Đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu – Chương 2: Sự kiện đổ máu tại quán bar Dương Quang
Thành phố Lĩnh Hải trong hai mươi năm trở lại đây là một trong những thành phố lớn của Trung Quốc. Mấy năm gần đây càng nghiễm nhiên trở thành trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của Trung Quốc sánh vai với một số thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải.
Quán bar Dương Quang tại Lĩnh Hải là một quán bar vô cùng đặc biệt. Quán bar Dương Quang này không mở cửa buổi tối mà mở cửa vào thời gian lạ thường, từ 2h đến 5h chiều. Âm nhạc đinh tai nhức óc lúc này tràn ngập không gian quán bar, đám nhân viên phục vụ nữ lắc lắc chiếc eo thon đi lại. Trên sàn tại trung tâm bar còn có mấy mỹ nữ y phục càng lúc càng thưa thớt, đang múa may bên cạnh những cây cột bằng ống tuýp bạc. Phía dưới họ là những nam nữ điên cuồng nhún nhảy. Có mấy gã tiếp cận cây cột tiện tay vuốt ve thân thể những vũ nữ, kế tiếp thò tay nhét một đám tiền màu đỏ vào khe hở nội y. Nếu cao hứng thậm chí có thể hôn hít những vũ nữ này tất nhiên điều kiện duy nhất là ngươi có tiền.
Qua giờ Ngọ dưới cái lạnh tê người của điều hòa nhiệt độ, đám nam nữ tại quán ba đã bộc lộ toàn bộ bản chất, cũng là bộ mặt thật tà ác nhất.
Đúng bốn giờ Tiêu Thần bước vào quán bar Dương Quang, hắn mặc chiếc quần bò ngắn màu lam, đeo dây lưng màu bạc, vận chiếc áo phông thể thao cùng chiếc kính đen trên sống mũi. Hắn vừa đặt chân tới cửa đã thấy mấy nam nữ thanh niên chắn đường.
– Phì. Mã lão nhị. Đừng tưởng rằng tao sợ mày. Có giỏi thì ra ngoài đấu tay đôi với tao. Nơi này không phải chỗ có thể gây rối.
Người đang nói là một thanh niên cao gầy, nghe giọng điệu dường như tới từ phương Bắc.
– Cút đi chỗ khác mà đánh rắm. Thằng phân chó, mày làm chuyện gì bản thân mày biết, nhân lúc bố mày không có đây ngay cả bạn gái của bố mày cũng dám cua. Hôm nay ở đây không phải mày chết thì bố mày chết.
Phía trước cửa cũng có một đám người trẻ tuổi tay lăm lăm chai bia có vẻ như đã uống cũng không ít. Nhân vật chính là một thanh nhiên chừng hai mươi tuổi, thân thể cường tráng tới độ chiếc áo phông không che được cơ bắp cuồn cuộn phía dưới lớp vải.
– Mã lão nhị. Mày câm đi. Mày nghĩ tao sẽ làm hà mã phun nước bọt như mày sao? Mày rảnh rỗi thì buổi tối khi gặp cái sân bay ấy dùng kính phóng đại xem bánh bao của nó có thịt không?
“Thằng phân chó ” vẻ mặt khinh thường nói. Mấy gã đồng bạn nghe được phá lên cười, Mã lão nhị nghe tới đây sắc mặt tối sầm. Người ta nói đánh người không đánh mặt ( ý là chừa lại chút thể diện), ” thằng phân chó” này không chút nể nang đánh thẳng mặt hắn. Mã lão nhị có thể chịu được sứt đầu mẻ trán nhưng không chịu được người khác làm nhục như vậy.
– Anh em. Lên…
Mã lão nhị đập bể phần đáy chai bia ném thẳng về phía ” thằng phân chó”.
– Con mẹ nó. Anh em. Hôm nay chúng ta thay trời hành đạo. Dám dùng bánh bao giả lừa tao. Giết chết chúng, sáng mai tao muốn chúng mày biến thành bầy ngựa chết.
” Thằng phân chó” vung tay lên chặn chai bia bay tới, mấy gã đồng bọn của hắn cũng vọt đi phảng phất như bầy thú hoang nhìn qua vô cùng hoành tráng.
Nhất thời đường vào quán bar Dương Quang bị một đám thanh niên chuếch choáng hơi men biến thành bãi chiến trường. Chai bia trên tay sau khi trở thành phi tiêu, điện thoại di động bắt đầu phát huy tác dụng, tiếng chửi bới, tiếng thét chói tai tràn ngập… Cảnh tượng này khiến Tiêu Thần bị chọc tức, vốn muốn đứng một bên xem kịch vui hiện cũng không biết nói gì. Đồng bọn của hai nhân vật chính không ngờ chỉ biết hư trương thanh thế, không những không dùng tới tay chân thậm chí có vài người căn bản không nhúc nhích chỉ hướng đối phương quát mắng như hát hay.
– Phì. Dừng tay lại cho tao.
Tiêu Thần đứng ở bên hành lang hét lên một tiếng, âm thanh rất lớn phảng phất như bụi bặm trên trần cũng bị rơi rụng không ít khiến hai bên lập tức ngừng lại.
– Mày. Mày là ai. Không có việc gì thì cút ngay cho tao. Nếu không ngay cả mày tao cũng đánh.
Đang cưỡi lên người ” thắng phân chó” Mã lão nhị vừa ngẩng đầu mắng xong một câu lại tiếp tục cúi xuống ” trò chuyện” với ” thằng phân chó” bên dưới.
– Con mẹ mày. Cỡi bạn gái của tao lại dám mắng nó là sân bay. Còn nói mày muốn ăn bánh bao. Tao giết mày.
Cục diện hỗn loạn khiến Tiêu Thần lắc đầu đi thẳng. Tới cạnh Mã lão nhị hắn cúi xuống khẽ nói vào tai gã:
– Anh Mã. Làm vậy không được đâu. Anh nghĩ xem. Chỗ nào nó dùng để chơi bạn gái ai. Anh để chỗ đó bình an mà đánh vào mặt có phải quá tốt cho nó rồi không?
– Người anh em quả nhiên thông minh. Cũng nên tính tội chỗ đó.
Mã lão nhị sau khi nghe Tiêu Thần nói hai mắt sáng ngời, lập tức đứa cánh tay to lớn chặn lên thân thể ” thằng phân chó”. Tên này rõ ràng quá gầy yếu, lực lượng không đủ đối kháng với Mã lão nhị, phe cánh hai bên lực lượng tương đồng nên lúc này không ai rảnh hỗ trợ hắn.
– Người anh em. Xin anh bỏ qua cho. Anh bỏ qua cho tôi, tôi xin đảm bảo lần sau sẽ không dám nữa.
“Thằng phân chó” sợ đến rơi nước mắt nước mũi, nhìn Mã lão nhị thong thả đưa giày da chuẩn bị hạ xuống địa phương tiểu huynh đệ đang cư ngụ ánh mắt gã đầy sợ hãi.
– Hắc hắc…
Mã lão nhị thấy biểu hiện này khuôn mặt lộ vẻ hài lòng thấy rõ, khóe miệng nhếch lên quỷ dị, nói là tươi cười cũng đúng mà nói là cười méo miệng cũng không sai.
– Anh Mã. Anh Mã. Tôi xin anh, tôi dập đầu lạy anh, tôi quỳ trước mặt anh…Xin anh bỏ qua cho tôi được không?
Trong mắt ” thằng phân chó ” lộ rõ sự sợ hãi tới cực điểm, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Lúc này hai bên đã ngừng chiến nhưng cũng không có ai dám tới hỗ trợ ” thằng phân chó”, thậm chí mấy người xưng huynh gọi đệ với gã đã lặng lẽ chuồn đi.
– Hả. Hả… Để tao suy nghĩ.
Mã lão nhị không biết thật sự say hay giả vờ, ánh mắt đột nhiên có chút lờ đờ. ” Thằng phân chó” thấy biểu hiện của Mã lão nhị trong lòng không khỏi dấy lên hi vọng, vội vàng gia tăng cầu khẩn:
– Anh Mã. Em biết đoạt gái của anh là không đúng. Thế này đi. Em mang em gái cùng người yêu tặng cho anh. Anh có chịu không? Em gái ta là vũ công múa cột mà người yêu em công phu trên giường lại càng xuất chúng. Anh Mã. Chỉ cần anh bỏ qua cho em lần này, em cam đoan sẽ làm trâu ngựa báo đáp anh.
– Phì…
Đám người xem bên cạnh lập tức phỉ báng hành vi này của ” thằng phân chó”. Tiêu Thần đứng phía sau Mã lão nhị càng hưng phấn muốn xem gã xử lý tình huống này thế nào. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Mã lão ca là người này không phải chỉ biết dùng tay chân nói chuyện.
Mã lão nhị nghe xong ánh mắt trở nên sắc bén, hung hăng chửi:
– Bố mày hận nhất là loại người này. Sống chỉ nghĩ tới thể diện, loại cặn bã này không tha được.
Nói rồi hắn đạp mạnh. Cả quãng đường dẫn vào tầng đầu của quán bar Dương Quang vang vọng tiếng kêu bi thảm, nhân loại lại xuất hiện thêm một gã thái giám.
– Anh Mã. Anh nên tiếp tục giẫm xuống, tránh nó có thể đi giải phẫu phục hồi như cũ.
Tiêu Thần bồi thêm một câu. Mã lão nhị nghĩ ra tiếp tục đạp xuống một đạp. Lúc này ” thằng phân chó” đã thực sự biến thành một con chó chết, hơn nữa cái dụng cụ để hại con gái nhà lành cũng không thể sử dụng được.
– Người anh em. Chú thật thông minh. Chúng ta là kết bạn. Anh tên Mã Lương.
Mã lão nhị bò dậy chào hỏi Tiêu Thần.
– Tiêu Thần.
Tiêu Thần nói ngắn gọn.
– Tôi còn có việc. Anh Mã. Theo tôi anh lên nhanh rời đi, nếu không cảnh sát sẽ ập tới đó, ha ha…
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Anh em. Sau này còn gặp lại.
Mã Lương ôm quyền, theo sau lập tức mang đám anh em rời khỏi hiện trường. Đám nam nữ vây quanh xem kịch vui kiểu này đã quá nhiều nên cũng tự động giải tán, hậu quả còn lại đương nhiên sẽ có nhân viên quán bar thu dọn.
Lầu ba của quán tại phòng ” Hoa hồng máu” Tiêu Thần đang ngồi đối diện với Tạ Đông. Tạ Đông mặc một bộ đồ tây cách điệu, bộ dạng đầy khí phách chân vắt chữ ngũ, miệng ngậm thuốc chầm chậm nhả khói.
– Tôi nói này ông lão, trước hết nói chuyện của ông đi.
Tiêu Thần bưng chén nước trước mặt làm một ngụm, thản nhiên nói.
– Hay cứ nói chuyện của ngươi đi. Hiếm khi ngươi cần ta hỗ trợ.
Tạ Đông thả ra một làn khói mỏng, chỉ giây lát sau cánh cửa bên cạnh phòng bật mở, ba cô nương khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng ma quỷ, vận sườn xám, mang tất chân màu đỏ tiến vào.
– Phì. Ông có thể thôi đi không hả. Đừng có để mỗi lần chuẩn bị nói chuyện lại cho mấy cô nàng này tiến vào. Hiện tại chúng ta cần thương lượng.
Giọng điệu Tiêu Thần trở nên cứng rắn, đối với người bố trên danh nghĩa này quả thật hắn có chút không chịu nổi. Hơn sáu mươi tuổi ăn mặc như bốn mươi, suốt ngày ra ngoài tìm tiểu thư chưa tính, quan trọng là mỗi lần hắn quay về thương lượng chuyện gì đó lại gặp phải mấy người đẹp tiến vào hầu hạ, lần sau còn đẹp và táo bạo hơn lần trước. Đáng hận nhất là lão già không cho hắn chạm vào những người đẹp này, cảm giác bị câu dẫn nhưng không được lên giường quả thật không dễ chịu, bởi thế Tiêu Thần oán hận lão già không ít.
– Ngươi không nên tức giận Tiêu Thần. Hay là trước hết nói chuyện của ngươi đi.
Tạ Đông đương nhiên không cho là đúng. Ba người đẹp lả lướt vây quanh lão, một nàng thuận thế ngã vào trong lòng, một nàng sà tới xoa bóp vai, một nàng thay lão bóp chân.
– Phì…
Tiêu Thần dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nói:
– Hôm qua tôi lại nằm mơ thấy giấc mộng quái dị kia. Đây là lần thứ một trăm rồi.
– À…
Tạ Đông kêu lên kinh ngạc, kế đó đuổi ba người đẹp ra khỏi phòng.