Cưới Sau Một Đêm

Chương 29: Chủ nhà thực sự


Đọc truyện Cưới Sau Một Đêm – Chương 29: Chủ nhà thực sự

Mỗ Anh nói: Một cậu bé
đẹp trai đi rồi lại tới một ông già đẹp trai khác xuất hiện, tôi gần đây cũng
có số đào hoa quá đi chứ nhỉ?

Gần đây Hàn Lỗi bề bộn
nhiều việc, không, phải nói là các thành viên của Hàn gia đều bề bộn nhiều
việc.

Nghe nói Hàn gia phát
sinh một chuyện lớn- hai vị chủ nhà chân chính của Hàn gia đang dưỡng lão ở
Australia xa xôi- Hàn lão gia tử rời nhà trốn đi, mất tăm không tung tích.

Tại sao lại rời nhà trốn
đi chứ, tại sao những người bên cạnh tôi lúc nào cũng thích chơi cái trò chỉ
dành cho một đám trẻ con này chứ?!

Chẳng lẽ bọn họ đều không
chịu lớn?

Buổi sáng hôm nay, toàn
bộ thành viên trong Hàn gia đều bị triệu tập ở nhà lớn, hy vọng có thể thảo
luận được đối sách cho việc này.

Mọi người đều thay đổi vẻ
mặt cợt nhả thường ngày bằng vẻ nghiêm túc khó có thể thấy được, ngồi trên
salon, không khí hết sức đè nén.

“Chắc là mọi người đều đã
nhận được lời xác định chắc chắn cho tin tức lần này rồi đúng không!” Người cha
chồng bình thường rất ít phát biểu ngôn luận của tôi hết sức nghiêm túc nói:
“Đúng, lần này không phải là nói giỡn, không phải là diễn trò mà là thật sự,
ông nội của các con thật sự đã mất tích.”

“Đầu tiên, các con phải
hiểu được tầm quan trọng của việc mất tích lần này.” Mẹ chồng tôi ở một bên bổ
sung nói. “Có nghe qua sự kiện 911[1], tranh chấp tại Ấn Độ
Dương[2] chưa, xem ‘Ngày tận thế’ color=”#0033CC”>[3] rồi chứ gì, thế có biết nguy cơ khủng hoảng tài chính
không? Không sai! Chuyện này cùng với những sự kiện kể trên hoàn toàn là những
chuyện có cùng tính chất quan trọng như nhau.”

Có quá khoa trương không
vậy hở mẹ…

Tôi nhịn xuống giọt mồ
hôi vọng động của mình, tiếp tục thật tâm nghe tiếp.

Lúc này, cha chồng đột
nhiên lấy ra một phần của bản đồ thế giới bày lên bàn trà, ý bảo chúng tôi vây
quanh nó để nhìn rồi nhướn mày, ngưng trọng nói: “Theo bà nội của con nói thì
lần này cùng với lần trước tìm được ông trong hầm rượu có chút khác nhau, lần
này đã lật tung khắp nơi kẻo lánh ở Australia mà vẫn không thấy bóng dáng ông
nội đâu. Cho nên, ta định ra kế hoạch tác chiến như thế này: đầu tiên, chúng ta
cần phải xác định đối tượng truy nã là một người đàn ông Trung Quốc, khoảng 80
tuổi, đặc thù nhận dạng là tóc trắng bắt mắt cùng râu dài, người này thường
xuyên du tẩu ở các quốc gia trừ Australia ra còn có năm nơi khác, đó là Áo,
Pháp, Canada, Ai Cập và Ba Tư.”

Cha chồng tôi dùng ngón
tay chỉ năm điểm trên bản đồ kia xong liền tiếp tục nói: “Lần hành động này để
ta, Hàn Ti, Hàn Vũ, Hàn Lỗi cùng với Quan Dịch tạo thành tổ năm người đi trước
thực hiện, lộ tuyến rất đơn giản, chúng ta trước tới Australia cùng với bà nội
của các con tập hợp, hiểu rõ tình huống xong sẽ rút thăm quyết định xem ai đi
tới nước nào, về phần những thành viên còn dư lại thì thủ ở trong nhà, bởi vì
không biết ông có khả năng len lén chạy về hay không nên chúng ta cần giữ liên
lạc với nhau. Bây giờ, còn chỗ nào không rõ nữa không?”

Khóe miệng cùng khóe mắt
của tôi thi nhau co quắp lại nhìn vẻ mặt kiên định của mọi người, bọn họ xem
phim Hồng Kông nhiều quá hay sao chứ, rốt cuộc là đang nói giỡn hay nói thật
đây a?!


Nhưng sự thật thì, đó
không phải là trò đùa cợt nhả để chọc cười, khi Tần Hạo nói cho Hàn Lỗi biết đã
đặt trước năm cái vé máy bay đi Australia xong thì năm người được chỉ định để
thi hành nhiệm vụ liền vội vã cáo biệt, lên đường “truy nã” người ông nội mà
tôi còn chưa từng nhìn thấy mặt kia.

Đợi bọn họ đi rồi, không
khí của phòng khách liền khôi phục lại như cũ, Hàn Tuệ ngáp một cái rồi mới
thay đổi bộ dáng nghiêm túc, gãi đầu bĩu môi nói: “Mẹ, em với Hạ Anh, con về
phòng đi ngủ trước, có cái gì tiến triển mới thì cho con biết sau, dù sao đây
cũng chỉ là một trò chơi nhàm chán thôi mà.” Dứt lời, Hàn Tuệ đầu cũng không
thèquay lại trước tiếp phiêu du về gian phòng của mình.

Hàn Mẫn cũng học theo,
lấy cớ muốn cùng bạn học ôn tập bài cũ liền vui vẻ cắp cặp ra khỏi nhà, nụ cười
trên mặt rực rỡ không nên lời.

Chờ, một, chút, đã! Ai có
thể tới giải thích một chút cho tôi biết tình huống hiện giờ là gì không a!
Chẳng lẽ bọn họ không ai lo lắng cho ông nội của mình cả sao?

Khi tôi dùng vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm hỏi thăm mẹ chồng sau, phát hiện ra bà
cũng đã dỡ xuống bộ dáng ngưng trọng như khi nãy, dùng vẻ mặt như đang xem kịch
vui nói với tôi: “A! Đúng rồi, năm nay con mới gia nhập nên không hiểu làm sao
cả cũng đúng thôi!”

Nhìn thấy tôi thành thực
gật đầu sau, bà tiếp tục nói: “Thật ra thì đây là trò đùa dai mà bố chồng của
mẹ thích làm hằng năm nhất, theo như lời ông nói thì trò chơi trốn tìm này rất
hữu ích để giúp các thành viên đoàn kết với nhau, bồi dưỡng tình cảm gia đình.
Cứ nói đến năm ngoái đi, chúng ta cả nhà cùng nhau đến Australia rồi tìm được
ông trong hầm rượu bí mật ở trong nhà, năm trước nữa lại cả nhà tới Australia
rồi tóm được ông tại nhà của một người quen…Ai nha, dù sao cũng ở trong phạm vi
Australia tìm được ông là tốt rồi. Nhưng mà lần này ông thật có chút quá, đem
phạm vi mở rộng đến nhiều nơi khác ngoại trừ Australia, haha, để xem mấy người
đàn ông nhà chúng ta làm sao tìm được đây! A ha ha ha!!!”

Đây rất rõ ràng là trò
đùa giỡn người khác mà! Xem ra vị ông nội chưa từng gặp mặt kia của tôi là một
người dở hơi cấp bậc quốc bảo* rồi nha.

(*quốc bảo:
hiếm thấy, bảo bối của quốc gia)

Ai… Sao tôi lại cảm thấy
mẹ chồng mình thấy bọn họ bị đùa giỡn mà lại vui vẻ như thế a.

“Chẳng lẽ mọi người không
lo lắng gì đến an toàn của ông sao?” Tôi không nhịn được nói lên một vấn đề
tương đối bình thường trong chuyện này.

“Hoàn toàn không có! Con
phải biết rằng, ông nội của chồng con là cái loại đàn ông mà có đem nhét vào
trong núi sâu thâm sơn cùng cốc thì cũng sẽ chiến tanhg dã hùng mà xưng bá làm
chúa tể rừng xanh, cho nên a, đừng có xem thường đàn ông của Hàn gia! Được rồi,
không nói những thứ này nữa, mẹ cho con nhìn hình lúc trẻ của ông nội nhé!”Mẹ
chồng đột nhiên hưng phấn, nháy mắt ra hiệu với tôi. “Nói nhỏ, ông nội con lúc
trẻ cũng là một mỹ nam hiếm thấy đấy!”

Ách, cái này tôi có thể
hiểu được, dù sao thì cha nào con nấy mà, có con như thế thì cha cũng không thể
kém cạnh được rồi.

Kể từ lần trước Hàn Lỗi
đi công tác đến giờ, tôi lại mất ngủ một lần nữa, nằm một mình lăn tới lăn lui
trên giường lớn mà mí mắt vẫn không thể khép lại.

Đến tột cùng là bắt đầu

từ khi nào thì Hàn Lỗi đối với tôi mà nói trọng yếu như vậy chứ, hôm nào thiếu
anh làm bạn tôi cũng đều khó ngủ, đây đâu phải là một hiện tượng tốt chứ, nguy
hiểm quá nguy hiểm quá.

Trở mình, suy nghĩ của
tôi vừa bay tới trên người của ông nội Hàn Lỗi thì khóe miệng liền mỉm cười, có
vẻ như tôi rất mong đợi được quen biết sớm một chút với ông nha.

Sáng ngày thứ hai, bởi vì
không có xe tiện lợi bên cạnh để ngồi cho nên tôi đành phải ra cửa sớm hơn mọi
hôm.

Suốt cả một buổi tối, tôi
không hề nhận được một cuộc điện thoại nào của Hàn Lỗi, không biết là bởi vì
sai giờ hay là vì sự tình có biến chuyển đây nữa–

Cùng chú An bảo vệ ở lầu
dưới bắt chuyện qua loa, tôi bước ra khỏi cửa chính của khu chung cư.

Khu chung cư chúng tôi
đang ở rất coi trọng vệ sinh môi trường cùng xanh hóa đô thị nên bốn phía có
rất nhiều hoa cỏ đủ loại cùng các cây đại thụ làm đẹp, trước cổng khu nhà, chỗ
ghế đá dưới gốc cây đại thụ cách đây không xa có một người đàn ông đang ngồi,
cạnh chân còn có một rương hành lí nữa.

Bởi vì bây giờ khí trời
có chút mát mẻ nên người nọ mặc một chiếc áo gió đơn giản, kéo cao cổ áo lên,
đội một chiếc mũ cùng màu kéo thật thấp xuống, gần như đem cả mặt mình che lại,
chỉ để lộ ra một đôi mắt hữu thần chăm chú ngắm nhìn…tôi.

Nói thật, bộ dạng của
người này khiến tôi rất tự nhiên liên tưởng đến một loại người, đó chính là
biến thái, nhưng vừa nghĩ tới biến thái không thể vào chung cư của mình, tôi
liền không nhịn được nhìn người đó nhiều hơn một chút, khá tò mò với thân phận
của hắn ta.

Vì thế mới tạo thành một
hình ảnh quỷ dị: sáng sớm, một cô nàng chuẩn bị đi làm tại công sở cùng với một
người đàn ông biến thái hư hư ảo ảo bốn mắt nhìn nhau, con ngươi cứ liên tục
đảo qua đảo lại.

Đi tới công ty liền phát
hiện Tần Hạo bề bộn nhiều việc, loay hoay căn bản không có thời gian để trêu
chọc mình, nhưng mà thử nghĩ ra thì cũng đúng, công ty không có Hàn Lỗi trấn
giữ, Tần Hạo không bận rộn mới là gặp quỷ ấy, vì thế tôi rất ngoan ngoãn không
đi quấy rầy anh ta nữa.

Sau khi tan việc, vốn
định tìm Hà Dịch làm bạn cùng nhau về nhà, ai ngờ cậu nhóc đẹp trai này lại hẹn
hò với bạn gái đi chơi cho lãng mạn, thế nên tôi đành nhân đạo tự mình trở về.

Khi tôi đi vào trong sân
của khu chung cư, mặt trời chiều đang ngả dần về phía tây, vẫn là gốc cây đại
thụ kia, băng ghế đá kia, người đàn ông biến thái hư hư thực thực đó, chỉ khác
nhau ở chỗ, vali hành lý bên chân hắn ta không còn.

Đang lúc tôi bân rộn suy
nghĩ xem nên đi thẳng qua hắn hay là đi đường vòng qua để về khu nhà ở thì
người đàn ông ấy chợt đứng lên, một đường hướng tôi đi tới.

Phản xạ có điều kiện, tôi
quay đầu ngó hai bên một chút, phát hiện không có ai khác bên cạnh mình mới có
thể khẳng định, mục tiêu của gã đúng là tôi.

Khi khoảng cách giữ hai

người còn chừng một cánh tay thì hắn ngừng lại, tôi im lặng bất động thanh sắc
nhìn người này, chờ hắn làm ra động tác mới.

Chỉ thấy hắn đột nhiên
giơ tay lên kéo áo gió của mình ra, điều này khiến tôi kinh ngạc trong nháy
mắt, nhưng mà lập tức đã chuẩn bị tâm lý nếu kẻ này dám kéo áo cho mình nhìn
cái gì không nên nhìn thì sẽ sẵn sàng thưởng cho gã một quyền, nhưng mà đáng
tiếc, hắn chẳng qua là kéo thấp cổ áo xuống, lộ ra bộ râu bạc trắng, rồi lấy
cái mũ xuống, lộ ra mái tóc cũng bạc trắng theo nốt.

Từ mái tóc đến chòm râu
đều bạc, không thể phủ nhận, hắn là một người đàn ông đã có tuổi nhưng cũng là
một người đẹp trai, chẳng qua chỉ để lộ đôi mắt mà thôi nhưng tôi vẫn có thể
nhìn ra được người này lúc còn trẻ nhất định chính là một mỹ nam hiếm có.

Đúng lúc tôi đang ngây
ngốc ngắm nhìn thì người đàn ông này đột nhiên lấy tay gạt mấy cọng râu che
miệng mình ra, nở một nụ cười xấu xa hết mức.

Quỷ dị, đây là một nụ
cười quỷ dị, cùng với nụ cười xấu xa của Hàn Lỗi giống đến chín mươi chín phần
trăm thì chính là nụ cười quỷ dị.

Tóc trắng bắt mắt cùng
râu ria a…

Trong cơn sấm sét lửa
đạn, tôi đột nhiên lóe sáng trong đầu, từ trong túi rút ra một tấm hình, giơ nó
lên đối chiếu với khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, nhìn qua nhìn lại để so
sánh. Đây là tấm hình của ông nội Hàn Lỗi lúc còn trẻ mà mẹ chồng tôi tặng,
không nghĩ tới là có lúc cần dùng đến nó.

Quạ! Tôi cần một đám quạ
bay tới trên đầu mình ca múa! Không có quạ thì bướm bay cũng được!

Quá ác liệt! Thật sự quá
ác liệt mà!

Động trời a! Quá động
trời! Sấm sét đánh tôi đen thui từ trong ra ngoài a!

Người đàn ông trước mắt
rõ ràng chính là Hàn lão gia tử đang bị năm người của Hàn gia kia “truy nã” tại
Australia mà.

Nhưng mà…người bị “truy
nã” đang ở trước mặt tôi, vậy bọn họ muốn đi đâu để “truy nã” ông chứ?!

Về việc vì sao tôi lúc
đầu không nhận ra đây là ông chủ lớn của Hàn gia, đó là điều đương nhiên thôi
vì cha chồng chỉ nói là ông có tóc trắng và râu ria thôi a, không hề có nhắc
tới ông nhiều râu đến độ gần như đem cả mặt che lấp luôn rồi còn đâu…

Hơn nữa lúc ban sáng tôi
còn nhầm lẫn đem ông chủ lớn nhà họ Hàn thành kẻ biến thái nha, thật là nhầm
lẫn, nhầm lẫn, Hàn lão gia, con xin lỗi ngài xin lỗi ngài a!

Nhìn thấy tôi liên tục
thay đổi sắc mặt, Hàn lão gia tử cho là tôi vẫn còn đang hoài nghi sự tồn tại
của ông liền đàng hoàng lấy chứng minh thư ra cho tôi xem để chứng thực thân
phận “không thể xóa nhòa” của mình.

Tôi ý tứ xem qua chứng
minh thư xong, lấy tay day day cái trán, suy nhược hỏi: “Ngài…thật sự là ông
nội của Hàn Lỗi sao?”

Mặc dù không cho là ông
sẽ gạt mình

“Dĩ nhiên! Ta chính là
ông chủ lớn của Hàn gia đây! Chẳng lẽ lại đi gạt một tiểu nha đầu nhà ngươi
sao?” Hàn lão gia tử đắc ý nói.

Biết tôi vì sao phải hoài
nghi không, theo như lời nói của cha chồng thì người ông nội này hẳn là phải
tới tám mươi tuổi, nhưng mà người đàn ông đứng trước mặt tôi chẳng những thân
hình cao lớn mà còn tay chân linh hoạt, khung xương cường tráng, kinh khủng
nhất chính là, ông thoạt nhìn chỉ có vẻ mặt của một người 60 tuổi mà thôi! Thậm
chí còn trẻ hơn! Yêu quái ôi yêu quái! Yêu quái không già!


Nhìn vẻ mặt không thể tin
của tôi, Hàn lão gia tử cười híp mắt nói: “Đối với vẻ ngoài cùng số tuổi của ta
cảm thấy không thể tin đúng không? A ha ha ha! Chẳng lẽ nha đầu ngươi không
biết nhà chúng ta luôn có vẻ ngoài trẻ trung không giống với độ tuổi thực hay
sao?”

Thật là không tốt a, vì
tôi thực sự không biết chuyện này.

Nhưng mà nghe ông nói như
thế thì dường như có chuyện này thật thì phải, bất luận là Hàn Lỗi hay là cha
chồng tôi đều thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật.

Cho nên bây giờ tôi chỉ có
thể cầu nguyện, hy vọng qua mấy năm nữa, Hàn Lỗi tốt nhất không nên lộ ra vẻ
trẻ hơn so với tôi là tốt rồi, dù sao bị hiểu lầm thành trâu già gặm cỏ non
chẳng hay một chút nào!

Đang lúc tôi vẫn còn đắm
chìm trong ảo tưởng của chính mình, Hàn lão gia tử đột nhiên đem tay khoác lên
trên vai của tôi, cười nói: “Chúng tôi vào nhà nói chuyện tiếp đi, vì chờ con
tan làm, ông phải ngồi ngoài này hứng gió mát không lâu đâu đấy!”

Không chờ tôi đáp lời,
ông đã đẩy tôi hướng tới chung cư.

“Nha đầu! Con hẳn là lần
đầu tiên nhìn thấy ông đi! Ta nhưng là ông chủ lớn của nhà họ Hàn đấy nhé!”

Quen thói rồi, Hàn lão
gia tử lại một lần nữa nhắc tới cái địa vị không thể dao động kia…

“Hàn Dực Thiên! Nếu như
ông là chủ lớn của nhà họ Hàn thì tôi đây là cái gì hả?”

Phía sau lưng tôi, một
giọng nữ tràn ngập khí phách uy nghiêm vang lên, thanh âm kia phá vỡ mọi rào
cản, chạy thẳng tới chân trời.

Chúng tôi rối rít quay
đầu lại.

Xem ra bà chủ lớn chân
chính của Hàn gia bây giờ mới xuất hiện.

[1] Sự kiện 11/9 hay còn gọi là sự kiện 911, là một loạt
tấn công khủng bố cảm tử có phối hợp tại Hoa Kỳ diễn ra vào thứ Ba, ngày 11
tháng 9 năm 2001, khi một nhóm không tặc gần như cùng một lúc cướp bốn máy bay
hành khách hiệu Boeing đang trên đường bay nội địa trong nước Mỹ. Nhóm không
tặc lái hai phi cơ lao thẳng vào Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới
tại Manhattan, Thành phố New York – mỗi chiếc đâm vào một trong hai tòa tháp
cao nhất, cách nhau khoảng 18 phút. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, cả hai tòa
tháp bị sụp đổ. Một nhóm không tặc khác lái chiếc phi cơ thứ ba đâm vào tổng
hành dinh của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ tại Ngũ Giác Đài ở Quận Arlington, Virginia.
Chiếc máy bay thứ tư rơi xuống một cánh đồng gần Shanksville thuộc Quận
Somerset, Pennsylvania, cách Pittsburgh 129 km (80 dặm) về phía Đông, sau khi
hành khách trên máy bay chống cự lại nhóm không tặc này.

Nếu không tính 19 không
tặc, có cả thảy 2.974 người thiệt mạng trong vụ tấn công, và 24 người liệt kê
mất tích xem như đã chết.

[2] Tranh chấp tại Ấn Độ Dương xảy ra giữa Trung Quốc và
Ấn Độ để thể hiện vị thế và ảnh hưởng của mình tại khu vực này. Khốn, đi đâu
cái bọn Trung Quốc này cũng ko từ, đúng là “nhân dân tệ” =.=

[3] Ngày tận thế được nhắc đến trong một tài liệu gọi là
Dresden Codex. Cuốn sách cổ 74 trang này được viết trên vỏ cây tại đền thờ nổi
tiếng của người Maya và đã được nghị viện Tây Ban Nha gửi cho vua Charles V vào
năm 1519. Tài liệu bao gồm nhiều số liệu về chuyển động của Mặt Trăng, Sao Kim,
chu kì các nhật nguyệt thực, Mặt Trời và các sao …. Các nhà nghiên cứu đã phát
hiện ra rằng điểm kết thúc của lịch Mayan được đánh dấu là 13.0.0.0.0 tương ứng
với lúc 10 giờ sáng ngày 21 tháng 12 năm 2012 tính theo lịch chúng ta đang sử
dụng. Vào thời điểm đó, quỉ địa ngục sẽ xuất hiện và đó là ngày cuối cùng của
chúng ta.

Các nhà khoa học và NA
đã liên tục dự đoán về khả năng sẽ xảy ra vào năm 2012 này, bao gồm động đất,
sóng thần, núi lửa phun trào, thiên thạch va chạm, sức nóng của mặt trời…mà đã
quên mất trường hợp người Maya hết lịch để viết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.