Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 17: Đã trả thù thì phải kèm “lãi” (tiếp)
– Đính chính lại một việc nhé, tối nay toàn quyền đều thuộc về tôi?
Ngồi trên chiếc bàn tròn thủy tinh trong suốt, khoát tay trước ngực, tôi nhìn kẻ đang ngồi đối diện hỏi lại.
Quăng cái thực đơn lên bàn, hắn dựa người vào ghế một cách thờ ơ rồi nhún vai.
– Được thôi! Nhưng phần thức ăn thừa, cô sẽ phải tự trả!
Hờ, điều kiện của hắn xem ra cũng có tính trước. Cao tay đấy! Nhưng vẫn chưa đủ, không ăn thừa. Chuyện nhỏ thôi! Gia Hân tôi đâu dỏm đến mức chỉ với một cái điều kiện nhỏ tí như thế lại bị đánh lùi
– Ok, quyết định vậy đi.
Cầm lấy cái thực đơn và đi gọi món. Chẳng buồn hỏi hắn ta có ăn gì không vì đó là việc làm “thừa thải”, tôi tiến đến quầy. Chị phục vụ nhìn tôi cười tươi rồi hỏi
– Em muốn gọi gì?
– Vâng, chị cho em năm phần pizza loại lớn, sáu bánh hamburgur loại lớn, ờm… Món nào ngon nhất chị cứ mang ra hết nhé. Hì! Em ngồi ở bàn đó!
Chỉ tay về chiếc bàn chỗ tên Huy đang bấm bấm điện thoại, tôi nhìn chị ta cười tươi. Chị ta nhìn theo hướng tay thôi, nhìn đến những mấy lần, cứ như chị ta không thấy được tôi đang chỉ hướng nào vậy.
– Ý em là bàn có cậu con trai đang ngồi đấy hả?
– Vâng, nó ấy!
– Ờ… Được rồi, tí nữa chị sẽ mang ra.
Tung tăng bước về chỗ ngồi, bây tôi giờ đang rất hứng thú. Đầu óc nghĩ ra hàng trăm kế sách để trả thù hắn. Thật sự là tôi đang rất muốn áp dụng tất cả những thứ ấy. Hì hì, tối nay nhất định tôi sẽ ngủ ngon.
Mười lăm phút sau
Chiếc bàn lúc này đã kín hết chỗ. Tên Huy nhìn đống đồ, hắn nhếch mép cười khinh khỉnh rồi cất cái giọng trầm khó ưa lên
– Gọi ít quá vậy? Nhiêu đó đã ăn hết nổi rồi à!
– Vì sợ cậu mang không đủ tiền nên tôi chỉ gọi có thế. Sao? Đủ tiền chứ? Tôi sẽ gọi thêm!
Hỏi hắn một câu thật khiêu khích, tôi nhếch môi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chẳng tỏ ra chút lúng túng trước câu nói của tôi, hắn hất mặt thách thức.
– Cứ việc gọi, nếu cô có thể xử lí hết thì tôi cũng có thể thanh toán được.
– Được thôi! – Quay sang chị phục vụ đang mang tiếp những món ăn lên, tôi nói – Chị làm ơn mang thêm cho em, mỗi món gấp đôi nhé
Chị ta khựng tay, nhìn sang tôi vẻ lưỡng lự, cái ánh mắt chẳng khác nào sợ tôi ăn quịch, cũng phải thôi, học sinh mà ăn sang như thế, nếu là tôi thì tôi cũng nghi ngờ thôi. Nhưng rồi chị ta cũng gật đầu và bước vào trong
Đến lúc thưởng thức rồi, hôm nay nhất định tôi sẽ ăn cho thật no mới được.
…
Không thể nhét được nữa, toàn những món ngon thôi, thật là tiếc quá đi mất, nhưng đành vậy. Lấy giấy chùi miệng rồi đưa mắt nhìn tên Huy, cái kẻ ngồi khoát tay trước ngực chẳng động đũa, hắn đang nhếch môi cười nhìn những món ăn còn nguyên trên bàn.
Tôi quay về phía chị phục vụ gọi lớn
– Chị ơi, thanh toán cho em đi ạ!
Tên Huy liền lên tiếng
– Sao vậy? Vẫn còn nhiều mà. Cô thích tự thanh toán à?
Quả nhiên hắn chỉ chờ có vậy. Hờ hờ, cái kẻ mắt để ở mông như hắn thì sẽ chẳng bao giờ thấy được ý đồ của tôi. Không buồn đáp lại, tôi chỉ cười để cho hắn vớt vát chút sỉ diện nhỏ nhoi.
Chị phục vụ mang ra một tờ giấy thanh toán dài dằng dẵng. Tôi nhận lấy và quăng qua cho hắn, rồi sau đó lại quay sang chị phục vụ cười tươi
– Chị giúp em mang những món này sang bàn bên đó nhé. Nói với họ rằng anh chàng “đẹp trai” đây, muốn mời họ một bữa ngon miệng.
Nói rồi tôi chỉ tay về phía chiếc bàn lớn với mười mấy nữ sinh đang ngồi. Rồi quay qua tên Huy – cái kẻ chưa kịp lên tiếng đã phải cứng họng – tôi mỉm môi trêu ngươi
Chị phục vụ cười tươi làm theo yêu cầu. Đám nữ sinh nhận được “lòng tốt” của tên Huy, mắt long lanh lóng lánh nhìn sang hắn đầy ngưỡng mộ. Tôi khẽ cười, tiếp tục châm thêm vào cái nỗi đau của hắn
– Xong nhé, không hề có món nào dư hay thừa trên bàn cả, tôi đã “xử lí” hết rồi, cậu mau thanh toán đi. À, mà cũng đừng có nhăn nhó như thế, tôi đã giúp cho cậu có cái nhìn tốt của những cô gái kia đấy thôi.
Hằn học rút chiếc ví trong túi và thanh toán, hắn chẳng nói nên lời, chắc rằng ngày mai hắn sẽ phải nhịn đói. Ha ha.
Cú lừa ngoạn mục của tôi khiến hắn chẳng ngờ tới. Cái vẻ mặt khi nghe tôi “phán” của hắn quả thật rất tức cười. Ha ha, đúng thật là tôi đang lấy lời cắt cổ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Có lẽ hôm nay lời như thế là đủ rồi, tôi nên “để dành” phần còn lại cho dịp khác
…
Đi mua sắm thôi, mua sắm thôi!!
Tên Huy đi theo sau tôi, gương mặt hắn hậm hực khó ưa, nhăn nhó mãi thôi. Không chừng đến con khỉ khi nhìn mặt hắn cũng bực mình lây.
Ở gần hắn có khi người khác lại nghĩ tôi không bình thường. Tốt nhất là nên đi cách xa một chút.
…
Ồ, cái áo này dễ thương ghê, họa tiết đơn giản, phông rộng, màu xanh da trời. Trông nó có vẻ hợp với tôi
– Màu hồng lòe loẹt hợp hơn đấy!
Cái giọng khó ưa của hắn cắt ngang cả cảm xúc của tôi về chiếc áo. Grừ, cái tên chết bằm đáng ghét. Thật là biết cách phá rối người khác.
Quăng luôn cái áo về chỗ cũ, bỏ đi thật nhanh qua chỗ khác. Tôi chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt của hắn.
…
Ấy, cái quần này là hàng mới về đây, tôi thấy nó được giới thiệu trên quyển tạp chí thời trang hôm nọ. Quả thật là rất đẹp, có lẽ tôi nên lấy một cái mới được.
– Nó không hợp với cô đâu, cô mặc quần hip hop có khi hợp hơn ấy.
– Grừ!!
…
Oa!! Chiếc váy mới của mẹ tôi, đúng rồi, nó đã được bày bán. Chiếc váy màu trắng tinh khiết đơn giản.
Đáng ra thì tôi sẽ được mặc nó đầu tiên để ra mắt cho sản phẩm mới của bà trước công chúng. Nhưng cuối cùng vì không muốn gây rắc rối đến việc học của tôi nên đành phải dẹp qua một bên. Chẳng ai biết tôi là con gái của một nhà thiết kế nổi tiếng. Haiz… Nhưng hôm nay tôi nhất định sẽ mua nó để diện cho bà xem. Hình như hơi đắt thì phải (@.@)
– Cô mặc chiếc váy đó sẽ xúc phạm đến nó đấy. Không hợp chút nào cả!
– NÀY! CẬU CÓ IM ĐI KHÔNG HẢ? SAO CỨ THEO TÔI HOÀI THẾ, RA NGOÀI GHẾ MÀ NGỒI CHỜ ĐI.
– Tôi thích!
Đây là lần thứ n rồi. Hắn không ngừng lẽo đẽo theo tôi và buông ra những lời nhận xét đầy xỉa xói. Tức không chịu được!
Được thôi, nếu như hắn đã muốn đi theo tôi đến thế thì tôi sẽ cho hắn đi theo đến cùng.
…
A! Kia rồi!
Cứ tiếp tục đi theo đi, tên chết tiệt ạ!
– Chào em, em muốn… mua size mấy?
Chị nhân viên đang hỏi tôi thì nhìn thấy hắn liền tỏ ra ái ngại.
Tên Huy đỏ mặt, ha ha, hắn đỏ mặt, thật là buồn cười quá đi mất. Này thì cho hắn chừa cái sở thích đi theo tôi
– À, không sao chị ạ, em tự xem được.
Cười một cái rồi nhìn sang tên Huy, lúc này hắn đang quay lưng về phía khác để khỏi phải ngượng. Đừng hòng tôi tha cho, đã chọc tôi tức đến thế thì bây giờ ở đấy mà lãnh hậu quả.
– Này, cậu thấy cái này đẹp chứ, màu hồng lòe loẹt này!
Tôi giơ chiếc quần nội y lên trước mặt hắn, khiến hắn giật bắn mình, sau đó ho nhẹ một cái như để giữ bình tĩnh. Hắn lắp bắp
– Tôi… tôi ra ngoài ngồi chờ vậy.
– Ấy, tôi cần cậu cho lời khuyên mà, chẳng phải cậu rành mấy cái này lắm sao! À, cái quần này cũng hợp với cậu lắm, thích không?
Cầm chiếc quần có hình chuột Mickey lên soi vào người hắn, tôi cố nói to đủ để cho những người xung quanh nghe thấy, họ quay sang nhìn hắn cười khúc khích. Mấy cô nữ sinh ở quầy thức ăn lúc nãy nhìn hắn rồi che miệng cười. Giờ tôi mới để ý, dường như họ đi theo bọn tôi từ lúc đến đây thì phải.
Tên Huy có vẻ không nhịn được nữa, hắn bắt đầu tức tối, quát to
– Làm cái trò gì thế? Trễ rồi, cô mau lên đi, tôi còn phải về!
Nói rồi hắn bỏ đi một mạch. Cái vẻ mặt xấu hổ của hắn cùng cái cách bỏ đi thật nhanh thật khiến tôi hả dạ, xem ra hắn cũng dễ thương đấy chứ. Ha ha.
Đặt lại chiếc quần về chỗ cũ, tôi vội đi theo hắn. Mới gần tám giờ, nếu như đi về thì lỗ quá, đâu có như thế được.
– Này, tôi muốn vào khu giải trí
– Tôi bận rồi
– Này, hôm qua cậu đã hứa tối nay tôi toàn quyền quyết định. Bây giờ tôi chưa muốn về.
– Ax, cô thật lắm chuyện!
…
Khu giải trí
Trong đây thật nhộn nhịp, tiếng động ầm ĩ phát ra từ những chiếc máy vang dội khắp các bức tường liên hồi khiến tôi không khỏi hứng thú.
Mua lấy chục thẻ và chạy vòng chơi thỏa thích.
Gắp thú, hôm nay tôi nhất định sẽ gắp được cái con gấu trúc to tướng kia. Để có được nó không rẻ tí nào, đến tận năm thẻ một lần gắp. Chậc, mặc kệ vậy, đâu phải tiền của tôi!
– A!!! Mau lên, chạy đến đây, mau bỏ xuống lỗ đi, đừng rơi! Đừng rơi!!
Chút nữa thôi, tôi sẽ chiếm được nó, chút nữa thôi, chút nữa…
“Rầm”
– Á!… Đồ… Đồ chết tiệt, tại sao cậu lại làm thế hả! Có biết tôi khó khăn lắm mới đưa được nó tới đó không
– Lỡ chân!
Ax, tên đáng ghét, hắn dám đạp vào cái máy làm rơi mất con gấu của tôi. Ôi, ôi tức quá đi mất thôi. “Lỡ chân sao, được rồi, tôi sẽ cho cậu lỡ chân”
– Đi chết đi!!
Dẫm thật mạnh vào chân hắn làm cho hắn la oai oái, tôi bỏ đi một mạch. Này thì cho hắn chừa cái tội phá đám! Ôi, bao công sức của tôi đứng canh chừng cả buổi. Uổng thật!
Thôi thì đến cái máy kia chơi tìm điểm khác nhau vậy.
Được rồi, bỏ thẻ vào, xem ra kỉ lục của tôi vẫn chưa ai phá được. Hôm nay phải nâng cao nó lên thôi!
Bẻ cổ vài cái lấy cho giản gân cốt, tinh thần rồi tôi bắt đầu chơi. Đây rồi, cái áo, cây nến…
Màn mười
Sắp phá kỉ lục cũ rồi, he he.
Vài đứa trẻ nhỏ thích thú còn đứng chiêm ngưỡng tài năng của tôi. Nhất định tôi phải thành công để đáp lại sự trông chờ của bọn chúng.
…
– NÀY!!!!
“Game over”
Ax, rốt cuộc là tôi đã làm gì hắn cơ chứ, chỉ còn một chút nữa là thắng, hắn lại ấn loạn xạ vào màn hình. Đúng là cái đồ chết dẫm mà!
Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa thấy tên nào như hắn, đã khó ưa lại còn hay phá đám, thật sai lầm khi tôi có ý định bỏ qua cho hắn. Chờ đấy! Tên chết tiệt
Chẳng có hứng chơi nữa. Tốt nhất là tôi nên đi về, nếu cứ tiếp tục ở gần hắn có khi tôi sẽ phát điên mất thôi.
– Chịu về rồi đấy à, sao không chơi tiếp đi!
– Cậu coi chừng tôi đấy!
Dậm chân thình thịch bỏ đi trước, tôi muốn đấm cho hắn chết quách đi cho xong. Rõ ràng là hắn muốn tuyên chiến với tôi mà. Tuyệt đối không bỏ qua, nhất định không bỏ qua!
Đi ngang qua đám đông, tôi chợt khựng lại. Mọi người đang chăm chú vào chiếc máy nhảy. Một tên con trai với chiếc áo cụt trắng cùng chiếc quần rộng đang đi những động tác điêu luyện. Ai nấy đều nhìn chăm chú một cách hào hứng. Bài hát kết thúc, đưa tay gạt đi giọt mồ hôi vừa chảy xuống từ đỉnh đầu, cậu ta quay về phía mọi người nói to
– Có ai muốn đấu với tôi không, đổi lấy một trăm thẻ này! Thua thì phải đổi lại cho tôi năm mươi thẻ!
Tay giơ ột túi to, đựng toàn là thẻ trò chơi, cậu ta thách thức sự ham muốn của mọi người. Có vẻ như ai cũng mong có được chúng. Nhưng dễ gì chứ, cậu ta nhảy chuyên nghiệp đến thế cơ mà. Có lẽ tôi nên… Hì hì.
Chỉ vào tên Huy, tôi nói to
– NÀY, CẬU TA MUỐN ĐẤU VỚI ANH, CẬU TA NÓI ANH NHẢY RẤT TỆ!
Mọi ánh mắt đều dồn vào tên Huy, hắn quay sang nhìn tôi với đôi mắt đầy sát khí, nghiến răng ken két
– Cô đang làm trò gì thế!
Dường như tôi đã kích động đến cả hai, người con trai đứng trên kia nói lớn
– CÓ GIỎI THÌ MAU LÊN ĐÂY!
Tôi kích thêm
– Sao thế, cậu sợ đến mức đó à?
– Tôi không rãnh mà tham gia đâu!
Tôi còn chưa kịp lên tiếng tiếp tục đả kích hắn thì mấy cô gái đứng quanh đó đã làm hộ.
– Sao thế, nhảy thử đi anh trai!
– Phải đó, trông anh như thế không lẽ lại thua anh chàng kia
– Thử đi nào!
Hăn trừng mắt nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được luồng sát khí đang tỏa ra từ hắn, có lẽ hắn đang rất muốn giết tôi. Nhưng rất tiếc, điều đó là không thể!
– Được thôi
Tháo chiếc áo khoát ra quăng về phía tôi, hắn bước lên trên chiếc máy phía trước. Tay chọn nhạc một cách điêu luyện, cái vẻ chẳng chút sợ sệt của hắn khiến tôi có cảm giác lần này đã chọn nhầm đối tượng.
“Game start”
Bài hát với tốc độ nhanh vang lên, cả hai bắt đầu những bước nhảy giống hệt nhau. Tôi trố mắt, con ngươi muốn lọt luôn ra ngoài. Hắn biết nhảy sao? Lại còn điêu luyện, hơn cả người kia… Không thể nào!
Bài hát cứ thế tiếp tục, người con trai kia đã lệch mất một nhịp trong khi tên Huy vẫn giữ phong độ. Mọi người đều hào hứng chăm chú theo dõi. Mấy cô gái lúc nãy lại càng thêm hâm mộ hắn mà không tiếc lời khen ngợi
Gì chứ? Một trăm thẻ kia tôi chẳng cần. Nhưng nếu tên Huy thắng thì hắn sẽ có dịp vênh mặt lên. Tôi lại không thích thế, nhất định hắn phải thua!
Vội chạy đi tìm một cốc nước rồi cố chen vào đám đông, vờ vấp một cái và hất toàn bộ số nước lên chiếc máy.
“Két”
“Bịch”
Tên Huy ngã một cú đầy ngoạn mục, vài người đưa tay che miệng để khỏi thốt lên lo lắng. Ha ha, tôi quả thật là thông minh sáng suốt mà.
“Rè….!”
“Sẹt, sẹt”
“Bụp”
– A!!!!
Ôi thôi rồi, tôi… tôi làm chập điện mất rồi, cả khu điều đã mất điện. Tôi quên mất cái máy đó không được vào nước, nhưng sao nó lại dễ chập thế vậy chứ, tôi tưởng là nó kín lắm cơ mà…
“Bụp”
Đèn sáng trở lại trong tích tắc. Mọi người hoàn hồn, mừng rỡ. Tôi cũng mừng không tả siết. Thử nghĩ nếu camera ghi lại cảnh lúc nãy, thế chẳng phải tôi là tội phạm phá hoại sao.
Tên Huy ôm đầu lồm cồm bò dậy, dường như hắn đã đập đầu vào cái máy… Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác tội lỗi nữa, hình như hơi bị quá đáng chăng?
Bỏ đi một mạch xuống dưới, hắn giật lấy cái áo từ tay tôi một cách tức tối
– Cô có cần phải làm thế không hả?
– Làm gì?
– Đổ nước
– Đổ lúc nào?
– Còn chối nữa sao?
Hắn đã biết thì tôi cũng chẳng vờ vịt làm gì nữa, hất mặt tôi nói
– Cái đó gọi là, đã trả thù thì phải lấy lãi. Sao hả? Vui chứ?
– Cô… Được rồi, chờ đấy!
Đi thẳng xuống lầu và ra đến bãi xe, từ lúc đó hắn chẳng nói một câu nào nữa. Ây da, có lẽ hắn giận rồi. Thôi thì kệ vậy, hắn giận thì tôi không phải cãi nhau với hắn nữa. Về thôi!!!