Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 26: Tree house
Mãi một lúc sau, cuối cùng Thái cũng cho con bé ngủ xong, cậu ấy bước xuống tiến về phía tôi cười với vẻ ngượng ngùng kì lạ, cậu ấy nói:
– Thái có cái này muốn cho Hân xem.
Vừa nghe thấy tôi đã tò mò, phấn khích vội hỏi:
– Cái gì thế?
– Hân đi theo Thái sẽ biết!
Với lấy cái điều khiển và tắt tivi, tôi vội bước theo Thái. Không biết Thái muốn cho tôi xem thứ gì, vẻ bí ẩn của cậu ấy khiến tôi thật sự rất tò mò.
Cậu ấy bước ra khỏi nhà và tiến đến lối dẫn ra phía sau bên cạnh – cái lối đi tôi đã muốn biết nó dẫn đến đâu khi vừa bước chân tới đây, vội bước thật nhanh, thế nhưng cái sự thong thả chầm chậm của Thái khiến tôi chẳng thể nào chen lên trước, đành phải kìm nén mà đi theo sau.
Chốc chốc Thái lại quay sang nhìn tôi cười. Ax, tôi sắp tò mò chết mất rồi!
Đi được hết chiều dài ngôi nhà, đằng sau là khu vườn lớn. Một thứ đập vào mắt khiến tôi sững sờ.
Chính giữa khu vườn là một cái cây đại thụ và trên đó là… một ngôi nhà. Ngôi nhà trên cây lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt mà không phải trên truyền hình. Đặc biệt là ở thành phố lớn như thế này tôi không nghĩ rằng có thể tồn tại được một thứ như thế. Nó thật sự rất đẹp.
Thái đứng dưới thang nối với ngôi nhà, cậu ấy nhìn tôi cười dịu dàng:
– Hân lên chứ?
Tôi cười đáp lại vội gật đầu tiến tới. Thái leo lên trước, cậu ấy đẩy cửa như cái nắp của tầng hầm và đưa người bước lên trên, bám thật chặt lấy thành cầu thang, tôi vội leo lên theo. Nắm lấy cánh tay đang chìa xuống của Thái, cậu ấy kéo tôi lên.
Căn nhà gỗ kêu lộp cộp khi tôi đặt chân lên nó, ở đây chẳng khác nào một căn phòng cũng đầy đủ tiện nghi, nhưng nó có vẻ chứa nhiều thứ riêng tư hơn cái gọi là phòng.
Trên tường treo rất nhiều ảnh gia đình, ảnh Thái và Huy chụp cùng bố khi bé, chúng đều đã cũ theo thời gian. Nhìn vào cái khung được khoét trên tường như một ô cửa sổ. Đứng ở độ cao như thế này cùng với những tán cây che mát thật là thích. Đảo mắt một lúc, tôi chợt nhận ra nhánh cây cách đó không xa có một cái tổ chim nhỏ.
– Tuyệt thật!
Thái bước đến bên cạnh nhìn tôi cười.
– Hân thích chứ?
Hướng mắt nhìn về phía tòa nhà đằng xa, tôi đáp với sự hứng thú của chính mình.
– Lần đầu tiên Hân được đứng trên một thứ như thế này. Cảm giác cứ như đang đứng trên không trung. Thật sự rất thích! À – Chỉ tay về phía nhanh cây, tôi hỏi – Cậu nuôi chúng hả?
Thái nhìn theo tay tôi, cậu ấy lắc đầu bảo không phải, sau đó lại tung ra một câu khiến tôi chút nữa ngã ngửa.
– Bắt xuống làm thịt nhé!
Tôi nhìn Thái trân trối, cậu ấy liền cười toe toét bảo:
– Thôi tha cho nó vậy!
Thật là… Đôi khi Thái cũng chẳng bình thường chút nào, cậu ấy cũng quái quái một cách kì lạ. Nhắc tới tôi lại nghĩ đến anh, anh đôi khi cũng khiến tôi ngớ người vì vài câu khó hiểu như thế. Không biết hai con người này kiếp trước có phải anh em không. Tại sao lại giống nhau đến thế?
Bước vòng vòng quanh căn phòng, cạnh cái bàn có một cây đàn guitar được đặt dựa vào tường. Đưa tay gãy vài nốt chẳng ra âm điệu gì, tôi nhìn Thái hỏi:
– Cây đàn này là của cậu sao? Cậu có biết chơi không?
Thái cười, tay lại đưa lên gãi đầu, cậu ấy nói:
– Thật ra thì Thái cũng biết chút chút!
Nghe thế tôi liền mừng rơn, hớn hở đưa cây đàn cho Thái rồi yêu cầu cậu ấy hát một bài. Thái liền lắc đầu nguầy nguậy, xua tay từ chối:
– Thái hát tệ lắm, Hân lại cười thì…
– Không đâu, Hân không cười mà!
– Nhưng…!
– Hát đi! Thái!!
Tôi dùng gương mặt thảm thiết nhất để mè nheo Thái, chẳng hiểu sao mặt cậu ấy đỏ cả lên, nhưng Thái lại gật đầu đồng ý khiến tôi mừng rơn. Cười toe toét ngồi xuống chiếc ghế gỗ chờ đợi.
Thái cầm cây đàn rồi ngồi xuống ghế, cậu ấy lưỡng lữ một chút rồi nói.
– Hân không được cười đâu đấy!
– Ừ! Hân biết rồi!
Từng ngón tay nhịp nhàng trên phím đàn, Thái bắt đầu đưa tay lên xuống tạo thành âm điệu quen thuộc. Dường như tôi đã nghe bài hát này rồi thì phải.
Baby life was good to me – Em yêu à cuộc đời này thật ưu ái anh
But you just made it better – Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn
I love the way you stand by me – Anh yêu cái cách em đứng bên anh
Throught any kind of weather – Vượt qua những sóng gió cuộc đời
——————–
“Until you” Bài hát này là của Shayne Ward. Thật trùng hợp, lúc anh còn ở đây, anh cũng đã hát cho tôi nghe một bài hát cũng của Shayne, “Breathless”. Anh đã từng khiến tôi cười cả ngày vì bài hát đó. Mọi hành động của Thái đều khiến tôi nghĩ đến anh.
You leave me breathless – Em khiến anh nghẹt thở
Youre everything good in my life – Em là những điều tốt nhất trong đời anh
You leave me breathless – Em khiến anh nghẹt thở
I still cant believe that youre mine – Anh vẫn không tin được rằng em là của anh!
Và bây giờ, Thái đang hát
It feels like nobody ever knew me until you knew me – Dường như chưa từng có ai hiểu anh cho đến khi em biết đến anh
Feels like nobody ever loved me until you loved me – Dường như chẳng có ai yêu quý anh cho đến khi em đến và yêu anh
Feels like nobody ever touched me until you touched me – Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến bên anh
Baby nobody, nobody, until you – Em yêu à chẳng có ai, chẳng ai cả cho đến khi em đến
——————–
Mỗi khi hát đến đoạn điệp khúc, cậu ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy như cậu ấy đang muốn nói những điều đó với mình vậy. Thật kì lạ khi ánh mắt Thái cứ dịu dàng như thế, nó khiến tôi bối rối chỉ biết cúi xuống nhìn sàn nhà mà tiếp tục thưởng thức bài hát.
——————–
Nobody, nobody, until you – Chẳng có ai, chẳng có ai cả, cho đến khi em đến.
——————–
– Tệ lắm phải không?
…
– Hân!
Giật mình vì tiếng gọi của Thái, lúc này tôi mới chợt nhận ra bài hát đã kết thúc, vội vỗ tay cười tươi.
– Thái thật sự hát rất hay, really good!
Thái gãi đầu cười, gương mặt cậu ấy chốc chốc lại đỏ lên, giọng bối rối:
– Hì, Hân lại nói quá rồi.
Nụ cười của Thái quả thật có thể giết chết nhiều cô gái như một món vũ khí lợi hại, trong khi cậu ấy thì cứ vô tư “tung” ra những “viên đạn” khiến họ nhũng ra khi nhìn thấy. Cứ mỗi khi ngượng Thái lại cười, anh không cười nhiều như thế, nhưng cả hai đều đáng yêu giống nhau.
Thái kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về lúc cậu ấy ở Anh. Bạn bè, trường học, mọi thứ. Cậu ấy cũng rất biết pha trò khiến tôi cười. Chúng tôi trò chuyện với nhau rất lâu cho đến khi bụng tôi réo lên vì đói, tôi mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thái nhìn khiến tôi ngượng không biết để đâu cho hết.
– Chúng ta tìm chút gì ăn nhé, Thái cũng đói rồi!
Tôi vội gật đầu và bước xuống trước. Dù sao thì tôi cũng mặc váy đồng phục, nếu Thái đi trước, nhỡ cậu ấy nhìn lên thì khổ.
Bước từng bước một xuống, chiếc thang đứng thẳng khiến tôi có chút khó khăn.
– Này, Thái!
Hớ? Tên Huy… Tên Huy đang đứng bên dưới. Hắn… Hắn…
– Á!
“Bịch”
– Ối!
– Hân có sao không?
Mất đà và ngã xuống đất khiến đầu óc tôi choáng váng, lồm cồm tìm đường ngồi dậy. Thái vội bước xuống đỡ lấy tôi. Tại sao tôi lại ngã cơ chứ?… Đúng rồi! Lúc nãy, tên Huy, cái tên chết tiệt, hắn dám nhìn chằm chằm vào…
Vội đưa mắt tìm để cho hắn một trận, tôi chợt nhận ra hắn đang nằm sải lai dưới đất. Hình như tôi ngã đè lên hắn thì phải!
Nhưng cái đồ đáng chết, tại sao hắn dám nhìn… cơ chứ. Sự trong trắng của tôi còn gì nữa cơ chứ. Tôi phát điên mất thôi!
– Đồ chết tiệt!
“Bốp”
– Ái!
Dẫm thật mạnh vào bụng hắn một phát cho hả giận, tôi bước đi mà không thèm quay lại nhìn lấy một cái. Tên khốn kiếp, nếu tôi còn đứng ở đó nữa, tôi sẽ không kìm được bản thân mà móc mắt hắn ra mất. Ôi trời! Rõ là phát điên mà!
– Này! Hân, chờ Thái với