Đọc truyện Cưới Trước Yêu Sau – Chương 209
CHƯƠNG 210: CỬ HÀNH ĐÚNG HẠN
Hướng Như Lan vừa vào cửa thì trên mặt Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân vẫn còn treo nụ cười, Tư Hàn đang ôm cổ Mai Thùy Hân làm nũng.
Hình ảnh đó, muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu.
Hướng Như Lan liều mạng đè sự ghen ghét trong lòng xuống, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Thiên Ngọc, Tư Hàn, chào buổi sáng!”
Không nhìn đến Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân cũng có chút không phản ứng kịp, cánh tay Trịnh Thiên Ngọc đặt trên eo cô đã buông lỏng ra, giọng nói nhẹ nhàng chào hỏi Hướng Như Lan: “Như Lan, sao em đến đây sớm như vậy? Đã ăn sáng chưa?”
Mai Thùy Hân nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa buông ra của Trịnh Thiên Ngọc, đột nhiên từ trong sâu thẳm nhớ đến, anh là bạn trai của Hướng Như Lan.
Tháng sau, bọn họ sẽ phải đính hôn.
Mà cô, cũng chỉ là một người thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ.
Mai Thùy Hân thả quả trứng gà vừa bóc vỏ xong xuống, cười nhẹ với Tư Hàn: “Tư Hàn ngoan, dì Mai phải đi rồi, con nghỉ ngơi cho khỏe nha!”
Lúc nói những lời này, sâu trong đáy lòng cô còn hy vọng Trịnh Thiên Ngọc có thể giữ mình lại một chút.
Nhưng mà Trịnh Thiên Ngọc chỉ yên lặng dịch sang bên cạnh giường một chút, tiện cho cô đi qua.
Trong lòng Mai Thùy Hân vô cùng buồn bã, chuẩn bị đi qua người Trịnh Thiên Ngọc đến ghế sofa lấy túi xách của mình, Tư Hàn khóc thét lên: “Dì Mai, không được đi! Con muốn dì ở với con!”
Hướng Như Lan nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của Tư Hàn đang lôi kéo Mai Thùy Hân, khuôn mặt xinh đẹp vì đố kỵ mà có chút vặn vẹo.
“Tư Hàn, dì Mai còn có việc, chúng ta cũng đừng giữ dì ấy lại nữa.
Dì và cha con ở với con được không?” Hướng Như Lan cố gắng giả vờ dáng vẻ hiều dịu, đi đến bên người Tư Hàn, vươn tay vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Không! Con không cần! Dì đi đi, con muốn dì Mai!” Tư Hàn đẩy tay Hướng Như Lan ra, khóc để cả mặt đều là nước mắt.
Hướng Như Lan không đành lòng, quay đầu mềm giọng khuyên Tư Hàn: “Cục cưng, dì chỉ là đi ra ngoài làm chút chuyện, buổi tối dì lại đến thăm con, được không?”
“Không muốn! Không muốn! Đêm qua lúc con tỉnh lại, ba nói dì đã ngủ rồi, không cho con làm ồn đến dì, khuya hôm nay dì đến, con lại chỉ biết ngủ!” Tư Hàn gắt gao kéo tay Mai Thùy Hân không chịu buông ra.
Hướng Như Lan nghe xong trong lòng như bị gai đâm, làm cho hô hấp của cô ta cũng đau đớn! Thì ra tối hôm qua Mai Thùy Hân ở lại đây.
Cho dù Hướng Như Lan được nuôi dưỡng tốt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bạo phát, cô ta quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, giọng nói khác với sự ngọt ngào của ngày thường, bén nhọn có chút chói tai: “Thiên Ngọc, Tư Hàn làm loạn như vậy, anh cũng không quan tâm sao? Còn có, Mai Thùy Hân là đầu sỏ gây ra tổn thương cho Tư Hàn, anh chẳng những không trách tội cô ta, mà còn để cô ta lại gần Tư Hàn, anh làm việc sao không đáng tin như vậy? Anh đừng quên, em mới là bạn gái chính thức của anh! Mai Thùy Hân chỉ là dính lên mà thôi!”
Mai Thùy Hân ngẩn người tại chổ, bả vai gầy yếu run rẩy rất nhỏ.
Bên cạnh là một đứa bẻ nhỏ tuổi, lúc này cô thật sự rất hy vọng Trịnh Thiên Ngọc có thể vì cô mà đứng ra, nói với Hướng Như Lan, người anh yêu, là cô, Mai Thùy Hân!
Nhưng mà Trịnh Thiên Ngọc chỉ nghiêng người đi, chậm rái kéo bàn tay nhỏ bé của Tư Hàn ra: “Tư Hàn, dì Mai có việc phải đi.
Con không được quấy.”
Tư Hàn gần đây có chút sợ Trịnh Thiên Ngọc, nghe thấy giọng điệu nghiêm nghị như vậy của anh, lập tức không dám ồn ào đòi Mai Thùy Hân nữa.
Chỉ là cúi đầu rơi nước mắt.
Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc, trong mắt đều khó thể tin được.
Cũng là người đàn ông này, cách đây mấy tiếng mới còn làm những hành động thân mật giữa người yêu với cô, bây giờ, khi cô bị một người phụ nữ khác nhục nhã ngay trước mặt thì ngay cả dũng khí để bảo vệ cô anh cũng không có!
Nếu như đây là yêu, thì tình yêu này cũng quá hèn mọn, không đáng giá một đồng!
Hướng Như Lan nhìn ánh mặt hơi lạnh đi của Mai Thùy Hân, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý: “Cô Mai, tôi cũng không giữ cô lại nữa.
Tạm biệt.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế.
Mai Thùy Hân đờ đẫn xoay người, đờ đẫn đến trước sofa lấy túi xách của mình đi ra cửa.
Từ đầu đến cuối lưng của cô vẫn thẳng tắp.
Tôn nghiêm mà cô muốn Trịnh Thiên Ngọc không thể cho cô được.
Cô tự mình giành lấy.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn bóng lưng của Mai Thùy Hân, gân xanh trên trán mạnh mẽ nhảy lên một chút.
Hướng Như Lan mỉm cười ngồi bên cạnh giường bệnh, ném trứng gà mà Mai Thùy Hân vừa bóc xong vào thùng rác, lại lấy một quả trứng gà khác lên.
Tay nghề của cô ta không thành thạo, bóc quả trứng gà tan nát, nhìn vô cùng xấu.
Cô ta đưa trứng gà trong tay cho Tư Hàn: ‘Tư Hàn, ăn trứng gà đi.
Dì tự tay bóc cho con đó!”
Tư Hàn không muốn ăn trứng gà cô ta bóc, lại sợ Trịnh Thiên Ngọc tức giận, đành phải nhận lấy cầm trong lòng bàn tay, nước mắt từng hạt từng hạt, cọ rửa quả trứng gà đến trắng nõn.
Hướng Như Lan biết Trịnh Thiên Ngọc ghét nhất là Tư Hàn khóc, nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Hàn, trong lòng thầm tức tối, ước gì Trịnh Thiên Ngọc nhìn chướng mắt, mạnh mẽ tát thằng nhóc mấy tát mới hả giận.
Kết quả, Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng cầm lấy trứng gà trong tay Tư Hàn ném vào thùng rác: “Thôi, không muốn ăn thì đừng có miễn cưỡng.
Nói cho ba muốn ăn cái gì, ba lấy cho con.”
Tư Hàn quệt mồm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Con muốn ăn trứng gà dì Mai bóc cho con.”
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày không nói gì, Hướng Như Lan nhịn không được: “Tư Hàn, Mai Thùy Hân có cái gì tốt? Có thể dỗ con cố chấp với cô ta như vậy? Dì và cha con tháng sau sẽ đính hôn, sau này dì là mẹ của con, con và gì, mới là người một nhà.
Con hiểu chưa?”
Tư Hàn lắc đầu, tâm trạng có chút mất kiểm soát: “Con không muốn dì! Con muốn dì Mai!”
Hướng Như Lan tủi thân nhìn Trịnh Thiên Ngọc, bắt đầu vờ đáng thương, nước mắt cũng rơi ra: “Thiên Ngọc, em là thật lòng đối xử với Tư Hàn, nhưng thằng bé lại không tiếp nhận em.
Em biết anh và Mai Thùy Hân có một đoạn quá khứ, nhưng mà anh qua lại thân mật với cô ta như vậy, với em mà nói là quá không công bằng! Thiên Ngọc, anh thật sự không chút nào lo lắng, không chút nào đau lòng cho tình cảnh của em sao?”
Hướng Như Lan diễn vô cùng thật, nhập vai một người phụ nữ vì yêu mà liều mạng ngấm ngầm chịu đựng đau khổ vô cùng hoàn mỹ.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn khuôn mặt như hoa lê dưới mưa của cô ta, nhiệt độ sâu trong đôi mắt lại lạnh đi ba phần, sau nửa ngày, mới gằn từng chữ một: “Yên tâm, nghi thức đính hôn tháng sau, sẽ cử hành đúng hạn!” .