhi cao hứng nhếch môi, mãnh liệt gật đầu nói: “Tốt quá, tốt quá! Phong Nhi thích muội muội nhất!”
Hoa tàn rồi cũng sẽ có ngày nở lại, sinh mệnh tiếp nối có phải hay không cũng sẽ như thế? Quân Thiếu Hoan nhìn cô gái béo mập xinh xắn trong lòng, chậm rãi lộ ra nụ cười hiểu rõ sự đời, bình yên và ấm áp…
CHƯƠNG 1
Nguyên tiêu năm ấy, chợ hoa đèn như vẽ; trăng treo đầu cành liễu, người hẹn ước hoàng hôn.
Nguyên tiêu năm nay, trăng cùng đèn đã cũ; không thấy người năm ngoái, lệ ướt tay áo xuân.
Đêm ở Thượng Nguyên, sóng xanh Tây Hồ dập dìu nhộn nhạo, thuyền hoa trên nước đi lại như dệt cửi, chở những người khách khắp nơi đi du ngoạn lễ bái. Những tiếng hát từ bốn phương tám hương truyền tới khiến nơi đây càng thêm hữu tình đông đúc.
Mấy chiếc thuyền màu sắc rực rỡ xuất hiện trong màn sương, nhẹ nhàng lướt qua cầu. Trên đó đều là những cô thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ, các nàng nhẹ khua mái chèo, đưa những chiếc thuyền bơi đến giữa hồ. Trên thuyền đốt những chiếc đèn Bích La, chao đèn bằng vải lụa, ánh lên mặt hồ một mảnh rực rỡ huy hoàng.
Trong tiếng cười khanh khách vui vẻ, một thiếu nữ trên thuyền đem chiếc đèn hoa đăng thả vào trong làn nước, vẻ mặt thành kính mà thẹn thùng, phảng phất như đang cầu mong một điều gì đó. Chỉ thấy chiếc đèn hoa đăng chậm rãi trôi đi trên mặt nước, ánh đèn mờ ảo từ ngọn đèn dầu chiếu xuống mặt hồ xanh biếc khiến những chú cá trông càng thêm sống động, hệt như tiên cảnh chốn nhân gian.
Đêm hội hoa đăng ở Thượng Nguyên vốn có ý cầu nguyện cầu phúc, cũng chỉ có một đêm này, tất cả những thiếu nữ chưa chồng mới được phép bước ra khỏi nhà, dạo bước trên những con phố náo nhiệt đông vui. Vì vậy, các nàng đều nhân dịp này lên thuyền đi Tây Hồ để thả đèn hoa đăng. Nghe nói, chỉ cần ở trên hoa đăng viết tên của mình cùng với nguyện vọng trong lòng, sau đó đem hoa đăng thả xuống mặt hồ, nếu chiếc đèn thuận theo gió trôi đi, không hề có vật cản thì chứng tỏ mong muốn trong lòng đã trở thành sự thật.
Đứng ở đây nhìn gò má ửng hồng thẹn thùng của những cô thiếu nữ, không khó đoán ra những nguyện ước trong lòng bọn họ. Còn không phải là ôm trong mình những tư tình nhi nữ hay sao! Mỗi một chiếc đèn đều đại biểu cho lòng của một cô gái! Từ xưa tới nay, nữ nhân ai chẳng hy vọng có thể gả được cho một vị lang quân như ý, cùng nhau sống đến giai lão bạch đầu, vĩnh viễn không rời nhau. Hy vọng trời xanh có thể cho họ một con đường nhân duyên trôi chảy, không có trở ngại!
Trong lúc khắp mặt hồ đang đầy những ánh đèn hoa đăng lấp lánh, một chiếc thuyền nhẹ nhàng vạch những nhành liễu xanh từ từ khoan thai lướt đi, một khách một thuyền phu, một đứng một ngồi, chậm rãi hướng Tô Đê mà tới.
Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng bơi đi, đứng trên mũi thuyền là một nam tử cao to, khí thế uy nghiêm vững vàng thẳng tắp. Nhờ những ngọn đèn dầu đang trôi theo dòng nước lúc sáng lúc tối có thể thấy được dung mạo thẳng thắn, cởi mở mà vẫn cô đơn của hắn, một gương mặt điêu khắc như đao phủ, dưới ánh sáng thấp thoáng còn lộ ra vẻ ma mị âm tà.
Hai tay Liệt Hạo Thiên vắt ra sau lưng, thân hình cao to đang đứng cứ như trôi dạt trên mặt nước, một bộ thanh sam(áo xanh) theo gió đêm không ngừng tung bay. Ở bên trong cảnh chợ hoa đăng phồn hoa náo nhiệt này, thần sắc của hắn vẫn buồn bã khó hiểu, tròng mắt đen vương vất sự u sầu đầy thảm thiết, như có điều gì đó suy ngẫm khi nhìn vào những thiếu nữ đang thả đèn hoa đăng giữa hồ kia vậy.
Đêm Thượng Nguyên, hàng năm vào ngày này, đều là lúc mà hắn thương tâm nhất.
Ngày tháng thấm thoắt như thoi đưa, vừa chớp mắt đã qua bốn năm rồi. Bốn năm nay, những tưởng niệm của hắn với người vợ đã mất chưa từng biến mất. Mỗi khi nhớ tới ái thê đã qua đời, trong lòng hắn đều tự trách mình không thôi, thân là bảo chủ của Liệt Gia Bảo tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, cũng là thủ lĩnh của Nam Phương Thuyền Vụ, thế nhưng ngay cả người mình yêu cũng không thể bảo vệ được!
Ái thê đã qua đời của hắn tên là Thẩm Điệp Nhi, người cũng như tên, không chỉ tư lệ tiên nghiên*, tướng mạo đẹp tuyệt vời, còn ôn uyển mềm mại, nhàn thục đôn lương. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, nàng cứ vô cớ sầu lo mà thành bệnh, một căn bệnh không sao chữa trị được!
(*tư lệ tiên nghiên: tư thái thanh lệ như tiên dáng trần)
Thê tử chết rồi, hắn cũng không còn tâm tư tái giá. Mặc dù sự nghiệp mỗi lúc một lớn, tiền tài cũng cuồn cuộn mà tới theo, khiến hắn trở nên danh chấn Giang Nam, nhưng con tim của hắn, thế giới tình cảm của hắn lại như một sa mạc tĩnh mịch hoang tàn, không có bất kỳ người con gái nào có thể đi vào bên trong, lọt được vào mắt xanh của hắn hết.
Hắn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ ái thê vừa vặn chính là một đêm Nguyên Tiêu! Nàng ở trong làn sóng người xô đẩy, tình cờ dạt đến bên cạnh hắn, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau đã lập tức bị thu hút, rồi sau đó cùng tạo nên một đoạn nhân duyên mĩ mãn khiến người người ca ngợi.
Có lẽ là vì trời xanh đố kị hồng nhan, không nghĩ tới sự ân ái đằm thắm của bọn họ lại ngắn ngủi đến thế, vì nàng đã sớm mắc tâm bệnh mà ngọc nát đá tan……Nghĩ đến đây, con ngươi thâm thúy lạnh lẽo như ánh sao của Liệt Hạo Thiên không khỏi mờ nhạt đi trong làn sương khói. Đúng lúc này, một chiếc đèn hoa đăng chậm rãi dạt đến bên hông thuyền của hắn, lẳng lặng dựa vào giống như đã tìm được bến đỗ của mình.
Ánh mắt u sầu của Liệt Hạo Thiên dời về phía chiếc đèn hoa đăng nhỏ như cái chén kia, giống như là bị ánh sáng của chiếc đèn hấp dẫn, hắn cúi người, duỗi cánh tay dài vớt đèn hoa đăng lên.
“Này! Đèn của ta!” Đúng lúc hắn nhặt đèn hoa đăng lên thì từ bên kia mặt hồ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu duyên dáng, thanh âm tuy nhẹ nhưng trong đêm đen lại vang dội dị thường, hết sức rõ ràng.
Doãn Hoa Nông cùng nha hoàn Tiểu Hồng đứng ở trên Tô Đê, mắt thấy đèn hoa đăng mình vừa thả xuống lại bị người khác nhặt lên, trong lòng nhất thời vừa vội vừa sợ, không nhịn được bật thốt lên một tiếng. Nàng không nhìn rõ lắm người nọ có dáng dấp thế nào, chỉ biết là hắn đang ngăn trở sự cầu nguyện của nàng, vì vậy vội vàng hướng về phía chiếc thuyền yêu kiều kêu thêm một tiếng: “Này! Phiền công tử buông đèn hoa đăng của ta xuống được không!”
Liệt Hạo Thiên nghe được thanh âm của nàng, bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh ──
Trong một góc bờ hồ đón gió, cành lá chập chờn, một thiếu nữ diễm lệ vô song, tuyệt lệ dung nhan đang đứng trên Tô Đê cao vút, dưới khói nước mặt hồ, nàng mặc một thân xiêm y nguyệt sắc, vạt áo phiêu phiêu giống như Lăng Ba tiên tử hạ phàm….Hắn đột nhiên cảm giác dung mạo của nàng phảng phất như đã từng quen biết, lại ngại vì ánh sáng ở đó không đủ, không cách nào để nhìn được rõ ràng. Nhưng đúng lúc này, ánh đèn bên trên Tô Đê xoay mình tách một luồng sáng bắn ra bốn phía, lửa khói sáng lóa mỹ lệ, rực rỡ muôn màu. Hắn nương theo ánh sáng ấy để nhìn kỹ dung mạo hoàn chỉnh của cô gái đó.
Bỗng nhiên, cặp mắt thâm thúy của hắn trợn ngược, đôi môi mỏng hấp dẫn nhẹ nhàng mấp máy, cả người cứng ngắc sững sờ đứng lại.
Doãn Hoa Nông thấy hắn vẫn không có phản ứng, không khỏi gấp gáp hô thêm một tiếng: “Vị công tử kia, xin hãy đem đèn hoa đăng của ta để xuống!” Lời nói ấy khiến cho Liệt Hạo Thiên đang thất thần, tim đập loạn nhịp nhất thời tỉnh táo lại, hai mắt long lanh sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Doãn Hoa Nông đang đứng cách mình không xa kia…Cặp lông mày đen khẽ quét nhẹ, đôi môi hàn tình, sóng mắt như nước. . . . . . Vẻ mỹ lệ kinh người ấy cùng với Điệp Nhi của hắn giống nhau như đúc, trên đời chắc có lẽ chẳng còn người nào giống đến được như vậy!
“Lão Triệu, bơi nhanh một chút, ta muốn lên bờ!” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Người chèo thuyền nghe lời tăng nhanh tốc độ chèo thuyền, đem chiếc thuyền nhỏ hướng về phía bờ Tô Đê.
Doãn Hoa Nông thấy hắn không những không để đèn của nàng xuống mà còn đem thuyền bơi về hướng này, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ. Con thuyền càng lúc càng tới gần, nàng tinh tường nhìn thấy một nam tử thân hình vĩ ngạn khỏe mạnh, tướng mạo lạnh lùng hung hãn đang đứng trên mũi. Hơn nữa hắn ta còn có một cặp mắt đen không ngừng lấp lánh càng khiến cho lòng nàng chấn động, có cảm giác muốn xoay người chạy trốn.
“Này! Ta chỉ bảo ngươi bỏ đèn hoa đăng của ta xuống, không có bảo ngươi tới đây nha!” Nàng vội vàng kêu lên với Liệt Hạo Thiên, thân thể mảnh khảnh không tự chủ được lui về sau một bước.
Liệt Hạo Thiên không trả lời, chẳng qua là vẫn cầm trong tay chiếc đèn hoa đăng sáng lấp lánh, tròng mắt đen vững vàng khóa ở trên người nàng, nhìn đến mức trái tim nhỏ bé của Doãn Hoa Nông đập bịch bịch không ngừng, không khỏi cảm thấy run rẩy khắp sống lưng.
Vẻ mặt hắn nhìn nàng giống như đang muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống vào bụng vậy, ánh mắt nóng rực kinh người kia gần như muốn đốt một cái lỗ trên người nàng, sau đó khóa nàng lại thật chặt. Doãn Hoa Nông từ trước đến giờ không biết sợ là tư vị gì, lần đầu tiên nếm được mùi sợ hãi.
Hắn. . . . . . sẽ không phải là một kẻ nào đó từng bị nàng dùng di hương làm cho hôn mê sau đó lừa tiền đi? Bây giờ nhận ra nàng nên muốn tới báo thù rửa hận sao?
Không! Không thể nào, trước giờ nàng làm việc luôn cẩn thận từng tí một, không để lộ dấu vết, sao có thể rước lấy một Đại Sát Tinh được.
“Tiểu thư, chúng ta đừng quan tâm tới cái đèn ấy nữa, người nọ nhìn lai giả bất thiện*, chúng ta nên nhanh chóng rời đi thì hơn!” Nha hoàn Tiểu Hồng cơ trí bên cạnh nàng cũng nhìn thấy được biểu tình không tầm thường của Liệt Hạo Thiên, vội mở miệng khuyên nhủ.
(*lai giả bất thiện: không có ý tốt)
Tiểu Hồng đã nói ra đúng suy nghĩ trong lòng của Doãn Hoa Nông, mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần bờ, nàng không rảnh để ý thêm nữa, lập tức kéo Tiểu Hồng xoay người bỏ chạy.
Liệt Hạo Thiên thấy thế, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm sâu, điểm mũi chân một chút, thi triển khinh công nhẹ phóng qua mặt hồ, nhảy lên Tô Đê, đuổi thẳng theo hướng Doãn Hoa Nông đi.
“Cô nương xin dừng bước!” Thanh âm trầm thấp hùng hậu như đá tảng bỗng chốc vang lên, tinh tường truyền vào trong tai Doãn Hoa Nông.
Cả người Doãn Hoa Nông run lên, không nghĩ tới hắn lại đuổi theo, vội vàng lôi kéo Tiểu Hồng chạy càng nhanh hơn, chớp mắt đã biến mất trong dòng người đổ về ăn mừng lễ khánh tiết.
Liệt Hạo Thiên đang muốn tiếp tục đuổi theo thì người chèo thuyền cho hắn đã nhảy lên bờ, kêu lên sau lưng: “Bảo chủ, người đã không thấy, chúng ta cũng nên trở về đi thôi! Cốc tổng quản cùng với các Đường chủ đang chờ ngài đấy ạ!”
Nghe vậy, Liệt Hạo Thiên nhất thời dừng bước. Không sai, trước mắt quả thật hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm, nhưng mà người con gái có dung mạo giống với thê tử đã mất kia hắn cũng không bỏ được. Hắn chậm rãi giơ chiếc đèn hoa đăng vẫn đang cầm trên tay lên, nhìn chằm chằm vào lớp vỏ, chỉ thấy trên đấy viết ba chữ “Doãn Hoa Nông” rõ ràng, đây có lẽ phương danh của cô gái nọ!
“Doãn, Hoa, Nông.” Hắn chậm rãi thì thầm từng chữ một với giọng điệu trầm thấp, khóe môi cong lên một nụ cười tà mị. Nếu đã biết tên rồi, còn sợ không tìm được nàng hay sao? Đợi lần này chuyến hàng Hoa Trung kết thúc, hắn nhất định sẽ còn quay trở lại, không tiếc hết thảy tìm ra nàng! Về phần sau khi tìm được nàng, hắn có tính toán gì thì trước mắt không cần nghĩ tới.
“Chúng ta đi thôi!” Hắn bỗng quay người đi về phía Bờ Hồ, vung tay lên một chút, lập tức một chiếc thuyền hoa đang đậu cách đó không xa liền mở hết tốc lực tiến tới chỗ này.
Không đợi thuyền hoa cập bờ, Liệt Hạo Thiên cùng người chèo thuyền ban nãy đã gọn gàng nhảy lên, hạ xuống khoang thuyền. Một lát sau, chiếc thuyền bắt đầu rời bến, chậm rãi bơi đến chỗ hồ sâu. . . . . . Ánh trăng từ từ lên cao, bóng dáng người và thuyền cũng dần dần biến mất. . . . .
Nửa năm sau, ban đêm ở Tây Hồ, Hàng Châu, mấy đám mây lững lờ trôi qua bên cạnh ánh trăng, khiến quầng sáng dịu nhẹ ấy lăn tăn không dứt.
Đêm trên hồ mờ mịt khói sương, một chiếc thuyền hoa chậm rãi phiêu đãng, trên thuyền đốt những ngọn đèn dầu sáng chói, trong đêm đen lóe ra thứ ánh sáng thật rõ ràng.
Trong khoang thuyền bài trí một chiếc bàn vuông được tạo nên từ gỗ cây tử đàn và mấy chiếc ghế cũng cùng chất liệu. Trên bàn sắm một bộ trà cụ, hương thơm mềm mại quẩn quanh chứng tỏ có người vừa mới nấu nước pha trà ở đây.
Chỉ thấy một nam tử tướng mạo tuấn lãng, thân hình vĩ ngạn đang chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn mặt hồ. Con ngươi như ánh sao có vẻ đang suy tư điều gì đó, cứ ngắm nhìn ánh trăng trong đêm khuya tĩnh lặng. Người này chính là Liệt Gia Bảo bảo chủ danh chấn Giang Nam – Liệt Hạo Thiên.
“Đêm đã khuya, sao còn không đi nghỉ ngơi?” Một thanh âm trong trẻo từ sau lưng hắn vang lên, một bạch y nam tử ưu nhã, trên mặt phiếm một nụ cười nhàn nhạt vén bức rèm che, bước ra từ khoang thuyền.
Bạch y nam tử này chính là tổng quản của Liệt Gia Bảo, vẫn hay được gọi là “Ngọc tiêu công tử” Cốc Thanh Phong. Là cánh tay phải trung thành đáng tin cậy nhất của Liệt Hạo Thiên, cũng đồng thời là huynh đệ kết bái kiêm bạn tốt tri kỷ nhiều năm của hắn. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, trải qua hai mươi mấy năm đồng cam cộng khổ khiến cả hai người đều có trên mình dáng vẻ hào sảng và khí chất tương tự như nhau, giữa hai người luôn có một sự ăn ý thấu hiểu không cần nói ra thành lời, tình nghĩa sâu đậm không hề thua kém tình cảm giữa anh em ruột thịt.
Cốc Thanh Phong tiêu sái ngồi xuống bên cạnh bàn bát tiên, châm một bình trà mới, nhướn cao đôi mày rậm, cười nhàn nhạt cất tiếng: “Lại đang suy nghĩ về chuyện ngày mai đi gặp cô gái danh kỹ Giang Nam Doãn Hoa Nông kia sao?”
Liệt Hạo Thiên cau mày không nói gì, chỉ xoay người trở lại bên cạnh bàn, ngồi đối diện Cốc Thanh Phong cùng nhau phẩm trà.
Bốn góc của chiếc bàn bằng gỗ tử đàn đều được khảm Dạ Minh Châu, ánh sáng của nó hòa với vầng trăng ngoài kia cùng nhau chiếu rọi khắp khoang thuyền, cũng soi rõ gương mặt tuấn dật của hai người.
Dưới ánh sáng vàng của châu ngọc, cặp mày kiếm sắc bén và con ngươi sâu xa của Liệt Hạo Thiên càng thêm thâm thúy không sao lường được.
“Cô gái Doãn Hoa Nông kia thật đúng như lời huynh nói, có dung mạo giống hệt với chị dâu sao?” Cốc Thanh Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Khắp Liệt Gia Bảo ai ai cũng biết, Liệt Hạo Thiên và thê tử Thẩm Điệp Nhi của mình ân ái vô cùng, hai người có thể nói là một cặp do trời đất tạo thành, khiến người ta hâm mộ không thôi. Ai ngờ đâu tiệc vui chóng tàn, thành thân chưa được ba năm, Liệt Hạo Thiên vừa trở về từ chuyến thương vụ đầu tiên tới Giang Hoài xong đã nhìn thấy ái thê bệnh tình nguy kịch, không bao lâu liền buông tay, rời xa nhân thế, khiến Liệt Hạo Thiên đau đớn đến không còn muốn sống.
Từ đó về sau, thân là anh em tốt cùng hắn như Cốc Thanh Phong cũng không còn nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, trái tim như lửa nóng cũng đi theo người vợ mà nguội lạnh. Mấy năm nay, Liệt Hạo Thiên vẫn luôn trải qua một cuộc sống không tình yêu, không ham muốn, giống hệt như một vị sư đang tu hành đắc đạo, thanh khiết và khổ cực vậy.
Cho đến một đêm cách đây nửa năm trước, Cốc Thanh Phong còn nhớ rõ đêm ấy chính là đêm Thượng Nguyên, Liệt Hạo Thiên cầm trong tay một chiếc đèn hoa đăng, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp đã lâu không xuất hiện từ sau khi thê tử qua đời, con ngươi hắc ám tĩnh lặng cũng tràn ngập ánh sáng của hạnh phúc. Hắn nói hắn gặp được một cô gái có dung mạo cực kì giống với người vợ đã mất của mình.
Vì vậy, vừa xử lí xong thương vụ ở Hoa Trung, bọn họ liền ngựa không ngừng vó một đường đi về Hàng Châu, trải qua nhiều ngày thăm hỏi mới biết thì ra chủ nhân của chiếc đèn hoa đăng kia – Doãn Hoa Nông chính là danh kỹ Giang Nam tiếng tăm lan xa, cũng là hoa khôi của Bách Hoa Lâu, danh tiếng lẫy lừng khắp thành Hàng Châu này.
Về chuyện này, trong lòng Liệt Hạo Thiên đã tìm đủ mọi cách giãy dụa phân vân, cuối cùng vẫn quyết định đi đến Bách Hoa Lâu gặp lại giai nhân một lần trước đã, song Cốc Thanh Phong đã nhìn ra được, bạn tốt của hắn đang cảm thấy rất buồn bã và mất mát.
“Quả thật dáng dấp của nàng cũng tương tự với Điệp Nhi, ta nghĩ, cả đời này cũng không thể tìm được người thứ hai giống Điệp Nhi đến thế.” Liệt Hạo Thiên trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng.
“Tìm được nàng ấy rồi, huynh có tính toán gì?” Cốc Thanh Phong hỏi.
Liệt Hạo Thiên nhàn nhạt nhướn mi, nâng chén hớp một ngụm trà, “Ta còn không nghĩ được nhiều như vậy.” Gương mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Nghe nói cô gái Doãn Hoa Nông này tuy là danh kỹ Giang Nam nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, vẫn còn là một thanh quan đấy!” Cốc Thanh Phong mỉm cười nhướn mày, đầy thâm ý liếc nhìn Liệt Hạo Thiên.
“Vậy thì như thế nào? Hết thảy chờ ta nhìn thấy nàng ấy rồi hãy nói.” Liệt Hạo Thiên đặt chén sứ xuống, nhàn nhạt nói.
Hắn không phủ nhận vừa liếc nhìn thấy Doãn Hoa Nông, bản thân có chút khiếp sợ, tim đập dồn dập, nhưng đó là bởi vì dung mạo của nàng quá mức giống Điệp Nhi. Có điều nàng lại là danh kỹ thanh lâu! Nếu hắn muốn nàng, chẳng phải đang bôi nhọ Điệp Nhi hay sao?
“Ngày mai cần ta cùng huynh đi tới Bách Hoa Lâu không?” Cốc Thanh Phong xoay người, hai mắt sáng lên, hắn đối với cô gái danh kỹ Doãn Hoa Nông có gương mặt giống với Thẩm Điệp Nhi này hết sức hiếu kỳ.
“Không cần, ta muốn tự mình đi trước.” Liệt Hạo Thiên nhàn nhạt đáp lại.
Cốc Thanh Phong thờ ơ nhún nhún vai, không cần phải nhiều lời nữa. Thế nhưng trong lòng hắn đã sớm định ra chủ ý khác, ngày mai hắn sẽ lén theo sau lưng, từ trên lầu nhìn trộm gương mặt Doãn Hoa Nông một chút, để xem trên thế giới này thật sự có người giống người như vậy thật hay không?
*****************
Hồi Hương Uyển là hậu uyển trong Bách Hoa Lâu, bên trong có một mảnh sân rộng rãi hình thành nên một tiểu viện nho nhỏ, trước nhà có một dòng nước chảy róc rách, nước trong suốt có thể nhìn thấu tận dưới đáy, có hoa và cây cảnh cùng những hòn non bộ uốn lượn vờn quanh, con suối nhỏ cứ thế một đường chảy về ao nước ở phía Tây.
Trong sân trồng đầy những cây đào, cây mận, mỗi độ xuân đến, hạ về, đủ loại hoa thi nhau đua nở, đỏ bừng sặc sỡ, cộng thêm việc từ nơi đây có thể trông ra được Tây Hồ ở phía xa xa, sắc núi mây trời, mỗi lần đều khiến cho khách bốn phương lưu luyến đến quên cả lối về.
Tuy nhiên, thứ hấp dẫn người ta nhất ở Hồi Hương Uyển không phải là cảnh đẹp ý vui khiến người người ca thán mà lại là chủ nhân của nó, Doãn Hoa Nông.
Nói đến Doãn Hoa Nông thật đúng là một câu chuyện có tính truyền kỳ. Hơn một năm trước, nàng tự nguyện đến nương thân ở Bách Hoa lâu, chỉ ngắn ngủn có mấy ngày, mỹ mạo của nàng đã lan rộng khắp Giang Nam rồi oanh động khắp cả thành Hàng Châu. Đệ nhất hoa khôi, đệ nhất danh kỹ, diễm danh của nàng lan xa đến mức thậm chí ngay cả những vương tôn quý tộc ở Kinh Thành cũng phải hâm mộ tìm tới.
Không ai biết nàng từ nơi nào đến? Tại sao lại cam nguyện ủy khuất sống trong Bách Hoa Lâu? Những điều này càng tăng thêm sự huyền bí cho thân phận của nàng. Kể từ ngày cô gái hát rong tuyệt sắc khuynh thành Bùi Lâm Phong biến mất, nàng liền trở thành mục tiêu di dời sự chú ý của mọi người, cũng là chủ đề đàm luận chính của dân chúng trong những lúc trà dư tửu hậu.
Chiều nay, thiếp thân nha hoàn Tiểu Hồng vừa lui ra, Doãn Hoa Nông đang chuẩn bị đi ngủ thì ánh nến đột nhiên chợt lóe, ngay sau đó một bóng đen nhanh chóng bay vút vào từ cửa sổ, trong giây lát đã tới gần nàng, một thanh trường kiếm không nặng không nhẹ đặt ở trên cổ nàng, ánh sáng phản chiếu của nó từ ngọn nến trông hết sức chói mắt, cũng khiến cho người ta không dám khinh thường mà vọng động.
Doãn Hoa Nông căn bản không kịp phản ứng lại, mặt biến sắc, nhìn vào thanh trường kiếm đang đặt gần cổ họng của mình, trong lòng không khỏi thầm than: không nghĩ tới ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười cũng có thể rước tới họa sát thân! Giờ phút này nàng thật hối hận vì sao trước kia bản thân lại lười biếng, không chịu học võ công của nghĩa phụ. Võ công của nàng là kém nhất trong số bốn tỷ muội, chỉ có thể dùng để phòng thân, song một khi gặp được cao thủ thì tuyệt đối là châu chấu đá xe. Điểm duy nhất đáng tự hào chính là nàng đã luyện thành môn võ khinh công thượng thừa đủ để đền bù cho võ nghệ kém cỏi, thật không nghĩ tới lúc này lại chẳng thể thi triển được.
Mặc dù trong lòng có chút sợ, Doãn Hoa Nông vẫn trấn định ngẩng đầu nhìn về phía kẻ đang cầm kiếm. Sát thủ trước mắt mặc một thân y phục màu đen, gương mặt che kín chỉ còn hở đôi mắt, mà giờ phút này nó đang vững vàng chăm chú nhìn vào nàng.
“Ngươi chính là hoa khôi Giang Nam Doãn Hoa Nông?” Người mặc áo đen lên tiếng, mặc dù đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng vừa nghe liền biết đó là con gái.
“Không sai, ta chính là Doãn Hoa Nông.” Tình thế bắt buộc, nàng căn bản không có cách nào phủ nhận. “Xin hỏi các hạ, Hoa Nông không biết mình đã kết thù chuốc oán với người từ lúc nào?” Nàng cố lấy can đảm hỏi, trong lòng thầm nghĩ, vị cô nương che mặt này sẽ không phải là người đó đi? Một thê tử của vị đại gia nào đấy trước đây từng đến chỗ nàng làm khách, hôm nay ghen tuông bạo phát nên trực tiếp đuổi đến giết nàng?!
Người áo đen che mặt không trả lời, chẳng qua chỉ dùng tròng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Doãn Hoa Nông, trong ánh nhìn thấp thoáng tia ưu thương khó thấy.
“Giống quá, thật sự là giống quá! Không nghĩ tới thế gian lại còn người có thể giống nhau đến như thế!” Tiếng kêu đè nén chậm rãi bật ra từ trong miệng người áo đen nọ.
Doãn Hoa Nông nghi ngờ nhìn ả ta: “Ngươi nói cái gì cơ? Cái gì giống với không giống? Ta không hiểu ý của ngươi lắm…”
Lời của nàng khiến cho người bịt mặt bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, ánh nhìn ngoan lệ trong mắt chợt lóe, “Ngày mai ngươi có phải đã đáp ứng tiếp kiến Liệt gia bảo bảo chủ, Liệt Hạo Thiên hay không?”Doãn Hoa Nông hơi sững sờ, chẳng lẽ là vì sự việc này? Ả ta là vợ của Liệt Hạo Thiên, hay là vị hôn thê, tình nhân? Sớm biết tiếp tên khách quý này sẽ đưa tới họa sát thân, nàng nói gì cũng sẽ nhịn đau buông tha cho một số ngân lượng lớn sáng lóa như vậy.
“Không sai! Ta quả thật đã đáp ứng mama tiếp kiến Liệt đại gia, không biết việc này có gì không ổn, mong các hạ chỉ giáo.” Nàng vừa cẩn thận nói, vừa chú ý phản ứng của đối phương.
“Haha!” Hắc y nhân cười lạnh một tiếng. “Ta chỉ là nhận ủy thác của người khác mà thôi, có người sợ Liệt đại gia bị sắc đẹp của ngươi làm cho mê muội cho nên muốn ta đến để phòng ngừa hậu họa.”
“A?” Doãn Hoa Nông bỗng dưng trợn to mắt trừng đối phương, “Phòng ngừa hậu họa chưa xảy ra, ý ngươi là. . . . . . Muốn giết ta?” Trời ạ! Nàng làm sao có thể đen đủi như vậy được chứ? Không! Nàng còn chưa muốn chết a! Doãn Hoa Nông âm thầm thề trong lòng, nếu có thể tránh thoát một kiếp này, nàng nhất định sẽ chăm chỉ luyện công, không bao giờ lười biếng nữa.
“Đây cũng là một phương pháp giúp người ta một lần vất vả cả đời thanh nhàn.” Người áo đen nheo mắt, bật ra tiếng cười quỷ dị, trường kiếm trên tay lại càng áp sát vào cổ của Doãn Hoa Nông.
Tiếng cười của ả khiến cho Doãn Hoa Nông sợ hãi, nhưng nàng vẫn không lộ ra chút gì, trấn định nói: “Chuyện này không đáng với các hạ đâu? Chi bằng đừng dính máu tanh, ta có thể đảm bảo hủy bỏ ước hẹn ngày mai với Liệt đại gia, tuyệt không gặp hắn lần nữa.”
“Hừ!” Người áo đen chê cười giễu cợt cất tiếng: “Không được thấy ngươi một lần, hắn sẽ không đời nào từ bỏ ý định, như vậy căn bản không có ích lợi gì!” Trong ánh mắt sâu đen của ả nhất thời dâng lên một tia sát khí.
“Nhất định còn có những biện pháp khác.” Doãn Hoa Nông vội vàng nói tiếp: “Các hạ cứ việc nói ra yêu cầu, ta nhất định sẽ làm theo!” Trước mắt giữ được một cái mạng cho mình đã rồi tính tiếp.
Người áo đen chợt lộ ra nụ cười hài lòng lại quỷ dị, phảng phất như chỉ chờ có câu nói này của nàng vậy.
“Rất tốt, ngươi đã có thành ý như vậy, ta đây liền lùi một bước, không hề làm khó dễ ngươi nữa.” Dứt lời, ả móc từ trong vạt áo ra một gói thuốc đưa cho Doãn Hoa Nông.
“Cái này…Đây là vật gì, ngươi muốn ta làm gì với nó?” Doãn Hoa Nông nhận lấy gói thuốc, khó hiểu hỏi.
Người áo đen quỷ quyệt cười khẽ một tiếng. “Thứ ngươi đang cầm trong tay là một loại mị dược vô cùng đặc biệt, có thể khiến cho người dùng nó đối với nữ nhân mình thấy lần đầu tiên khăng khăng một mực chung tình, phu nhân nhà ta là vì tình thế bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách như thế này. Ngày mai ước hẹn giữa ngươi và Liệt bảo chủ không cần hủy bỏ, nhưng ta muốn ngươi bỏ thuốc này vào trong chén rượu của hắn, hiểu chưa?” Doãn Hoa Nông do dự một lát, có chút hoài nghi nhìn người áo đen. “Đây thật sự chỉ là mị dược thôi sao? Ta không muốn hại chết mạng người trong Bách Hoa Lâu này!” Cho dù sợ chết thì nàng cũng không thể đem người khác làm kẻ thay thế cho mình được.
Ánh mắt của người áo đen khẽ lóe lên một chút, sau đó cười khẽ nói: “Phu nhân nhà ta làm sao có thể giết chết phu quân của chính mình được, nàng bất quá chỉ là muốn vãn hồi lòng của Bảo chủ mà thôi, ngươi yên tâm, thuốc này sẽ không gây nguy hại gì đến tính mạng hết.”
Doãn Hoa Nông tự nhiên đem từ “Phu nhân” trong miệng ả trở thành thê tử của Liệt Hạo Thiên, cảm thấy đối phương làm như vậy cũng không có gì quá mức sai trái, trong bụng đã tin đến bảy, tám phần. Chỉ bất quá không biết tại sao, nàng cảm giác chuyện này vẫn có chút cổ quái, ánh mắt của người áo đen bịt mặt kia khiến nàng thấy quỷ dị và thâm sâu vô cùng.
“Thế nào, ngươi không làm được sao?” Người áo đen thấy nàng không có phản ứng, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, trường kiếm lại dí sát vào cổ họng nàng.
“Ta đồng ý làm!” Doãn Hoa Nông vội vàng lên tiếng tỏ thái độ, “Hạ độc rồi ta nên làm thế nào tiếp?”
Người áo đen khẽ buông lỏng chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Khi ngươi xác định Liệt bảo chủ đã uống xong chén rượu có trộn lẫn mị dược rồi ngất xỉu, ngươi có thể rời đi, phu nhân nhà ta sẽ tự phái người tới đón Liệt bảo chủ về, như vậy ngươi đã hiểu chưa?” Doãn Hoa Nông không có lựa chọn nào khác đành gật gật đầu
“Nhớ! Chuyện này tuyệt đối không được để cho người thứ ba biết được.” Người áo đen đột nhiên tiến tới trước mặt Doãn Hoa Nông, ánh mắt âm ngoan chăm chú nhìn nàng. “Nhưng nếu như ngươi dám hé lộ với người ngoài, hoặc là không làm theo lời ta nói thì đừng trách ta xuống tay vô tình. Đừng có vọng tưởng chạy trốn, bằng không thiếp thân nha hoàn của ngươi sẽ vì ngươi mà bỏ mạng đấy. Ta sẽ ở trong bóng tối giám thị ngươi.”Loại khí thế phách lối, uy hiếp đe dọa này khiến cho Doãn Hoa Nông không khỏi nhíu mày, nhất thời tức giận đầy bụng. Song kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trước mắt nàng cần phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đã, tuyệt không thể xúc động mà làm việc, nếu không sẽ liên lụy đến Tiểu Hồng vô tội mất.
“Ta làm theo lời ngươi là được, ngươi có thể lấy kiếm ra được chưa?” Doãn Hoa Nông cẩn trọng hỏi.
Người áo đen nhìn nàng một lúc lâu mới hòa hoãn hạ giọng nói: “Chỉ cần ngươi làm theo lời của ta, sau khi chuyện thành công, phu nhân nhà ta sẽ cho ngươi một khoản thù lao kha khá để đền bù tổn thất.”
“Không cần.” Doãn Hoa Nông nhàn nhạt đáp lại: “Chỉ cần lần tới các hạ đừng tìm tới ta nữa thì ta đã vô cùng cảm kích rồi.” Lần này coi như nàng xui xẻo, tự dưng rước lấy một đại sát tinh.
Người áo đen chỉ cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: chờ sau khi chuyện thành công, chỉ sợ Doãn Hoa Nông cũng sống không được, đi đâu mà còn lần thứ hai?
Thứ vừa mới đưa cho nàng ta căn bản chẳng phải mị dược gì mà là độc dược xuyên tràng, với từng ấy liều lượng đủ để kẻ công lực thâm hậu như Liệt Hạo Thiên phải bỏ mình trong chốc lát. Ả ta bất quá là mượn đao giết người, mà Doãn Hoa Nông chính là người thay thế giúp ả giết chết Liệt Hạo Thiên, người của Liệt gia bảo chắc chắn không bỏ qua cho nàng ta, vừa lúc thay ả bớt đi phiền toái.
“Ta nói rồi, phải làm như vậy thật sự là do tình thế bất đắc dĩ, muốn trách chỉ có thể trách Liệt bảo chủ vì sao lại coi trọng ngươi. Vì phu nhân, chuyện gì ta cũng làm ra được.” Người áo đen giảo hoạt bổ sung thêm.
“Không cần nhiều lời.” Doãn Hoa Nông có chút không kiên nhẫn nói, “Ta sẽ làm theo lời của ngươi, hiện giờ ta muốn nghỉ ngơi, mời ngươi trở về đi.”
Người áo đen không để tâm, chỉ cười lạnh một tiếng, nhắc nhở lần nữa: “Tốt nhất ngươi đừng quên, ta sẽ để ý tới ngươi đấy!” Dứt lời, ả giống như lúc tới, mau lẹ không một tiếng động tung mình ra ngoài cửa sổ, tan biến trong bóng đêm.
Nhìn thân hình gọn gàng thoăn thoắt của đối phương, trong lòng Doãn Hoa Nông hiểu rõ, võ công của người này tuyệt đối hơn mình rất nhiều, xem ra ngày mai thực sự chỉ còn cách làm theo lời của ả.
Chờ chuyện này xong rồi, có lẽ nàng nên suy tính đến việc trở về núi, rời khỏi Bách Hoa Lâu. Dù sao nàng đã kiếm được không ít tiền, đợi lâu hơn nữa e là khó có thể tránh khỏi chuyện khiến người ta kinh hồn táng đảm như thế này, nàng vẫn còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình để chờ đợi chân mệnh thiên tử đến đón nữa mà!
Nói đến chân mệnh thiên tử, nàng không khỏi khẽ thở dài một hơi. Hơn nửa năm trước, trong hôn lễ của Lâm Phong tỷ, nghĩa phụ từng tính ra được nàng sắp hồng loan tinh động, chân mệnh thiên tử không lâu nữa sẽ xuất hiện, vì thế, nàng liền đặc biệt thả đèn hoa đăng cầu nguyện trong đêm nguyên tiêu, thế mà tại sao đến giờ đã nửa năm trôi qua mà một tí xíu dấu hiệu cũng không có chứ?
Đáng chết! Đều là tại cái nam nhân khó hiểu kia, ăn no không có chuyện làm đi nhặt đèn hoa đăng, phá hư ước nguyện của nàng.
Nghĩ đến đây, Doãn Hoa Nông không khỏi ôm một bụng tức. Tốt nhất đừng để nàng gặp lại người đó, nếu không nàng nhất định phải dạy dỗ hắn một bữa. Nàng căm giận oán thán trong lòng, lại hoàn toàn quên béng đi ban đầu chính mình là người sợ hãi bỏ chạy trước! Huống chi hình dạng của đối phương tròn méo như thế nào nàng đã sớm quên từ lâu rồi.