Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 10: Thành Quan Hi cùng Chương Bạc Chi.


Đọc truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu – Chương 10: Thành Quan Hi cùng Chương Bạc Chi.

Vừa bắt đầu kiếp học sinh của mình Tiêu Thần đã cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chẳng khác rớt từ thiên đường xuống.
Thầy giáo dạy hóa mang tai nghe đọc giáo án như vẹt, ánh mắt không thèm nhìn xuống đám học sinh bên dưới. Đám học sinh bên dưới người ngủ gật, người chém gió,…
Ngồi trong góc Tiêu Thần cẩn thận quan sát xung quanh. Trong lớp trừ hắn có 26 học sinh, 16 nam và 10 nữ. Cả phòng học có ba nữ sinh đọc sách nhưng không giống nhau. Nữ sinh chân dài vùi đầu vào đọc tiểu thuyết ngôn tình mùi mẫn. Mặc dù không thấy được gương mặt của nàng nhưng từ vị trí ngồi của mình Tiêu Thần có thể phán đoán đối phương có thân thể khá nỏng bỏng, chiều cao chừng 1m7, mặc váy ngắn, đi quần tất đen, cặp đùi vô cùng hấp dẫn. Nữ sinh mập mạp đọc chăm chú một quyển sách bìa vàng cũ kỹ. Bất quá từ khi tu luyện Cầm Long Bí Điển thị lực Tiêu Thần tốt hơn rất nhiều, hắn có thể thấy được góc bìa sách dòng chữ ********. Duy nhất cô nữ sinh còn lại đang đọc sách giáo khoa Hóa học. Nữ sinh này mặc một chiếc váy xanh da trời bộ dạng vô cùng hoạt bát đáng yêu. Cũng không biết nàng có hiểu thầy giáo giảng gì không nhưng thấy vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận.
Trái lại 16 nam sinh trong phòng học càng không thể chấp nhận được. Gã mập lúc này không ngớt miệng ăn vặt, càng khiến Tiêu Thần bực mình hơn là gã mập này ngồi bên phải hắn. Bốn nam sinh khác tập trung một chỗ chém gió, thỉnh thoảng vài tiếng cười gian xảo vang lên từ chỗ họ. Một người bộ dạng khỏe mạnh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng ngây ngốc. Ba người khác đang vây xung quanh bàn nữ sinh tám chuyện. Hai nam sinh kế đang chơi cờ vua, ba người bên cạnh đọc tiểu thuyết, hai người cuối cùng đang gặp gỡ Chu Công ( ngủ ).
– Dương Thiên Nhai. Ông không xong với tôi đâu. Đẩy tôi vào đây học hả?
Tiêu Thần ngồi trên ghế khóc không ra nước mắt.
Trong trí nhớ của Tiêu Thần đám bạn bè vui vẻ cắp sách tới trường, bản thân hắn cũng từng nhìn trộm giáo viên tiểu học trong thôn giảng bài. Khi đó đám bạn bè của hắn ngồi trong lớp chăm chú lắng nghe, tranh nhau trả lời câu hỏi của giáo viên, khi được giáo viên khích lệ trên gương mặt chúng lộ rõ nụ cười hạnh phúc. Cũng bởi có ký ức như vậy Tiêu Thần mới muốn sống đời học sinh, mới tới Lục Trung Lĩnh Hải. Nhưng thật sự hiện tại và quá khứ khác biệt quá lớn. Lớn tới độ ngay cả vua sát thủ như hắn cũng phát điên.
– Đinh…đinh…
Tiếng chuông hết giờ vang lên. Lúc này vị thầy giáo trên bục giảng đã quay đầu lại nói:
– Các em. Mai gặp lại.
Cũng không nói thêm người này đi thẳng. Trong phòng học đám học sinh cũng không phản ứng, tiếp tục công việc dang dở.
Tiêu Thần đứng dậy muốn ra bên ngoài hít chút không khí nhưng vừa đứng dậy đã có một cẳng chân thò ra ngáng đường.
– A. Anh bạn. Cao lớn đấy. Cố gắng chút nữa có thể trở thành Thành Quan Hi đó. ( không thể để tên giống nhau, nếu không sẽ có chuyện, xin thứ lỗi – ý tác giả muốn nhắc tới vụ Trần Quán Hi – Chương Bá Chi)
Một giọng nói the thé cất lên, nhất thời nữ sinh chân dài kia quay lại đồng thời thu hút sự chú ý của cả lớp học.

– Ngươi cũng khá lắm. Nghe nói được vợ Chương Bạc Chi gần đây mới sinh hả?
Tiêu Thần ha ha cười nói:
– Chúc mừng. Chúc mừng.
– Ha ha…
Tiêu Thần trả lời hài hước khiến cả lớp học cười vang.
– Phì. Có gì buồn cười. Câm miệng lại cho tao.
Nam sinh này quát lớn khiến đám nam sinh còn lại không dám cười nữa. Gã chậm rãi đứng lên, thân thể cao chừng 1m78 so với Tiêu Thần chỉ thua kém đôi chút. Chẳng qua thân thể gã không khỏe mạnh như Tiêu Thần, ngược lại có vẻ gầy gò, trên tai đeo đôi khuyên lớn.
Gã chỉ vào mũi Tiêu Thần mắng:
– Mẹ. Thằng kia. Mắt chó hả? Muốn sống thì nộp tiền.
– Nộp tiền. Thì ra là vậy. Đừng lo. Chờ mày chết hàng năm tao sẽ hóa vàng đầy đủ.
Tiêu Thần cười nói.
Tiêu Thần trả lời nhưng đám học sinh xung quanh ngại uy thế của gã nam sinh này nên không ai có dũng khí cười hùa theo, không khí trong lớp học nhất thời trở nên quỷ dị.
– Ha ha. Mày định đốt cho tao bao nhiêu?
Gã nam sinh cũng không hành động mà mở miệng hỏi lại. Tiêu Thần có đôi chút bội phục tên này, chí ít gã cũng hơn phế vật Lục Chấn Vũ.

– Ngươi muốn nhiều ít thế nào?
Tiêu Thần hỏi tiếp.
– Tao sau này ngoài phương tiện giao thông mày nên đốt chừng mười vạn, trăm vạn. À không nên đốt vàng, vàng không bị giảm giá, không giống tiền giấy.
Gã nam sinh nói.
– Uhm. Mày nói có lý, có tầm nhìn. Thế này đi. Để tao đốt theo mày một người đẹp có được không?
Tiêu Thần cười trả lời.
Nghe hai người nói chuyện đám học sinh trong phòng được mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến khốc liệt nhưng không nghĩ kết quả chỉ là cuộc nói chuyện.
– Được.
Gã nam sinh gật đầu đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tay phải rút từ túi quần ra một chuôi dao sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Thần.
– Đương nhiên được.
– Hả?
Gã nam sinh ngồi phía trước nữ sinh chân dài là người đầu tiên thấy được hành động này, theo đó the thé rú lên.
Ngay khi mũi dao sắp đâm trúng vai Tiêu Thần không biết từ bao giờ tay phải hắn đã nắm chặt cổ tay gã nam sinh, kế đó khẽ vặn nhẹ. ” Rắc” cổ tay gã nam sinh trật khớp.

– A…
Gã nam sinh đau đớn rú lên thê lương.
Diễn biến vừa rồi rất nhanh bởi thế nhiều người chưa kịp thấy rõ động tác hai bên, chỉ có người đẹp chân dài chứng kiến hết thảy. Nàng thấy rõ động tác nhanh như chớp của Tiêu Thần, thấy rõ hắn một tay bẻ trật khớp Hà Chí Lương.
– Tiêu Thần. Bạn bình tĩnh lại.
Lúc này Tiêu Thần mới chú ý đến nữ sinh chăm chỉ học tập khi nãy, vừa lúc nàng tiến tới giữ lấy cánh tay Tiêu Thần.
Tiêu Thần đánh giá qua nữ sinh này, cô nàng rất xinh, chiếc áo sơ mi màu xanh che chắn thân thể nhỏ nhắn. Điều khiến Tiêu Thần chú ý nhất chính là đôi mắt trong veo của nàng, từ khi chứng kiến hành động của Tiêu Thần ánh mắt đó vẫn vậy, không chút pha lẫn tạp niệm.
– Bạn tên gì?
Tiêu Thần mỉm cười hỏi, cũng không buông tha cổ tay Hà Chí Lương.
– Tôi tên Lương Yến Yến. Là ủy viên học tập.
Lương Yến Yến ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần nói:
– Tiêu Thần. Bạn nên buông tay bạn Hà Chí Lương ra. Vừa rồi bạn ấy không cố ý, chỉ muốn đùa với bạn chút thôi.
– Ha ha…
Tiêu Thần nhìn Lương Yến Yến mỉm cười nói:
– Bạn Lương Yến Yến thật là tốt.
– Nể mặt bạn hôm nay tôi bỏ qua.
Tiêu Thần vừa dứt lời lập tức buông tha Hà Chí Lương. Vừa rồi chịu đau thấu ruột lúc này được tha Hà Chí Lượng đặt mông đánh phịch xuống ghế. Lương Yến Yến thấy Tiêu Thần tha cho Hà Chí Lượng, lại thấy trán Hà Chí Lượng xanh mét, mặt không còn chút máu muốn tới gần giúp gã. Chỉ là nàng không ngờ Tiêu Thần vươn tay kéo mình lại.

– Tôi chỉ có thể nể mặt một lần. Nếu lần sau còn con chó nào trước mặt tôi cắn cànm tôi sẽ không quan tâm mà hủy cả cánh tay của nó.
Tiêu Thần chăm chú nhìn Lương Yến Yến đồng thời liếc mắt khiến Hà Chí Lương toát mồ hôi lạnh:
– Bạn nào có lòng gọi giúp hắn một chiếc xe cứu thương đi. Tôi xem chừng hắn không đi được đâu.
Dứt lời Tiêu Thần kéo Lương Yến Yến ra khỏi cửa lớp.
Một phút sau khi Tiêu Thần rời đi Hà Chí Lương mới buông tiếng thở dốc. Đám học sinh còn lại trong lớp trán người nào người đó lấp tấp mồ hôi lạnh. Cán bộ lớp lập tức thông báo cho chủ nhiệm Đường Diễm Vân, kế đó đưa Hà Chí Lương tới phòng y tế. Bởi vậy ngay tiết sau Tiêu Thần bị gọi vào phòng làm việc của Đường Diễm Vân.
– Tiêu Thần. Em cho chị một lời giải thích?
Đường Diễm Vân nổi giận bừng bừng, không ngờ tiểu tử này chưa tới nửa giờ đã khiến nàng đau đầu.
– Em không có lời giải thích nào. Em nghĩ nếu chị tới phòng học tìm hiểu tình huống lúc đó sẽ rõ ràng ngay.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, kế đó nguồi trước mặt nàng cẩn thận đánh giá căn phòng.
Chính giữa phòng có 2 chiếc bàn làm việc lớn, hiển nhiên nơi này còn có một người nữa, chỉ là xem cách sắp xếp trên bàn có thể thấy đây là bàn của nữ giáo viên. Trên hai chiếc bàn có phong cách sắp xếp hoàn toàn khác biệt. Bàn làm việc của Đường Diễm Vân rất đơn giản, chỉ có một chiếc máy tính, một cặp tài liệu, cùng vài cuốn sách tham khảo. Bàn nữ đồng nghiệp của nàng thì phong phú hơn nhiều, một chiếc máy tính tương tựm bất quá phía sau dán không ít hình ảnh phim hoạt hình, trên mặt bàn bày chi chít những đồ vật dễ thương giống như một trận chiến đồ chơi.
– Tiêu Thần. Em chú ý cho chị.
Đường Diễm Vân khẽ nói.
– Chị Diễm Vân. Bộ dạng tức giận của chị thật mê người.
Tiêu Thần cười hắc hắc nói.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.