Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 11: Một ngày chán nản
– Này!!
“Rầm!”
Cô ta đóng xầm cửa ngay trước mặt tôi và không quên bảo con “thú cưng” ra canh cửa.
– Xùy xùy!
– GÂU GÂU!!!
Quả là chó ngoan, nó nhất định không để cho tôi bước qua cánh cửa này… Có nên cầm đồ chọi cho nó một phát không nhỉ?
…
* * *
– Này, mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả?
“Rầm!”
…
Huy nhìn thấy, hắn nhìn thấy tôi bị bọn chúng ép vào con hẽm đó. Nhưng hắn không giúp tôi… Xấu xa, ích kỉ, khốn kiếp. Tôi ghét hắn, tôi thật sự ghét hắn.
Không thể xóa đi những thứ đáng sợ lúc nãy, tôi không thể quên được. Thật sự quá kinh tởm. Cái cảm giác lúc ấy, tên Dũng…
Hu hu, tôi không muốn nhớ đến nó nữa, phải xả trôi đi hết, trôi đi hết những thứ kinh tởm và ám ảnh ấy
“Ào, ào…”
Nước xối xuống
Lạnh
Ướt đẫm
Cuốn trôi hết mọi thứ, cảm giác kinh khủng ấy sẽ biến mất, rũ bỏ hết. Nhất định tôi sẽ quên đi ngày hôm nay, cho dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn có anh. Anh sẽ luôn bên cạnh tôi, mọi lúc và cả lúc này
[Em nhớ anh!]
Tin nhắn được gửi đi.
Thay áo bộ đồng phục ra rồi lau tóc, thả mình xuống giường. Bỏ ngoài tai mọi âm thanh. Có lẽ anh đã onl rồi.
…
Nhõng nhẽo với anh, anh lại làm tôi vui. Luôn bên cạnh và bảo vệ tôi, dù anh không ở đây, nhưng tôi vẫn hạnh phúc rất nhiều.
* * *
– Mày tới đây có chuyện gì vậy? Hay mày làm nhỏ Hân khóc hả?
Thiên mở cửa bước ra, nó nhìn tôi tra hỏi. Anh em nhà nó thật kì lạ, đối xử với tôi chẳng khác gì tội phạm đang mang một tội to lớn. Nhưng có lẽ tôi nên “nhờ” nó hỏi cho rõ chuyện
– Tao không biết, lúc nãy đang trên đường về thì tao thấy con nhỏ ấy khóc, vội đi theo hỏi, thế thôi!
Lọc bớt vài chi tiết, tôi dựa lưng vào cửa, có lẽ tôi không nên để lộ chuyện này, khi cần thì cô ta sẽ nói… Nhưng tại sao tôi lại phải quan tâm đến cô ta cơ chứ? Đúng là rãnh thật
– Tao về trước, mày lo cho con nhỏ ấy đi!
“Brừm!”
……….
“Cạch”
– Con về rồi!
Nói vọng xuống bếp rồi bước thẳng lên phòng, tôi đang cảm thấy rất bực mình. Cô ta gặp chuyện là lỗi của tôi hay sao cơ chứ, lại còn giận dỗi bỏ đi như thế, nhiệm vụ của tôi đâu phải là bảo vệ cô ta. Chẳng phải tôi vẫn chưa trả thù đó sao? Ax, nhức óc thật
“Rầm!”
“Cạch cạch”
Mở chiếc laptop lên, lick vào ảnh một người con gái mà tôi đã vô tình nhìn thấy trên mạng.
Da trắng, mũi cao, đôi mắt đen và môi đỏ cùng chiếc mặt nạ. Chẳng hiểu sao nó lại cuốn hút tôi. Đặc biệt hơn nữa là cái cách nói chuyện của cô ta. Nó trái ngược hoàn toàn với gương mặt ấy. Thật buồn cười, cái cách nói chuyện cứ như một người mà tôi vừa quen…
Tôi lại nghĩ đến cô ta, thật khó chịu. Có lẽ tôi nên nhờ Thái tìm hiểu
…
– Này, giúp anh một chuyện?
Đặt cuốn sách đang đọc xuống, nó đáp
– Chuyện gì vậy?
– Gia Hân! Hôm nay vì chuyện vì đó….. Mà thôi, bỏ đi…. không cần đâu!
“Rầm”
Ax, thật là bực mình, Thái thì làm sao có thể giúp tôi được cơ chứ. Tại sao cô ta cứ khiến cho tôi phải nhức óc đến thế cơ chứ?
Phải đi xả thôi!
…
Với lấy chiếc áo khoát trên móc mặc vào, nhanh bước ra xe. À, còn phải dặn mẹ nữa
– CON ĐI CÓ CHUYỆN, MẸ KHÔNG CẦN ĐỂ BỮA TỐI CHO CON ĐÂU!
* * *
6:30 Pm
Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Ánh đèn lập lòe đủ màu sắc cứ xoay vòng chuyển động. Những con người đang lắc lư theo điệu nhạc như những chiếc máy không tự chủ. Tại một góc nào đó, Huy ngồi gác chân lên bàn, lưng dựa vào ghế, trên tay cầm một ly rượu mạnh nhấp một ngụm, đầu khẽ giật giật vì sự kích thích của âm nhạc. Lúc này tâm trí của hắn không còn nghĩ tới Hân nữa. Nở nụ cười sát gái, chiếc khuyên tai khẽ ánh lên khi đèn lướt qua.
Một cô gái trên đôi giày cao gót đỏ chói kèm theo chiếc váy đỏ bó sát khoe đường cong cơ thể và đôi chân trắng thon dài. Cô ta bước đến chỗ Huy và ngồi xuống cạnh hắn.
Mùi nước hoa nồng nặc cùng mùi phấn dày cộm trên mặt cô ta làm Huy muốn sặc rượu.
Ưỡn ẹo vài cái, cô ta lại làm cái việc mà mình hay làm, đó là ve vãn những cậu trai trẻ mà cô ta thích. Tay xoắn xoắn mấy sợi tóc, cô ta cất cái giọng nhão nhoẹt của mình lên
– Này anh, sao ngồi một mình buồn vậy? Có cần em giúp vui không?
Bắt đầu làm quen với “mùi hương” của cô ta, Huy (lại) nhếch môi cười như hắn hay làm. Cái giọng trầm vang lên đầy quyến rũ
– Được chứ người đẹp, uống với anh một ly nào!
Nhận ly rượu từ tay Huy, cô ta khẽ cười “e thẹn” rồi dốc cạn ly rượu
Những loại con gái trong cái nơi gọi là vũ trường này chỉ toàn là cáo già giả nai tơ. Huy thấy cái sự giả tạo của cô ta thật nực cười, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thích điều đó.
Uống gần nửa ly, cô ta khẽ cười rồi lại cất giọng
– Anh tên gì nhỉ, em làm quen được không?
Đưa tay vuốt lên bở ngực rắn chắc của Huy, đầu dựa vào tay hắn. Cô ta nhìn vào mắt Huy một cách đắm đuối và mê hoặc
Chộp tay cô ta giữ lại. Huy khẽ cúi xuống đôi môi kia và đáp lên đó một nụ hôn như hắn vẫn hay làm với những cô gái khác. Nhưng Huy khựng lại vài giây, cái mùi phấn đó thật sự làm hắn muốn ngợp thở
– THẰNG KIA, MÀY LÀM GÌ NGƯỜI YÊU TAO VẬY?
Một tên mặt mày hung hăng bước tới, đôi mắt trợn to nhìn Huy như muốn thêu sống. Khắp người xăm trổ đủ thứ hình. Phía sau hắn là mấy chục tên đàn em cùng mấy cây gậy trên tay. Có lẽ hắn ta đã chờ điều này lâu lắm rồi, chờ cho cô ả ve vãn người đàn ông khác và lật mặt cô ả
Nghe giọng nói quen thuộc, cô ta vội giật tay ra khỏi Huy. Gương mặt lập tức ngân ngấn nước vọt tới chỗ tên kia. Cô ta bắt đầu màn (hài) kịch của mình.
– Hic hic…. Hắn ta đã dụ dỗ em, hắn ta… quyến rũ em…. Hic hic….. em không bao giờ phản bội anh
Sau câu nói đó, cô ta bị hất ra sau một cách không thương tiếc. Tên cầm đầu giơ gậy lên chỉ thẳng vào Huy, nghiến răng ken két
– Mày tới số rồi con ạ!
Huy khẽ nhếch môi cười, cô ta đúng là chuyển mặt nhanh thật. Cũng chẳng có gì là lạ. Dù gì thì cũng đến lúc phải biến khỏi đây rồi.
Đứng phắt dậy và phóng qua cái bàn, đạp thẳng vào tên đứng gần nhất làm hắn bật ra phía sau kéo theo cả đám ngã nhào
Huy chạy thật nhanh ra khỏi đây. Huy hiểu mình không phải là đối thủ của cái đám to con cầm gậy kia.
…
Phải bỏ chiếc xe lại ở đây thôi, bây giờ mà leo lên xe thì chỉ có nước nát người nát luôn cả xe khi mà chưa kịp đưa chìa khóa vào ổ. Lần khác Huy sẽ quay trở lại đây lấy. Chân phóng đi thật nhanh
…
Con phố vốn đã không mấy yên tĩnh nay lại bị náo động bởi một toáng người dữ tợn đuổi theo một thằng nhóc. Mọi người kéo nhau ra nhìn để theo kịp “thông tin cuộc sống”…. chỉ nhìn thôi chứ chẳng ai có ý định ngăn cản cả vì họ còn yêu đời (~.~”)