Đọc truyện Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt – Chương 66
Sau khi từ quan, Nguyệt Hiểu một mình một người trở lại Tô Châu, nhìn Phong gia trang của nàng, vậy mà đã li khai ba năm rồi sao, trong thâm tâm không khỏi có chút xót xa.
“Nguyệt Hiểu! Là người sao?” Đại ngốc đứng ngay ở cửa, vừa nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu, không che giấu được tâm tình sung sướng trên mặt.
Mà ở cách đó không xa, một nô bộc khác nghe được thanh âm của đại ngốc, vừa nghe được Nguyệt thiếu chủ phong gia đã trở về liền cùng nhau đi đến trước cửa.
Mặt khác, có người thì đi thông báo cho Phong lão gia, Phong phu nhân cùng với Phong Tinh Hiểu.
“Nhi a! Cuối cùng con cũng đã trở về! Lão nương rất nhớ con!” Phong phu nhân thấy thân ảnh của Nguyệt Hiểu, trong lòng nhất thời kích động, ngữ khí cũng khoa trương hơn hẳn.
“Tiểu tam, cuối cùng con cũng trở về nhà, phải biết rằng lão cha cũng rất nhớ con…” Phong lão gia giọng nói êm dịu như gió, ngữ điệu khoa trương giống như phu nhân mình.
Tình cảnh này làm cho người có da mặt dày như Nguyệt Hiểu cũng có chút ăn không tiêu, cảm thấy nổi hết cả da gà.
Tại sao không gặp mặt đã lâu như vậy mà lão cha cùng lão nương vẫn không đứng đắn một chút nào, Haiz…
Mà người duy nhất bình thường đứng một bên rốt cục cũng mở miệng nói: “Tiểu tam, hoan nghênh muội về nhà.” Vẻ mặt Phong Tinh Hiểu tươi cười, nắm tay Nguyệt Hiểu đi vào nhà.
Đến gian phòng của chính mình, Nguyệt Hiểu liền hướng hai vị lão nhân gia cùng Tinh Hiểu nói một chút chuyện đã phát sinh ở kinh thành, cùng chuyện Dạ Hiểu vì nàng mà hi sinh như thế nào, chỉ duy nhất không đề cập đến chuyện của nàng và Quận chúa.
“Đừng suy nghĩ nhiều Tiểu tam.
Nếu như đổi lại là một trong số chúng ta, con cũng sẽ làm như vậy thôi.” Hai vị lão nhân của Phong gia cùng Tinh Hiểu đều không hy vọng Nguyệt Hiểu vì chuyện đã xảy ra mà tự trách chính mình.
Chỉ tiếc là Nguyệt Hiểu thủy chung không bước ra khỏi cửa, từ lúc về đến nhà, Nguyệt Hiểu đã đem mình nhốt trong thư phòng, rất ít khi đi ra ngoài.
Không ai biết Nguyệt Hiểu đang làm cái gì, chỉ biết là trong phòng luôn truyền ra những âm thanh hỗn độn khó nghe như tiếng đàn, cùng với việc mỗi lần Nguyệt Hiểu xuất hiện luôn luôn như một Tiểu Hoa miêu làm cho không ai tìm được manh mối.
Ngay từ đầu, Phong gia nhìn thấy trên mặt Nguyệt Hiểu không hề xuất hiện dáng vẻ tươi cười, còn lo lắng không biết nàng có làm việc gì ngốc hay không, nhưng hiện tại thấy nàng có thể chuyên chú làm việc khác cũng để cho bọn họ yên tâm không ít.
Những ngày đầu còn cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy mỗi khi hai vị Phong lão nhân và Tinh Hiểu thấy Nguyệt Hiểu ở trong phòng ngủ, liền len lén trốn vào thư phòng, mà thấy những hình ảnh này để cho bọn họ há hốc mồm tại chỗ…
——————————————————————-
Từ khi Nguyệt Hiểu ly khai, Lượng Vũ trở về với hình tượng băng lãnh, thậm chí là ngày càng nghiêm trọng hơn!
Để quên đi chuyện Nguyệt Hiểu ly khai, Lượng Vũ liều mạng tìm việc để làm, để cho mình dời đi sự chú ý.
Lúc đầu chỉ là giúp Sở Vương phi để ý Sở quận vương phủ, thế nhưng một điểm khiêu chiến cũng không có, rất nhanh lại nghĩ đến Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ sợ mình khống chế không được ý niệm trong đầu muốn tìm Nguyệt Hiểu.
Vì vậy liền ra chiến trường, đi trị thủy, chính là muốn dùng việc bận rộn cùng áp lực vô tận để không thể tưởng niệm…
Bằng tuyệt thế tài hoa của nàng, đem chuyện không có khả năng hóa thành có khả năng, trong vòng một năm ngắn ngủi lập nhiều công trạng, làm cho hoàng đế phiền não không biết phải ban thưởng cho nàng như thế nào mới tốt.
Thế nhưng công danh phú quý đối với nàng mà nói không hề có ý nghĩa, nàng chỉ mong muốn có thể quên hết mọi nhung nhớ cùng tương tư.
Hết lần này đến lần khác nghĩ như vậy thì gương mặt của Nguyệt Hiểu càng xuất hiện trong đầu nàng, muốn xóa đi cũng không được trái lại càng rõ ràng, càng khắc sâu…
“Nguyệt Hiểu…
Ta thật sự…
Thật sự rất nhớ ngươi…” Có một lần vào nửa đêm, Lượng Vũ gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.
Chỉ là tìm không ra thân ảnh quen thuộc ở hai bên trái phải giường, làm cho nước mắt của Lượng Vũ dù cố nén đã lâu vẫn rơi xuống.
“Ngươi ở nơi nào? Nguyệt Hiểu…” Mà ở ngoài cửa phòng Lượng Vũ là Sở Quận vương và Sở Vương phi, nghe được trong phòng một tiếng gọi Nguyệt Hiểu, chỉ có thể lắc đầu cùng thở dài.
——————————————————————-
“Xin hỏi Thần Hi quận chúa có ở trong phủ không? Tiểu nữ Mặc Vấn Tình có việc cầu kiến quận chúa.” Mới sáng sớm Mặc Vấn Tình và Lưu Ly đến Sở quận vương phủ tìm Lượng Vũ.
Nghe được Mặc Vấn Tình muốn tìm nàng, Lượng Vũ cảm thấy một tia kinh ngạc: “Mạc trang chủ, tại sao hôm nay lại nhàn hạ mà đến bái phỏng ta?” Nàng cho rằng Mặc Vấn tình chắc là rất ghét nàng mới đúng, bởi vì nàng đã từng dự định đem Lưu Ly đổi lấy Bích Lạc Hoàng tuyền đan trong tay Hoắc Trục Nhật.
“Hừ! Nếu không được người khác nhờ vả ta sẽ không đến đây đâu!” Mặc Vấn Tình vẫn ghi hận Lượng Vũ tính kế qua nàng, đến nay vẫn chưa quên.
“Vấn Tình tính tình nóng nảy không suy nghĩ trước sau, thỉnh Quận chúa không phiền lòng.” Ở một bên, Lưu Ly vội vã nói tốt cho người, chỉ sợ nàng ta lại đắc tội quận chúa.
“Lưu Ly, ngươi yên tâm.
Ta sẽ không cùng một người tính tình trẻ con mà tính toán đâu.” Câu này của Lượng Vũ là châm chọc Mặc Vấn Tình, làm cho người nghe trên trán nổi đầy gân xanh.
“Trầm Lượng Vũ, ngươi còn cùng ta tranh cãi, ta sẽ không đem lễ vật đưa cho ngươi đâu!” Mặc Vấn Tình lạnh lùng nói.
“Ngươi sẽ tặng ta đại lễ đáng giá gì kia chứ?” Trong lòng Lượng Vũ biết Mặc Vấn Tình là một gian thương, chuyện lỗ vốn nàng ta sẽ không làm.
“Ta đưa ngươi lễ vật này là thiên kim vô giá, nói không chừng ngươi còn muốn đáp lễ cho ta cơ chứ!” Mặc Vấn Tình vừa nói vừa lấy ra năm quyển tranh đưa cho Lượng Vũ.
Lượng Vũ lần lượt mở ra, bức tranh đầu tiên chỉ nhìn ra họa sĩ họa tranh chính là một người, thế nhưng cái khác nhìn không ra là cái gì.
Mà bức tranh thứ hai, tư thái nhân vật trong bức tranh mơ hồ nhìn ra là một nữ tử thế nhưng ngũ quan thì chẳng thể rõ ràng.
Thật là vô cùng thê thảm.
“Đây là cái mà ngươi gọi là đại lễ hay sao? Tốt xấu gì cũng phải là bút tích của danh gia chứ, Mạc trang chủ.”
Nghe thấy những lời này của Lượng Vũ mang giọng chế nhạo, Mạc Vấn Tình vẫn không thèm để ý: “Còn có ba bức tranh kia, chờ ngươi xem qua thì biết có đúng là bút tích của danh gia hay không.”
Bất đắc dĩ Lượng Vũ không thể làm gì khác hơn là mở ra bức tranh thứ ba, ngũ quan có thể thấy được rõ ràng, hơn nữa…
còn rất quen thuộc.
Lại mở ra bức tranh thứ tư, họa sĩ đã họa thêm nhiều đường nét, bức tranh tương đối rõ ràng, mà nàng cũng hiểu vì sao đối với nhân vật trong bức tranh nhìn quen mắt!
“Mạc Vấn Tình, ngươi đưa cho ta bức họa vẽ chính ta làm cái gì?”
Mặc Vấn Tình cười mà không đáp: “Quận chúa, ngươi chớ nóng ruột, còn một bức tranh cuối cùng, ngươi nên nhìn đi.” Nghe theo lời, Lượng Vũ lại mở ra một bức tranh, chỉ thấy trong bức tranh là nàng, nụ cuời xán lạn cùng dáng dấp sôi nổi.
“Mạc Vấn Tình, bức tranh này rốt cuộc là ai?” Là nàng sao? Sẽ không là nàng chứ? Không thể nào, không ai có thể đem thần thái của nàng vẽ đến tỉ mỉ như vậy? Thế nhưng…
Mọi chuyện có thể sao?
Mạc Vấn Tình không trực tiếp cho Lượng Vũ đáp án, chỉ là tự mình nói: “Quận chúa, ngươi có biết nhà của ta ở Tô Châu cùng Phong gia bọn họ có qua lại hay không? Đây là bức tranh mà lúc trước lão tam của Phong gia nhà bọn họ vẽ ra trong mấy trăm bức tranh, lão đại của Phong gia biết ta sẽ thượng kinh một chuyến nên lấy ra một bức, ủy thác ta đem bức tranh đến đây tặng ngươi.”
Nghe vậy, trên mặt Lượng Vũ rơi đầy nước mắt.
Phong lão Tam nhà ta?! Là nàng ấy hay sao? Nàng thật hy vọng người vẽ bức tranh về nàng chính là Nguyệt Hiểu.
.