Đọc truyện Cuồng Đế – Chương 70: Cuộc hẹn tại thanh lâu
Edit: Gà, Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngân
Màn đêm buông xuống, trước cửa Túy Tiên Lâu, nam có nữ có, tất cả đều dừng lại. Trời ạ! Bọn họ không bị hoa mắt chứ? Thói đời này đúng là điên mất rồi!
Một ông lão già đến vậy mà còn đến chơi kỹ viện, lại còn được cả nhà hộ tống đến, đi theo chăm sóc từng li từng tí một?
Tất cả mọi người đều ngây dại, chỉ có tú bà rành đời là vẫy vẫy chiếc khăn nồng nặc mùi thơm, ngúng nguẩy đi lên ngênh đón, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo.
“Ấy ấy, mấy vị lão gia công tử, sao lâu như vậy mới đến chơi, làm cho các cô nương của chúng ta nhung nhớ đến héo hon rồi.” Tú bà õng ẹo nói, khăn tay vung thẳng đến trước mặt đoàn người Minh Tông, mùi thơm nồng nặc đến gay mũi xộc thẳng vào mũi bọn họ.
Lăng Ngạo Trần không chịu nổi lui về phía sau vài bước, che mũi ra sức hắt hơi, khó chịu quá, nếu không phải vì tìm được đáp án, có đánh chết hắn cũng không tới nơi này, thật là không chịu nổi.
“Khụ, vị ma ma này, bà nhận nhầm người rồi! Chúng ta mới đến đây lần đầu.” Giang Hàn Phong thấy người đi đường xung quanh đang chỉ trỏ, bước lên một bước, chặn phía trước mặt tú bà, mất mặt quá, mặt mũi của Minh Tông đều bị mất sạch rồi, Mạc Khuynh Cuồng, đều tại Mạc Khuynh Cuồng hại bọn họ phải đứng ở đây cho người ta chỉ trỏ, tức quá, tức chết đi được.
“Nhận nhầm cũng không sao, trước lạ sau quen mà!” Tú bà õng ẹo cười, lại vung khăn, giọng the thé: “Các cô nương, tiếp khách quý…”
“Đến đây…” Mấy cô nương dáng người nóng bỏng, ăn mặc mát mẻ ở bên cạnh lập tức cao giọng đáp, tiến lên kéo mấy người sắc mặt đang ngày càng khó coi vào trong Lâu.
Vừa vào bên trong Túy Tiên Lâu, Lăng Ngạo Trần nãy giờ vẫn cau mày không khỏi bị phong cách thiết kế đặc biệt trong lầu hấp dẫn. Chỉ thấy trong lầu, ở chính giữa dựng lên một sân khấu khổng lồ bằng ngọc, cột nhà được làm bằng vàng, vô cùng xa xỉ xa hoa, tất cả thể hiện sự xa hoa lãng phí của đế đô, sa mỏng đủ màu trên các lầu nhẹ bay, hiện ra trong không khí mang theo một chút thần bí. Tuy cũng giống như trong tưởng tượng của hắn, nơi nơi đều là hình ảnh nam nữ đang đong đưa, tán tỉnh nhau, nói những lời khó nghe, nhưng khung cảnh trước mắt, nhìn tổng thể mà nói, vẫn có một vẻ trang nhã khó tin, quả không hổ là quán thanh lâu lớn nhất, xa hoa nhất Nguyên Đô.
Trong lòng Lăng Ngạo Trần không khỏi tán thưởng, hắn có lẽ là “khách làng chơi” đầu tiên vào kỹ viện không thưởng thức mỹ nữ mà lại thưởng thức kiến trúc của quán! Đúng là làm tổn thương trái tim của các vị cô nương.
“Vị công tử này, sao chàng không nhìn thiếp, có phải là thiếp không xinh đẹp không?” Kéo Lăng Ngạo Trần là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, thấy Lăng Ngạo Trần từ đầu tới cuối không hề nhìn nàng, không nhịn được õng ẹo lay lay cánh tay hắn, còn ra sức định ngả vào người hắn.
Những cô nương khác cũng vậy, dù sao Lăng Ngạo Trần cũng là một tuyệt thế công tử khó gặp, nếu được hắn coi trọng thì thật hạnh phúc biết bao!
“Xin hãy tự trọng.” Lăng Ngạo Trần thình lình rút tay ra, nghiêng mình lánh sang một bên, hắn thật sự không chịu nổi việc mấy cô nương này cứ dựa sát lại gần.
“Ối…” Nữ tử đang dựa gần vào hắn, bởi vì hắn nghiêng mình, vồ hụt một cái, ngã lăn ra đất, nhìn rất khó coi, nhưng Lăng Ngạo Trần không có ý bước lên đỡ, chỉ sợ nàng lại dựa vào người hắn.
“Đủ rồi, dẫn chúng ta đi gặp Tam hoàng tử đi!” Minh Lôi xanh mặt, ánh mắt sắc bén đảo qua, các cô nương đang cười như oanh oanh yến yến cùng khách nhân đang cười ầm ĩ trong lầu lập tức im bặt, xung quanh lặng ngắt như tờ, đều bị ánh mắt kia dọa đến sợ chết khiếp.
“Ôi, thì ra học giả của Minh Tông! Là ma ma ta trí nhớ kém, nào nào, Tam hoàng tử đã chờ trong sương phòng trên lầu hai từ lâu, mời bên này, mời bên này.” Tú bà xem chừng là người duy nhất không bị ánh mắt lợi hại kia dọa sợ, ân cần lôi kéo đám người Lăng Ngạo Trần lên lầu.
Thính lực của mấy người rất tốt, bước lên trên lầu rồi, vẫn còn nghe được tiếng xì xào bên dưới.
“Bọn họ là người Minh Tông đấy, không ngờ người của Minh Tông cũng đến thanh lâu chơi…”
“Ha ha, ngươi nói hay nhỉ, học giả Minh Tông thì cũng là nam nhân thôi, là nam nhân sao có thể không đặt chân đến chốn bướm hoa chứ…”
“Hừ, nguỵ quân tử, bình thường luôn giả bộ đứng đắn, trong xương tủy vẫn giống tất cả nam nhân, đồ đạo đức giả…”
“Ha ha, các ngươi có nhìn thấy không, lão già nhìn sắp xuống lỗ vừa rồi hình như là trưởng lão của Minh Tông, già như vậy, không biết còn làm ăn được gì không, ha ha…”
“Người ta là gừng càng già càng cay, nói không chừng còn dũng mãnh hơn cả Vương đại gia ngươi ấy chứ? Ha ha…”
Tiếng cười nhạo càng lúc càng khó nghe truyền vào tai bọn họ, khiến Giang Hàn Phong giận đến chỉ hận không thể lập tức đi xuống, làm cho bọn chúng cả đời không mở miệng được nữa.
“Hàn Phong, không được làm loạn.” Minh Lôi một tay giữ chặt Giang Hàn Phong đang muốn lao xuống dưới, giọng nói trầm thấp không lộ chút cảm xúc nào, nhưng nhìn gân xanh nổi trên trán lão, đủ thấy lão đang tức giận đến mức nào, cả đời anh minh, không ngờ đến lúc tuổi già lại khó giữ được danh tiết, sao có thể không tức giận được?!
“Nhưng mà bọn họ quá đáng quá…” Giang Hàn Phong không nén được tức giận.
“Quá đáng không phải là bọn họ.” Một nam tử trung niên vẫn đi theo bên cạnh Minh Lôi lạnh lùng nói, kẻ quá đáng thật sự chính là kẻ đã hại bọn họ bị người khác cười nhạo như vậy.
Đi đến trước cửa sương phòng, tú bà đưa tay ngăn bốn người lại, cười duyên nói: “Bốn vị xin chờ ở cửa. Chờ một chút, để ma ma ta vào trong báo trước một tiếng.” Nói xong, liền gõ gõ cửa đi vào, để lại đám người Lăng Ngạo Trần đứng ở cửa.
Qua một lúc lâu sau, vẫn không thấy tú bà đi ra, trái lại người qua người lại không ngừng nhìn họ bằng ánh mắt khác thường, khiến bọn họ vốn đã không được tự nhiên lại càng khó chịu hơn.
“Đây, đây là đang đánh phủ đầu với chúng ta sao?” Giang Hàn Phong tử nhìn chằm chằm vào cánh cửa sương phòng đang đóng chặt, chỉ hận không thể đá văng nó ra.
Lăng Ngạo Trần một tay đặt trên vai Giang Hàn Phong, vẫn tươi cười phóng khoáng nói: “Đừng nghĩ đến đạp cửa ra, có tin không, đến lúc đó vị Tam hoàng tử kia nhất định sẽ có cách để ngươi với cánh cửa này “cùng sống cùng chết”, hơn nữa còn khiến ngươi không nói được một lời.” Tuy hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng hắn tin chắc rằng, vị Tam hoàng tử hoàn toàn không dễ chọc chút nào.
“Ngạo Trần, sao hôm nay ngươi cứ nghiêng về phía tên Tam hoàng tử kia, diệt uy phong của chúng ta!” Hắn thấy rất khó hiểu, hôm nay lúc bàn bạc, thái độ của hắn rất khác thường, luôn miệng nói “lời hay” của Tam hoàng tử, còn không để ý đến lời can ngăn của bọn họ, nhất quyết muốn đi theo đến Túy Tiên Lâu, đây không phải là chuyện mà Lăng Ngạo Trần “luôn giữ mình trong sạch” sẽ làm, chẳng lẽ đã trúng tà thuật của tên Tam hoàng tử kia?
Buông tay ra, Lăng Ngạo Trần nói với vẻ rất vô tội: “Ta nói sự thật thôi! Nếu không tin, ngươi có thể đạp thử, xem lời ta nói có đúng không.” Đến lúc đó đừng có trách hắn sao không khuyên can là được.
“Thử thì thử.” Giang Hàn Phong tức giận giơ chân lên, do dự hồi lâu vẫn không đạp, nghĩ đến hành vi “ác liệt” trước đây của Mạc Khuynh Cuồng, không khỏi sợ hãi.
“Sao thế, sợ rồi à?” Lăng Ngạo Trần đợi rất lâu mà không thấy hắn đạp, không khỏi cười trêu nói.
“Hừ, ai sợ, chỉ là, chỉ là ta không muốn hủy hình tượng Giang đại tài tử của ta thôi.” Giang Hàn Phong mạnh miệng nói, nghĩ nghĩ, cười cười nhìn Lăng Ngạo Trần nói: “Ngạo Trần, nếu không ngươi tới đi! Dù sao ngươi cũng không để tâm đến chuyện hình tượng, hơn nữa ta rất tin tưởng, Tam hoàng tử kia nhất định không nỡ để một đại soái ca tuyệt thế như ngươi “cùng sống cùng chết” với cánh cửa.”
“Hàn Phong, không được nói lung tung.” Nam tử trung niên trừng mắt nhìn Giang Hàn Phong.
Giang Hàn Phong lập tức thu hồi vẻ đùa giỡn, rụt cổ, nhìn người đi qua đang nhìn Lăng Ngạo Trần bằng ánh mắt dò xét, thế này mới nhớ tới câu đùa giỡn vừa rồi, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Ngạo Trần và Tam hoàng tử có điều gì đó mờ ám, dù sao thì cả thiên hạ đều biết tên Tam hoàng tử kia là kẻ phong lưu nam nữ đều ăn, ngay cả thái tử Sở Vân cũng là tình nhân đoạn tụ của hắn, mặc dù hiện tại hình tượng của hắn đã thay đổi, nhưng cái danh phong lưu vẫn không thay đổi, Ngạo Trần là một công tử tuấn mỹ tuyệt thế như vậy, không chống lại được người ta cũng là điều dễ hiểu.
Lăng Ngạo Trần lại cảm thấy không sao cả, ngược lại còn cảm thấy những lời này nghe rất thuận tai, hắn cũng không biết mình làm sao lại như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy Tam hoàng tử kia rất thuận mắt, rất muốn gần gũi với hắn, đến bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu, đây chính là nguyên nhân mà hắn nhất định muốn đi theo đến đây.
Đang lúc bọn họ bắt đầu im lặng thì cửa mở “cạch” một tiếng, tú bà không ngừng cười làm lành nói: “Bốn vị thật là ngại quá, để các vị phải chờ lâu như vậy, mời vào, mời vào…”
Lúc này bốn người mới tiến vào sương phòng, Lăng Ngạo Trần vẫn không quên nhanh chóng che mũi tận lực cách tú bà xa một chút, nghiêng người đi vào, thật chẳng hiểu sao, không có việc gì lại trát phấn dày như vậy, khánh nhân đến tìm vui vẫn còn vui vẻ được cũng lạ thật.
Bước vào sương phòng, một làn hương nhẹ nhàng ùa tới, rất dễ ngửi, không phải là mùi son phấn như trong tưởng tượng của bọn họ, trong phòng bày một chiếc bàn tròn rất to, trên đó bày những món ăn vô cùng xa xỉ, mỗi món đều có giá trị liên thành, vừa đủ năm chỗ ngồi, hắn đã sớm biết bọn họ đến đây bao nhiêu người?
“Tiên nhi, khách quý đã đến, còn không mau đến đón tiếp cho bổn hoàng tử.” Giọng nói rõ ràng vang lên phía sau sa mỏng, bốn người giương mắt nhìn lên, loáng thoáng có thể thấy người đang nằm trên giường tháp phía sau sa mỏng chậm rãi ngồi dậy.
“Vâng, Tam hoàng tử.” Giọng nói nũng nịu đáp lời vang lên, sau đó năm đại mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ bước ra từ sau sa mỏng.
“Các tỷ muội, mau đến hầu hạ các vị gia.” Một người đẹp nhất trong năm người cười duyên nói, bốn người khác cũng bắt đầu lắc lắc eo thon, thuần thục tới bên cạnh của bốn người, kéo bọn họ ngồi xuống chỗ ngồi, lại rót các loại rượu ngon cho bọn hắn, sau đó lắc mông muốn ngồi lên đùi bọn họ.
“A…” Tiếng kêu đau vang lên, mỹ nữ theo hầu Lăng Ngạo Trần liền ngã trên mặt đất, bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhìn vị công tử tuấn mỹ không biết thương hương tiếc ngọc, nàng làm sao lại xui xẻo như vậy, vốn đang tràn đầy vui mừng trong lòng vì có thể hầu hạ vị công tử tuấn mỹ như thế, ai ngờ đúng là một kẻ đầu gỗ không hiểu phong tình, chẳng qua là chỉ thoáng ngồi một chút mà phản ứng lại lớn tới như vậy, xem ra ba tỷ muội khác của nàng tuy rằng không ngồi lên ba người kia nhưng ít ra vẫn còn đang đứng khỏe mạnh.
“Khụ…” Đối với ánh mắt mọi người quay tới, Lăng Ngạo Trần cũng chỉ ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có ý tứ đi nâng vị mỹ nữ kia dậy, hắn cũng không biết vì sao lại như thế, những nữ tử này cứ dính bên người hắn thì trong đầu hắn liền hiện lên dung nhan xinh đẹp kia đang nhẹ cười bá đạo, chỉ vào hắn mà nói: “Lăng Ngạo Trần, ngươi dám để cho các nàng đụng tới ngươi thử xem xem, đừng quên Lăng Ngạo Trần ngươi chính là người của ta.” Cho nên dưới phản xạ có điều kiện, hắn cũng liền bất chấp việc có thể làm cho các nàng bị thương, ai, xem ra hắn trúng độc của Tử Phong quá sâu rồi, đáng thương là hắn lại ở đây để nhận lấy ánh mắt khác thường của mọi người, cũng không biết cái người hạ độc kia hiện giờ còn đang phong lưu khoái hoạt ở đâu nữa.
“Các vị khách quý, có phải là không hài lòng Tiên nhi cùng mấy vị tỷ muội này hầu hạ hay không? Không sao cả, Tiên nhi mau đi kêu ma ma gọi hết tất cả các cô nương trong thanh lâu tới đây, để cho các vị chọn thoải mái, thế nào ?”
Minh Lôi đưa tay ra ngăn cản sự ân cần của Tiên nhi, đứng người dậy, đối với Khuynh Cuồng đang ở trong sa mỏng nói: “Tam hoàng tử, Minh Lôi trưởng lão của Minh Tông, Lạc Bắc, Lăng Ngạo Trần, Giang Hàn Phong đã tới theo lời hẹn, còn mời tam hoảng tử đi ra gặp mặt.” Trong âm thanh già nua cũng không hề nghe ra một nửa điểm ý sùng kính, cũng đúng, vốn là thế nhân luôn sùng kính với bọn họ thì trong mắt làm sao có thể có quyền quý hoàng tộc được, cũng đã nói như thế rồi, đoán chừng là không kiên nhẫn được .
Sa mỏng nhẹ nhàng xốc lên, Khuynh Cuồng mặc một bổ cẩm y bào màu trắng, thần thanh khí sang, ý cười trong suốt, trong tay cầm chiếc quạt ngọc rất có phong độ mà đi ra, trong nháy mắt cái gọi là mỹ nhân ở trong phòng liền ảm đạm thất sắc.
“Ha ha, lời này của Minh trưởng lão quá nặng nền rồi, nói bổn hoảng tử chậm chạp không chịu đi ra gặp mặt các vị thật sự là vì danh tiếng của các vị quá lớn, bổn hoàng tử cũng không thể để tóc tai bù xù mà đi ra gặp mặt các vị được đi!” Khuynh Cuồng đi tới mép bàn, ngồi xuống cười nói, thấy bốn người đều mang vẻ nghi hoặc khó hiểu thì liền lấy quạt vỗ vào tay một cái, rất ngượng ngùng nói: “Là như vậy, bổn hoàng tử đợi lâu mà chưa thấy các vị tới nên nhất thời không cẩn thận ngủ gật mất, ma ma lại không dám gọi bổn hoàng tử tỉnh dậy, cứ thế làm cho các vị phải chờ ở bên ngoài lâu như vậy, bổn hoàng tử tỉnh dậy xong lập tức liền để cho ma ma mời các vị tiến vào, còn mong các vị đừng trách!”
Bốn người vừa nghe xong thì sắc mặt không khỏi ngưng trọng lại, hắn nói vẻ rất có lỗi nhưng ai mà không biết ý tứ trong lời nói của hắn, bọn họ phải đợi ở bên ngoài nửa ngày như thế, bị người chế giễu đều là do lỗi của bọn họ tới muộn, là bọn hắn gieo gió gặt bão?
Giang Hàn Phong dễ xúc động nhất nên ánh mắt cũng đã muốn phun lửa rồi, sắc mặt của hai người Minh Lôi, Lạc Bắc cũng trở nên cực kỳ khó coi, chỉ có Lăng Ngạo Trần sau khi sửng sốt xong thì lại nở nụ cười, vị Tam hoàng tử này quả thật là quá lợi hại.
“Di? Như thế nào sư tông của quý tông không có tới, không phải nói là sư tông của các ngươi có việc cần tìm bổn hoàng tử hay sao ? làm sao mà ngược lại lại không có tới?” Khuynh Cuồng liếc mắt một cái đảo qua bốn người, nghi hoặc hỏi, ánh mắt không dấu vết dừng ở trên người Lăng Ngạo Trần.
Ngay từ khi bọn họ mới bước tới Túy Tiên Lâu thì nàng vẫn đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, đối với phản ứng của hắn cũng rất là vừa lòng, ha ha, nàng thật đúng là không có nghĩ tới Lăng ca ca thế nhưng thật sự là lần đầu tiên đặt chân tới nơi yên hoa, thật đúng là thuần khiết trước giờ đều không có, nhất là hắn lại hai lần theo bản năng mà tránh những nữ tử xinh đẹp dựa tới gần càng làm cho nàng cực kỳ vừa lòng, không tệ, không tệ.
“Tông môn tạm thời có việc, cho nên sư tông không thể đến được, lệnh cho Minh Lôi thay mặt tới nơi hẹn, Tam hoàng tử hẳn là sẽ không trách tội đi!” Minh Lôi nói, muốn cho sư tông của bọn họ tự đi tới nơi yên hoa này, đây quả thực là một chuyện chê cười lớn.
“Nếu bổn hoàng tử nói trách tội thì sao!” Khuynh Cuồng chấp chiếc quạt lại để lên cằm, mắt híp híp lại, cười như không cười nói.
Vốn câu nói kia của Minh Lôi cũng chỉ xuất phát từ thuận miệng nên nói ra, lại không nghĩ tới Khuynh Cuồng sẽ đáp lại một câu như thế với hắn, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, không khỏi cùng với Lạc Bắc đồng thời nghĩ đến: Hàn Phong quả nhiên nói không sai, Tam hoàng tử này nói chuyện làm việc luôn xuất kỳ bất ý ( bất ngờ làm cho người ta không biết phải làm sao ), hoàn toàn làm cho người ta không thể sờ ra được chiêu tiếp theo sẽ là cái gì xảy ra, khó mà ứng phó được!
“Tam hoàng tử là người rộng lượng, Ngạo Trần cũng không tin Tam hoàng tử sau khi biết rõ nguyên nhân tình huống lại còn có thể giáng tội xuống cho người khác.” Lăng Ngạo Trần cười nói rất tự tin, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Khuynh Cuồng lóe lên ý cười thật sâu, giống như đã chắc chắn là hiện tại nàng vẫn đang nói đùa thôi.
“Ha ha… Lăng công tử đã nói tới như vậy rồi, nếu như bổn hoàng tử lại tiếp tục trách tội thì lại thành người bụng dạ hẹp hòi rồi.” Vừa vặn vị trí của Lăng Ngạo Trần ở bên cạnh của Khuynh Cuồng, cho nên Khuynh Cuồng cũng rất thuận thế nghiêng sang bên cạnh cười nói, vươn cánh tay ra cũng nghiêng sang dựa vào bên người hắn, thoạt nhìn bộ dáng giống như cùng với Lăng Ngạo Trần có tình cảm rất tốt.
Mà Lăng Ngạo Trần vẫn không thích có người xa lạ tới gần lại đối với hành vi khẽ nghiêng người dựa nhẹ lên người hắn của Khuynh Cuồng cũng không cảm thấy bài xích, không chỉ không có lắc người tránh đi giống như hai nữ tử kia mà ngược lại còn làm như rất vui mừng cho Khuynh Cuồng tới gần, còn cong lên một nụ cười mê người đối với nàng.
Khuynh Cuồng hơi say đắm ở trong nụ cười của hắn, cũng cong lên một nụ cười mê người, cùng với hắn nhìn nhau, vẫn là hơi thở ôn hòa tươi mát vây quanh người nàng, đem hết thảy những chuyện hồng trần vặt vãnh đều vứt bỏ bên ngoài, làm cho tâm thần nàng trở nên yên ổn.
Tất cả mọi người đều đồng loạt kinh ngạc mà nhìn hai người “ thâm tình nhìn nhau” bốn đại mỹ nữ không khỏi giật mình trong lòng nghĩ tới : khó trách vị công tử tuấn mỹ này không cho các nàng chạm vào hắn, thì ra đúng là một kẻ đoạn tụ chỉ thích nam nhân a, thật sự quá đáng tiếng, một vị công tử tuyệt thế tốt đẹp như thế dĩ nhiên lại “không bình thường”.
Minh Lôi cùng Lạc Bắc lúc này cũng cau mày thật sâu: Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn thật sự thích nam nhân? Còn coi trọng Mạc Khuynh Cuồng?
Người biết Lăng Ngạo Trần có người trong lòng là Giang Hàn Phong không khỏi cũng hoài nghi lên, chẳng lẽ là Lăng Ngạo Trần lừa hắn, người trong lòng của hắn không phải nữ tử, mà là thật là Mạc Khuynh Cuồng? Ngẫm lại mỗi lần hắn nhìn thấy vị Tam hoàng tử này cũng đều không bình thường, đêm nay lại có thái độ khác thường mà cùng tới đây, thật sự là càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng .
“Khụ…” Minh Lôi chịu không nổi ho nhẹ một tiếng, đem tầm mắt của hai người quay về trên người của mình rồi mới nói: “Tam hoàng tử, sư tông có nói mấy câu, để cho Minh Lôi chuyền đạt cho ngươi.”
“Nga, không biết Viêm tông sư có gì chỉ giáo đây?” Khuynh Cuồng đem tầm mắt chuyển hướng Minh Lôi, cảm thấy hứng thú hỏi, làm như không nhận thấy được ánh mắt khác thường của bọn họ mà vẫn nghiêng người dựa vào trên người Lăng Ngạo Trần.
Lăng Ngạo Trần tất nhiên là chú ý tới ánh mắt khác thường của bọn họ, dùng đầu ngón chân cũng biết là bọn họ đang hiểu lầm cái gì, hắn thật đúng là khóc không ra nước mắt a! Liền mạc danh kỳ diệu mà bị hiểu nhầm là người thích nam nhân, hơn nữa đối tượng vẫn còn là vị Tam hoàng tử thanh danh lan xa này, hắn thật sự là oan uổng!
Nhìn lại Tam hoàng tử càng dựa vào càng gần, hắn mười phần khẳng định cực kỳ là hắn ta cố ý, hắn xác định vững chắc để cho bọn họ hiểu lầm hai người có mờ ám.
Minh Lôi nhìn chằm chằm vào kẻ khoác tay lên vai của Lăng Ngạo Trần kia, nói: “Lần này bình ổn phản loạn, ít nhiều là nhờ Tam hoàng tử tài trí hơn người, cứu vớt dân chúng thiên hạ trong Nguyên Đô khỏi hoàn cảnh khó khăn, Minh Tông của ta từ trên xuống dưới đối với Tam hoàng tử cũng đều kính nể có thêm, nay Minh Lôi thay mặt sư tông lấy một ly rượu nhạt kính Tam hoàng tử.”
Khuynh Cuồng cong miệng cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, chờ hắn tiếp tục nói, nàng cũng muốn biết là bọn họ đến tột cùng là muốn nói cái gì với nàng.
Thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào tay nàng, Minh Lôi lần đầu đem ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Khuynh Cuồng, chú ý tới biểu tình biến hóa của nàng, lại tiếp tục nói: “Nghe nói Tam hoàng tử đã hạ lệnh xuất binh thảo phạt hai nước Yến Hàn, không biết có phải là thật hay không?”
“Như thế thì làm sao? Chẳng lẽ quý tông cho rằng bổn hoàng tử không nên xuất binh?” Khuynh Cuồng cong một nụ cười tươi trên khóe miệng nói, a, dĩ nhiên là đến vì hai nước Yến Hàn.
“Đúng vậy, chiến hỏa liên miên thì người chịu khổ vẫn là dân chúng,Tam hoàng tử trân trọng dân chúng, tất nhiên sẽ không đành lòng thấy dân chúng vô tội của hai nước Yến Hàn bị chiến hỏa cắn nuốt.”
Chuyển động chén rượu ở trong bàn tay, Khuynh Cuồng nhíu mày, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì môi đỏ mọng khẽ hở ra nói: “Minh Tông của các ngươi vẫn tuyên truyền không chiến tranh, chẳng biết có nghĩ tới hay không hiện giờ đang là loạn thế, không chiến tranh thì không thể mang tới hòa bình, suy nghĩ này của các ngươi chính là những tư tưởng không thực tế, sẽ chỉ làm cho thế đạo này càng trở nên loạn thêm mà thôi.” Dừng một chút, ngẩng mặt lên, đôi mắt thâm thúy như đầm sâu không kiêng kỵ mà quét qua mặt bốn người một cái rồi cười nói: “Hay là, các ngươi căn bản biết rất rõ ràng cho nên mới phải làm như vậy.”
Vừa dứt lời, cũng không ngoài ý muốn, bốn người đồng thời đều chấn động, ánh mắt trầm tĩnh của Minh Lôi rất nhanh nhảy lên sóng to gió lớn, ngay sau đó liền khôi phục như thường, Lạc Bắc cũng như vậy, chỉ có Giang Hàn Phong thiếu kiên nhẫn nhất mắt thấy sẽ động thủ, sát khí còn chưa dâng lên thì liền bị một ánh mắt của Lạc Bắc ngăn lại, Lăng Ngạo Trần xem như có phản ứng bình thường nhất, trừ bỏ bên khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm thì vẫn như bình thường.
Nhưng mà Khuynh Cuồng một mực vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của hắn bắt gặp trong đôi mắt đen láy nhanh chóng hiện lên chút bất đắc dĩ cùng trào phúng, còn có một loại cảm xúc không biết tên.
“Minh Tông của chúng ta hướng tới việc cứu vớt thiên hạ làm tiêu chí, chắc hẳn Tam hoàng tử vẫn chưa hiểu hết được tư tưởng của phái ta nên mới có ý tưởng hoang đường này.” Âm thanh của Lạc Bắc bình tĩnh nói, nhưng nghe được trong lời nói đã nén tức giận xuống.
Lạc Bắc, trước đây là đại học sĩ của hoàng triều Nguyên thị, cũng là một nhân vật đại biểu của Minh Tông ở Nguyên Đô, xem như là một nhân vật.
“Ha ha, mấy vị không cần khẩn trương như vậy, cũng theo như lời của Lạc đại nhân, bổn hoàng tử đối với tư tưởng của quý phải cũng không hiểu biết, vừa mới nói chẳng qua là nói chơi thôi, xem ra là trò đùa này cũng hơi quá, đừng trách đừng trách.” Khuynh Cuồng quét mắt liếc qua bốn người một cái, nhếch miệng lên cười ha ha, giống như là mới mở miệng nói một câu đùa vui không hề ảnh hưởng tới toàn cục vậy.
Đám người Minh Lôi đôi mắt cũng trầm xuống, chỉ nghe Khuynh Cuồng lại nói: “Nhưng là, quý tông yêu cầu bổn hoàng tử là không có khả năng đáp ứng.”
Đã sớm dự đoán được Khuynh Cuồng sẽ nói như vậy, Minh Lôi cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ hơi thất vọng nói: “Xem ra Tam hoàng tử cũng không giống như người bên ngoài truyền lại, là một lòng suy nghĩ vì dân chúng.”
“Ha ha…” Cười khẽ vài tiếng, lông mi của Khuynh Cuồng cong lên, nhún vai nói: “Minh trưởng lão sống lâu tới như vậy chẳng lẽ lại không biết là lời đồn là không thể tin được hay sao?” Nàng cho tới bây giờ đều thừa nhận, nàng không vĩ đại như vậy, cái loại chuyện gì mà đại nghĩa thiên hạ, tuyệt đối cùng với Mạc Khuynh Cuồng nàng kéo không dính tới được.
“Ngươi…” Minh Lôi nhất thời không biết nói gì, hắn trả lời cũng quá thành thực đi, thành thực tới nỗi hắn không biết nói gì để đáp lại, cũng đúng, hắn ta đã thừa nhận bản thân mình không phải là người một lòng suy nghĩ vì dân chúng thì hắn còn có thể nói như thế nào được.
“Tam hoàng tử quả nhiên thẳng thắn, ha ha…” Sững sờ qua đi Lăng Ngạo Trần không để ý ba người Minh Lôi ở đây, nhưng lại rất là tán thưởng mà vươn tay tới bả vai của Khuynh Cuồng cười to nói, vốn tay của Khuynh Cuồng còn đang khoát lên bả vai của hắn, cho nên hiện tại tư thế của hai người liền biến đổi, càng trở nên thêm ái muội, giống như là Lăng Ngạo Trần kéo vào ôm vai Khuynh Cuồng vậy.
“Trần nhi…” Minh Lôi nhíu nhíu mày, trầm giọng kêu, đêm nay sao hắn lại lạ như thế, vẫn “thông đồng” cùng với Mạc Khuynh Cuồng thành một khối không nói, bây giờ còn không cho bọn họ xuống đài được.
Không nhìn ba người Minh Lôi khuôn mặt đã sớm nhăn thành hình chữ xuyên, Khuynh Cuồng cười say đắm, bàn tay đang để trên vai của Lăng Ngạo Trần liền duối ra, kéo cổ hắn, cong khóe miệng lên cười nói: “Lời nói của Lăng công tử chính là cảm nhận đối với bổn hoàng tử, ha ha, bổn hoàng tử thích …”