Cưới Trước Yêu Sau

Chương 126


Đọc truyện Cưới Trước Yêu Sau – Chương 126


CHƯƠNG 127: NHÌN THẤY MÀ GIẬT MÌNH Có ánh đèn pin từ phía xa bỗng chiếu tới đây. Giọng nói của Cẩm Tâm truyền tới: “Thùy Hân, cậu ở đâu? Thùy Hân…” Cô vội vàng cầm điện thoại lên, lúc nãy anh đã ép cô phải tắt máy, Cẩm Tâm không tìm thấy cô, chắc chắn sẽ lo lắng chết mất. Cô đang định gọi cho Cẩm Tâm, bỗng nhận ra mình chưa mặc đồ.

Cô nhanh chóng mặc quần áo lên người. “Thùy Hân, về nhà cùng tôi được không?” Trịnh Thiên Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không cho cô mặc đồ vào. Mặc dù lúc nãy rất thỏa mãn, nhưng anh chưa thấy đủ. “Không được.

Không phải anh nói muốn từ bỏ ư? Sao giờ lại như vậy?” Cô nghe giọng nói ngày càng xa của Cẩm Tâm thì sốt ruột, đã trễ thế này, một mình cô ấy đi ra ngoài tìm cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao! “Tôi không nỡ, tôi hối hận rồi.” Trịnh Thiên Ngọc do dự một lát, cuối cùng vẫn nói câu này ra. Trước đây, có đánh chết anh cũng sẽ không nói những lời xuống nước thế này.

Nhưng hôm nay, anh cam tâm tình nguyện cúi người vì cô. Từ khi nào Trịnh Thiên Ngọc anh lại nói những lời này với phụ nữ chứ, trước giờ chỉ có phụ nữ đến cầu anh, làm gì đến lượt anh năn nỉ phụ nữ chứ? Từ vẻ mặt và phản ứng ban nãy của cô, anh chắc chắn 100% cô nhất định sẽ đồng ý. Anh dần dần thấu hiểu tính cách của cô.


Cô là người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần anh dịu dàng dụ dỗ cô, gai trên người cô sẽ không đâm người nữa. Mai Thùy Hân gỡ tay anh ra, vội vàng mặc đồ vào. Hai ngày trước khu chung cư bên cạnh mới xảy ra một vụ án, nghe nói là có tên côn đồ đi cưỡng hiếp phụ nữ khắp nơi, nếu đối phương chống cự sẽ hiếp xong rồi giết. Cô không hề có tâm tư lắng nghe xem rốt cuộc anh đang nói gì, cô vừa mặc đồ vừa vội vàng nói: “Trịnh Thiên Ngọc, chúng ta không hợp nhau đâu, làm bạn bình thường sẽ tốt hơn.” Cô cầm điện thoại mở nguồn lên, vội vàng gọi cho Cẩm Tâm. “Mai Thùy Hân!” Anh cảm thấy ấm ức vì cô ngó lơ những lời thâm tình anh vừa thổ lộ! Người phụ nữ này đúng là không biết lý lẽ! Không tim không phổi! Mặc đồ rồi thì trở mặt không nhận người nữa! Trịnh Thiên Ngọc cướp điện thoại trong tay cô, kéo cửa kính xuống, ném điện thoại ra xa. Bên này Cẩm Tâm mới nghe máy: “A lô, Thùy Hân! Cậu đang ở đâu?” Giọng nói mừng rỡ. Cô mới nghe Cẩm Tâm “A lô”, chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị anh hung hăng ném ra ngoài rồi. “Trịnh Thiên Ngọc! Rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không?” Mai Thùy Hân tức đến run người, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đồ điên! Tôi sẽ không quay lại với anh! Không bao giờ quay lại!” Cô đẩy mạnh anh ra, định xuống xe. Một câu “sẽ không quay lại với anh” đã kích thích toàn bộ lửa giận được kiềm nén rất lâu của Trịnh Thiên Ngọc. Bàn tay lớn bỗng đẩy cô xuống ghế sau, tay xé chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô, trong nháy mắt nó đã nát vụn thành từng miếng vải. “Được lắm! Mai Thùy Hân! Đây là tự cô chuốc lấy đó!” Anh hung dữ gầm nhẹ, túm chặt cánh tay cô… “Trịnh Thiên Ngọc! Anh điên rồi! Tên thần kinh! Tôi hận anh!!” Cô vươn tay muốn cào mặt anh, ban nãy cô còn mềm lòng với anh, đúng là bị mù mà.

Người đàn ông này vốn là một ác ma, là kẻ điên, là tên thần kinh! Sao cô có thể đánh thắng anh được chứ, đôi tay bị anh giữ chặt, chỉ có thể để mặc anh điên cuồng vận động. Mai Thùy Hân ngơ ngác nhìn nóc xe, biến thành búp bê vải không còn bất kỳ tình cảm suy nghĩ nào… Bùi Tuấn đã mơ màng ngủ rồi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức lần nữa. “Chuyện gì vậy?” Anh mất kiên nhẫn hét lớn, nhưng khi nghe thấy tiếng của đối phương, thái độ anh bỗng trở nên dịu dàng ngay: “À, Cẩm Tâm, sao thế? Cô đừng khóc mà.” Cô sốt ruột đến độ phát khóc, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Bùi Tuấn, Thùy Hân cô ấy… cô ấy thật sự xảy ra chuyện rồi… Lúc nãy cô ấy gọi cho tôi, tôi vừa… vừa nghe máy thì… bị ngắt … giống như đập trúng thứ gì đó… tôi nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc rồi…” Anh nhíu mày.

Nếu cô ấy thật sự ở bên Trịnh Thiên Ngọc, đáng lý không phải như thế mới đúng. Chẳng lẽ cô ấy thật sự xảy ra chuyện rồi ư? “Bùi Tuấn, anh mau giúp tôi… tìm Thùy Hân đi! Anh đi… xem thử… rốt cuộc Trịnh Thiên Ngọc có ở nhà không, có phải Thùy Hân… bị anh ta bắt đi rồi không?” Cẩm Tâm khóc nghẹn ngào, giọng đứt quãng. Cô thật sự rất lo lắng cho Mai Thùy Hân. “Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc nữa.


Cô đang ở đâu, tôi sẽ tới đó ngay.” Trước giờ anh là người đa tình, nhưng anh lại cảm thấy rất đau lòng khi nghe thấy tiếng khóc của cô, anh dịu dàng vỗ về. Cẩm Tâm ngồi ngơ ngác bên vườn hoa, khi thấy Bùi Tuấn bước xuống xe, nước mắt đã nhịn rất lâu rồi bỗng tuôn trào ra, bắt đầu khóc lớn. “Bùi Tuấn, tôi đã làm lạc mất… Thùy Hân rồi…” Cẩm Tâm là người có tính khí bất cần như đàn ông, giờ lại khóc đau lòng như thế, đôi vai gầy khẽ run lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, ánh mắt cô nhìn anh như một đứa bé đi lạc nhìn thấy mẹ vậy, vô cùng ỷ lại, dựa dẫm. Tim anh bỗng mềm nhũn lạ thường, anh sải bước đi qua đó, ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Cô đã ngồi bên ngoài rất lâu, cả người lạnh lẽo. Bùi Tuấn cởi áo ngoài khoác lên người cô, dịu dàng dùng tay lau nước mắt cho cô: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.

Tôi giúp cô đi tìm cô ấy.


Thùy Hân sẽ không xảy ra chuyện đâu, cô yên tâm đi!” Trên khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười hớn hở hiếm khi có sự trầm ổn như lúc này, Cẩm Tâm nhìn thân hình cao lớn của anh, trong lòng đã bình tĩnh hơn nhiều. Bùi Tuấn gọi cho Trịnh Thiên Ngọc, nhưng máy tắt.

Anh lại gọi đến nhà cậu ta.

Quản gia nói cậu chủ vẫn chưa về. Kỳ lạ, vậy cậu ta đã đi đâu chứ? Giờ bọn họ không có một chút manh mối nào, muốn tìm Mai Thùy Hân, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ Trịnh Thiên Ngọc.

Nhưng điện thoại cậu ta không liên lạc được! “Cẩm Tâm, cô đã tìm xung quanh khu chung cư nhà cô chưa?” Bùi Tuấn bỗng hỏi cô. Nếu cậu ta thật sự quay về đây tìm cô ấy, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ ngồi xe cậu ta rồi rời đi.


Nói không chừng họ vẫn đang ở gần khu chung cư. “À, tôi chưa tìm bên trong khu chung cư…” Câu nói này của anh đã nhắc nhở cô, lúc nãy khi xuống lầu, hình như cô nhìn thấy một chiếc xe, có điều trời tối quá, lại bị bóng cây che khuất, nên cô không nhìn kỹ. Giờ nghĩ lại, hình như chiếc xe này khá giống với xe của Trịnh Thiên Ngọc. Cô kéo Bùi Tuấn chạy về đó. Một ánh đèn pin chiếu vào biển số xe, anh mừng rỡ nhìn Cẩm Tâm: “Là xe của Trịnh Thiên Ngọc!” Anh nắm tay cô chạy qua đó. Trịnh Thiên Ngọc đang trong cơn trầm mê, bỗng chói mắt vì một ánh đèn chiếu tới. “Shit!” Anh khẽ thốt ra một tiếng chửi thề, rốt cuộc là ai, trễ thế này còn cầm đèn pin đi rọi khắp nơi! Nếu không phải sắp đến lúc quan trọng, anh thật sự muốn xông ra ngoài đánh người đó một trận! Cẩm Tâm cầm đèn pin chạy tới trước xe Trịnh Thiên Ngọc. “Trịnh…” Vừa gọi được một chữ, cô trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong xe. Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân đang làm chuyện đó trong xe! Cẩm Tâm xấu hổ mặt đỏ bừng lên! Hận không thể cho mình một cái tát! Đáng chết, sao lại cầm đèn pin rọi vào xe chứ! Bùi Tuấn cũng nhìn thấy tình cảnh trong xe, lúng túng dời tầm mắt, kéo cô qua một bên. Mai Thùy Hân ở trong xe cũng bị dọa cho giật mình.

Máu toàn thân đều đổ dồn vào mặt! Nhất định là Cẩm Tâm! Cô ấy đã nhìn thấy cô và Trịnh Thiên Ngọc rồi sao! Cô cảm thấy muốn độn thổ! Đời này cô đã không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi! Cẩm Tâm và Bùi Tuấn lúng túng ngồi trên ghế đá ở phía xa, mặt cô đỏ như tấm vải đỏ, cũng may trời tối nên anh không nhìn rõ vẻ mặt cô. Quả nhiên đàn ông đều là động vật nhìn bằng mắt, lúc nãy chỉ nhìn lướt qua đã khiến cả người anh nóng bừng lên! Mùi hương trên người cô gái ngồi cạnh thoang thoảng trong gió đêm.

Bùi Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Có lẽ Cẩm Tâm… cũng không tệ đâu… “Hai người tới đây làm gì?” Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng quát khiến Bùi Tuấn và Cẩm Tâm đều ngẩng phắt đầu lên. Toàn thân anh toát lên vẻ tức giận phừng phừng, anh đứng trước mặt nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lẹm, gần như muốn nhìn thủng mấy lỗ trên mặt bọn họ. “Thiên Ngọc… thật xin lỗi… chúng tôi không ngờ hai người… khụ khụ…” Bùi Tuấn lúng túng giải thích. Bất kỳ ai bị người khác bắt gặp khi làm chuyện đó đều cảm thấy khó chịu! Anh hiểu mà. Còn Cẩm Tâm thì xấu hổ không nói nên lời. Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc u ám khó coi, rất muốn đánh Bùi Tuấn một trận. “Thùy Hân đâu?” Cẩm Tâm lấy dũng khí hỏi, mặc dù lúc nãy cô chỉ nhìn lướt qua, nhưng cô thấy rõ vẻ mặt tuyệt vọng và bất lực của cô ấy, cô rất lo cho cô ấy. Trịnh Thiên Ngọc không nói gì, lạnh lùng xoay người đi vào xe. Vẻ mặt ban nãy của cô ấy hơi dọa người, không hiểu sao trong lòng anh có chút lo lắng. Anh mở cửa xe, khuôn mặt đẹp trai bỗng trắng bệch ngay: “Thùy Hân!” Giọng nói khàn khàn hét lên khiến tim gan người khác vỡ vụn! “Á! Á!” Cẩm Tâm đi sau Trịnh Thiên Ngọc cũng hét lên một tiếng thảm thương. Trong xe, khắp nơi đều là máu! Mai Thùy Hân mặc bộ đồ đã rách nát, nằm thoi thóp trên ghế sau xe, trong tay còn cầm con dao cắt giấy. Cổ tay trái của cô có một vết thương rất sâu, nhìn thấy mà giật mình! .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.