Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 20: Kẻ thù hợp sức (tiếp)
6:30 Am
Sửa soạn và ôm cặp bước xuống nhà. Tôi tự hỏi đêm qua ông Thiên có ngủ ngon không nhỉ?
“Cạch”
“Rầm”
Phóng thẳng vào nhà vệ sinh, tay ôm lấy bụng và nhăn nhó đến phát tội, mắt lại thâm quần đáng chú ý, chẳng phải là ông Thiên đó sao! Ha ha, chắc chắn là ổng ngủ ngon rồi!
Đứng lấy sữa trong tủ lạnh uống, tôi phải đốt chút thời gian để xem “thành quả” của mình, mãi một lúc sau ông Thiên mới bước ra. Gương mặt vẫn chẳng chút gì là “thỏa mãn”. Mẹ tôi nhìn thấy, bà khẽ nhíu mày cất tiếng
– Thiên, cháu cũng bị đau bụng nữa sao?
– Chẳng biết vì lí do gì, cả đêm hôm qua cháu bị Tào Tháo rượt đến thừa sống thiếu chết.
Ông Thiên vẫn không ngừng nhăn nhó. Nhìn mặt ổng giống khỉ không chịu được. Cầm ly sữa trên tay mà tôi không nhịn được cười, phải rồi, cái thứ này chính là thủ phạm đã đầu độc ổng ngày hôm qua. Tôi chẳng có lỗi gì cả! Ha ha
Mẹ tôi lại tiếp tục lo lắng hỏi thăm
– Sao lại như thế? Tối qua có ăn gì bậy bạ không?
Ổng chợt ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi vội quay đi chỗ khác, uống thật nhanh hết ly sữa rồi bỏ chạy ra cửa nói lớn
– Thưa mẹ con đi học!
– Con nhỏ kia! Đứng lại đó!!!
– Plè!!!
Ha ha, cuộc đời thật đẹp, mỗi ngày là một ngày mới. Hôm qua tôi buồn nhưng hôm nay tôi sẽ vui. Đơn giản chỉ cần biết tạo niềm vui là được, nhất là cười trên đau khổ của kẻ thù. Thật là mát gan mát dạ hết chỗ nói!
…
Tại trường
– Chào Hân!
– Chào!
Đặt chiếc cặp lên bàn rồi ngồi xuống. Tôi nhìn quanh, chẳng thấy tên Huy đâu cả, có vẻ như hắn vẫn chưa vào lớp. À, đúng rồi, hắn ta phải đèo ông Thiên. Hơ hơ, có khi cả hai tên ấy hôm nay lại đi trễ cũng nên. Hôm nay nhất định tôi sẽ trả đũa đủ! Cú chót cuối cùng!
Lấy trong cặp chiếc áo khoát rồi đưa lại nó cho Thái, miệng khẽ cười nhìn cậu ấy
– Cảm ơn Thái nhé
– Không có gì!
Thái nhận lấy rồi bỏ vào ngăn bàn. Tranh thủ thời cơ không có những tên kia ở đây, tôi quay sang cậu ấy hỏi nhỏ
– Này, cậu là anh em sinh đôi với Huy, thế chắc cậu biết rõ về cậu ta chứ?
– Cũng tạm, Hân muốn hỏi gì à?
– Vậy Thái có biết cậu ta sợ thứ gì không?
Tôi nhìn chăm chăm vào Thái chờ đợi câu trả lời, Thái ngẫm nghĩ gì đó một hồi rồi lại nói
– Sợ gì à… Chắc là sợ ma!
– Sợ ma á?
– Ừ! Ai cũng sợ ma hết đúng không?
Lời nói của Thái cũng có vẻ đúng. Ma, ai mà có thể tỉnh táo khi đứng trước vật thể ấy được chứ. À không! Có ông Thiên, chẳng phải ổng cười khoái chí khi xem phim ma còn gì!… Nhưng chắc vì đó là phim thôi, khi thấy ma thật thì ổng chẳng có nhe răng ra mà cười nổi đâu. Có khi chân tay rụng rời cũng nên.
À há! Tôi có kế hoạch rồi!
– Thái này, hôm qua cậu cũng biết là Huy đã đối xử với mình thế nào rồi đúng không. Thế nên hôm nay cậu giúp mình nhé!
– Giúp Hân? Chuyện gì!
– Thì là……
Chồm đến gần tai Thái và nói nhỏ tổng quát về kế hoạch tôi đã nghĩ ra. Nghe xong cậu ta nhìn tôi khẽ nhướng mày tỏ vẻ không đồng ý làm tôi hụt hẫng mấy phần. Sau đó vài giây lại cười toe toét
– Cũng vui đấy chứ! Ok, Thái giúp Hân!
Cuối cùng cũng thành công rồi! Có được Thái về phe tôi thì chắc chắn lần này tên Huy sẽ chết chắc. Kế hoạch lần này nếu không gặp trục trặc thì chắc chắn sẽ thành công mĩ mãn!
“Hoàng Huy! Tôi chờ cậu đấy!”
…
Từng tiết học dài dằng dẵng cứ thế trôi qua. Ông Thiên ôm bụng chạy đến năm, sáu lần khiến cả lớp được mấy trận cười thích thú, giáo viên thì lắc đầu ngao ngán, dù không muốn cũng phải gật đầu cho đi. Tên Huy thì lại thong thả nhếch môi cười trước sự đau khổ của ông Thiên. Bạn bè thế đấy!
“Cứ chờ đi đồ mắt để ở mông, cậu sẽ phải chết dưới tay tôi!”
Liếc sang hắn một cái rồi lại quay đi, cả ngày tôi chẳng nói với hắn một câu. Nhất quyết không được để kế hoạch lần này thất bại!
* * *
“Reng!!!!”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, Hân ngay lập tức ôm cặp cùng Thái bỏ đi không nói một lời. Huy chẳng quan tâm, lúc này đầu óc hắn vẫn đang bận để cằn nhằn về “ý tưởng” xây nên cái nơi gọi là trường học này. Tất cả chỉ có thể tóm gọn trong hai từ “phiền phức”
Bỏ hết đồ vào cặp rồi quay ra sau tìm Thiên, nhìn cậu bạn đang đau khổ ôm lấy bụng mà Huy cảm thấy thật buồn cười, thật là chia buồn thay Thiên khi phải ở cùng một đứa em họ như thế. Nghĩ đi nghĩ lại thì Trần Gia Hân quả là một đứa con gái khó nhằn đối với Huy. Ngày hôm qua những gì hắn “giành” cho nó, những tưởng nó sẽ tức mà khóc thét lên. Nào ngờ vẫn mạnh miệng đòi trả thù, đúng là dai sức! Nhưng dù thế nào đi nữa thì Huy vẫn sẽ chống mắt lên để xem nó định làm gì
– Này, đừng nói là mày lại “chạy” thêm lần nữa đấy nhé! – Nhìn Thiên đang bỏ đi trước Huy hỏi với theo
– Chờ tao chút! Điên thật! Không biết nó đã cho bao nhiêu thuốc vào ly sữa. Hết ngày hôm nay thì nó biết tay tao! – Thiên nhăn nhó ôm bụng đáp rồi chạy thật nhanh
– Ha ha, ráng đi nhé!
Cầm theo cái cặp của Thiên rồi dợm bước đi. Chợt cậu bạn cùng lớp chạy đến trước mặt khiến Huy khựng lại. Cậu bạn vội nói
– Này, cô chủ nhiệm gọi cậu xuống phòng thí nghiệm hóa có chuyện cần gặp
Huy khẽ nhíu mày khó hiểu, hỏi lại
– Chuyện? Chuyện gì?
– Ai biết, cô chỉ kêu tôi gọi cậu xuống thôi!
Khẽ nhún vai rồi bỏ đi một mạch, cậu bạn chỉ thờ ơ thực hiện nhiệm vụ của bản thân.
Thở dài một cái đầy ngán ngẩm, Huy chán ghét cái việc nói chuyện riêng này. Bà cô chủ nhiệm dạo gần đây cứ làm khổ hắn, thường xuyên gọi ra chỉ vì vài giáo viên than phiền. Hắn có làm gì đâu chứ, chỉ là ngủ trong lớp thôi, có phá gì tới ai đâu mà cứ phải cằn nhằn. Biết thế hắn chẳng về đây làm gì, chỉ tổ mệt thân thêm mà thôi. Nhưng dù sao đi nữa thì cái chức lớp trưởng đã nằm chắc trong tay con nhỏ kia rồi
…
Bước đi một cách chán nản, Huy nhìn vào từng cái bảng tên để tìm cho ra phòng thí nghiệm hóa. Mới về đây chẳng biết nó nằm ở đâu, lại thêm cái trường chẳng nhỏ gì. Thật là rắc rối quá đi mất!
Phòng thí nghiệm hóa
Đây rồi!
“Cạch”
Mở cửa bước vào trong, Huy đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Đúng là kì lạ, đã hẹn gặp thì phải có ở đây cơ chứ. Nghĩ rằng cô đến trễ nên Huy đành quăng phịch cái cặp lên bàn mà ngồi xuống. Mắt đảo quanh khắp phòng
Lạ nha! Nếu là phòng thí nghiệm thì nó chẳng giống mới mấy phòng khác cho lắm. Tại sao ngay góc phòng lại có một chiếc gương to thế kia? Đã thế dụng cụ thí nghiệm cũng chẳng thấy đâu. Nếu như không có bảng và bàn ghế thì chắc rằng sẽ chẳng ai nghĩ đây là một lớp học. Trong phút chốc Huy nghĩ rằng hắn đã vào nhầm phòng, nhưng suy cho cùng thì hắn tuy học dốt chứ đọc thì vẫn đọc được, chẳng thể nào lại đọc sai!
“Phụt”
Tất cả các đèn trong phòng đều tắt ngấm, căn phòng chật hẹp chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng được hắt vào từ phía cửa. Huy bắt đầu bực mình vì phải chờ đợi trong điều kiện “thiếu thốn” như thế này. Hắn chẳng buồn chờ nữa, cùng lắm là mời phụ huynh lên nói chuyện thôi.
“Cạch”
“Rầm”
Cánh cửa duy nhất đóng xầm lại và có tiếng khóa. Huy vội bước nhanh đến, cầm lấy tay nắm giật mạnh, miệng tức tối gào lên
– Khốn kiếp! Đứa nào đùa như thế hả!! Mau mở ra!!
“Rầm”
“Rầm”
Tức tối đá vài phát vào cánh cửa. Huy nghiến răng ken két, tay đưa lên vò đầu vì điên tiết. Cơn giận còn chưa kịp lên tới đỉnh điểm, hắn chợt nghe thấy tiếng động lạ. Tròng mắt giản ra, hắn vội quay về hướng phát ra âm thanh ấy
“Sột soạt”
“Sột soạt”
Hình như là từ góc phòng, nơi có chiếc gương lớn lúc nãy. Lòng tự hỏi thứ quái quỷ gì đang diễn ra. Huy bước chậm đến phía trước, hắn nhất định phải xem kẻ nào muốn chọc điên hắn
“Cạch”
– A!!!
Đèn phát ra phía sau chiếc gương, nhìn thứ tồn tại bên trong nó khiến Huy giật mình bật ra sau, tim đập loạn xạ, mồ hôi túa ra. Trong gương kia… chính là hắn, gương mặt vô hồn lạnh toát, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, không chút cảm xúc. Và điều đặc biệt Huy đang ngồi còn nó… đang đứng
Tâm trí bắt đầu hoảng loạn, bản thân vẫn chưa biết nên làm gì thì lại có tiếng động khác vang lên
“Hu hu hu”
Tiếng khóc! Tiếng khóc phát ra từ phía góc phòng, Huy vội đưa mắt về phía đó. Hình ảnh một người con gái tóc dài lòa xòa trong bộ đồng phục học sinh đang rên rỉ khiến Huy sợ hãi chẳng đứng dậy nỗi, vội dùng tay lê ngồi về phía sau. Miệng lắp bắp quát lớn
– N… Này! Đứng lại đó! Đứng lại!!
“Hu hu hu”
Vẫn không ngừng phát ra những âm thanh ghê người và tiến về phía Huy. Đôi tay trắng bệt dần đưa lên phía trước
Lưng đụng phải tường, Huy chẳng thể lùi được nữa. Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập nhanh một cách điên cuồng, máu huyết hoạt động nhanh hơn bao giờ hết. Huy chỉ biết trợn to mắt ra mà nhìn thứ phía trước đang dịch chuyển. Tâm trí hắn rối loạn.
“Hu hu hu”
Đến gần, ngày càng gần. Lê từng chút đến đầy đáng sợ. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Quờ quạng trong khung cảnh hỗn loạn, tất cả lúc này Huy có thể làm là nhắm mắt và mong mọi thứ biến mất
“AAAAA”
Tiếng thét thất thanh phát lên bên tai khiến Huy giật một phát, tim muốn vỡ vụn ra thành từng mãnh.
“Phụt”
Đèn vụt sáng, một giọng cười vang lớn
– Ha ha ha
Từ phía chiếc gương, Thái bước ra cười tươi đập tay với Hân
– Yeah! Cậu đã làm rất tốt
Huy trợn tròn mắt đầy tức giận, chống tay xuống đất bật dậy. Hắn gằn giọng để không phải quát lên
– TRẦN GIA HÂN!!! THÁI!! HAI NGƯỜI!!!
Hân cười đấy hả hê, nó lên giọng tiếp tục châm thêm vào ngọn lửa đang bùng lên của Huy
– Ha ha, đáng đời cậu nhé! Cho chừa cái tội động vào tôi! Sao hả sự trả thù của tôi ngọt ngào chứ?
Không thể nào chịu được nữa, mình Hân đã là quá đủ, đằng này lại có Thái góp phần khiến Huy gần như phát điên. Tất cả những trò này quả thật khốn kiếp, như thế là đã quá đủ đối với Huy
– Cô có dừng mấy cái trò trả thù này đi không hả!
– Cũng là do anh tự chuốc lấy thôi!
Huy chẳng bàn cãi với Hân nữa vì vốn dĩ hắn chẳng thể “hạ gục” được nó, dồn uất ức vào Thái, hắn quát
– Mày hết chuyện làm rồi à!
Hân vội lên tiếng chen vào
– Này, đừng có mở miệng trách Thái như thế. Có trách thì trách cậu ăn ở không tốt nên cậu ấy mới theo phía tôi thôi. À! Biết yếu tố bất ngờ nhất ở đây là gì không? – Cười đầy khó hiểu rồi hất mặt về phía cửa, nó nói tiếp – Trần Nhật Thiên cũng tham gia vào chuyện này
Lời vừa dứt, từ cửa một bóng người bước vào. Thiên dựa lưng vào cửa cười toe toét
– Ha ha, xin lỗi mày. Cũng chỉ tại nó thuyết phục tao dữ quá, nhưng tao cũng muốn xem xem mày có sợ ma hay không. Ha ha, quả là đáng để xem.
– Mày…!!
Tức tối giật lấy cặp và bỏ đi trước, nếu tiếp tục đứng đây thì e rằng hắn sẽ nổi điên lên mà có một trận hỗn chiến xảy ra. Đến thằng bạn thân cũng phản bội, vố này quả thật quá đau rồi!