Đọc truyện Cường Chiếm Ba Ba FULL – Chương 26: Thủ Dâm Bị Con Nuôi Bắt Được
Dịch Văn Bách cảm thấy tính tình của mình quả thực rất xấu, giống như là một công chúa nhỏ trong truyện cổ tích nào đó y từng đọc, rõ ràng đối với thứ kia thích muốn chết, nhưng lại làm ra bộ dáng một chút cũng không thích, chờ đến khi mất đi, cũng chỉ biết oa oa khóc lớn.
Đương nhiên y so với cô công chúa nhỏ kia vẫn là khá hơn một chút, ít nhất còn có thể khắc chế bản thân không khóc ở trước mặt người kia.
Y nói rất ít, thời điểm ăn cơm chỉ nghe Hứa Lê cùng với Dịch Trần nói chuyện, chuyện hai người nói đều là những chuyện trong trường học, y cũng nghe không rõ, càng không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Dịch Trần rời đi ba năm, y và cậu hoàn toàn không giống nhau.
Dịch Trần đã có bạn gái, kết bạn với nhiều người, có cuộc sống của riêng cậu, tính cách cũng rộng rãi lên rất nhiều, hoàn toàn không giống y, chỉ biết lấy căn nhà này làm rào chắn cho bản thân, bước ra ngoài kia một bước cũng không dám.
Chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, lại còn bảo thủ một số chuyện không thể hiểu được, bọn họ không có bất kỳ một quan hệ huyết thống nào, chỉ là quan hệ nuôi dưỡng trên pháp luật, nếu ở bên nhau, cũng không có chuyện gì, vì cái gì mà trước kia lại một mực cự tuyệt? Đem người mình thích nhất đẩy ra, để cho người ấy vĩnh viễn rời xa mình?
Y lại cảm thấy mình so với công chúa nhỏ kia còn xấu tính hơn, công chúa nhỏ kia bị mất đi đồ vật cũng chỉ là thương tâm, nhưng y lại còn muốn cướp về.
Y chỉ cần nhìn thấy người này, liền không khống chế nổi bản thân mình, muốn được cậu hôn môi, muốn được cậu âu yếm, muốn cùng cậu kịch liệt làm tình, muốn được dương v*t lớn lấp đầy bản thân, tiểu vào bên trong y thì y cũng cam tâm tình nguyện.
( Trời mé, anh tôi hư quá (。ŏ﹏ŏ))
Những liên tưởng đó làm y vừa cảm thấy thẹn lại vừa áy náy, gương mặt nhịn không được đỏ lên, cơm cũng ăn không nổi, nói một câu: “Ta ăn no rồi.” liền đem bát đũa của mình bỏ vào bồn nước trong phòng bếp, sau đó đi ra phòng khách ngồi.
Hứa Lê nhìn nhìn bóng dáng của Dịch Văn Bách đi ra phòng khách, nhỏ giọng nói:
“Ba ba của cậu hình như tinh thần không được tốt lắm a, ăn cơm cũng chỉ ăn có một chút.”
Dịch Trần “Ừ” một tiếng, trong giọng nói hàm chứa lo lắng nồng đậm.
“Hắn gầy đi thật nhiều.”
Hứa Lê tươi cười sáng lạn nói:
“Vậy buổi tối cậu phải nhanh tới bồi bổ cho người ta nha! Ưm! Món này ngon quá, chú tay nghề không tồi a, cậu thật là có có lộc ăn!”
Dịch Trần “Ừm” một tiếng, trong lòng lo lắng, lời nói cũng liền ít đi.
Buổi chiều Dịch Văn Bách khóa mình ở trong thư phòng, cửa sổ thư phòng của y hướng ra sân sau, liền có thể nghe được âm thanh truyền từ sân sau tới.
Hứa Lê là một cô gái rất thích cười, quấn lấy Dịch Trần yêu cầu cậu chụp ảnh cho nàng, Dịch Trần cũng ngoan ngoãn cầm camera chụp cho nàng.
Dịch Văn Bách khống chế không được bản thân, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, cố tình nép ở một bên, chỉ ló đầu ra xem bọn họ vui đùa.
Dịch Trần trở về nhìn thấy chuồng gà ở sân sau có chút hỏng, chủ động lấy đồ ra sửa chữa, Hứa Lê liền ở một bên trợ giúp cho cậu, nhưng nàng không chuyên tâm, chạy tới chạy lui, còn cầm camera chụp ảnh Dịch Trần.
Hai người đùa giỡn với nhau hoàn toàn giống một cặp tình nhân, Dịch Trần đôi lúc cũng sẽ bị chọc cười, cái này làm cho Dịch Văn Bách có chút kinh ngạc, lại có chút khổ tâm.
Bản thân chung quy vẫn là vì quá mức ích kỷ mà bỏ lỡ, luôn là bày ra bộ dáng người bị hại bị cưỡng ép, kỳ thật trong lòng y so với bất cứ ai đều khát vọng được thân cận Dịch Trần hơn cả, nhưng lại đem những tâm tư xấu xa đó đẩy hết cho Dịch Trần là cưỡng bách y.
Cho nên Dịch Trần bỏ y cũng đáng lắm, ai bảo y lúc nào cũng dậm chân tại chỗ, hoàn toàn cô phụ tình cảm của đối phương.
Để cho người khác tiến đến gần Dịch Trần, đem kia trái tim kia cầm đi, nhưng y lại không chịu, còn muốn dùng thủ đoạn ti tiện đoạt về.
Dịch Văn Bách bởi vì suy nghĩ của bản thân mà cảm thấy thực hổ thẹn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình lại trở thành loại người đáng khinh như vậy.
Cơm chiều là Dịch Trần và Hứa Lê làm cùng nhau, Dịch Văn Bách vẫn luôn giam mình ở trong thư phòng, đến khi tiếng gõ cửa vang lên mới hoàn hồn, mở cửa ra liền nhìn thấy Hứa Lê, nàng mỉm cười nói:
“Chú, A Trần bảo cháu gọi chú xuống dùng cơm.”
Dịch Văn Bách có chút thất vọng, lại cảm thấy có chút may mắn, trời mới biết khi y nghe được tiếng gõ cửa vang lên, liền muốn mở cửa ôm chặt lấy Dịch Trần chủ động hôn lên môi cậu, đem cậu đoạt về bên mình.
Những ý nghĩ như vậy không hề có hạn cuối, Dịch Trần đã có bạn gái, y sao có thể làm như vậy?
Dịch Văn Bách cảm thấy hổ thẹn ngồi xuống bàn ăn, y ăn uống không tốt lắm, gắp rất ít đồ ăn, Dịch Trần khẽ nhíu mày.
“Đồ ăn con làm không ăn được sao?”
Dịch Văn Bách vội vàng lắc đầu, gắp nhanh một gắp thức ăn bỏ vào miệng, nếm không ra một cái vị gì, chỉ cảm thấy cả người đều chua xót.
Y đột nhiên nói:
“Bạn gái con buổi tối muốn ngủ tầng một hay là tầng hai? Đều có phòng trống, để ta dọn dẹp qua một chút, mang chăn đệm qua.”
Dịch Trần nói:
“Không cần, Tiểu Lê ngủ chung với con.”
Dịch Văn Bách sửng sốt một chút, ngốc ngốc nhìn hắn.
Dịch Trần cố tình tránh đi ánh mắt của y, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, Dịch Văn Bách lấy lại tinh thần, nhịn xuống sự chua xót trong ánh mắt, nỗ lực nuốt cơm trong miệng.
Dịch Trần sẽ ngủ chung với người khác y một chút cũng đều không có nghĩ tới, cho dù cậu nói có bạn gái, lại còn mang về nhà, y cũng không có nghĩ tới chuyện này, hay nói cách khác, y căn bản chưa từng nghĩ đến Dịch Trần sẽ ngủ cùng những người khác.
Mà chuyện này giờ phút này lại phi thường rõ ràng hiện ra trước mặt y, làm y ý thức được, y thật sự đã đem Dịch Trần đẩy ra khỏi bản thân rồi.
Lồng ngực rộng lớn của cậu, nhiệt độ trên môi cậu, những ôn nhu âu yếm của cậu đều đã dành cho người khác, đã không còn cái gì là của y nữa.
Dịch Văn Bách sắc mặt khống chế không được có chút khó coi, cơm nước xong bát đũa của y cũng không có dọn đi, lung tung kiếm lấy một cái cớ đi lên tầng.
Y bước nhanh vào trong phòng tắm, đồ vật vừa mới nuốt vào bụng liền nôn ra không xót thứ gì, đây là triệu chứng của Dịch Văn Bách khi đau khổ, năm đó khi biết tin cha mẹ qua đời, y cũng nôn đến mức như muốn nôn ra cả ruột gan, phải mất một thời gian dài mới có thể ổn định lại bản thân.
Dịch Văn Bách không biết chuyện này đối với y đả kích lại lớn đến như vậy, Dịch Văn Bách lung tung tắm rửa một chút, sau đó nằm ở trên giường, nhịn không được lấy vòng cổ bằng da ở dưới gối đeo lên cổ, cảm giác bị trói buộc làm y cảm thấy an toàn hơn một chút, sau đó lại lấy vòng chân bằng da đeo vào.
Những thứ này đều là đồ vật năm đó Dịch Trần để lại cho y, mặt trên còn khắc tên viết tắt của y, những lúc an ủi y sẽ không lấy những thứ này ra, chỉ khi dục vọng mãnh liệt mới đeo vào, nó mang lại cho y cảm giác là Dịch Trần đang ở bên y.
Nhưng mà trong mười ngày ngắn ngủi này, mỗi ngày y đều phải đeo, mới có thể thoáng an tâm.
Dịch Văn Bách nằm ở trên giường trằn trọc, không thể nào ngủ được, ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm y cảm thấy có chút chói mắt, y đứng dậy kéo màn che lại, nhưng khi nằm lại trên giường vẫn là không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, y khó có thể khắc chế được suy nghĩ của bản thân, Dịch Trần và bạn gái có phải là đã nằm ở trên giường rồi không? Bọn họ…!Bọn họ liệu có phải là đang làm tình?
Dịch Trần cùng người khác làm tình, cũng là mãnh liệt cường hãn như vậy sao? Hay bởi vì đối phương là con gái, cho nên sẽ ôn nhu hơn một chút?
Nghĩ đến những hình ảnh hai người làm tình trong quá khứ, thân thể suy yếu liền sinh ra một cỗ dục vọng mãnh liệt, Dịch Văn Bách chậm rãi cởi ra cúc áo ngủ của mình, khống chế không được niết núm vú của bản thân.
Y nhắm mắt lại, hồi tưởng Dịch Trần âu yếm y như thế nào, Dịch Trần xoa nắn núm vú của y, đem núm vú vuốt ve đến cứng lên, cao cao đứng thẳng.
Giữa đùi chậm rãi cũng nổi lên phản ứng, dương v*t cũng đã cứng lên, Dịch Văn Bách đem tất cả quần áo lột ra, toàn thân trần trụi giấu ở trong ổ chăn, chỉ mang mỗi vòng cổ và vòng đeo chân bằng da, có chút vội vàng vuốt ve da thịt của bản thân.
Ngón tay y không quá ấm áp, sờ lên người cũng sẽ không sinh ra cảm giác nóng bỏng, lòng bàn tay cũng quá mức bóng loáng, không giống với cảm giác khi Dịch Trần sờ lên da thịt của y.
Dịch Văn Bách cắn môi, có chút gấp gáp vuốt ve thịt non mẫn cảm ở đùi.
Lông tóc rậm rạp cũng đã dính một chút d*m thủy, huyệt khẩu ở giữa cơ khát khép mở, phun ra từng đợt d*m thủy, Dịch Văn Bách đang muốn đem ngón tay nhét vào đó, liền nghe được tiếng gõ cửa vang lên, dọa y dừng lại động tác, kinh hoảng mở lớn mắt.
Âm thanh tiếp theo không phải là tiếng gõ cửa, mà là tiếng cửa phòng bị mở ra, y nhìn thấy dáng người cao lớn bước vào phòng, người nọ đưa tay đóng cửa lại, sau đó chuẩn xác đi đến bên giường.
Dịch Văn Bách trong lòng sợ hãi, đầu óc cũng thực loạn, cả người y giống như là bị đóng băng, trừ bỏ ánh mắt, cái gì cũng đều không động đậy.
Dịch Trần đi đến đầu giường, bật đèn lên, làm cho phòng ngủ tràn ngập ánh sáng màu vàng nhạt.
Dịch Văn Bách bị ánh đèn làm chói mắt hơi hơi nhíu mắt lại, nhỏ giọng nói:
“Con…!Con tới đây làm gì?”
Dịch Trần không trả lời y, ngược lại ngồi xuống giường, duỗi tay xốc chăn của y lên.
Dịch Văn Bách kinh ngạc một chút, muốn kéo chăn lại, nhưng đã quá muộn, chăn đã hoàn toàn bị xốc lên, cơ thể của y hoàn toàn bị bại lộ.
Thân hình gầy yếu trắng nõn trần trụi dưới ánh đèn ngủ, điều này ngay cả Dịch Trần cũng không ngờ được, hắn không thể tưởng tượng nổi cha nuôi trên cổ đeo một cái vòng bằng da, thậm chí trên đùi cũng có một cái, ăn mặc như vậy, so với xuân dược còn kích thích hắn hơn cả trăm lần.
Núm vú của Dịch Văn Bách bị y niết đến có chút đỏ sưng, hơi hơi đứng thẳng, hai chân thon dài của y dang rộng, ngón tay tinh tế trắng nõn hẵn đang còn đặt ở huyệt khẩu, bởi vì bị dọa sợ nên dương v*t đã có chút mềm đi, nhưng d*m thủy sáng lấp lánh ở huyệt khẩu lại không dễ hủy thi diệt tích như vậy.
Dịch Văn Bách bị ánh mắt của Dịch Trần quét từng ngóc ngách, y thẹn thùng muốn lấy chăn che lại thân thể, nhưng còn chưa kịp làm, giây tiếp theo đã bị con nuôi cao lớn áp lên người, nắm cằm y, hôn lên đôi môi đỏ bừng của y.
Dịch Trần hôn thực dùng sức, cũng thực thô bạo, dùng môi của hắn liếm mút nghiền nát cánh môi mềm mại của y, cạy ra hàm răng y, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng y, dùng sức liếm láp.
Hương vị quen thuộc tràn ngập khoang miệng, Dịch Văn Bách thật cẩn thận đến mức không dám đáp lại, sợ hãi đây chỉ là giấc mơ của y, chờ khi Dịch Trần quấn lấy đầu lưỡi của y, y mới run rẩy đưa ra đầu lưỡi mềm mại, cùng đối phương kịch liệt dây dưa.
Hai người biến hóa góc độ hôn môi, truy đuổi môi lưỡi đối phương, hấp thụ nước bọt đối phương, thẳng đến khi hô hấp thô nặng, mới lưu luyến tách ra.
Dịch Văn Bách hít vào từng ngụm khí, trên má đã nhiễm một tầng hồng nhạt, trong ánh mắt cũng đã lấp lánh thủy quang.
Dịch Văn Bách kìm ném lại hơi thở, có chút giống một bé mèo nhỏ, giọng nói hàm chứa một chút chờ mong lại mang theo một chút thấp thỏm hỏi:
“Con tới đây làm gì?”
Dịch Trần lộ ra một nụ cười ác liệt, hướng tới môi y thở ra hơi thở nóng bỏng:
“Tới cùng ba ba yêu đương vụng trộm.”
( Tuần sau mình bắt đầu học hè rồi, nên tranh thủ lúc còn nghỉ làm cho mọi người đọc (。•́︿•̀。) Sai chính tả thì thông cảm nha:().