Bạn đang đọc Cưỡng Chế Hoan Sủng Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta – Chương 1: Mạng Của Nô Lệ Không Đáng Giá!
Việt Lịch năm 6 xuân, thiên hạ mưa nhỏ, hòa tan bớt mùi máu.
Ba bốn cỗ thi thể từ một cao môn phủ đệ bị đẩy tới, vội vàng đẩy tới bãi tha ma.
“Chậc, ngày xưa phủ tướng quân cũng có người chết, nhưng nay sao lại nhiều như vậy?”
Người nói chuyện chính là ông chủ bán hàng rong, nghe ông chủ cách vách nói vậy, đè thấp thanh âm nói:
“Ngươi không nghe nói sao? Lưu thái úy tới! Hắn ham mê cái gì ngươi lại không phải không biết? Hắn thích nam đồng nhất, đêm qua tướng quân vì lấy lòng, không thiếu nô lệ được đưa tới thỏa mãn hắn, dù sao mạng nô lệ không đáng giá! ”
“Haizz….!Đúng là tạo nghiệt mà…”
– ——————–
“Con mẹ nó ông trời ngươi chơi ta sao!”
Dạ Mộc không nhịn được phun ra một câu nói thô tục, đi tới lui trong phòng!
Trước đó ở trên biển bắt hải tặc, từng đoạt lại một quyển sách cổ, bất quá nó là đồ dởm, bởi vì trên đó viết chữ giản thể.
Nhưng nàng lại thấy đồ dởm này có cảm giác xa xưa, chữ viết bằng tay bên phải cũng rất đẹp, tiện tay lật một chút.
Kết quả phát hiện nó là một quyển truyện ký lịch sử, nhưng theo nàng biết, không có quốc gia nào tên Mặc Quốc xuất hiện trong lịch sử, xem ra đúng là đồ dởm không thể nghi ngờ, nàng cũng liền xem như tiểu thuyết mà đọc.
Ai biết một ngày nào đó, nàng lại xuyên vào trong cuốn sách này! Bên tai còn có một âm thanh nói cho cô biết, “Có thể có Ấp Giới Đồ, có thể từ đâu thì về đó, đi đâu thì đi”, nhưng cô có chuyện vô cùng quan trọng thì phải làm sao, có thời gian đâu mà đi tìm Ấp Giới Đồ gì đó chứ?
Không được, nàng phải quay về!
Dạ Mộc đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt ngưng trọng.
Nếu đây là một quyển sách lịch sử hư cấu, vậy tiêu diệt nam chủ….!thế giới này sẽ tan vỡ chứ? Vậy không phải nàng có thể về rồi sao!
Nghĩ vậy, hai mắt của Dạ Mộc sáng ngời, lớn tiếng hỏi tỳ nữ quỳ một bên:
“Nói, Mặc Lâm Uyên ở đâu?”
Tỳ nữ sợ hãi run run một cái, nói:
“Tiểu thư tha mạng! Tiểu Thu thật không biết Mặc Lâm Uyên là ai hết!”
Dạ Mộc ảo não vỗ trán một cái, hiện tại câu chuyện mới bắt đầu, nam chủ lưu vong đến Việt Quốc, đang làm nô lệ chịu khổ! Làm sao có thể sử dụng thật tên của mình được?
“Chính là cái tên nô lệ, trắng trẻo sạch sẽ, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, nhìn qua thân thể rất yếu, mới cướp về không bao lâu”
“Người nói tiểu thư là A Cực sao?”
Sắc mặt tỳ nữ trong nháy mắt trắng bệch, sợ hãi nói:
“Hắn không phải đã chọc đến tiểu thư, tiểu thư liền đưa đến tiền thính hầu hạ khách nhân rồi sao? Hiện tại chỉ sợ là biến tên ŧɦái thành danh Lưu thái úy kia hưởng dụng rồi!”
Nhưng Tiểu Thu nói còn chưa nói xong, biết được nam chủ ở đâu Dạ Mộc liền chạy nhanh ra ngoài, Tiểu Thu sợ tới mức vội vàng đuổi theo phía sau.
“Tiểu thư, ngài muốn làm cái gì? Tướng quân đang tiếp đón khách quý, ngài không thể đi đâu!”
Dạ Mộc mới không quản được nhiều như vậy!
Nàng thật sự có đại sự liên quan đến mạng người đang ở hiện đại chờ nàng, nàng bắt buộc phải về! Cho nên nam chủ, thực xin lỗi!
Tướng quân phủ rất lớn, nơi nơi tường cột chạm trổ, xa xỉ cực độ, trên đường phàm là nơi Dạ Mộc đi qua, bọn hạ nhân đều sợ hãi quỳ xuống, đầu phủ phục trên đất, phảng phất như nàng không phải là nữ đồng 6 tuổi mà là một Diêm Vương la sát gì đó.
Dạ Mộc biết bọn họ vì sao bọn họ lại sợ chính mình, bởi vì nàng tuy thân phận là thứ nữ, nhưng lại là nữ hài thích giết chóc! Còn nhỏ tuổi nhưng tàn nhẫn độc ác, ác danh lan xa.
Nhưng điều đó không liên quan tới nàng, nói không chừng nàng xử lý nam chủ liền có thể trở về.
Cho nên nàng dứt khoát dùng tay ngắn nhỏ cầm váy chạy thẳng đến tiền thính, quyết định tốc chiến tốc thắng!
Nhưng nàng vừa đến ngoài cửa, sắc mặt liền biến đổi.
Kiến trúc cao lớn không có người gác, cửa lớn khẽ che, từ phía sau truyền đến nam nhân tiếng cười to, tiếng nữ tử cười duyên, tiếng tấu nhạc, cùng với tiếng nam đồng khóc la, làm nàng đột nhiên biết rõ bên trong đang làm cái gì.
Thời đại này quý tộc dâm loạn không thiếu, khi có khách quý tới, đều sẽ phải huấn luyện tốt mỹ cơ để chiêu đãi, nếu là được quý nhân vừa mắt, quý nhân mở miệng muốn mang đi, chủ nhân sẽ vô cùng cao hứng, mà đời của nữ nhân đó cũng coi như kết thúc.
Nhưng trong sách, phụ thân của thân thể này của nàng có một bằng hữu biếи ŧɦái thích nam đồng, ngày hôm nay, sẽ không phải là tới hắn đó chứ?
Nếu như là hắn, nàng cũng không cần tiến vào, bởi vì bị tên biếи ŧɦái kia ngược qua, nam chủ không chết cũng phải mất một lớp da, đến lúc đó, nàng động một ngón tay út, nam chủ sẽ chết tươi, cũng sẽ đạt được mục đích muốn gϊếŧ nam chủ để thế giới này tan vỡ của nàng.
Dạ Mộc dừng lại, đám tỳ nữ của nàng cũng hốt hoảng đuổi đến, một tỳ nữ trong đó đã quên tôn ti, cấp thiết lôi kéo ống tay áo của nàng nói:
“Tiểu thư, người không thể đi vào, tướng quân mở tiệc chiêu đãi Lưu thái úy, nói qua bất luận kẻ nào đều không thể quấy nhiễu! Người trái lệnh gϊếŧ không tha!”
Quả nhiên là tên cầm thú kia đến, tâm tình của Dạ Mộc phức tạp hỏi nàng:
“Nô ɭệ A Cực kia, có thật là hắn đang ở bên trong?”
Tỳ nữ nghe vậy, trầm mặc gật đầu.
Nàng không rõ, rõ ràng là tiểu thư cố ý đưa người đến đây chịu phạt, thế nào hiện tại đổi ý rồi?
Ánh mắt của Dạ Mộc phức tạp nhìn lầu các trước mắt, mặc dù là nàng ôm mục đích gϊếŧ nam chủ mà đến, nhưng nàng thật không nghĩ tới sẽ gặp phải loại chuyện khiêu chiến giới hạn tam quan này.
Trong sách không viết chuyện nam chủ khi còn bé, chỉ nói hắn còn nhỏ lưu lạc dân gian, chịu hết cực khổ của thế gian, mới dưỡng thành tính cách kiên nghị cường đại sau này, cho nên nàng thật không biết ngày hôm nay, hắn tránh khỏi, hay không tránh khỏi.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay — TRUМtru yen.мe —
Nếu như tránh không khỏi, nàng phải trơ mắt nhìn một hài tử phải nhận loại vũ nhục này? Gϊếŧ người bất quá đầu chạm đất thôi! Còn không bằng bị nàng một đao chém chết!
Thấy tiểu thư nhà mình không nói lời nào, tỳ nữ cẩn thận ngẩng đầu, cho là nàng từ bỏ rồi, ai biết Dạ Mộc lại đột nhiên xông về phía trước vài bước, dọa đến các nàng toàn bộ quỳ xuống!
“Tiểu thư người nghĩ lại đi! Người không thể đi vào! Tướng quân tức giận, sẽ gϊếŧ người đấy!”
Dạ Mộc bị một tỳ nữ trong đó kéo lại, lông mày tú khí nhăn lại.
Nhưng nàng còn chưa lên tiếng, đối phương lại sợ nói:
“Tiểu thư, người lẽ nào đã quên? Lưu thái úy hận nhất lúc hưởng dụng nam đồng bị người quấy rối! Nếu như người tự tiện xông vào, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Mà những hạ nhân như bọn họ cũng gặp tai ương theo!
“Nên, thỉnh tiểu thư suy nghĩ lại!”
“Thỉnh tiểu thư suy nghĩ lại!”
Tất cả tỳ nữ đều vẻ mặt đau khổ khuyên can, tâm tình sợ hãi, khiến Dạ Mộc dần dần tỉnh táo lại.
Ở đây không phải xã hội pháp trị, phụ thân của thân thể này của nàng, còn có đám người Lưu thái úy, đều là một đám cầm thú! Nàng tùy tiện xông vào như vậy, có cứu được người hay không còn không biết, chỉ sợ bản thân cũng thoát không nổi.
Hơn nữa, có người giúp nàng động thủ không tốt sao? Dù sao nàng cũng nhất thiết muốn về, mà trước mắt khả năng lớn nhất, phương pháp nhanh nhất, chính là gϊếŧ nam chủ.
Nghĩ vậy, nàng cắn răng, nhìn lầu các truyền ra tiếng động lớn, chần chờ lui về phía sau hai bước, dứt khoát xoay người.
Bỏ đi! Coi như nàng chưa từng tới!.