Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 29: Bất ngờ nằm trong bất ngờ! (Tiếp)
Chẳng nghe thấy những gì Thiên nói, Hân cứ ngồi thẫn thờ cầm chiếc nĩa mà ghim vào thức ăn, ghim rồi lại thả, thả rồi lại ghim, đến khi thức ăn gần như chẳng thế ăn được nữa, bà Trần thấy thế vội lên tiếng:
– Hân, con bị sao thế? Thức ăn hôm nay không ngon à?
Hân giật mình nhìn vào đám “hỗn tạp” trước mắt, nó cũng không thể tin rằng bản thân lại vừa làm như thế, thật đúng là mất trí rồi. Thả cái nĩa xuống bàn, Hân vội cười đáp:
– À, chỉ là hôm nay thịt hơi dai, vậy nên con không muốn ăn nữa! Hì.
– Chắc do “miếng thịt” nhớ “cơ thể” nó nên mới dai như thế!
Thiên tung ra một câu đầy ẩn ý khiến ông Trần và bà Trần chẳng hiểu gì. Riêng chỉ có đứa trong cuộc như Hân mới ngấm được cú đá xoáy ấy.
Lườm Thiên một cái săc lẽm, Hân nguýt một hơi dài rồi quay đi chỗ khác. Càng nhìn cái con người đáng ghét kia thì lại càng thêm tức tối mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng không đáng lo lắm, chỉ là làm việc chung, có gì đâu chứ? Anh là một người cẩn thận, chắc chắn sẽ không có gì đâu. Lo xa chỉ khiến bản thân thêm rối rắm mà thôi!
Lia mắt nhìn vào phía trong nhà hàng, có vẻ thức ăn ở đây chưa bao giờ thôi thu hút khách thì phải. Mọi người vẫn luôn đến đây rất đông, rất đông để được hưởng thức hương vị của Pháp. Rồi một bóng hình chợt đập vào mắt khiến Hân giật thót vội quay sang người bố kính yêu của mình lắp bắp:
– B… Ba… Để được ăn ở đây… thì phải đặt bàn trước đúng không?
Cho miếng cá vào miệng, ông Trần khẽ gật đầu đáp:
– Đúng vậy!
Hân chẳng nói thêm lời nào, đầu óc lo dùng để phân tích xem cái tên chết tiệt ấy làm sao lại vào được đây. Đặt trước được một bàn không hề dễ, nó tốn khá nhiều thời gian, thử nghĩ một kẻ thiếu kiên nhẫn như hắn lại có thể chờ một thời gian dài để được đến đây sao? Đúng là động trời mà!
Lại lần nữa đưa mắt nhìn vào trong, Hân nhận ra Huy chẳng đi một mình, hắn đi cùng một cô gái, cô gái ấy không phải là Vy!
…………
Bên trong nhà hàng.
Kéo ghế hành động một cách galăng, Huy thể hiện phong thái của một chàng trai đạt chuẩn Pháp, chuẩn của sự lãng mạn.
Cô gái kia liền e thẹn khẽ ngồi xuống, đôi mắt chuyển sang Huy một thông điệp tình yêu. Mặc cho những vị khách ở đây chắc chắn đang có người ghen tị với cô, cô chỉ quan tâm tới mỗi người con trai kia.
Thức ăn được bày ra khắp bàn, Huy dùng dao và nĩa cắt thịt một cách đẹp và điêu luyện nhất rồi đưa cho người đối diện. Dù sao thì cũng đâu dễ gì để có được một xuất ở đây, vì thế phải hành xử cho đáng thôi.
Cô gái nhận được sự quan tâm của anh chàng mắt như nổi toàn những thứ lấp lánh, miệng cười tươi đón lấy, cô ta nhẹ nhàng nói:
– Cảm ơn anh!
Huy cười một cách phong tình đáp trả. Thử nghĩ nụ cười của Thái làm chết bao cô gái thì một kẻ với vẻ ngoài như thế lại thêm phần hiểu tính phụ nữ. Vậy bao nhiêu người sẽ chết đây?
Biết nhiều ánh mắt hâm mộ đang chăm chú vào bàn mình, Huy khẽ nhướng người cúi xuống thì thầm vào tai cô bạn gái mới, giọng trầm trầm đầy cuốn hút:
– Thế một nụ hôn kiểu Pháp thay cho lời cảm ơn được không?
Sắc hồng trên mặt cô ngay lập tức hiện rõ trước câu nói đó. Thẹn thùng vài giây để suy nghĩ, cô ta hỏi lại với vẻ e dè.
– Ở đây có được không?
Huy phẩy tay đáp:
– Đây là nhà hàng Pháp, chúng ta thể hiện phong cách của nước Pháp có gì là sai?
Nói rồi đưa tay kéo gương mặt cô bạn gái đến gần, nở một nụ cười nhẹ rồi đáp thẳng xuống đôi môi mềm mại kia một nụ hôn, trong tiếng nhạc du dương được phát, đôi môi ấy lại càng thêm ngọt ngào. Xung quanh vài tiếng thốt lên ngạc nhiên và một tiếng hét đằng sau lớp kính bên ngoài nhà hàng.
– Không được làm chuyện đó!
Ông bà Trần giật mình mém chút nữa thôi là đã nuốt trọng luôn thức ăn nhờ đứa con gái quý hóa, lần này không thể bỏ qua cái sự “lên cơn” vô lí này của Hân được, ông Trần quay sang khẽ gắt.
– Con bị sao thế? Không được làm gì?
Lại lần nữa nhận ra hành động ngu ngốc của mình, Hân vội tìm cách giải thích cho sự đột ngột vừa rồi. Đưa tay giật lấy nửa ổ bánh mì Thiên đang cầm, Hân vội xé ra nhét vào miệng rồi liến thoắn.
– À, ý con là anh Thiên không được ăn vì đây là miếng bánh cuối cùng.
Bà Trần nghe vậy liền ngạc nhiên chỉ tay vào chính giữa bàn nói:
– Còn một đống ở đây này!
Hân trợn tròn mắt nhìn chằm chằm rồi lại cười như một đứa ngớ ngẩn:
– Ô, con không thấy, xin lỗi anh nhé.
Đưa miếng bánh mì ăn dở lại cho Thiên rồi Hân vội cúi đầu vào đĩa thức ăn của mình để che đi sự xấu hổ.
Nhăn mặt nhìn miếng bánh mì một cách kinh tởm, Thiên vội lấy nĩa hất nó ra một bên. Miệng khẽ lầm bầm:
– Sao nó điên đột xuất vậy trời, ăn rồi còn bỏ lại, coi mình là thú nuôi của nó chắc!
Tâm trí không ngừng nghĩ đến cảnh lúc nãy, Hân khó chịu khi không thể đá văng nó ra khỏi đầu mình, nghiến răng đầy vẻ tức tối, nó xem thức ăn trên bàn là Huy và không tiếc sức chọt thẳng cái nĩa xuống.
“Đồ tạo nét, mi muốn khiến ọi người phải lòi mắt vì mi à? Tại sao mi cứ xuất hiện trước mắt ta như thế? Làm gì thì làm cũng đừng có làm việc đó trước mặt ta chứ? Thật là kinh tởm mà! Đồ biến thái!”