Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 22: Thái đến thăm nhà
Con đường thường ngày rất ngắn, thế nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó lại dài đến thế. Nãy giờ Thái chẳng nói gì cả, sự im lặng của cậu ấy khiến tôi lo lắng, dường như lúc nãy cậu ấy bị đánh rất nhiều thì phải, trên gương mặt của cậy ấy cũng có vài vết bầm. Tất cả cũng do lỗi của tôi, nếu như tôi không đi cùng cậu ấy như mọi khi thì đâu có gặp cái đám đó cơ chứ. Thật là…
Chợt Thái quay sang tôi, rồi cậu ấy lại quay đi. Ax, đúng là điên đầu hết sức, tôi muốn quay sang hét lên “Cậu có ổn không?”, thế nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại không lên tiếng. Đoạn đường ngắn ngủn mọi ngày hôm nay lại trở nên xa tít tắp.
“Cạch”
May thật, cuối cùng cũng đã tới nhà rồi, nếu cứ trong tình trạng này thêm giây phút nào nữa có lẽ tôi sẽ phát điên mất. Vội bước nhanh xuống và dắt xe vào nhà, Thái đứng bên ngoài với vẻ lưỡng lự. Tôi không nên để cậu ấy bỏ đi lúc này, nếu không thì cả ngày hôm nay tôi sẽ cắn rứt lương tâm mà chết mất:
– Thái vào nhà đi, bị thương như thế rồi nếu cứ đi về thì nguy hiểm lắm.
Thái chần chừ một lúc như muốn từ chối, nhưng sau đó cậu ấy lại cười nhẹ gật đầu và xuống xe. Chẳng hiểu sao việc đó lại khiến trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Để cửa cho Thái dắt xe vào, tôi vội bỏ vào nhà trước để chuẩn bị một ít thuốc sát trùng cho cậu ấy. Đôi lúc có một ông bố bác sĩ lại tốt hơn bao giờ hết, dù ông rất ít khi về nhà.
Lấy gần xong hết mọi thứ, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện cực kì hệ trọng. Lúc nãy tôi chưa xích Milu, ôi thôi, Thái giống Huy như thế, lỡ như nó cắn cậu ấy thì tôi lại mang thêm tội.
Ba chân bốn cẳng chạy nhanh xuống nhà bật tung cửa. Khung cảnh trước mắt khiến tôi khá sốc. Milu đang ngoe nguẩy đuôi để cho Thái vuốt ve. Thật là kì lạ, quả là kì lạ, đến một tiếng sủa cũng không có.
– Sao… Sao cậu có thể làm được như thế. Nó ghét người lạ lắm mà!
Thái ngước mắt lên nhìn tôi, sau đó cậu ấy lại cười tươi
– Đâu, Thái thấy nó thân thiện mà. Rất đáng yêu nữa!
– Nhưng… Nó rất ghét Huy… – Tôi cố gắng đính chính cho cái biểu hiện của chính mình, dù sự thật rành rành ra thế kia là Milu thân thiện vì Thái tốt bụng
Xoa đầu Milu vài cái rồi Thái đứng lên, cậu ấy khẽ cười đáp
– Loài chó thường dựa vào khứu giác hơn là thị giác, Hân không biết sao.
Nói rồi Thái bước vào trong nhà, thật sự là không phải tôi “chậm tiêu” nhưng khứu giác với thị giác chẳng phải chúng đều dùng sao? Nói vậy thì Thái với Huy có mùi hương khác nhau à?
– Ngoài đó có ai sao?
Thái hỏi làm tôi giật mình, nếu tôi thắc mắc lại vấn đề đó thì cậu ấy sẽ cười tôi chết mất, lúc đó chắc tôi đào lỗ mà chui xuống luôn quá
– À, không có gì. Thái ngồi xuống đó đi, Hân giúp Thái thoa thuốc.
Chỉ tay vào chiếc ghế salong đen ở phòng khách rồi cầm lấy những dụng cụ lúc nãy đặt lên bàn. Tôi lấy ra một miếng bông rồi thấm tí thuốc đỏ.
Đứng gần thế này tôi mới thấy rõ, đuôi mày của cậu ấy bị rách một đường nhỏ và máu đang rỉ ra. Ax, thật là có lỗi quá sức, gương mặt điển trai của cậu ấy vì tôi mà trở nên xấu xí mất rồi. Còn bị bầm nữa, tên Dũng đúng là đồ đáng chết, tại sao hắn lại mạnh tay thế cơ chứ!
Vừa đưa tay lên định lau đi vệt máu Thái đã đưa tay cản lại, giật lấy miếng bông từ tay tôi, cậu ấy nói:
– Thái tự làm được, Hân cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Gì chứ? Bộ cậu ấy muốn lương tâm tôi bị dày xéo tới chết sao? Vả lại tuốt trên mặt thế này, làm sao mà cậu ấy tự làm được! Nắm chặt miếng bông, tôi gắt:
– Này, Hân dễ giận lắm đấy, Thái ngồi im đi!
Thái cũng có vẻ hiểu chuyện, cậu ấy im lặng và nghe theo lời tôi.
Bây giờ thì ổn rồi, chỉ cần băng lại vết thương nữa là xong, một cái urgo là đủ. Lạ thật, hình như Thái bị thương nặng lắm thì phải, mặt cậu ấy đỏ hết cả lên… Có phải là đã bị sốt rồi không? Thôi chết!
– Trong người cậu có cảm thấy khó chịu không? Có nóng không?
– K… Không! Không bị sao cả
Cái lắc đầu nguầy nguậy của Thái làm tôi cảm thấy nhẹ nhỏm đi phần nào
– Phù, thế thì ổn rồi, thoa thêm tí thuốc bầm vào đây nữa là cậu có thể an tâm.
Bóp nhẹ tuýp thuốc, lấy một ít ở đầu ngón tay, tôi chồm lên thoa vào vùng quanh khóe môi Thái, cậu ấy khẽ nhíu mày, chắc là đau lắm, có lẽ tôi nên nhẹ tay một chút
“Cạch”
– Mẹ về rồi đây!
Mẹ!!!
– Sao mẹ lại về vào giờ này?
– Cháu chào cô!
– … Ơ, nhà mình có khách à? Hai đứa cứ tự nhiên, mẹ đi lên phòng đây!
Thôi rồi, cái vẻ mặt hớn hở ấy. Tôi biết là bà nghĩ gì rồi, thế nào cũng lại mơ mộng đến một chàng rễ tương lai. Mà hai người bọn tôi lại ở khoảng cách như thế này. Chắc chắn là thế rồi!
– Này, mẹ đừng hiểu lầm đấy, cậu ấy là bạn con!
– Mẹ chẳng thấy gì cả!
Mẹ nói lớn vọng xuống làm tôi ngượng hết cả mặt. Cứ như bà vừa thấy một cảnh không nên thấy vậy. Cả Thái cũng ngượng, bằng chứng là cậu ấy đang gãi đầu quay mặt đi chỗ khác đấy thôi. Thật là, đúng là bà mẹ kì cục mà!
Đành nhìn cậu ấy cười giải lãi, tôi như con ngốc cố giải thích cho bà mẹ có một không hai của mình.
– Hì hì, cậu đừng để tâm nhé, mẹ Hân thích trêu con gái như thế nên… Cậu uống sữa nhé!
Nói rồi quay đi một mạch xuống bếp, tôi chẳng hiểu sao mình lại làm như thế. Thật là ngượng quá đi thôi, đáng ra tôi không nên mời cậu ấy vào nhà mới phải. Ax, không mời sao được chứ, cậu ấy đã cứu tôi kia mà… Điên thật!
Lấy một đi sữa đầy rồi đưa cho Thái, tôi chẳng nói một lời nào vì đơn giản là tôi chẳng biết phải nên nói gì.
Thái cũng chỉ lẳng lặng nhận lấy ly sữa mà ngồi uống và quay mặt về phía cửa sổ.
Tôi đành ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chơi với ngón tay của mình. Thật là, tôi đang làm cái gì thế này?
“Mẹ à, cũng tại mẹ mà tình bạn của chúng con phải lâm vào “bế tắc” rồi đây. Hic!”
– À – Thái chợt lên tiếng – Có chuyện gì mà bọn người đó lại chặn đường Hân vậy? Cả hai có xích mích gì sao?
Ông trời tại sao lại trêu tôi thế này. Cứ tưởng là cái không khí nặng nề này sẽ chấm dứt, nào ngờ cậu ấy lại hỏi trúng vào cái tôi không muốn trả lời. Làm sao tôi có thể kể cho cậu ấy nghe chuyện đó được chứ. Nhất là cái chuyện tôi lại cố gắng quên. Ax, đau đầu quá đi mất thôi!
– À, Hân không biết, Hân không quen bọn họ!
Thái nhíu mày, cậu ấy tiếp tục hỏi:
– Thế chẳng phải lúc đó… Hân đã nói… người họ cần là…
Tôi vội lên tiếng cắt ngang:
– Vì lúc đó sợ Thái gặp nguy hiểm nên Hân mới đánh liều, chứ thật ra Hân không quen bọn họ.
– Vậy còn người…
Thái vẫn tiếp tục hỏi, lúng túng khiến tôi đâm ra phát bực mà vô tình gắt:
– Hân đã nói là không quen họ mà!
Sau đó Thái lại im bặt. Haiz… tôi đang làm gì thế này, tại sao tôi lại nổi giận với cậu ấy kia chứ. Cái tật quíu quá lại đâm ra gắt gỏng của tôi thật là khó bỏ. Chẳng biết làm gì, tôi lại cúi đầu lí nhí:
– Hân… xin lỗi… Hân không định quát lên như thế, chỉ là vì không muốn nhắc lại chuyện đó nên…
Lần này Thái lại ngắt ngang với một nụ cười nhẹ:
– Hì, không sao. Cũng chỉ tại Thái hỏi nhiều quá thôi!
Rồi không gian lại im lặng, cuộc trò chuyện giữa tôi và Thái lại chìm vào khoảng trống vô định. Tại sao mọi thứ lại nặng nề thế này kia chứ, trong lòng tôi cứ như đang bị không khí chèn ép mà ngộp thở, trong khi Thái thì lại hướng ra phía cửa sổ.
Có tiếng bước chân xuống lầu
Mẹ tôi bước vào cười tươi rói mắt đăm đăm vào Thái vội hỏi
– Cháu đánh nhau sao?
– À, cháu…
Nhìn vẻ lúng túng khó xử của Thái, tôi vội lên tiếng trả lời hộ:
– Cậu ấy bị ngã xe ạ!
Mẹ tôi nghe thấy thế liền xuýt xoa, bà vội tiếng đến ngồi gần Thái mà chẳng quan tâm tôi lấy một cái, chỉnh chu tư thế nghiêm chỉnh rồi bà lại tiếp tục hỏi:
– Thế ngã có nặng không? Ngã trước nhà cô sao?
– À, cháu…
Thái lại tiếp tục quíu giọng trước mẹ tôi, tôi lần nữa lại cắt ngang:
– Cậu ấy chỉ là đụng nhẹ thôi, nhưng mất đà nên mới va mặt xuống đường, con thấy cậu ấy bị như thế nên mới dẫn vào nhà giúp đỡ.
Tôi bịa chuyện một cách lưu loát, bà khẽ quay sang lườm tôi, rồi lại tiếp tục chăm chăm vào Thái như tra hỏi tội nhân:
– Vậy cháu với Hân gặp nhau ở đâu?
Tôi chỉ vừa mở miệng mà chưa kịp lên tiếng, mẹ liền quay sang nghiêm mặt xuống giọng:
– Con không định trả lời giùm cậu ấy luôn đấy chứ?
Mẹ đã nói như thế, tôi đành im lặng mà cúi mặt, đáp nhỏ:
– Không ạ!
Sau đó mẹ lại trở về với mục đích của mình. Thái nhìn tôi cười như muốn nói cậu ấy có thể tự lo được rồi quay sang nhìn mẹ tôi đáp:
– À, bọn cháu học chung lớp ạ!
– Thế hai đứa có ngồi gần nhau không?
– Dạ có!
– Vậy cháu thấy Hân học tốt chứ?
– Tốt ạ!
– Cháu thấy con bé như thế nào?
-…
Nhận thấy câu hỏi càng ngày càng đi quá lố, nếu như tôi để cho bà tiếp tục “Tra khảo” cậu ấy thì chẳng biết được chuyện này sẽ đi đến đâu. Vội lên tiếng ngắt ngang lần cuối cùng, tôi nói nhanh
– À! Con quên mất, con với cậu ấy có bài luận cần làm. Vậy nên chúng con lên học đây, mẹ cứ nghỉ ngơi đi nhé.
Nói rồi nắm tay Thái lôi đi để mẹ không kịp phản ứng, tôi với tay cầm luôn cái cặp rồi bước thật nhanh lên phòng.
“Cạch”
Phù! Cuối cùng cũng đã được tự do rồi, thử nghĩ đến việc sau khi hỏi Thái xong một tràn, bà lại chuyển qua kể những chuyện khi bé của tôi, lúc đó chẳng biết tôi phải làm gì, nhưng chắc là sẽ chẳng dám nhìn mặt cậu ấy lần nữa đâu.
Quả là đáng sợ hơn cả chuyện đánh nhau!