Đọc truyện Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 43: Trận chiến “thế kỉ”
Lúc đó, ở một nơi trên trái đất, cụ thể là tại ngôi nhà của nhà thiết kế nổi tiếng My Vân, có một kẻ đang kêu gào vì bị cưỡng hôn mà không kịp phản kháng.
– Aaaaaa, đồ chết tiệt, khốn kiếp, biến thái, cậu mau quay lại đây! Quay lại đây cho tôi!!!!!! Tại sao cậu dám làm như thế hả? Cậu muốn chết phải không!!!!!!!
Hân đứng trước cổng hét toáng lên vì tức tối, Milu vì không chịu nổi mà cũng phải nằm xuống lấy chân che đầu. Mai Thanh thấy những người hàng xóm bắt đầu bủa ra vì bị phá rối nên vội vội vàng vàng lôi Hân vào trong nhà. Bà My Vân nghe thấy tiếng “oán hận” của đứa con gái cưng vang vọng liền chạy ngay xuống, trên mặt là một màu nâu bùn của lớp mặt nạ đang khô khiến biểu hiện của bà trông cứng nhắt.
– Có chuyện gì thế con?
– Không có gì đâu cô, có kẻ nào đến phá nên nó mới quát lên như thế, hì hì, cô đừng quan tâm ạ – Mai Thanh bao biện cười giải lãi rồi dùng hết sức lôi tuột Hân lên phòng, còn bà My Vân thì vẫn ngớ ngớ ngẩn ngẩn vì hai đứa con gái khó hiểu. Cuối cùng chỉ biết đưa mắt nhìn quanh bên ngoài rồi lặn lẽ đóng cửa trở về phòng.
…
Lên đến nơi, Mai Thanh lập tức đóng cửa lại trong khi Hân đùng đùng nổi giận, dậm chân rầm rầm tiến về phía giường cầm cái gối ụp mặt gào thét. Khoảng mười giây, Hân ngừng lại, rồi thả người ngã xấp lên nệm và không cử động.
Mai Thanh lo lắng vội chạy tới lật con bạn lại vì sợ nó nghẹt thở, sau đó thì từ từ dùng lời ngọt trấn an.
– Này, bồ bình tĩnh chút đi, đừng vì cái kẻ như thế mà hành hạ bản thân chứ, vả lại… cũng đâu có gì to tát.
Mai Thanh vừa dứt lời, Hân liền bật dậy, vẻ mặt bức xúc hiện rõ, nó nghiến răng rồi lại dùng âm thanh với tần số lớn để nói:
– Không có gì to tát sao chứ? Cái tên khốn kiếp ấy dám thản nhiên cưỡng hôn mình ở nơi đông người, đã thế còn cười toe toét rồi quay mông bỏ đi, làm sao mình có thể bình tĩnh kia chứ.
Hân vừa nói vừa thở hắt ra vì bực tức, càng nghĩ đến cảnh lúc nãy càng khiến nó thêm sôi máu. Mai Thanh vì sợ Hân giận cá chém thớt nên đành nhỏ giọng rụt rè đáp:
– Thật ra thì… đâu có đông người lắm. Vả lại, cũng chỉ là hôn trán thôi mà, bồ có hơi quan trọng hoá vấn đề rồi đó.
– Hôn trán cũng là hôn, bồ nghĩ thử xem, mình đâu phải là bông hoa chưa chủ đâu chứ, huống hồ mình lại rất ghét hắn. Sẽ như thế nào nếu Minh Nhật biết được đây? – Hân bỗng dưng mếu mặt, rồi nước mắt bắt đầu rưng rưng – anh ấy sẽ nghĩ mình là một đứa không ra gì mất, hu hu hu…
Mai Thanh rối rắm không biết làm gì, vội đưa tay vỗ vỗ vào lưng Hân, miệng không ngừng rối rít như chính cô mới là kẻ có lỗi.
– Nè, bồ đừng khóc mà, mau nín đi, nếu bồ không nói, mình không nói, hai tên kia không nói thì làm sao mà anh ta biết được. Vả lại hai tên ấy cũng đâu có liên lạc gì với ảnh, thế nên chắc chắn là không thể nói ra được. Mà nếu có nói ra đi chăng nữa, thì Minh Nhật nhất định sẽ đấm cho cậu ta vài phát vì dám động vào bồ cho xem.- vừa nói Mai Thanh vừa phải nặn óc thật kĩ để chắc rằng bản thân không thốt ra lời nào sai lệch.
Hân thút thít đưa tay chùi nước mắt, quay sang Mai Thanh ngây thơ hỏi lại:
– Thật chứ? Anh ấy sẽ làm như vậy không?
– Tất nhiên – Mai Thanh gật đầu chắc nịnh dù chẳng biết chắc được bao nhiêu phần trăm. – Minh Nhật rất yêu bồ, chắc chắn là anh ấy sẽ tin tưởng bồ đúng không? Vả lại Minh Nhật là một người chính chắn, nhất định anh ta sẽ không dễ dàng mà tin những lời của mấy tên kia đâu.
Hân trở nên ngây thơ tin sái cổ, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt, nó khẽ nghiến răng nói:
– Được rồi, cái tên ấy. Cứ chờ đấy, mình nhất định phải cho hắn nếm đủ!
– Đúng rồi! Như thế mới là Trần Gia Hân là mình biết. Việc bồ trả thù tên biến thái ấy, mình ủng hộ cả hai tay!
Sự đồng tình của cô bạn thân kèm theo một sự quyết tâm cao độ khiến Hân cảm thấy tự tin. Rồi nhất định Hân phải bắt cái kẻ kia phải trả giá vì hành động ngang nhiên ấy. Nhưng đằng sau đó lại là một kế hoạch khác của con người kia. Trái đất vẫn sẽ cứ xoay theo quĩ đạo và mọi kế hoạch sẽ tiếp diễn, dù là ai đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà đoán được tương lai sẽ xảy ra những “bi kịch” gì.
…
Sau một buổi sáng thường lệ như mọi ngày, hôm nay Hân đến trường sớm năm phút. Thay vì chào hỏi Thái như mọi khi thì Hân tặng cho cậu ấy một cái lườm sắc lẽm khiến Thái lớ ngớ vội tránh qua một bên cho Hân ngồi vào trong.
Đặt phịch cái cặp xuống bàn, Hân tranh thủ lúc hai kẻ kia chưa vào lớp liền quay sang Thái gằn giọng hỏi tội:
– Tại sao hôm qua Thái lại giúp Huy lừa Hân?
Thái khẽ nhìn vẻ mặt đầy xác khí của Hân, cậu bắt đầu bối rối đưa tay gãi đầu rồi nở một nụ cười cầu hoà mà thành thật khai báo.
– Thật ra hôm qua, lúc đưa bé My đến trường xong, Huy nhắn tin bảo muốn trao đổi, mà Thái nghĩ anh ấy muốn Thái trả bài hộ nên mới đồng ý. Thái đâu có biết là… – Thái ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp – Huy muốn lừa Hân đâu.
– Thế tại sao Thái không nói cho Hân biết? – Hân trợn mắt tiếp tục tra khảo trông chẳng khác gì một tên cai ngục giang hồ.
– Vì… giao ước của chuyện này là không được cho ai biết cả, từ lâu rồi.
– Làm vậy không phải cậu chịu thiệt thòi sao? – Hân khẽ thở dài lắc đầu, quả thật là không thể trách Thái, cậu ấy chỉ là toàn tâm muốn giúp đỡ người anh ranh ma của mình trong khi bản thân thì chã được gì. Hân không biết nên gọi cậu ấy là tốt bụng hay là khờ quá mức nữa. Nhưng một chuyện khác lại hiện lên, cái lí do của việc Hân đáng lẽ đã nhận ra nhưng lại lần nữa bị đánh lừa. Nó khẽ hít nhẹ rồi quay sang Thái hồi hộp hỏi:
– Thế còn việc… tại sao cậu lại biết… màu xanh?
Trước câu nói cứ ngắt quãng giữa chừng của Hân, Thái ngớ ngớ ngẩn ngẩn đáp nhanh:
– Không phải Hân muốn hỏi màu của cây thước sao? Hôm qua Hân đưa thước trước mặt Thái rồi hỏi màu gì, thế nên Thái mới nói là màu xanh.
Mặt Hân trông đần ra thấy rõ, cố lục lại trí nhớ của mình, lập tức lôi ngay trong cặp tìm cây thước. Chậc, nó quả thật là màu xanh, màu xanh trong suốt, trong suốt như cái sự thật thà của Thái.
Hân bặm môi nhìn cây thước tức tối, rốt cuộc thì do nó mà Hân mới bị lừa, nếu không thì nó đã không tin Thái là Huy, Huy là Thái rồi.
– Ax… Cái đồ…
“Cạch”
Thẳng tay quăng luôn cây thước xuống đất, vì quá tức tối trước mọi chuyện, Hân lại lần nữa rối trí mà không biết phải làm gì, thế là nó bắt đầu dùng uy lực của lớp trưởng để xả giận. Đập bàn đứng dậy hét toáng:
– Này, sao tụi bây nói chuyện nhiều thế, đầu giờ để ôn bài. Đứa nào nói nữa tao ghi tên ráng chịu.
Đáng ra thì cái lớp này sẽ chẳng dễ gì mà tuân theo “ý trời”, nhưng vì một đứa nói là làm như Hân kèm theo việc sợ bà cô chủ nhiệm ác quỷ, thế nên tụi nó mới quyết định câm nín nhịn nhục chờ trả thù sau.
Hân vơi bớt đi phần nào, ngồi xuống lấy tập ra xem bài trong khi chờ đợi “nhân vật chính”. Hôm nay, nó nhất định phải tận dụng triệt để quyền lực của lớp trưởng để cho tên kia một bài học.
Lúc này, kẻ cần đến đã đến, kẻ không cần cũng có mặt. Hai con người lia sang nhau những tia sét bằng ánh mắt, một kẻ tức giận, một kẻ đầy ý đồ, không gian tại chiếc bàn gần cuối lớp đầy căng thẳng.
Hân tra xét đối tượng một hồi lâu, sau đó liền quay sang tên Huy ra lệnh:
– Cậu mau đi giặt khăn lau bảng rồi trực lớp. Đó là hình phạt vì thường xuyên không học bài và đi học trễ.
– Gì chứ? Đâu ra cái luật đấy? – Huy bất mãn.
– Cô yêu cầu tôi đấy, nếu cậu không làm, thì thứ hai tuần sau sẽ có ngay một “tấm vé” mời phụ huynh “tham quan” trường. – Hân quả quyết.
– Thế còn thằng Thiên? Nó có thua gì tôi đâu chứ! Sao cô không bắt nó làm luôn.
– Vì tôi sẽ giao cho ổng việc khác, thế nên cậu đừng có mà nhiều lời!
– Rõ ràng là cô đang trả thù riêng mà. – nghiến răng tức tối, Huy gằn giọng kết luận.
Hân không quan tâm đến vẻ mặt kia, tay cầm viết quẹt vài đường vào cuốn sổ, miệng thản nhiên đáp trả:
– Đó là do cậu vi phạm quá nhiều thôi, đừng có trách tôi mà hãy tự nguyền rủa bản thân mình ấy.
– Được rồi, cô cứ chờ đấy – Huy dằn tức tối xuống nhẫn nhịn, sau đó quay sang Thảo ngồi bên cạnh, hắn nở một nụ cười sát gái rồi nhẹ giọng – Giúp tôi giặt khăn lau bảng nhé.
Nhìn gương mặt đầy tự tin của Huy, Thảo có chút khoái vì nhan sắc ấy, chần chừ một lúc do dự, rồi Thảo đáp:
– Cậu đẹp trai thật, nhưng mà mình bị mắc bệnh lười, thế nên tự đi đi nhé.
Hân ngồi kế bên nghe thấy liền cười phá lên một cách nham nhở nhằm chọc tức, tay đập bình bịch xuống bàm vì biết thế nào Thảo cũng trả lời như vậy. Lớp này con gái đứa nào cũng hám trai, nhưng dại trai thì rất ít, vì thời buổi này, kẻ dại là kẻ ngu, vậy nên phải khôn ngồi ngắm thôi chứ không nên nghe lời (trừ khi kẻ đó là người yêu hoặc là một thành phần quan trọng).
Huy cố nén giận mà không được, chỉ muốn chực chờ bùng nổ. Hậm hực cầm mấy cái khăn lau bảng đi nhúng nước, gương mặt hắn méo mó hơn bao giờ hết. Hân mỉm cười thoả mãn, miệng khẽ lầm bầm “1-0”
…
Tiết một: Môn Toán.
– Tổ trưởng mau đi kiểm tra bài tập rồi báo cáo cho tôi.
Ông thầy dễ tính mọi khi hôm nay bỗng dưng cáu gắt kì lạ, đám học sinh rỉ tai nhau đoán mò, đứa nghĩ thầy đi đường xui xẻo bể bánh xe, đứa lại bảo tối qua ổng không được vợ “cưng chiều”, đứa thì nói ổng bị ma nhập… vô số lời thủ thỉ với nhau nhưng thật sự đã có chuyện gì thì chỉ mình ông ấy biết.
“Rầm”
– Tôi bảo tổ trưởng đi kiểm tra bài chứ có bảo các em nói chuyện không? Lớp chuyên gì mà không có kỉ luật gì hết vậy? Có muốn tôi ghi vào sổ đưa cho cô chủ nhiệm không?
Tiếng quát đầy uy lực cộng thêm sự “tác động” gián tiếp của cô chủ nhiệm, cả lớp im phăng phắc không dám hó hé một câu. Gì chứ việc mời phụ huynh thì đám học sinh lúc nào cũng phải nhẫn nhịn tránh né, phải biết nghĩ đến bố mẹ lúc nào cũng “bận việc” thế nên cứ vờ ngoan ngoãn cho đời thanh thản.
Hân khỏi cần hỏi thì cũng biết cái kẻ kia chắc chắn là chưa hề có một chữ trong tập, vì tận dụng triệt để mọi cơ hội thế nên nó nhất quyết phải cho hắn một vố thứ hai. Nhìn nhỏ Hà – tổ trưởng tổ bên – đang kiểm dần đến bàn Huy, Hân nhỏ giọng “nhắc nhở”:
– Kiểm cho kĩ nha mày, đừng bao che, tới khi bị phát hiện thì có mà than khổ.
Hà cũng không phải là đứa chậm tiêu nên không khó để hiểu ý Hân, huống hồ chi việc nó với Huy lúc nào cũng chí choé cả lớp không ai là không biết, vậy nên tốt nhất là tránh cho yên thân.
Kẻ làm đủ bài tập thản nhiên ngồi chống cằm chờ đợi, còn kẻ “có tội” lại bắt đầu màn nài nỉ để “tránh án”.
– Cậu làm đủ chưa đấy? – Hà chìa tay nhìn Huy đòi cuốn tập, trong đầu đã đoán trước được kết quả.
– Cứ ghi đủ đi – Huy khẽ nhăn nhó tỏ ra tội nghiệp. Hà bình thường cũng hay bao che thay cho Huy, nhưng hôm nay thì khác, nhỏ không thể, vì đằng sau đó có một kẻ đáng gờm. Liếc nhìn Hân một cái rồi Hà khẽ nhăn mặt lắc đầu từ chối:
– Không được, cậu chưa làm chứ gì. Nếu muốn thì nhờ người bên cạnh cậu ấy.
Nhìn biểu hiện của Hà thì Huy cũng biết đó là ai, nhưng có chết cũng đừng mong hắn chịu nài nỉ một kẻ khó ưa như con nhỏ ấy, thậm chí bây giờ hắn muốn đấm cho nó vài phát để xả giận chứ đừng nói đến việc xuống giọng nhờ vả.
– Quên đi, phạt thì phạt.
Hất mặt bất cần, Huy nghiến răng lườm “kẻ kia” một phát, “kẻ kia” đáp lại một nụ cười trêu ngươi khiến Huy đã tức lại càng muốn nổi điên.
– Hoàng Huy! – Ông thầy sau khi nhìn vào mấy tờ báo cáo liền xác định ngay đối tượng để xả giận, to giọng gọi tên. Huy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chống tay lên bàn đứng dậy. Gương mặt lì điển hình của bọn học sinh cá biệt hiện rõ. Hắn mặc kệ ông thầy trách móc, mắt vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ để thể hiện một sự “Em không quan tâm”. Kết cục là ông thầy nổi giận lôi đình và cho hắn ra thẳng giám thị. Trước khi đi hắn không quên quay lại nhìn Hân hăm doạ.
– Hãy đợi đấy.
Hân khoái chí cười khẽ lẩm bẩm đầy thích thú “2-0 há há”
…
Giờ ra chơi.
Như thói quen mọi khi, Hân cùng Thảo và một vài cô bạn khác đi xuống căn tin để tìm chút gì bỏ bụng, ăn thì không bao nhiêu, chủ yếu là nhiều chuyện. Có khi hết giờ vẫn chưa ăn xong vì cứ luyên thuyên giành nhau nói. Nhưng hôm nay có một sự thay đổi, người nào đó đang đi theo Hân, gương mặt thể hiện rõ một sự căm phẫn, luồng tà khí bay xung quanh khiến những người đứng gần đều phải rùng mình. Hắn nhất định phải trả đũa!
…
Việc phân công người giữ bàn, người đi mua như thường lệ khiến ấy cô nàng dễ dàng có một chỗ ngồi thoải mái trong căn tin đông đúc. Mỗi người một món, vừa ăn vừa nói hòa vào sự ồn ào của đám đông.
Hân tập trung vào đĩa cơm của mình, tối hôm qua đến giờ nó chỉ ột hộp sữa vào bụng, thứ nước loãng đó đã nhanh chóng tiêu hết từ lúc nào kèm theo việc chiến đấu với tên Huy khiến bụng nó cồn cào khó chịu. Mùi sườn nướng thật sự rất hấp dẫn.
– Chậc, dạo gần đây tao thấy xuất hiện nhiều cậu đẹp trai lắm nha – Thảo vừa nói vừa cười đầy thèm muốn, đôi mắt lóe lên một tia sáng nhìn đối tượng vừa đi qua.
– Đâu đâu? – Đám Vân, Hà vội quay mặt nhìn theo, đứa chép miệng gian manh, đứa tiếc nuối vì không kịp nhìn. Hân chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục ăn, đối với nó anh vẫn là nhất. Đẹp trai, đáng yêu, tốt bụng, học giỏi. Đương nhiên là có khuyết điểm nhưng nó chẳng thấy đâu cả, vì yêu là mù quáng.
“Bộp”
– Áááá!!!!!! – Tiếng thét thất thanh của đám con gái vang lên từ cái bàn vuông ở góc căn tin. Bọn họ bỏ chạy khỏi đó với vẻ mặt kinh hãi. Chiếc bàn ấy không đâu khác chính là “địa bàn” của đám con gái 11Anh.
Tất cả nguyên nhân là do một thứ kinh khủng mà cụ thể mang tên là “gián” không biết từ đâu bay thẳng tới và nằm ngỏm “đẹp mắt” trên đĩa cơm của Hân. Hân đứng cách năm bước trân chối nhìn tiếc nuối khi chỉ mới ăn được muỗng thứ tư. Con gián đã chết từ lâu không thể tự mình bay đến được, phải rồi, chắc chắn là có thủ phạm!
Vội đưa đôi mắt căm phẫn liếc quanh, nó nhận ra một kẻ đang đứng dưới sân trường đút tay vào túi, mặt hướng về phía căn tin. Dưới ánh nắng, vẻ mặt đểu cáng cùng nụ cười trêu ngươi khiến Hân muốn điên tiết. Nó không dằn được lòng liền hét toáng lên:
– Hoàng Huy!!! Cậu mau đứng lại đó cho tôi!!!!!
Trước khi bỏ chạy, Huy không quên nhe răng ra cười chọc tức Hân. Cái cốt yếu là hắn cần Hân đuổi theo, vì trả thù là một chuỗi không ngừng đến khi có một kẻ hài lòng mới thôi.
Sân trường náo động bởi tiếng la hét của một nữ sinh và chủ yếu là một mệnh lệnh “Đứng lại”. Nhưng kẻ kia vẫn hứng thú chạy, chạy thẳng về phía đã định sẵn.
Hân bụng đói, lòng tức khiến lí trí không còn vững vàng được nữa, chỉ biết điên cuồng đuổi theo Huy. Kẻ khốn kiếp dám phá vỡ bữa ăn của nó bằng một trò dơ bẩn, không phát điên thì nó nhất định sẽ bị khùng!
Thở hồng hộc chống tay vào tường, Hân nghiến răng ken két nhìn “con mồi” đã rơi vào ngỏ cụt phía trước. Bây giờ cuối cùng nó đã hiểu, vì sao Mai Thanh yếu đuối lại có thể tung những cú đá bạo lực ấy vào ông Thiên. Khi bị dồn nén quá nhiều sẽ dẫn đến một sự biến dạng về “cơ bắp”.
Nhưng có một điều Hân không để ý rằng, căn phòng nơi cả hai đang đứng chính là phòng-phát-thanh của trường.
Đôi mắt tóe lửa hừng hực sự căm phẫn nhìn Huy. Hân đang cố gắng bình tĩnh để không nhào đến xé xác hắn. Khung cảnh ở phòng phát thanh lúc này im lặng đến đáng sợ, người trực phòng có lẽ đã đi tìm chút gì đó để ăn hoặc là vì một “lí do” khác.
Biết Hân đang cố kìm chế, Huy lại càng tỏ ra thích thú, hắn nhếch môi nhìn Hân cười để khích thêm vào sự tức giận của nó. Dựa vào chiếc bàn phía sau lưng, Huy cảm thán một cách mỉa mai:
– Chậc, xem ra chạy cũng nhanh đấy chứ. Mà sao tự dưng cô lại đuổi theo tôi như thế? – Huy thản nhiên tỏ ra ngây thơ, đôi mày khẽ nhíu lại như thật sự không hiểu, nhưng vẫn để lại chút gì đó cho người khác biết rằng “tôi đang diễn kịch”.
Hân bị sự tác động đó liền tức tối gào ầm lên.
– Cậu còn giả điên nữa hả? Có biết bữa ăn quan trọng như thế nào không mà cậu dám quăng cái thứ gớm giếc ấy vào chứ?
– Tôi chỉ lỡ tay thôi mà, đâu có định trả thù gì cô – Huy nhún vai tỏ ra vô tội nhưng miệng thì cố tình buông ra một câu thú nhận. Hân tất nhiên chỉ chờ vào điều đó để bắt bẻ, nó bật cười một cái trong sự tức tối rồi lại gằn giọng:
– Rõ ràng là cậu muốn trả thù mà, lại còn chối nữa. Đúng là ti tiện, bỉ ổi, khốn kiếp. – Hân cứ thế phun ra vài câu nguyền rủa trong khi Huy cứ thản nhiên nhìn vào vết bẩn dính trên giày, hình như mấy câu ấy hắn nghe “hơi” bị nhiều rồi nên chẳng còn cảm xúc.
Đến khi gương mặt Hân đã đỏ lên vì uất ức, lúc này Huy mới cử động khẽ nhếch môi.
– Còn cô thì sao? Cô hơn tôi chắc, cô cũng dùng những cách như thế với tôi thôi. Không phải sao? – tay đưa ra sau lưng nhẹ nhàng ấn vào một nút trên trên dàn máy, chiếc nút đỏ sáng lên thể hiện một chiếc máy đã được kích hoạt. Đến lúc nên cho người khác biết vài thứ thú vị rồi.
– Tôi sao? – Hân gắt, răng nghiến lại kiềm chế, nó gằn giọng – Sao cậu không thử hỏi lại bản thân xem tại sao tôi lại.làm như thế chứ? Nếu không phải kẻ khốn kiếp cậu dám cưỡng hôn tôi, lại gieo vào cuộc sống của tôi toàn những rắc rối thì tôi đã không làm như thế.
——
Dàn loa trước trường vang vọng một loạt sự căm phẫn, từng chữ đều lọt vào tai đám học sinh, kẻ này quay sang hỏi người kia.
– Gì thế? Đứa nào cưỡng hôn đứa nào?
– Đứa nào đang nói vậy?
– Chuyện gì thế???
——
Bên trong Hân vẫn chẳng biết gì cả, Huy buông tay khỏi nút rồi lại nói tiếp:
– Chỉ là một cái hôn vui thôi, có gì phải nghiêm trọng như thế? – Dứt câu, Huy lại ấn nút chờ đợi.
– Hôn vui sao? Cậu nghĩ tôi là đồ chơi hay sao mà muốn làm gì thì làm kia chứ. Cậu có biết là tôi… – Hân vội kiềm cơn tức giận, chút nữa thôi là nó đã tuông ra thứ không nên nói. Nhưng Huy đâu dễ dàng bỏ qua như thế, lần này vẫn giữ nút, hắn nói:
– Đã có bạn trai chứ gì.
Hân nhíu mày vài giây rối loạn, rồi sau đó nghĩ chẳng có gì phải giấu nữa, nó kiêu ngạo gật đầu:
– Ừ, đúng thế, tôi đã có bạn trai. Việc làm đáng chết của cậu…
—–
– Khoan đã, cái giọng này nghe quen quen. – Hà thốt lên một tiếng rồi cố nghe thật kĩ câu chuyện không rõ đầu đuôi. Đám ngồi cạnh cũng căng tai lên phán đoán. Sân trường lúc này bắt đầu náo động, giám thị hành lang nhanh chóng tìm kẻ phá rối.
—–
– Thôi được, vậy xem như tôi sơ ý, lỡ hành động không đúng là được chứ gì – Huy biết ở đây đã đủ lâu, người không nên tới sắp tới, hắn vội tìm cách cầu hòa để chuồn trước.
Thử nghĩ liệu một đứa thù dai như Hân liệu có thể bỏ qua ột một lời xin lỗi đầy giả dối như thế? Tất nhiên là không!
– Đừng tưởng nói thế là xong, hôm nay tôi sẽ tính đủ với cậu.
Huy tiến tới tìm cách vượt qua Hân để nhanh chóng rời khỏi phòng phát thanh, nhưng có lẽ vì cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, khiến Hân vội nắm lấy áo Huy lôi lại làm hắn chẳng thể nào chạy được.
– Sắp vào học rồi, tôi không muốn vào lớp trễ.
– Đừng hòng trốn, đồ chết tiệt – Vừa dứt câu, Hân liền cúi xuống cắn bừa vào tay Huy khiến hắn đau điếng vội giật mạnh tay rồi đẩy Hân ra bỏ chạy. Hân chới với vội lấy thăng bằng nhanh chóng đuổi theo, dù là chân trời góc bể cũng phải tính đủ! Phải giết!!!
Trên hành lang, tiếng chân nện lên nền đất ầm ầm như những “sinh vật” dữ tợn đang quét qua. Trong đó gồm một nam, một nữ và… một giám thị.
– Này, hai em kia, mau đứng lại đó.
Hân nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, mắt trợn to khi nhìn thấy giám thị, tên Huy nhanh chóng đẩy vận tốc lên “cực đại” tìm chỗ trốn. Hân vì hoảng hốt cũng vội chạy theo. Khó ai có thể tưởng tượng được, đây là lần đầu tiên trong lịch sử, một học sinh không phải khối C bị giám thị đuổi.
– Mau đứng lại đó. Dám to gan phá phòng phát thanh nữa hả! Đứng lại!!!
Hân ngợ ra điều gì đó, rồi nó ngỡ ngàng, bàng hoàng nhận ra tất cả mọi chuyện, nhận ra việc làm của tên Huy khốn kiếp. Chưa bao giờ nó cảm thấy tức tối đến độ bế tắc như thế này, tâm trạng rối loạn cực độ.
Vì giám thị cách một khoảng khá xa thế nên ở khúc giao giữa hai hành lang, Huy đã nhanh chóng quẹo vào một phòng gần nhất, Hân vì chỉ biết chạy theo Huy nên đã nhanh chóng vào theo, rối rắm đóng xầm cửa lại. Nó cúi người thở dốc, đôi môi tím tái vì mất sức, xung quanh là những dụng cụ và thùng carton đặt khắp căn phòng, đây có lẽ là nhà kho, Hân không chắc, chỉ biết rằng nó không nhịn được nữa rồi. Trong vài giây tích tắc nó mếu máo và vỡ òa.
—–
– Tao biết là ai rồi! – Hà vỗ đùi đánh bốp một cái, cả đám tò mò vội chồm tới hóng hớt.
– Ai? Ai thế? Đứa nào?
Hà chần chừ vài giây để tăng thêm tính tò mò, sau đó phán.
– Là con Hân với thằng Huy!
Cả đám liền ồ lên một tiếng, vài tiếng nghi hoặc vang lên:
– Làm sao mày biết?
Bắt đầu chăm chú phân tích mọi chuyện, Hà tỏ ra là một đứa nhanh nhạy:
– Mày thử nghĩ đi, cái giọng đó y hệt giọng của nó. Rồi nó lúc nào cũng than vãn bảo thằng Huy là rắc rối tai họa, hai đứa nó lúc nào cũng ghét nhau. Với lại lúc nãy hai đứa nó chạy đi đâu mất. Chắc chắn là con Hân lại bị lừa rồi.
– Nhưng nó đâu nói với tụi mình là có bồ đâu – Thảo thắc mắc.
– Ai biết được, lỡ nó giấu thì sao! – Hà tin vào suy đoán của mình mà chắc chắn đúng đôi tượng. Cả đám lại cứ thế xì xầm bàn tán.
Ở trong đám đông cách vài bước chân, Thái đứng đó, tâm trạng não nề, một chút thất vọng, một chút lo lắng, rồi lại một chút hi vọng…
Bước chầm chậm nhìn xung quanh, dùng đôi mắt “đại bàng” điêu luyện tìm xem nơi đối tượng đang trốn. Nhưng cho dù có tinh thế nào đi nữa thì ông giám thị cũng chẳng thể tìm ra thứ không nằm trong tầm mắt. Lướt nhãn quang thêm vài vòng rồi ông ta quyết định hỏi đám nữ sinh đang ngồi ăn bánh tráng trên hành lang.
– Mấy em có thấy hai đứa nào hớt hải chạy qua đây không?
Đám nữ sinh dừng miệng ngước lên nhìn ông thầy giám thị. Nếu như thành thật thì là có thấy, nhưng trong trường hợp người hỏi lại là người mà đám học sinh đều không có thiện cảm như ông ta thì câu trả lời sẽ hoàn toàn ngược lại. Dù không quen hai kẻ xấu số kia đi chăng nữa thì việc cố ý “ngây thơ” lừa giám thị vẫn được xếp vào một trò vui của tụi học sinh. Như điều tất yếu đó, đám con gái đứa lắc đầu, đứa chối thẳng, đứa đánh lạc hướng lần lượt cất giọng.
– Em không thấy.
– Thầy ăn bánh tráng không?
– Dạo này có nhiều người vi phạm không thầy?
– Thầy có vợ chưa?
Ông thầy lườm lườm ngám ngẩm buông lại một câu “thầy cám ơn” rồi vội bước nhanh. Đám con gái ấy lúc nào cũng hỏi nhiều như thế, không những vậy tụi nó cứ nhắm vào “nỗi đau” ế vợ của ổng. Chậc, hói đâu phải là một cái tội!
…
Bên trong căn phòng đang lẩn trốn, Hân ngồi cúi đầu vào gối khóc nức nở. Chưa bao giờ nó tức đến thế, cái tên kia thật sự khiến nó bùng nổ mọi uất ức trong lòng. Uất ức vì bị chơi xỏ, uất ức vì hắn cao tay hơn nó, uất ức vì… nhớ anh.
Thay vì rống lên như mọi khi, lần này Hân lại chỉ thút thít khe khẽ để cho Huy không nghe thấy. Sẽ rất buồn cười khi nói rằng nó sợ mất mặt trước hắn trong khi bình thường luôn giả vờ yếu đuối. Nhưng cảm xúc từ thật lòng khiến nó rối rắm không biết nên làm gì.
Đương nhiên thì đó vẫn chỉ là một vỡ kịch đối với Huy, hắn ngồi xuống khẽ đưa mắt nhìn vào khe cửa để xem tình hình, sau đó lại quay qua Hân để tiếp tục trêu chọc.
– Chậc, kẻ như cô mà cũng có người yêu sao? Suốt ngày vờ vĩnh khóc lóc như thế, cái tên ấy không chán cô à?
-… – Hân chẳng nói gì, nó vẫn chỉ sụt sịt khe khẽ, tay cố gắng lau nước mắt trong khi vẫn cúi mặt tránh Huy.
Huy cảm thấy khá kì lạ, lần trước Hân gào ầm lên nhưng hôm nay không như thế nó im lặng đến bất thường. Hắn tự hỏi đây là thật hay giả, rồi suy xét tình hình vài giây, hắn chốt lại một câu… chắc chắn không phải thật.
– Hôm nay rặn không ra nước mắt nên mới vờ ụp mặt xuống như thế à? Nhưng cô có thấy trò này vui không? – Huy vừa nói vừa cười, đôi mắt chăm chăm chờ biểu hiện của Hân.
Tóc xõa che phủ hết mặt, Hân khẽ ngước lên gằng giọng.
– Cậu im đi. Tôi ghét cậu!
Giọng nói mang chút khàn cùng tiếng nghẹt mũi khiến Huy đơ vài giây. Dù chẳng nhìn thấy mặt nhưng lúc này hắn đã nhận ra rằng đây không phải trò đùa. Bỗng dưng bối rối không biết nên làm gì, hắn nhìn chăm chăm vào Hân. Ánh mắt kì lạ đầy khó hiểu, rồi chần chừ một lúc, hắn cất tiếng:
– Đang khóc thật đấy à?
Hân chẳng nói tiếng nào, người cứ run run theo từng cơn nấc vì cố kìm nén.
Trong đời Huy, từ lúc biết thế nào gọi là yêu thì đã biết bao nhiêu cô gái rơi lệ vì hắn. Nhưng lần này không phải lí do như mọi khi (bị hắn “đá” một cách phũ phàng) và biểu hiện của hắn cũng khác mọi khi. Bỗng dưng bây giờ hắn cảm thấy có lỗi, sự dằn vặt khiến hắn trở nên bức bối.
– Này, có chơi có chịu chứ! Sao lại khóc như thế. Đồ ngớ ngẩn!
– Tôi chơi với cậu bao giờ? Nếu không phải cậu gây sự thì tôi đã không phải tìm mọi cách để trả đũa. Tất cả chỉ tại cái đồ chết tiệt cậu mà ra cả! – Hân trách tội Huy với giọng yếu ớt, cứ vài chữ lại nấc một cái khiến hắn chẳng thể lớn tiếng được nữa, mắt nhìn lên bóng đèn – thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng này. Có lẽ… hắn hơi quá đáng…
——-
Thái nhìn quanh căn tin để tìm bóng hình của Hân, tâm trí cứ vang dội mãi một câu “Tôi đã có bạn trai” làm tâm trạng cậu xuống hẳn. Dù rằng vẫn chưa xác định được người đó là ai, nhưng Thái không thể phủ nhận giọng nói quen thuộc ấy. Cậu mong rằng đó chỉ là một sự trùng hợp hoặc là… một trò đùa cũng được. Bởi tình cảm Thái dành cho Hân là trên mức bạn bè, nhưng cậu chưa xác định được là thích hay là yêu. Đôi khi mọi thứ thật mù mịt đối với một người chăm chỉ học hành như cậu. Quá oái ăm để tự hiểu.
Nghĩ đến nơi dễ tìm nhất, Thái tiến thẳng về phòng phát thanh.
——-
Cũng gần hết giờ ra chơi, lúc này Hân khẽ cử động vì sự quá đổi im lặng ở xung quanh. Nó tự hỏi liệu tên kia đã bỏ đi hay đang làm chuyện gì mờ ám, nếu cứ tiếp tục cúi mặt không nhìn nó sẽ tò mò mà chết mất.
Nhận ra Huy đang ngồi ngay bên cạnh mắt chăm vào điện thoại bấm bấm gì đó, Hân lại cảm thấy khó chịu vì nó muốn hắn biến mất luôn. Kẻ dai dẳng thì vẫn luôn dai dẳng như thế. Căn phòng này quả thật ngột ngạt.
Huy biết Hân đang nhìn mình liền quay sang khiến nó giật mình cúi xuống. Chần chừ khoảng năm giây Huy đưa điện thoại lên trước mặt Hân rồi hạ giọng.
– Trả lời thật đi, con nhỏ này là cô hay con nhỏ kia? – Huy bất chợt đổi chủ đề làm Hân không kịp thích ứng, chỉ biết phản xạ ngước mắt lên nhìn. Ảnh avatar yahoo một cô gái với gương mặt được trang điểm đặc sắc cùng chiếc mặt nạ bí ẩn. Phải, đó là Hân.
Cơn tức giận cũng đã trôi hết, nước mắt không còn nữa. Hân đưa tay quệt mạnh để chắc chắn lau sạch vệt nước mắt. Sau đó chống tay vào đầu gối đứng lên, lườm Huy một cái rồi quăng lại một câu “Không biết”. Tay cầm tay nắm cửa đang bị Huy ngồi chắn bên dưới mà đẩy thật mạnh.
Huy dùng hết sức vào lưng tì lên cửa không cho Hân đi khỏi, hắn ta đứng lên trong khi lưng vẫn dựa ra sau, trông cứ như hắn hoàn toàn dính vào nó.
Thử sức kéo mạnh thêm vài lần nữa trước khi bỏ cuộc, Hân đưa đôi mắt không cảm xúc nhìn Huy, có vẻ như nó chẳng muốn quát tháo nữa. Mệt rồi!
– Xem như hòa nhé – Đút hai tay vào túi tạo dáng thật cool, đưa đôi mắt “lừa tình” lên nhìn Hân, Huy có “nhã ý” đình chiến.
Hân hất phăng lời đề nghị, nó đẩy Huy qua một bên vì tiếng chuông hết giờ chơi vừa vang lên, giọng nói gằn xuống một cách khó chịu:
– Tôi không thích, tôi ghét cậu. Tránh ra cho tôi đi.
– Hòa đi, nếu không thì cô sẽ chẳng ra khỏi chỗ này được đâu! – Huy nhất quyết không dời nữa bước, sự dai dẳng của hắn còn hơn cả việc Pucca theo đuổi Garu.
Hân dùng hết sức đẩy mạnh, thế nhưng Huy chỉ mất đà một tí rồi lại đứng vững khiến nó không tài nào mở được cánh cửa. Thời gian cứ thế trôi qua, việc vào lớp trễ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, nhưng cái tên kia thì lại thích thú với việc như thế này, vậy nên tất cả những gì Hân có thể làm là chấp thuận yêu cầu của hắn. Miễng cưỡng gật đầu, Hân nói nhanh.
– Ok, hòa, được chưa? Tránh ra.
– Nói ba lần đi. – Huy nhếch môi cười đầy đểu cáng, hắn biết Hân có thể trở mặt ngay khi vừa ra cửa, thế nên liền áp dụng “gợi ý” của Thiên.
– Sao cơ? Tôi đã nói là hòa rồi mà! Đừng có lằng nhằng nữa. Mau tránh ra! Trễ giờ của tôi rồi – Hân gắt, nó sẽ chẳng thể hòa với hắn được!
Huy mãi mãi vẫn là Huy, bản tính phải đạt được thứ mình muốn của hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, nhất là đối với một đứa cứng đầu như Hân lại càng khiến hắn thích thú.
Nhún vai một cái tỏ ra không quan tâm, Huy xem Hân như không khí, ruồi, muỗi,… hay đại loại là thứ không tồn tại. Mắt cứ thế nhìn bức tường trước mặt đếm số kiến đang bò.
Hân điên tiết, “cơ bắp” trỗi dậy. Nó dùng hết lực đá thật mạnh vào chân Huy khiến hắn đau điếng nhảy đành đạch. Hânn nhanh chóng vặn tay nắm cửa để chạy trước.
“Rầm”
Nện thật mạnh vào cửa chặn lại, theo đó là một hàm ý đe dọa. Huy đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn Hân.
– Cô có biết là tôi ghét bị người khác đánh lắm không? Cô có biết là tôi thích bình đẵng không? Cô có biết là… tôi-sẽ-đánh-trả-không?
Chậm rãi gằn từng chữ rồi cứ thế từng bước tiến tới. Hân trợn tròn mắt nhớ lại cái tát cách đây không lâu hắn ta giành cho Hạ Vy. Khẽ nuốt nước bọt đầy sợ hãi, nó cứ thế thụt lùi về sau theo phản xạ. Vừa chạm đến đích bức tường, Huy liền đưa tay đập mạnh vào lớp si măng ngang đầu Hân với mục đích chặn đường thoát cũng như dằn mặt.
Hân trừng đôi mắt lên nhìn Huy mà không chớp lấy một cái. Trí tưởng tượng bắt đầu bay xa tít.
– Có tin là tôi sẽ cho cô một đấm không? – Tiếp tục công kích vào sự yếu đuối của Hân, Huy khiến nó sợ hãi chẳng biết làm gì, cơ bắp cũng xìu hết cả. Nó run run nói nhỏ xíu:
– Tôi… lỡ chân… Hòa… hòa đi – cố gắng đổi chủ đề, Hân cúi mặt vì sợ hắn sẽ làm “tổn hại” đến nhan sắc của nó.
– Bây giờ tôi không muốn hòa nữa, tôi muốn đấm.
Cái sự nghiêm túc của Huy khiến Hân không thể nào chịu được, vội hạ thấp người để lẫn tránh, Huy không từ bỏ tiếp tục chặn thấp hơn. Cự li lúc này, mặt hoàn toàn đối mặt. Khoảng cách quá gần khiến Hân bối rối vội quay sang chỗ khác.
“Cạch”
Cánh cửa bất ngờ bật mở, bóng của người nào đó in trên sàn nhà, cái bóng chứa đầy sự do dự.