Cuồng Ba

Chương 18: Ôn tình cảm động


Đọc truyện Cuồng Ba – Chương 18: Ôn tình cảm động

“Nha đầu, con đi học được mấy ngày rồi, cảm giác như thế nào?” trên ghế sa
long trong phòng khách, Lãnh Thiên Cuồng ôm Tuyệt Mị quan tâm hỏi.

“Hoàn hảo.” Chỉ là đổi cái nơi đọc sách, đối với cô không có ảnh hưởng quá lớn.

Lãnh Thiên Cuồng tay trái vuốt ve tóc dài mềm mại của Tuyệt Mị, trong ánh
mắt có thoáng một nét cười, nha đầu này có thể nói hoàn hảo thật sự
chính là ngoài dự đoán và suy nghĩ của hắn, hắn cho là nha đầu này sẽ cự tuyệt đi học, bây giờ nhìn lại thấy năng lực thích ứng của nha đầu này
rất mạnh.

“Hoàn hảo là tốt rồi, nếu như có cái gì không thích có
thể nói ta biết, không cần uất ức mình.” Mặc dù biết Tuyệt Mị không thể
nào chịu khi dễ, nhưng đứa bé của mình ở bên ngoài, ít nhiều gì cũng rất không yên tâm, hơn nữa nha đầu này lại không để cho hắn phái người đi
theo, hắn cũng chỉ có thể dài dòng nhiều mấy câu.

“Ừ.” Tuyệt
Mị trong đầu thoáng qua một bóng dáng bướng bỉnh, luôn muốn đến gần cô không buông tha, lúc đầu om sòm về sau lại an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng yêu thỉnh thoảng thay đổi uất ức, thỉnh thoảng tràn đầy chờ mong,
lại như cũ dễ dàng để cho cô cảm thấy đáng yêu, sau lưng lại một mặt hắc ám, làm cho cô không khỏi cảm thán, vô luận là kiếp trước còn là kiếp
này, hình như cô luôn hấp dẫn người như vậy ở chung quanh, bề
ngoài hiền hòa, sâu trong lòng luôn ẩn nhẫn những ý nghĩ đen tối, không cách nào tẩy rửa, chỉ là phúc hắc như vậy sẽ không dễ dàng lộ ra ngoài, thời điểm gặp nguy hiểm, hoặc bị cái gì đó xúc động mới có thể kích
thích phần phúc hắc trong lòng.


. . . . . .

Liên tiếp mấy
ngày, Tuyệt Mị cũng phát hiện người đàn ông kia trở về đặc biệt muộn,
đây là bọn họ ở chung một chỗ sau hơn ba tháng lần đầu tiên xảy ra
chuyện như vậy, hơn nữa xem mặt nam nhân kia có vẻ mệt mỏi, hình như là
có phiền toái gì, hơn nữa còn là phiền toái không nhỏ, nếu không cũng sẽ không làm cho khuôn mặt cuồng ngạo tăng thêm một phần bất đắc dĩ.

Chẳng biết tại sao, Tuyệt Mị chính là không thích thấy vẻ mặt bất đắc dĩ này
của hắn, đó khác với bất đắc dĩ của cô, như vậy bất đắc dĩ khiến cô cảm
thấy không thoải mái.

Kim chỉ giờ đã hướng vị trí chính giữa, lại trôi qua mười hai giờ, nhưng hắn lại như cũ chưa có trở về, Tuyệt Mị
nhắm mắt lại giống như là ngủ thiếp đi, nhưng mà một chút buồn ngủ cũng
không có. . . . . .

Cửa bị nhẹ nhàng mở ra, sau đó là hơi thở
quen thuộc của đàn ông, cuồng ngạo mang theo sự kín kẽ, trong trầm ổn lộ ra sự đường hoàng, không cần mở mắt Tuyệt Mị cũng biết người tới là
người nào, bởi vì dạng tình huống này quá quen thuộc, mỗi đêm người đàn
ông kia sẽ vào phòng cô , sau đó lưu lại một nụ hôn. . . . . .

Người đàn ông đi vào liền nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, dùng đôi tay có vết
chai sửa lại chăn cho Tuyệt Mị một chút, sau đó ấn xuống một nụ hôn trên trán Tuyệt Mị.

“Ngủ ngon, bảo bối của ta.” Mệt chết đi, liên
tiếp mấy ngày cũng không hề nghỉ ngơi tốt, nhưng suy nghĩ muốn sang đây
xem một cái, cô là bảo bối của hắn, là tiểu thiên sứ của hắn, hình như
vừa nhìn thấy cô thì ưu sầu gì cũng không còn, mệt nhọc mấy ngày nay
cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Đứng dậy muốn rời khỏi, vạt áo bị bắt lại, có chút kinh ngạc quay đầu, liền thấy được tròng mắt trong suốt
làm hắn thích không dứt, thời điểm ngủ giống như là Thiên Sứ lạc đường,
nhưng lúc tỉnh lại là ánh mắt nữ vương, ánh mắt kia xoay tròn vầng sáng
làm cho người ta không dám nhìn thẳng, rồi lại bị nó hấp dẫn thật sâu,
cho dù mỗi ngày đều có thể thấy , lại như cũ sợ hãi, vì sao ánh mắt như
thế sẽ xuất hiện trên người một đứa bé.

“Là ta đánh thức con
sao?” Người đàn ông lại ngồi trở lại trên giường, giọng nói hết sức dịu
dàng, chừng mấy ngày không cùng cô nói chuyện, hắn rất nhớ thanh âm lành lạnh của cô.


“Không có.” cô căn bản không có ngủ tại sao nói là đánh thức.

“Con còn chưa ngủ?” hắn có chút kinh ngạc mà hỏi.

“. . . . . .” Không muốn trả lời, Tuyệt Mị ngồi dậy, bởi vì mặc đồ ngủ mà
lộ ra da thịt trắng nõn, óng ánh trong suốt, nhưng bởi vì nhiệt độ trong phòng mà cảm giác có chút lạnh, mùa đông rồi, tuyết phía ngoài cũng
xuống một tầng.

“Đắp chăn vào , bên ngoài lạnh.” Hắn đem Tuyệt Mị bao vào trong chăn, sau đó ôm đến trên người của mình, chừng mấy ngày
không hề ôm cô, hiện tại cảm thụ mùi của cô, thật tốt.

Bị ôm vào
trong ngực Tuyệt Mị nhìn hắn, sau đó giùng giằng đưa ra một tay, hắn
muốn nói cái gì, nhưng còn chưa kịp nói thì cảm thấy bàn tay mềm mại tản ra nhiệt độ dặt ở giữa giữa hai lông mày của hắn.

“Đừng cau mày, khó coi.” Tuyệt Mị không thích thấy nét mặt ủ dột đó của hắn

Hắn sửng sốt, ngay sau đó nắm tay nhỏ bé của Tuyệt Mị nhét vào trong chăn ấm áp.

“Tiểu nha đầu, con đang quan tâm ta sao?” hắn cảm thấy không nói ra được vui
vẻ, động tác nha đầu này san bằng chân mày cho hắn làm cho hắn cảm động
muốn khóc. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, cho dù là mẹ hắn quan tâm cũng
không có xúc động tim của hắn như vậy, cảm giác đó là một loại quan tâm
lạnh lùng, chưa bao giờ cảm thấy một tia chân thành, còn có cha nhìn như hành động quan tâm, đều là dối trá như thế, hình như là vì giá trị về
sau của hắn nên mới hành động như thế, giống như là vì được cái gì, chỉ
có nha đầu này, để cho hắn cảm thấy chân thành.

Hai mươi hai

tuổi, một tuổi phức tạp, người bình thường vẫn còn ở đại học, Lãnh Thiên Cuồng đã tốt nghiệp trở thành lão đại trong tổ chức hắc đạo, đối thủ
của hắn hoặc là bạn bè quen biết hắn, cũng bởi vì thủ đoạn và tác phong
làm việc của hắn mà quên mất tuổi hắn, thậm chí bao gồm chính hắn cũng
cảm thấy hắn đủ thành thục khi đối mặt tất cả, cũng đang trong một đêm
yên tĩnh, lại có một loại ôn tình cảm động ở bên trong, không nhịn được
rơi xuống một giọt lệ.

Có chút đờ đẫn nhìn ngón tay mình, động
tác lau mặt khiến cho cô kinh ngạc, nhẹ nhàng liếm, tư vị mặn mặn chát
chát, là tư vị cô chưa bao giờ thưởng thức qua.

“Đừng khóc. . . . . .” Có loại kích động, muốn ôm ngời đàn ông đang rơi lệ này, không để ý thời tiết rét lạnh, Tuyệt Mị đưa ra cánh tay có chút nhỏ gầy của chính
mình ôm lấy hắn.

Lần đầu tiên,cô nếm được tư vị nước mắt, hơn nữa còn là trên người cha của mình

“Bảo bối, con là món quà ông trời mang cho ta, đồng ý ta, vĩnh viễn đều
không xa cách ta, được không?” Chưa bao giờ sợ cái gì đó sẽ bị mất đi,
nhưng nếu để cho hắn thể nghiệm qua loại ôn tình này, thì xin không cần
lấy lại, có được rồi lại mất đi chính là một loại khổ sở hành hạ.

“. . . . . . Tốt.” Cam kết,nếu lúc này đồng ý cam kết như vậy, chính là
một đời một thế, trừ phi người đàn ông này khiến cho cô rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.