Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 12: Một màn xấu hổ trong lớp học


Đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu – Chương 12: Một màn xấu hổ trong lớp học

Nhà họ Hà tại Lĩnh Hải thậm chí cả nước là một gia tộc có sức ảnh hưởng cực lớn. Tại Lĩnh Hải xúc tu của nhà họ Hà đã vươn tới chính quyền, quân đội, thương nhân, tất cả các lĩnh vực giải trí đều có bàn tay của họ.
Chủ nhân nhà họ Hà, Hà Kính năm hai mươi lăm tuổi một thân một mình từ Bắc xuôi Nam tiến vào Lĩnh hải, vừa lúc Đặng lão gia gia mở rộng cải cách. Ban đầu lão buôn bán hải sản, càng về sau càng trở lên hùng mạnh trong lĩnh vực này. Cuối cùng làm chủ bến tàu Lĩnh Hải. Bởi thế tại Lĩnh Hải nhắc tới Hà Kính ít có người không biết.
Hà Kính lúc này đã bốn mươi chín tuổi có hai vợ. Lão có ba người con trai trong đó hai trai cùng hai gái là con người vợ cả chết khi lão còn ở phương Bắc. Người vợ thứ hai là mẹ ruột Hà Chí Lương tên Hứa Diễm Như. Chẳng qua sau khi bị bệnh tám năm trước đã phải ngồi xe lăn vĩnh viễn. Đứa con lớn nhất của lão Hà Gia Quân năm nay hai mươi tám tuổi hiện làm Bí thư thành ủy Lĩnh Hải. Đứa con thứ hai là Hà Dũng Lực năm nay hai mươi ba tuổi, năm trước mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đang làm tổng giám đốc tại một cơ sở giải trí của Hà gia. Đứa thứ ba chính là Hà Chí Lương năm nay mười bảy tuổi hiện đang học lớp mười một tại trung học Lĩnh Hải. Con gái lớn, Lily năm nay hai mươi sáu tuổi bốn năm trước đã tốt nghiệp đại học hiện nay đang làm giám đốc tiêu thụ tại công ty bất động sản Hà thị. Hà Oánh Oánh năm nay hai mươi một tuổi đang học đại học Tài chính Lĩnh Hải.
Hà Chí Lương chính là đứa con út cũng là đứa con Hà Kính yêu thương nhất.
Nghe Hà Chí Lương bị người ta đánh gãy xương phải đưa đến bệnh viện cấp cứu Hà Kính nhanh chóng điện cho Thành Hán Lâm. Thành Hán Lâm trước đó trong một bữa tiệc có tiếp xúc với lão, vừa lúc người này phụ trách một tiểu đoàn tại Lĩnh Hải. Con trai yêu quý bị đánh phản ứng đầu tiên của Hà Kính chính là muốn hung hăng giày vò thủ phạm. Để cho người này biết tại Lĩnh Hải ai mới là ông chủ lớn. Đừng nói con trai lão bị đánh, cho dù một con chó nhà họ Hà bị đánh lão cũng phải tính sổ. Chỉ là bản thân lão tại Lĩnh Hải là nhân vật có uy tín, nếu đường đường chính chính tìm tới một thằng nhóc học sinh sẽ mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ bởi vậy lão mới tìm Thành Hán Lâm.
Vốn tưởng sự việc rất thuận lợi không ngờ Thành Hán Lâm giao đấu với thằng nhóc kia một chiêu đã bị đánh vào viện. Lúc Hà Kính nghe điện từ Thành Hán Lâm chỉ nhận đượ bốn chữ:” Tôi không làm được”. Hơn nữa còn nghe Thành Hán Lâm khuyên bảo không nên chọc vào thằng nhóc Tiêu Thần kia. Lão không thể chọc tới tất cả chỉ vì một cú điện của Hồ lão tại quân khu tối cao Lĩnh Hải bắn tới.
– Thằng nhóc đó cầm trong tay Huân chương Hoa Hạ. Đừng nói Hà Kính ngươi không thể chọc vào. Ngay cả bản thân ta cũng không dám động tới một cọng lông của nó.
Nghe được những lời này Hà Kính lập tức buông tha ý định báo thù cho con trai. Nói đùa sao? Người giữ Huân chương Hoa Hạ có thể để lão động tới?
Huân chương Hoa Hạ tặng thưởng cho công dân có cống hiến trọng đại với quốc gia. Nước cộng hòa Hòa Hạ thành lập tới nay đã hơn sáu mươi năm, tổng cộng mới phát ra chưa quá hai mươi chiếc Huân chương Hoa Hạ. Người có Huân chương Hoa Hạ trong tay có ai không phải nhân vật lớn? Hơn nữa người ta mới mười bảy tuổi đã nhận được một chiếc Huân chương Hoa Hạ. Gia tộc đứng sau hắn Hà Kính thật không dám tưởng tượng.
– Thằng nhóc vô dụng. Không ngờ lại chọc tới một nhân vật như vậy.
Mới vừa rồi Hà Kính còn nghĩ thay con báo thù lúc này bắt đầu mắng chửi đứa con vô dụng. Đáng thương cho Hà Chí Lương lúc này đang nằm trong bệnh viện nếu biết cha hắn vô tình như vậy hẳn sẽ hộc máu.
******

Tưởng như một hồi sóng ập tới cuối cùng lại vì một chiếc Huân chương Hoa Hạ mà hóa giải hoàn toàn. Chiếc Huân chương này là do trước đây Tiêu Thần chấp hành nhiệm vụ đạt được.
Tiêu Thần từng thay Tạ Đông chấp hành nhiệm vụ bảo vệ một nhân vật nào đó. Dọc đường đi từng chịu thay người đó một phát súng, cuối cùng Tạ Đông cấp cho hắn một khối lệnh bài, nói đại nhân vật kia thể hiện lòng biết ơn. Tiêu Thần vốn không biết lai lịch chiếc lệnh bài này, nếu biết cũng không treo lên cổ thú cưng của Tần Vận. Sở dĩ hắn không ngại Thành Hán Lâm là bởi vị Hồ Lão cao cấp nhất quân khu Lĩnh Hải cũng đã từng bị hắn cắt râu. Một gã thiếu tá nhỏ bé hắn đúng là không để trong mắt.
Mặc dù Tiêu Thần cảm thấy chuyện này không tính là oanh liệt gì nhưng đặt tại trung học Lĩnh Hải không khác gì quả bom lớn phát nổ. Ngay ngày đầu tiên nhập trường đã đánh cho ác bá Hà Chí Lương gãy xương, tiếp đó đánh sĩ quan quân khu tới độ phải nhập viện. Tiêu Thần vừa đi học đã trở thành nhân vật lớn.
Tiến vào lớp học lúc này trên bục có một cô giáo xinh đẹp đang giảng bài, đúng là giáo viên Sinh học Uông Tiểu Kỳ.
Nhìn bộ dạng nữ giáo viên này trong lòng Tiêu Thần không khỏi dâng tràn cảm giác lạnh lẽo. Hôm nay Uông Tiểu Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc váy bò trắng, trên đôi chân dài là một chiếc dép có hình nhân vật hoạt hình màu hòng, bàn tay nhỏ bé đáng yêu đang viết những ký tự trên bảng. Bất quá đừng nhìn nữ giáo viên bộ dạng vô hại này mà coi thường, Tiêu Thần đến chết cũng nhớ rõ tác phong hung hãn của nàng.
– Có mặt.
Tiêu Thần đứng ở cửa làm bộ dạng đi học muộn tới điểm danh.
Uông Tiểu Kỳ lúc này đang hài lòng viết nội dung tiết học trên bảng nghe được có người điểm danh muộn nhất thời nghiêng mặt nhìn ra cửa. Đứng trước cửa lúc này là một cậu học sinh đẹp trai, bất quá cô nàng lập tức cảm giác có gì không đúng, đôi mắt lóe tinh quang:
– Tôi nhớ rõ cậu. Cậu còn dám tới nơi này? Cậu muốn tìm tôi sao? Tôi nói cho cậu biết. Căn bản không có cửa đâu.
– Ta ngất.
Tiêu Thần cảm giác mình muốn chết. Trong phòng học cũng vang lên tiếng bàn luận của đám học sinh.

– Ngất. Thì ra vừa tới đã đả thương Hà Chí Lượng là vì tranh chấp tình yêu.
Tiêu Thần cũng không biết trước đây Hà Chí Lương luôn theo đuổi Uông Tiểu Kỳ, hơn nữa còn nói với vài học sinh trong lớp mục tiêu này.
– Không phải. Tôi thấy Tiêu Thần không vô sỉ như vậy. Cô giáo Uông không phải bị tên đẹp trai này ăn hết đâu.
Một cô học sinh giải thích hộ Tiêu Thần.
– Hóa ra tên đẹp trai này còn chưa làm gì sao? Không được. Tôi không đẹp như cô giáo Uông, lúc nào đó phải tới Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ thôi…
Đây rõ ràng là một cô gái si tình.
******
– Hóa ra Tiêu Thần cũng theo đuổi cô giáo Uông, hắn căn bản không phải tới học.
Người đẹp chân dài Cao Thi Nhu nhìn chằm chằm Tiêu Thần đang đứng cửa phòng học. Vừa rồi ở phòng làm việc của Đường Diễm Vân, cô nàng và Lương Yến Yến cùng thấy được biểu hiện anh hùng của Tiêu Thần, đối với tên học sinh đẹp trai này có chút thích thú. Bất quá lúc này nghe ra Tiêu Thần có ý với Uông Tiểu Kỳ, nàng cảm thấy trong lòng tụt hết cảm xúc.
– Cô giáo Uông. Cố hiểu lầm rồi. Em là học sinh mới lớp 11 – 7.
Tiêu Thần ngượng ngùng trả lời. Hắn cũng không dám giỡn lúc này.

– Học sinh mới? Không đúng. Tôi nhớ rất rõ mấy ngày hôm trước tôi còn nhớ rõ bộ dạng cậu mấy ngày hôm trước theo dõi tôi bị tôi đá trúng một cước bèn bỏ chạy. Thật sự là gã vô dụng.
Uông Tiểu Kỳ bất mãn nói.
– Ha ha ha…
Điều Uông Tiểu Kỳ vừa nói không khác gì trái boom ném vào phòng học. Đám học sinh lập tức bàn tán sôi nổi.
– Mẹ nó. Không ngờ thằng nhóc này cũng có trò theo dõi.
– Bị cô giáo Uông đá trúng chỗ đó thì e không tốt tốt rồi.
– Không thể tưởng tượng được Tiêu Thần là một người như vậy. Cũng may ta còn chưa liếc mắt đưa tình với hắn, nếu bị hắn coi trọng thì ta khổ rồi. Ta trong sáng như vậy nếu rơi vào bàn tay đen tối của hắn không biết sẽ bị hắn tàn phá thế nào nữa. Hắn còn có thể….
Cô béo kia bắt đầu ảo tưởng.
– Uổng cho tôi vừa rồi còn có cảm tình với hắn. Không ngờ Tiêu Thần là một con sói háo sắc như vậy.
Người đẹp chân dài Cao Thi Nhu thầm oán hận.
– Mẹ kiếp. Đáng lẽ ra mình không nên đến.
Tiêu Thần đứng trước cửa phòng học lúc này thật sự có cảm giác xúc động muốn tự sát. Nhìn sinh vật hình người tưởng chừng vô hại trên bục giảng kia hắn thật muốn xông tới cho mấy đao giải mối hận trong lòng.
Đây quả thật là giáo viên ma quỷ, căn bản muốn hành chết hắn mới thôi.

– Cô giáo Uông. Xin cô tự trọng. Không cần trêu chọc Tiêu Thần tôi như vậy. Đây khác nào hủy hoại danh dự của tôi.
Tiêu Thần rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa. Bị người đẹp ức hiếp cũng có thể được nhưng ví dụ như ở trên giường, bất quá cố ý trêu đùa tuyệt đối không thể.
Uông Tiểu Kỳ ngây ra một lát, phòng học cũng yên tĩnh trở lại, một đám người nín thở chờ hai nhân vật chính tiếp tục.
– Hay cho một tên Tiêu Thần. Cậu là đàn ông, dám làm dám nhận. Ngày đó nếu không phải cậu có ý đồ vô lễ muốn chiếm lợi ích từ tôi, tôi cũng sẽ không đá vào chỗ đó của cậu. Hiện tại cậu tới lớp học của tôi không phải muốn tiếp tục sao? Tôi tuyệt đối không thể để cậu thực hiện.
Uông Tiểu Kỳ tức giận nhìn Tiêu Thần, bộ dạng không chút nhân nhượng.
– Tôi ngất. Tôi muốn sờ cô lúc nào?
Trong lòng Tiêu Thần vô cùng phẫn nộ, bất quá sau khi cùng Uông Tiểu Kỳ nhìn nhau vài giây hắn cảm nhận có chút gì đó không đúng.
Cô nàng này không điên tới độ cho rằng hắn tìm tới lớp học này để sờ soạn cô ta đấy chứ, hay còn có chuyện gì ẩn giấu?
– Cô giáo Uông. Tôi cảm thấy chúng ta lên ra ngoài nói chuyện. Tôi thấy chuyện này có hiểu lầm.
Tiêu Thần thản nhiên nói, dứt lời hắn tiến lên bục giảng kéo Uông Tiểu Kỳ đi. Uông Tiểu Kỳ vô cùng giận dữ lại thấy Tiêu Thần tiến tới kéo tay mình, nàng chưa kịp giật ra đã bị Tiêu Thần kéo đi. Ngay lúc này cô nàng muốn chửi ầm lên, có điều nghĩ tới đây là phòng học, bản thân mình giáo viên cuối cùng vẫn nhịn để hắn kéo ra ngoài.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.