Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 32: Bắt đầu của việc sai lầm khi dùng “tuyệt chiêu” không đúng lúc!
Tên khốn kiếp, chết tiệt, bỉ ổi, vô liêm sỉ!!! Hắn dám nhắc lại chuyện ngày hôm qua trong khi tôi đã vờ không nghĩ tới ư? (Nói trắng ra là quên luôn). Đáng chết!!. Biết mặt mà không biết ta, xem thường tôi một cách quá đáng như thế! Kẻ như hắn nhất định hôm nay tôi phải ột trận mà!
– Này! Hoàng Huy! Cậu quá lắm rồi đấy! Biết-không-hả???
Trợn mắt, nghiến răng nhìn hắn, tôi có thể cảm thấy mắt mình dường như đang nổi lửa.
Vẫn giữ cái phong thái tỉnh bơ như không có gì, hắn nhìn tôi với vẻ mặt đầy thích thú và vênh lên trêu tức, nhún vai cố tình không hiểu, hắn khiến tôi sôi máu:
– Biết gì? Tôi chẳng biết gì cả!
Quá đủ! Như thế là quá đủ rồi!
– YA!!!! Lần này thì cậu chết với tôi!!!
Phóng thẳng vào hắn một cách không tự chủ, tôi điên cuồng quật tay tới tấp vào người hắn. Cứ thế mà xả xuống một cách điên tiết.
“Bốp”
“Bốp”
“Bốp”
– Này! Dừng lại! Cô làm gì thế hả!!!
Đưa tay lên chắn trước mặt hòng tránh né sự tức giận của tôi. Hắn không ngừng la oai oái, nhưng lần này đừng mong tôi bỏ qua. Tên biến thái, ti tiện, bỉ ổi. Dám nhìn vào váy tôi còn thản nhiên đem ra bình luận, bây giờ cho dù ông trời cũng không cứu được hắn.
“Chết đi, chết đi, chết đi!!!!”
– Này, Hân làm sao thế? Dừng lại đi!!!
Ai đó giữ lấy tay tôi và lôi lại, dù cố hết sức tôi chẳng thể nào tiếp tục được nữa. Chẳng biết tên nào dám cả gan nhảy vào lúc tôi đang điên tiếc thế này, đúng là tới số mà!
Vừa định quay lại cho hắn một vố thì tôi nhận ra đó là Thái, cậu ấy nhẹ nhàng buông tay tôi ra. Đôi mắt khẽ cau lại như muốn nài nỉ tôi bình tĩnh. Thái thật sự khiến tôi chẳng thể tiếp tục cáu tiết nữa.
Thở hồng hộc vì dùng quá nhiều sức, tôi ngồi phịch xuống bàn để dằn lại cục tức. Khẽ lườm cái kẻ đang vuốt lại tóc, tôi cảm nhận rõ cái sự căm thù hắn càng ngày càng to ra trong lòng mình. Bây giờ chỉ cần hắn đập đầu vào chỗ nào đó, đảm bảo tôi sẽ cười cả ngày không ngớt. Nhưng hình như lúc nãy tôi đã làm một việc vượt mức giới hạn của mình rồi thì phải…
Tên Huy, hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi, đứng im và cứ nhìn như thế.
Hắn đang nghĩ gì vậy chứ? Tôi… Tôi đánh hắn là đúng thôi. Ai bảo hắn chọc tôi nổi điên làm chi! Không lẽ bây giờ hắn muốn trả thù cho sai lầm của chính hắn sao?
“Reng!!!!”
May quá! Vào học rồi, hờ hờ, có lẽ số tôi chưa đen đến thế.
Nhìn những biểu hiện trên gương mặt hắn thật sự khiến tôi cảm xúc lẫn lộn, lo lắng, bối rối, khó hiểu… Tại sao hắn lại nhếch môi cười như thế kia? Rốt cuộc là hắn đang có ý đồ gì đây? Cái vẻ mặt đầy gian tà ấy rốt đang chất chứa cái thứ “độc hại” gì trong đó? Ax, tôi đến nổ óc vì phân tích mất.
– Không ngờ cô cũng “cá tính” đến thế. Tôi thích rồi đấy!
Gì… Gì vậy chứ? Hắn vừa thì thầm gì vào tai tôi?!…. Dường như tôi vừa vô tình “quyến rũ” một con quỷ? Hắn đang đùa à, tôi đây, tất nhiên, bây giờ và sẽ không bao giờ thích kẻ như hắn. Không-bao-giờ! Dùng cái mặt mốc ấy nói những câu nhãm nhí khi vừa bị tôi xả ột trận… Thôi chết! Có khi nào tôi đã đập trúng đầu hắn không???
– N… Này! Cậu có đau đầu không?
– Không!
– Có cảm thấy trong người thay đổi gì không?
– Không!
Những cái lắc đầu liên tục của hắn khiến tôi cảm thấy như chắc chắn đã đập phải chỗ nào đó không nên đập. Không được, phải biến hắn trở lại như cũ, nếu không thì việc hắn nghĩ tôi “cá tính” sẽ rất là kinh khủng!
– Hay là cậu có quên đi gì đó không? Chẳng hạn như việc tôi từng chơi khăm cậu ấy!
– Không! Sao thế, tôi mới nói vậy mà đã yêu tôi rồi à?
Hờ, hắn chẳng bị gì cả, vẫn biến thái và thần kinh như thế. Đó là bản tính của hắn, đâu phải do tôi! Người bị thần kinh là tôi mới phải, tự dưng đi lo mấy chuyện không đâu! Tốt nhất là nên tập trung học thì hơn!
“Cạch”
Cánh cửa lớp chợt mở toang, ông Thiên từ ngoài bước vào. Chậc, nãy giờ tôi quên mất sự hiện diện của ổng. Không biết chuyện với cô bạn gái thế nào rồi, hy vọng không phải vì tôi mà “mối tình” của ổng tan vỡ, như thế thì tôi sẽ cắn rứt lắm.
Dùng cái vẻ “lừa đảo” của mình, ông ta nói vài câu là được “thả” về chỗ, rõ là đểu!
– Thiên vừa đi đâu thế nhỉ? Sáng giờ mọi người cứ xì xầm chuyện gì đó Hân biết không?
Thái quay sang tôi hỏi, dường như cậu ấy là người duy nhất chẳng biết gì. Khẽ thở dài, tôi nói nhỏ một cách rầu rĩ.
– Là mẹ Hân, nhà thiết kế nổi tiếng bị phát hiện đi chơi cùng gia đình.
Vẻ mặt Thái tỏ rõ sự ngạc nhiên, cậu ấy nhìn tôi hỏi lại:
– Mẹ Hân? Nhà thiết kế nổi tiếng?
– Thái không biết sao?
Sự ngơ ngác của Thái khiến tôi tự dưng thấy cậu ấy hơi “vô tư”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc Thái không biết cũng chẳng có gì là lạ, mẹ tôi không nổi tiếng đến mức toàn thế giới, vả lại Thái vừa du học về, chẳng trách việc cậu ấy ngạc nhiên đến thế. Nhưng xét cho cùng, sau này có lẽ chúng tôi nên cẩn thận hơn. Lần này may mắn thoát được, biết đâu lần sau tên tôi thật sự vang dội, lúc đó thì đúng là quá khổ!!