Cưới Sau Một Đêm

Chương 9: Diện mạo thật sự của phu quân


Đọc truyện Cưới Sau Một Đêm – Chương 9: Diện mạo thật sự của phu quân

Hàn Lỗi nói: muốn xem
gương mặt đẹp cần phải trả giá thật nhiều.

“Vợ yêu, em đang suy nghĩ
gì vậy, anh đẹp trai đến mức có thể làm cho em nhìn đến thần ra sao?”

Kể từ sau đêm đó, Hàn Lỗi
hết sức vui vẻ mà xưng hô thân mật với tôi là “Vợ yêu”, đặc biệt là những lúc
không người hoặc khi ở cùng với những thành vin trong Hàn giẹ chồng tôi nhìn sự
biến chuyển của con mình mà vô cùng hoan hỉ, vui mừng này, cười toe toét này,
trực tiếp ôm tôi hô vạn tuế này, thực ra tôi biết, thứ bà muốn hô to nhất phải
là “Cách mạng cải tạo tiểu tử thối thành công!!!”

Nhiều lần tôi đã muốn nói
ra chân tướng sự việc cho mẹ chồng, nhưng lúc nào cũng bị Hàn Lỗi hữu ý vô ý
chặn lại.

Nhớ một lần tôi có hỏi
qua anh: “Tại sao anh không nói cho mẹ cùng mọi người bộ mặt thật của mình a?”

Nghe vậy, anh nở một nụ
cười hết sức xấu xa, nham hiểm nói: “Chẳng lẽ em không cảm thấy gạt mẹ già cùng
mọi người rất vui hay sao?”

Tôi trợn tròn mắt nhìn
anh, người đàn ông này, căn bản chính là hội viên VIP trong “câu lạc bộ những
kẻ phúc hắc*” mà

(*phúc hắc:
vốn là chữ Hán trong tiếng Nhật, 70, 80% chữ trong các văn bản thường ngày của
Nhật là chữ phồn thể. Chỉ những người mặt ngoài hiền lành nhưng bụng dạ lại
gian ác hoặc có tâm kế. Nghĩa gốc là “Ngay cả ruột gan cũng đều là màu đen”,
“Bụng dạ đen tối”, “Xanh vỏ đỏ lòng”. Trích định nghĩa trong tác phẩm ‘Hủ nữ
Gaga’, mời bà con tìm đọc ^_^)

“Ai nha nha, hmmm…Mau
tình lại đi. Nếu không nghe lời anh liền hôn em đấy!”

Cho đến khi gương mặt
tuấn tú của Hàn Lỗi phóng đại ra trước mặt mình, tôi mới ý thức được tính
nghiêm trọng của vấn đề, cho nên giãy dụa há miệng, vội vàng nói lắp bắp mấy
chữ: “Em…”

Thật đáng tiếc, Hàn Lỗi
đã quyết định không thèm nghe lời của tôi, tước đoạt đi mọi sự kháng nghị, nói
lời giữ lời hôn lên môi tôi.

Nụ hôn của Hàn Lỗi mang
theo mùi vị nồng đậm chỉ của riêng anh, đem cả người tôi dựa vào ghế trong xe,
để tôi bị động nương theo tiết tấu của anh, hưởng thụ sự vui thích mà anh mang
đến.

Được rồi, tôi thừa nhận
nụ hôn này rất là động lòng người, nhưng vấn đề là giờ phút này chúng tôi đang
ở trong xe, hơn nữa mục đích là để tới công ty đi làm.

Hàn Lỗi tựa hồ cũng ý

thức được điểm này, cho nên trước khi bản thân thất thố chìm sâu vào vội vàng
rời khỏi môi tôi, đem trán tựa vào trán của tôi, nhắm mắt lại, khàn khàn nói:
“Lần sau, nếu em còn ngây ngốc nhìn anh như vậy, cẩn thận anh sẽ không dừng lại
được nữa đâu.”

Tôi uỷ khuất nhìn anh, rõ
ràng là anh ăn quịt nha, là anh nói tôi nếu không tỉnh lại thì sẽ hôn, nhưng mà
tôi chưa kịp nói gì thì đã bị anh hôn rồi.

Từ khi bị mẹ chồng bỏ
thuốc xong, Hàn Lỗi giống như kẻ được giải trừ phong ấn, nhu cầu nhiều đến kinh
người, cố gắng thật tốt phát huy dục vọng ẩn nhẫn hai mươi mấy năm liền, thường
xuyên ở những chỗ không người tuỳ thời động dục.

So sánh với kẻ tuỳ tâm sở
dục, không coi ai ra gì cùng trình độ mặt dày, quả nhiên là tôi còn kém xa, mặc
dù tôi cũng thích cùng anh triền miên, nhưng là, quá tính phúc như thế
thì…chẳng lẽ phải để người ta không chịu nổi nữa rồi anh mới thoải mái sao?

Đi tới bãi đậu xe của
công ty, Hàn Lỗi dừng lại, quay đầu nhìn bốn phía một chút, đột nhiên đem tôi
kéo lại gần, cúi đầu nhiệt tình hôn.

“Uhm…” Lại
tới nữa .

Tôi khẽ giãy dụa, nơi này
dù sao cũng là công ty, để người khác thấy được sẽ không tốt a, cho nên tôi
vươn ra hai ngón trỏ, nhắm ngay phần eo của anh đánh tới, ha ha, mọi người
không nghĩ tới à, nhược điểm của anh là thắt lưng đó!

Quả nhiên, không tới hai
giây Hàn Lỗi đã đầu hàng, cho nên tôi nhân cơ hội này nhảy ra khỏi xe, không
thèm quay đầu lại chạy về hướng thang máy, lưu lại đằng sau tiếng cười sảng
khoái của anh ở bãi đỗ xe trống rỗng vang vọng.

Sau khi cùng Hàn Lỗi kết
hôn, mỗi ngày tôi đều trở thành nhân viên phòng thiết kế chăm chỉ chịu khó đến
sớm nhất, từ nơi này đến thẳng phòng làm việc của Hàn Lỗi, anh làm việc nhất
định là hết sức cố gắng cùng chuyên tâm.

Ngồi ở trên bàn làm việc,
tôi đem mặt dám lại trên bàn, nhướng mày suy tư xem làm thế nào để cự tuyệt sự
nhiệt tình quá mức cần thiết của Hàn Lỗi. Suy nghĩ, suy nghĩ, bất chợt điện
thoại di động ở trên bàn khẽ rung, vừa mở ra nhìn, thì ra là nhận được một tin
nhắn từ người có tên là “Chồng thân ái”

Mắt phải của tôi cực kì
không may mãnh liệt nháy, báước điềm chẳng lành. Chậm rãi mở tin nhắn, thấy
được nội dung: “Vợ yêu bảo bối, ở bãi đỗ xe em chẳng những cự tuyệt nụ hôn của
anh, còn giống như đang chạy trốn mãnh thú, làm cho anh bị tổn thương nghiêm
trọng, hết sức đau lòng, cho nên, anh quyết định cùng em chơi một trò chơi.
Mong đợi sao, trước khi tan sở nó nhất định sẽ bắt đầu!”

Tôi co quắp khóe miệng,
vô ý thức phát ra tiếng cười khan.


Tôi sai lầm rồi sao? Tôi
không nên cự tuyệt nụ hôn của anh, tôi không nên chạy trốn, nhưng mà, anh nào
có thương tâm a, rõ ràng cười đến lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy!

Làm sao bây giờ? Anh nói
muốn cùng tôi chơi trò chơi gì chứ?

Kể từ khi nhận được tin
nhắn từ Hàn Lỗi, cả người tôi cứ bị vây trong trạng thái đần độn, hoàn toàn
không cách nào chuyên tâm làm việc được.

Lúc nghỉ trưa, Chu Tuấn
Hi đi tới bên cạnh tôi vỗ vỗ bờ vai, lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời
ban mai nói: “Cùng đi ăn cơm trưa nhé!”

Anh ta là đồng nghiệp của
tôi, một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, sinh sau tôi một năm, đối nhân xử thế
ôn nhu, hào phóng, hài hước, đối với tôi thì cực kì tốt bụng, tốt đến mức vượt
ra khỏi giới hạn tình cảm đồng nghiệp thuần khiết vốn có. Thật ra thì tôi không
phải là không biết dụng tâm cùng tình cảm của anh, nhưng mà không có cảm giác
chính là không có cảm giác, vì vậy tôi cũng thầm tìm cách tỏ rõ để anh ta biết
cả hai chỉ có thể làm bạn, mà anh ta cũng hớn hở tiếp nhận, chẳng qua là, loại
tình cảm này đâu phải chỉ cần nói buông tay là có thể buông tay ngay được đâu…

Tôi vẻ mặt mờ mịt ngẩng
đầu lên nhìn anh, anh gãi gãi đầu, gương mặt tuấn tú ửng đỏ nói: “Dĩ nhiên
còn có Lãnh Nghiên cùng Như Tuyết cùng đi nữa!”

Lãnh Nghiên cùng An Như
Tuyết là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của tôi, trong tình hình này, chúng tôi là
bốn người cùng nhau đi ăn bữa trưa.

Dưới sự thúc giục của ba
người bọn họ, tôi rời khỏi bàn làm việc, cùng mấy người này đi giải quyết vấn
đề cơm trưa.

Đúng lúc bốn người chúng
tôi đi tới đại sảnh công ty thì vô tình gặp Hàn Lỗi cùng với đồng chí thư kí
nam của anh- Tần Hạo.

Rất rõ ràng, tôi thấy
được anh, anh cũng thấy được tôi, cho nên mang theo Tần Hạo đi về phía này.

Nhìn Hàn Lỗi mang theo
một khuôn mặt tươi cười vô hại đi tới, tôi đột nhiên cảm giác da đầu mình từng
cơn tê dại.

Bởi vì Lãnh Nghiên cùng
với Như Tuyết có vài chuyện bát quái cần giải quyết, cho nên tôi cùng Chu Tuấn
Hi đi trước, vì vậy thoạt nhìn giống như là tôi cùng anh ta một mình đi cùng
nhau, ít nhất, ở trong mắt Hàn Lỗi, anh chỉ thấy được tôi cùng Chu Tuấn Hi mà
thôi.


Hừ! Người này là cố ý a!

“Ah! Trùng hợp quá, mọi
người cũng đang đi dùng cơm sao?” Hàn Lỗi cười như hoa rơi nước chảy, híp mắt
nhìn chúng tôi nói.

Chu Tuấn Hi tựa hồ rất
sùng bái vị tổng tài Hàn Lỗi trẻ tuổi khí chất này cho nên hết sức hăng hái tôn
kính cướp vai trả lời vấn đề của anh.

Hàn Lỗi không nói gì, vẫn
duy trì nụ cười ôn nhu vô hại như lúc trước.

Mẹ của tôi ơi, chỉ cần
lấy mối quan hệ hiểu biết sơ sơ của mình và anh, tôi dám lấy con mèo của mẹ ra
để cam đoan, anh càng nở nụ cười dịu dàng vô hại bao nhiêu, sau lưng nhất định
cất giấu ý đồ đen tối bấy nhiêu!

Cuối cùng, Hàn Lỗi mỉm
cười cắt đứt chuỗi trả lời thao thao bất tuyệt của Chu Tuấn Hi, nói: “Vậy các
người đi nhanh lên đi, đói bụng sẽ làm tổn thương đến dạ dày, không tốt lắm
đâu.”

Nói xong, anh mang theo
Tần Hạo vinh quang rời đi. Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, sẽ
không sai, tôi rõ ràng nghe được, anh nhấn mạnh hai chữ “các người”.

Lạnh quá a, khí lạnh đó,
anh nhất định là cố ý.

Sau khi nghỉ trưa, đôi
mắt của tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, vô cùng cao hứng
khi kim giờ chỉ hướng số năm, kim phút thì chầm chậm đi đến vị trí hai mươi
lăm, điều này hết sức có ý nghĩa. Chỉ cần kiên trì năm phút đồng hồ nữa thôi là
tôi hoàn toàn được giải phóng, bình an trở về, cho nên trong lòng thầm thở phào
nhẹ nhõm, nhất định cái trò chơi mà Hàn Lỗi nhắc chỉ là nói giỡn mà thôi.

Thử nghĩ, chỉ với năm
phút đồng hồ thì có thể chơi được cái gì chứ?

Đúng lúc tôi đang vui vẻ
thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì điện thoại nội tuyến vang lên, tôi không chút
nào phòng bị nhấc máy, bên trong truyền đến thanh âm không chút tình nguyện của
đồng chí Tần Hạo. “Tổng tài cho gọi cô đến văn phòng làm việc.”

Tôi mang theo tâm tình
thấp thỏm bất an đi tới cửa phòng của Hàn Lỗi, tính toán thời gian, từ bàn làm
việc tới thang máy cần một phút đồng hồ, ngồi thang máy cần hai phút, từ từ
trầm trọng đi tới phòng làm việc cần thêm 1 phút đồng hồ, vì vậy bước vào phòng
của anh thì giờ tan sở sẽ chỉ còn cách đó 1 phút nữa mà thôi.

Đi vào văn phòng tổng tài,
tôi phát hiện Hàn Lỗi đang đứng chờ bên cạnh cửa, trong nháy mắt tôi vừa bước
vào hoàn toàn, anh lập tức đem cửa khoá trái, đem tôi vây lại giữa anh cùng
cánh cửa.

Tôi nuốt một ngụm nước
bọt, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, chỉ nghe thấy tiếng nói: “Vợ yêu của
anh, trò chơi bắt đầu, một trò chơi có tên là: Vụng trộm trong phòng làm việc!”

Anh căn thời gian hết sức
chuẩn xác, khi thanh âm cuối cùng biến mất, tiếng chuông tan việc cũng đồng
thời vang lên, trò chơi quả nhiên là bắt đầu trước khi tan sở nha.

Hàn Lỗi ôm tôi ngồi

xuốngghế salon, để hai chân tôi tách ra ngồi trên đùi còn hai tay vòng qua cổ
anh. Anh dùng sống mũi cao thẳng ma sát chóp mũi tôi, hơi thở hai người quanh
quẩn, triền miên một cách hết sức mập mờ.

Thanh âm của anh trầm thấp
mà khêu gợi vang lên: “Em cùng anh chàng kia tình cảm rất tốt nhỉ, còn cùng đi
ăn cơm trưa nữa.”

“Hừ! Anh rõ ràng là nhỉn
thấy chúng em bốn người cùng đi!”

“Anh chàng kia thích
em!”

“Đại nhân anh minh a! Tuệ
nhãn a! Tính toán quả nhiên là tài tình!”

“Hừ!”

“..

“Anh đã nói qua với em
chưa? Chỉ cần là người phụ nữ mà anh nhận định, như vậy anh sẽ chỉ nhìn một
mình cô ấy, ôm một mình cô ấy, yêu một mình cô ấy, cho nên người con gái ấy
cũng phải như vật, chỉ nhìn một mình anh, nghĩ đến một mình anh, yêu một mình
anh! Dĩ nhiên, anh sẽ cho người ấy một lễ vật thật lớn, đó chính là có thể chân
chính diện kiến con người thật của mình. ”

Nhìn vẻ mặt Hàn Lỗi thành
thật mà bá đạo biểu lộ, tôi động tâm, cười vui vẻ.

“Vâng!”

Nhưng mà lễ vật cùng đặc
quyền kia tôi có thể cự tuyệt hay không a?

“Rất tốt! Xem ra
chúng ta đã có được nhận thức chung, như vậy, nên tiếp tục trò chơi nhỉ?”

Nói xong, Hàn Lỗi đem tôi
thả vào trên ghế sa lon còn chính mình hướng tôi đè xuống.

Tôi chỉa tay vào lồng
ngực anh, khoé miệng co giật hỏi: “Đợi một chút, anh tới thật sao?”

Làm ở trong này?

Hàn Lỗi đem tay luồn vào
trong váy của tôi, vẻ mặt cười tà nói: “Ai nha nha, vợ yêu thân mến, em quên
mất tên trò chơi của chúng ta rồi hay sao? Không cần gấp gáp, anh sẽ một lần
nữa nói cho em biết, nhớ kỹ…trò chơi tên gọi là Vụng trộm trong phòng làm
việc!”

Trời ạ! XXOO tại phòng
làm việc như trong truyền thuyết…

Mặt mũi của tôi ah.

= =

Ghế salon cao cấp bị áp
dưới hai thân thể to lớn lên tiếng kháng nghị nói:

“Người trẻ tuổi bây giờ
a, lực đạo quả nhiên không hề nhẹ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.