Đọc truyện Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc – Chương 71: Lo lắng
Hoan nghênh ghé thắm, xin ngài chờ.’ Cậu vẫn đang mải trải khăn bàn, chưa kịp ngẩng đầu lên.
‘Không vội.’
Đáp lại cậu chính là một giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong đó có xen lẫn vài phần dịu dàng, Tô Thần bỗng dưng cả kinh vội vàng ngẩng đầu nhìn lên !
Tiếu Nam đứng thong dong trước mặt cậu, khí độ bất phàm, phong thái nho nhãm nhưng Tô Thần lại sợ hãi khi thấy được u lam sâu trầm đấy.
Không hề quay đầu lại một lần Tô Thần cứ như vậy chạy thẳng vào hệ thống đường ngẫm như mê cung, lúc cậu chạy ra được bên ngoài mới phát hiện trừi đang mưa bụi, hơi nước ngập tràn trong không khí, vạn vật đều được phủ lên một lớp sương mù dày đặc, mờ mờ ảo ảo không biết đâu là thật đâu là giả.
Mùi đất cùng mùi cây cỏ hòa quyện dần dần khiến kinh hoàng trong lòng cậu lui xuống.
Không phải là không có mong chờ, lúc gặp lại nhau trong chốc lát cậu nảy lên rất nhiều vui mừng cùng hy vọng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể là hy vọng mà thôi.
Đi ngang qua cửa hàng bên đường, nhìn vào những quầy thực phẩm chỉnh tề bên trong mới chợt nhớ ra mục đích tối nay, sau khi mua đầy đủ cậu lập tức đi về phòng trọ của mình.
Nhìn từ phía xa xa, hình như trước cửa có hai bóng người đang dây dưa?
Trong đầu rất nhanh xẹt ra một suy nghĩ, Tiếu Nam xuất hiện ở đây, Ân Úc nhất định cũng có mặt______Tiểu An!
Cậu rất nhanh chạy đến, xuyên qua làn mưa bụi càng thấy rõ ràng, quả nhiên là An Tuần đang bị Ân Úc kiềm chế, khuôn mặt đỏ tựa như muốn nhỏ ra máu, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi kìm kẹp của đối phương.
Tiến lên dùng chân đá cho hắn một cái, đối phương bị đau lực đạo trên tay cũng nhất thời nới lỏng, Tô Thần lập tức nhân cơ hội kéo lấy An Tuần chạy thẳng vào phòng mình.
“Sao lại không giãy dụa?” cậu thở gấp gáp lập tức đặt nghi vấn lên An Tuần cũng đang rất rối loạn.
“Khí lực của hắn rất lớn….” An Tuần nhỏ giọng lúng túng trả lời, khuôn mặt lại càng đỏ thêm.
Tô Thần vẫn không lên tiếng chỉ lo hít thở lấy lại hơi, tâm của Tiểu An đã sớm nằm trong tay Ân Úc, hai người hòa hợp với nhau chỉ phụ thuộc vào thời gian.
Không chút để ý đến Ân Úc đang cấp thiết gõ cửa, cậu lập tức kéo An Tuần đi lên lầu trên.
“Fnac thật không đáng tin cậy.” Tìm một chiếc khăn mặt lau tóc, Tô Thần bất mãn oán hận.
“Cậu gặp lại Tiếu tổng sao?” Ánh mắt An Tuần rơi ngay vào lớp da được giấu phía sau cổ áo, cần cổ trắng nõn hiện lên vài vệt màu hồng khả nghi.
Tô Thần thuận theo mắt cậu ta xoa xoa lên dấu vết vừa nãy bị Tiếu Nam để lại, khi nhớ lại khuôn mặt cũng được biệt đỏ lên: “Chỗ này không còn an toàn nữa, chúng ta có lẽ nên chuyển đi.”
“A?” hồn của An Tuần hiển nhiên vẫn nằm trong trùng kích mạnh mẽ lúc nãy, ánh mắt Tô Thần cũng trở nên phức tạp, nhìn cậu ta như vậy chỉ có thể vớ lấy điện thoại gọi cho Ngô Nguyên.
*********************
Trong đêm khuya vắng vẻ, hai thân ảnh lặng lẽ không tiếng động đi ra từ căn hộ, cảnh giác nhìn ngó xung quanh một lúc, sau đó nhanh chóng tiến vào bên trong chiếc xe minicoper ven đường. Xe nhỏ lập tức chuyển động, đi sâu vào trong bóng đêm.
Valentines lúc này không một bóng người, Ngô Nguyển bật chiếc đèn bàn khóe léo tnh xảo trên quầy bar, Tô Thần muốn nói gì rồi lại thôi. An Tuần đi vào trước chinh sửa giường chiếu. Tô Thần biết đã đến lúc nói bí mật lớn nhất cho bạn thân mình.
“Tớ thích nam nhân.”
Bình tĩnh đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của bạn thân, Ngô Nguyên chậm rãi tiêu hóa tin tức cường liệt mới được đưa ra.
“Lần này tớ đến Paris là để chạy trốn một nam nhân, tớ không thể ở bên hắn, chuyện cũ rất máu chó, tớ không muốn nhắc đến nữa.”
Ngô Nguyên rất nhanh chóng thay đổi nét mặt, khuôn mặt đã trở về thần tình bình thường: “ Anh ta làm tổn thương cậu, còn muốn truy đến nơi này?”
Tô Thần biết Ngô Nguyên rất thông mình, cậu chỉ cần nói vài câu đối phương đã hiểu được mọi chuyện, gật đầu nói: “Tớ không muốn nhìn thấy hắn cho nên có lẽ Paris không thể ở lại được.”
Ngô Nguyên chấn động: “Cậu muốn rời đi?”
“Tạm thời rời đi, chờ hắn tiêu hao sức lực bỏ cuộc, tớ sẽ trở về.”
“Tớ đi cùng cậu.” Ngô Nguyên thần tình kiên định, không chút do dự, hắn phải bảo vệ Tô Thần, bỏ qua nhiều thời gian như vậy hắn không muốn lần nữa hỗi hận.
Tô Thần mỉm cười, một lát sau lộ ra dáng vẻ tươi cười chân thành nhất: “A Nguyên, cậu vĩnh viễn là bạn thân nhất của tớ, tớ không muốn hại cậu.”
Lời nói hàm súc nhưng rất minh bạch, trên mặt Ngô Nguyên phút chốc mất đi huyết sắc, hắn chằm chằm nhìn thẳng vào thần tình vừa rồi của Tô Thần, trong đáy mắt hiện lên tia trầm buồn não nề, người A Thần muốn bên cạnh suốt đời, chung quy không phải là hắn,….
“Cậu muốn đi đâu?” Tuy trong lòng chỉ còn đau đớn nhưng Ngô Nguyên không muốn đánh mất phong độ thường ngày của mình.
Tô Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể nói hết được ngay bây giờ, có gì tớ sẽ gọi điện.”
“Không tin tớ sao?” Ngô Nguyên nhíu mày, hắn không thể nào tiết lộ thông tin của A Thần ra được, hơn nữa kẻ kia cũng có thể coi là “tình địch” của hắn.
“Cậu biết là không phải mà.” Ánh mắt Tô Thần vẫn không đổi nhìn vào hắn.
Ngô Nguyên thở dài, bất đắc dĩ nói : ‘tớ biết’.
Ngô Nguyên cất bước,Tô Thần quay lại phòng ngủ, An Tuần đang ngồi đờ trên giường, thấy cậu bước đến mím môi nói : ‘Hắn…hắn nói sẽ mang tớ về bằng được.’
Tô Thần không nghĩ đến An Tuần sẽ mềm lòng, cũng đúng, cậu ta cùng Ân Úc khác hẳn cậu cùng Tiếu Nam, cậu nghĩ rằng có lẽ An Tuần tinh khiết thiện lươn có thể sánh cùng với Ân Úc trong nóng ngoài lạnh, hai người có thể có một kết quả tốt đẹp.
‘Đây là cuộc sống của cậu, Tiểu An, hãy tự mình chọn đi.’
Tô Thần ằm trên giường đớn đối diện cậu ta, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nếu như cậu có thể đơn thuần như vậy, có lẽ Tiếu Nam đã không chú ý đến, hai người chung quy sẽ không đi đến ngày hôm nay.
***********************
Mấy ngày tiếp theo đều sóng yên biển lặng, nhà hàng vẫn tiếp tục kinh doanh như vậy, cũng không hề thấy Tiếu Nam hay Ân Úc xuất hiện, thần kinh căng thẳng của Tô Thần cũng dân dần trầm ổn lại, có lẽ bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi, cậu đối với nam nhân chỉ là thú vui tiêu khiển mà thôi, không phải cậu đã sớm rõ ràng hay sao…
Đáng hận nhất chính là bởi cảm xúc xấu xa của nam nhân, mặc dù cậu chạy trốn ra nước ngoài, vừa ý lấy lại được tự cho bản thân, tại sao người kia lại có thể tùy ý làm tổn thương mình ? Tại sao từng câu từng chữ hắn nói đều khiến tâm tình câu xao động mạnh mẽ ? Mà chính cậu tại sao có thể tự dày vò mình như vậy ?
Mỗi ngày qua đi thấy được sự cô đơn tận cùng của An Tuần, nhớ đến mình trước đây vì toàn cục mà nhẫn nhịn chịu đựng, Tô Thần liền không nhịn được tự vấn, bọn họ đều là con người, đều có quyền bình đẳng như nhau, tại sao mấy nam nhân nắm quyền lực trong tay lại có thể dễ dàng làm tổn thương bọn họ như vậy, tận lực sỉ nhục bọn họ ?
Bất kể là Tần Bách, Trang Diệp hay là Tiếu Nam, tựa hồ như bọn họ nghĩ cậu phải dốc hết lòng cho họ, cho dù thụ thương cũng phải tiếp thu, ai đã cho bọn họ đặc quyền như vậy ?
Tô Thần không khỏi cười nhạt, là chính cậu a, do sự yếu đuối của cậu, cho rằng tình cảm đứng trên mọi thứ, quá đơn giản mà tin tưởng tất cả, còn ngu ngốc để bọn họ xoay mình trong vòng chơi.
Từ lúc đại học đã có thói quen có tình cảm bên người, cho dù mỗi năm chỉ gặp được Tần Bách được vài lần, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút dựa dẫm vào, chính thói quen dựa vào tình cảm quyết định mọi thứ khiến cậu trở nên yếu đuối, từng chút từng chút làm tiêu hao ý chí, khiến cậu dần dần trở thành nô lệ tình yêu.
Đương nhiên có thói quen là một chuyện, nếu như không tiếp tục làm việc thì chính cảm giác bất an cùng mất mát sẽ xâm chiếm tất cả, sở dĩ sau khi phát hiện Tần Bách phản bội mình, cậu vô thức đem toàn bộ tình cảm đổ dồn hết vào Tiếu Nam, thậm chí còn không hề cẩn thận suy nghĩ qua xem hai người có thực sự hợp nhau hay không ?
‘Ai….tớ vừa đi làm chút đồ ăn về…’
An Tuần ủ rũ bưng một mâm nhỏ trở lại, Tô Thần lo lắng vỗ vỗ lấy đầu cậu ta : ‘Cậu nghỉ ngơi một chút đi, nơi này đã có tớ rồi.’
‘Ân, khổ cho cậu quá.’ An Tuần ỉu xìu cởi tạp dề xuống hướng phía sau đi đến.
Tô Thần nhìn bóng lưng cậu ta bất giác thở dài, bọn họ đều tự quyết định mọi chuyện của mình, hy vọng An Tuần có được hạnh phúc thực sự.
Khách hàng đến với Valentines vào ban đêm rất lớn, Tô Thần xoay đi xoay lại như chong chóng, chắc vài ngày nữa bọn họ thực sự cần thuê hai nhân viên phục vụ.
Khách ngồi một bàn vừa đi, Tô Thần lập tức đi thu dọn, không đợi cậu thu dọn xong, khách hàng đã xuất hiện ngoài cửa.
‘Hoan nghênh ghé thắm, xin ngài chờ.’ Cậu vẫn đang mải trải khăn bàn, chưa kịp ngẩng đầu lên.
‘Không vội.’
Đáp lại cậu chính là một giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong đó có xen lẫn vài phần dịu dàng, Tô Thần bỗng dưng cả kinh vội vàng ngẩng đầu nhìn lên !
Tiếu Nam đứng thong dong trước mặt cậu, khí độ bất phàm, phong thái nho nhãm nhưng Tô Thần lại sợ hãi khi thấy được u lam sâu trầm đấy.