Đọc truyện Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân FULL – Chương 144
CHƯƠNG 145: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA HẮN Mặc dù có ô của Lâm Nhất Phong nhưng Mai Thùy Hân vẫn bị ướt, buổi sáng liền bị đau đầu và đau họng, nhưng lại nhận được thông báo của Gia Ứng đến phỏng vấn lần thứ hai. Mai Thùy Hân chạy tới Gia Ứng, tình cờ thấy một hiệu thuốc tiện lợi bên cạnh tòa nhà, cô dự định đi tới mua thuốc cảm lạnh, nếu không một lát nữa phỏng vấn bị sổ mũi sẽ rất xấu hổ. Lúc đang chọn thuốc cảm trên kệ, nghe thấy hai nữ sinh trẻ tuổi cũng đang chọn mua bên cạnh, bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau. Giọng điệu của nữ sinh cao hơn có chút cay nghiệt: “Cô bạn gái của Trịnh tổng thật là lắm chuyện, sợ tôi quá rảnh rỗi, cố ý gọi điện đến cho tôi, nói tôi không được quên mua thuốc cho Trịnh tổng.” Nữ sinh thấp hơn rất ngạc nhiên: “Cô mua thuốc cho Trịnh tổng sao? Trịnh tổng sao vậy?” Nữ sinh cao hơn nhún vai: “Trịnh tổng hình như bị cảm, buổi sáng lúc họp còn bị ho khan, hình như tối hôm qua bị dầm mưa.” Nữ sinh thấp hơn trêu ghẹo nói: “Trịnh tổng ho khan trong phòng họp, đoán chừng lại có rất nhiều cô gái đau lòng.” Nữ sinh cao hơn khinh thường nói: “Cô đừng nói, thật đúng là! Tôi không thể hiểu được, Trịnh tổng đã có bạn gái, tại sao vẫn có nhiều người si mê hắn như vậy, giống như Trịnh thị của chúng ta không còn đàn ông nữa vậy!” Trịnh thị, Trịnh tổng. Rất rõ ràng, người bọn họ đang nói đến là Trịnh Thiên Ngọc. Hóa ra, Trịnh Thiên Ngọc đã có bạn gái. Mai Thùy Hân cố gắng đè xuống sự khó chịu trong lòng, hơi bối rối nhíu mày, tại sao đi đến đâu cũng không thể thoát được cái bóng của Trịnh Thiên Ngọc? Vội vàng chọn xong thuốc, cô đang đi đến quầy thu ngân tính tiền, người nữ sinh cao hơn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đụng vào vai nữ sinh thấp hơi: “Này này, mau nhìn xem! Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bạn gái Trịnh tổng đến rồi!” Mai Thùy Hân cùng nhìn ra phía ngoài cửa sổ với cô nữ sinh thấp hơn kia. Bồn hoa bên đường phía ngoài vửa sổ, một cô gái trẻ tuổi với mái tóc xoăn gợn sóng đang đứng đó, một chiếc váy ren viền rắng xinh đẹp thanh nhã, cô ta quàng một chiếc khăn lụa Hermes trên cổ, làm cho khuôn mặt trắng noãn lộ ra vô cùng xinh đẹp. Là một cô gái xinh đẹp hiếm có. “Oa! Chẳng trách có thể từ nhiều người phụ nữ tài năng như vậy, trở thành bạn gái chính thức của Trịnh tổng, dáng dấp thật xinh đẹp. Nữ xinh thấp hơn kinh ngạc cảm thán. Mai Thùy Hân hạ tầm mắt, cầm thuốc bước nhanh ra ngoài. Sau khi thanh toán xong, từ tiệm thuốc đi ra ngoài, cô gái mặc chiếc váy ren trắng vẫn đứng ở bên đường. Cô ta đang gọi điện thoại, ngón tay ngọc thon dài mảnh khảnh, móng tay màu đỏ tươi dưới ánh mặt trời lại càng lóe sáng chót mắt. “Thiên Ngọc, em ở dưới lầu công ty chờ anh, hôm nay thời tiết nóng lên, em còn mang theo khăn lụa, sắp nóng đến chết rồi, anh nhanh xuống đây nha.” Giọng nói dịu dàng và vô cùng ngọt ngào. Mai Thùy Hân nhịn lại cảm xúc muốn quay lại nhìn cô ta, bước chân đi nhanh hơn. Nhưng lại nghe thấy cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Anh còn không biết xấu hổ mà đi hỏi em, tối hôm qua anh trồng không biết bao nhiêu dâu tây trên cổ em, không quàng khăn lụa làm sao giấu được?” Tối hôm qua, cổ, dâu tây… Trong lòng Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, bước chân lại càng nhanh hơn. “Này, cô ơi, đồ của cô bị rơi!” Cô gái đang nghe điện thoại đột nhiên che điện thoại và chỉ vào đằng sau Mai Thùy Hân. “Ách…” Mai Thùy Hân cúi đầu quan sát, thuốc trong túi đã rơi xuống đất từ lúc nào nhưng cô lại không chú ý đến. “Cám ơn!” Mai Thùy Hân ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ mặc chiếc vát ren trắng, tâm trạng có chút phức tạp. Người phụ nữ kia nở nụ cười xinh đẹp với cô, làm dáng vẻ không cần khách sao, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Không có gì, vừa rồi có một cô gái rơi đồ, em nhắc nhở cô ấy một chút.
Thiên Ngọc, anh bị cảm đã đỡ chưa? Anh làm em đau lòng muốn chết…” Mai Thùy Hân đi vào tòa nhà Gia Ứng, lúc bỏ túi thuốc vào túi xách mới phát hiện ra, hộp thuốc đã bị mình bóp xẹp. Cuộc phỏng vấn rất thuận lợi, dường như thông báo tuyển dụng sẽ được ban hành ngay tại chỗ. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Mai Thùy Hân suy nghĩ một lát và quyết định đi tìm Lâm Nhất Phong nói lời cảm ơn. Bình thường thì quá trình phỏng vấn của một công ty lớn đều tương đối chậm, từ vòng phỏng vấn đầu tiên đến vòng tiếp theo thông thường phải đợi khoảng một tuần. Lần này nhanh như vậy, nhất định là công lao của Lâm Nhất Phong. Trong văn phòng của Lâm Nhất Phong, sau khi nghe lời cám ơn của Mai Thùy Hân, Lâm Nhất Phong mỉm cười: “Thùy Hân, đúng là tôi có thúc giục HR mau chóng sắp xếp phỏng vấn, nhưng tôi cũng có một chút tư lợi cá nhân, cho nên cô không cần nói cám ơn.” “Tư lợi cá nhân?” Mai Thùy Hân không hiểu. Lâm Nhất Phong mỉm cười lịch sự: “Lần này chúng tôi tốn rất nhiều tâm sức cướp được công việc của Trịnh thị.
Chắc là cô đã nghe nói qua về Trịnh thị chứ? Là công ty hàng đầu của thành phố C, nguồi tài chính vô cùng lớn mạnh.” Mai Thùy Hân gật đầu , chờ Lâm Nhất Phong nói tiếp. “Tổng giám độc Trịnh thị nổi tiếng là có tầm nhìn rất cao, cao đến mức biến thái.
Những dự án bình thường căn bản không lọt vào con mắt của hắn.
Tôi nhìn thấy trong hồ sơ xin việc của cô có nói về kế hoạch Quỹ cứu trở trẻ em tự kỷ trên thế giới do cô đề ra, việc tuyên truyền đó tôi cũng đã xem qua, rất có sức sáng tạo và mới lạ.
Cho nên tôi muốn tuyển dụng cô càng sớm càng tốt, để cô tham gia nhóm dự án tuyền truyền doanh nghiệp của Trịnh thị, và hoàn thành nó thật tốt.” Lâm Nhất Phong nói một hơi và chờ phản ứng của Mai Thùy Hân. Lại là Trịnh Thiên Ngọc… Đây là phản ứng đầu tiên của Mai Thùy Hân.
Tuy nhiên cô vẫn lịch sự và chuyên nghiệp: “Có thể nhanh chóng gia nhập vào Gia Ứng, vừa vào có thể tham gia dự án quan trọng như vậy thật sự là vinh hạnh của tôi.
Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt dự án này!” Lâm Nhất Phong hài lòng gật đầu, nói thêm: “Thùy Hân, độ khó của dự án này cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tổng giám đốc của Trịnh thị kia rất xem trọng dự án này, đến lúc đó phương án của mọi người cần cho hắn xem qua, trong công việc chắc chắn sẽ có lúc tiếp xúc với nhau.” Trong công việc sẽ có lúc tiếp xúc? Đây không phải có nghĩa là cô sẽ thường xuyên nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc sao? Mai Thùy Hân rất muốn hỏi, nhưng vẫn im lặng nuốt sự nghi ngờ vào trong lòng. Cuộc phòng vấn kéo dài đến trưa, lúc ra khỏi tòa nhà Gia Ứng, bụng cô đã đói cồn cào. “Alo, Cẩm Tâm, cậu đã tới chưa?” Mai Thùy Hân lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cố Cẩm Tâm, cô có hẹn cùng ăn tối với cô ấy. “Lập tức tới ngay! Bên cạnh Gia Ứng có nhà hàng đồ ăn Việt Nam, cậu vào đó trước chờ mình đi!” Giọng nói của Cố Cẩm Tâm đặc biệt vui vẻ. Mai Thùy Hân cúp điện thoại, theo lời của Cố Cẩm Tâm đi vào nhà hàng bên cạnh, chọn vị trí gần cửa sổ nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài trong lúc đợi Cố Cẩm Tâm. Cố Cẩm Tâm tới rất nhanh, Mai Thùy Hân vừa mới nhìn xong tòa nhà màu trắng cao chót vót của Trịnh thị thì Cố Cẩm Tâm đã vui vẻ tươi cười đi tới. Lật menu gọi mấy món đồ ăn đặt biệt, Cố Cẩm Tâm cười tủm tỉm nhìn Mai Thùy Hân: “Thùy Hân, mình có tin tức tốt phải nói cho cậu biết.” “Tin tức tốt gì vậy?” Mai Thùy Hân nhìn mặt mày tỏa sáng vui vẻ của Cố Cẩm Tâm, thử hỏi: “Chẳng lẽ… cậu muốn kết hôn sao?” Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn cũng đã yêu nhau được năm năm, đã đến lúc kết hôn. “Quả nhiên thông minh! Một câu đã đoán đúng ngay được!” Cố Cẩm Tâm nháy mắt với Mai Thùy Hân một cách thân mật: “Tuy nhiên… cậu chỉ đoán đúng một chuyện, mình còn một tin tức tốt nữa.” Mai Thùy Hân tròn mắt mắt: “Cậu mang thai?” “Haizz!” Cố Cẩm Tâm nghiêng người dựa vào ghế, nản lòng nói: “Nói chuyện phiếm với người thông minh thật nhàm chán, một chút kinh ngạc cũng không có, cái gì cũng đoán được!” “A! Mình đoán đúng rồi sao?” Mai Thùy Hân vui vẻ cầm tay Cố Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm! Chúc mừng cậu! Thật sự là song hỉ lâm môn! Quá tốt rồi! Mình muốn làm mẹ nuôi!” Lông mày khóe mắt của Cố Cẩm Tâm đều là ý cười: “Hôn lễ được lên kế hoạch vào tháng sau, hai ngày nữa sẽ gửi thiệp cưới cho cậu.
Đúng rồi, cậu phải đồng ý với mình, làm phù dâu cho mình!” Mai Thùy Hân không hề do dự gật đầu: “Đây là đương nhiên! Cậu kết hôn, mình không làm phù dâu thì ai làm phù dâu!” Nói xong, cô lại tò mò: “Cẩm Tâm, cậu mang thai bao lâu rồi?” Cố Cẩm Tâm hơi ngượng ngùng sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình: “Hôm nay mình mới biết!” Mai Thùy Hân nhìn nét mặt tươi cười của cô bạn thân, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Cơm nước xong xuôi, hai người nói chuyện chi tiết hơn về hôn lễ, đột nhiên một giọng nữ vang lên ở bên cạnh: “Cẩm Tâm, cậu cũng đến đây ăn cơm sao, thật là trùng hợp!” Cố Cẩm Tâm và Mai Thùy Hân đều quay đầu lại. Thế giới này thật sự quá nhỏ bé. Đây là phản ứng đầu tiên của Mai Thùy Hân khi nhìn thấy màu trắng của chiếc váy ren. Ánh mắt của Cố Cẩm Tâm liếc nhìn Mai Thùy Hân một chút, đứng lên cười chào hỏi cùng cô gái mặc váy ren mà trắng: “Như Lan, cậu cũng tới đây sao?” Nói xong, lại giới thiệu: “Thùy Hân, đây là bạn thân của Bùi Tuấn, tên là Hướng Như Lan, Như Lan, đây là bạn của tôi, Mai Thùy Hân.” Mai Thùy Hân không nhịn được muốn cười một cái.
Lại còn bạn thân của Bùi Tuấn, e rằng Cố Cẩm Tâm lo lắng Hướng Như Lan sẽ biết chuyện của cô và Trịnh Thiên Ngọc. Tuy nhiên Cố Cẩm Tâm nói như vậy thì thực sự là rất thân mật, cũng không cần thiết phải gây thêm rắc rối. Hướng Như Lan nhận ra Mai Thùy Hân, mỉm cười vươn tay: “Hóa ra là cô sao!” Mai Thùy Hân lễ phép nắm tay cùng cô ta: “Vừa rồi rất cám ơn cô!” Cố Cẩm Tâm bất ngờ: “Hai người quen biết nhau sao?” Hướng Như Lan mỉm cười kể lại chuyện vừa rồi, còn hướng Cố Cẩm Tâm khen: “Tính tình của bạn cô thật tối, rất thoải mái!” Sắc mặt Cố Cẩm Tâm hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cười nói: “Thùy Hân vừa về nước, sau này mọi người có thể thường xuyên qua lại.” Chào hỏi được vài câu, điện thoại của Cố Cẩm Tâm vang lên. Cô nhận điện thoại nói vài câu, sau đó liền quay đầu nói xin lỗi với Hướng Như Lan: “Bùi Tuấn tới đón tôi, tôi phải đi trước, Thùy Hân và tôi tiện đường, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Hướng Như Lan dịu dàng cười một tiếng: “Không sao, Thiên Ngọc một lát nữa cũng tan ca, tôi ở đây chờ anh ấy cùng ăn cơm.” Lên xe, Mai Thùy Hân cười chúc mừng Bùi Tuấn, Bùi Tuấn cũng nói đùa: “Thùy Hân, nghe Cẩm Tâm nói cô ấy đã chuẩn bị một lượng lớn những người đàn ông độc thân vô cùng chất lượng để giới thiệu cho cô, có lẽ sắp được uống rượu mừng của cô rồi!” Rượu mừng… Nghe có vẻ rất xa vời. Tâm trạng của Mai Thùy Hân bỗng nhiên sa sút. Bùi Tuấn không phát hiện được Mai Thùy Hân sa sút, tự mình cười nói: “Tôi và Cẩm Tâm có thể cô không theo kịp! Nhưng Thiên Ngọc kết hôn vào cuối năm, cô có thể đuổi kịp anh ta.” Cố Cẩm Tâm vội vàng đạp Bùi Tuấn một đạp: “Anh nói cái gì vậy? Thùy Hân kết hôn tại sao phải đuổi theo người khác?” Bùi Tuấn không phục giải thích: “Có gì đâu, anh chỉ đùa một chút thôi!” Mai Thùy Hân cười nói: “Cẩm Tâm, sao cậu lại hung dữ như vậy? Ngay cả nói đùa cũng không cho người ta nói!” Cô cố gắng cười, nhưng không biết tại sao, cơ mặt dường như có chút cứng ngắc, cười vô cùng tốn sức. Lái xe đến lầu dưới của nhà Mai Thùy Hân, Bùi Tuấn đưa cô lên lầu, vừa trở lại xe, Cố Cẩm Tâm liền vặn lỗ tai của hắn dạy dỗ: “Rốt cuộc anh có biết quan sát không hả? Tại sao trước mặt Thùy Hân lại nhắc đến Trịnh Thiên Ngọc!” Bùi Tuấn không hiểu: “Đều là chuyện cuộc sống bình thường, nhắc tới thì có vấn đề gì?” Cố Cẩm Tâm lườm hắn một cái: “Hôm nay em và Thùy Hân gặp Hướng Như Lan.
Mặc dù Thùy Hân không nói gì, nhưng em nhận thấy cô ấy có chút xấu hổ, sau này anh đừng có nói lung tung!” Bà xã đại nhân lên tiếng, Bùi Tuấn nào dám không nghe, vội vàng thề thốt, sau này nhất định sẽ quản lý tốt cái miệng của mình. Xem chạy tới khu nhà của Cố Cẩm Tâm, Cố Cẩm Tâm thấy ánh trăng rất tốt, đòi xuống xe đi bộ một chút: “Chúng ta đi vào rừng bạch quả ở phía đông ngồi một lúc đi! Thời tiết hôm nay tốt như vậy, về sớm thật đáng tiếc!” Bùi Tuấn dừng xe ở bên ngoài tiểu khu, cầm tay Cố Cẩm Tâm từ từ đi dạo, đi về phía rừng cây bạch quả. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong rừng, Bùi Tuấn kéo Cố Cẩm Tâm ngồi xuống chiếc ghế gỗ dưới bóng cây, làn gió thổi nhẹ, hai người lặng lẽ rúc vào nhau, vô cùng thoải mái. .