Đọc truyện Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người – Chương 75
Chương 75 Náo loạn tiệc đính hôn
Cuối cùng trong buổi tiệc đính hôn của Trình Lãng, người người đều không nhớ đến nhân vật chính là ai mà chỉ tò mò về vị phu nhân bí ẩn của Vân Thiên Lâm.
Sau khi Bạch Vân Khê làm một số chuyện ở buổi tiệc đính hôn, khiến cho chính mình trở nên chật vật.
Sắc mặt Ôn Nhã Chi khó coi đến mười phần, nếu như không phải ngại Vân Thiên Lâm ở đây, bà đã phát hỏa đuổi Bạch Hiểu Nguyệt ra khỏi đây rồi.
VietWriter
Ôn Nhã Chi nhất mực cho rằng, Bạch Hiểu Nguyệt tới đây chỉ là vì ghi hận Trình Lãng vứt bỏ cho nên mới cố ý dàn xếp tới trả thù, làm cho Trình gia mất mặt.
Còn đoạn ghi âm kia cũng không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là con dâu ngày thường trong rất lanh lời, cơ trí tại sao có thể nhất thời ngu xuẩn bị người ta bắt lấy nhược điểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Nhã Chi liền lại thấy không thoải mái.
Bà là người cực kỳ trọng sỹ diện, nhưng hiện tại thì sao, bạn bè thân thích của bà đều đã rời đi hết rồi, còn có người nhìn nhìn bà mấy phần là không có ý tốt.
Có người thậm chí còn nói, khoe kiếm được một người con dâu giỏi giang thì chẳng thấy đâu chỉ thấy lòng dạ đàn bà đã nổi lên.
Ôn Nhã Chi bị người ta nói liền sinh ra tức giận, tiễn khách khứa về hết rồi, bà xoay người đi tới phòng nghỉ, lại không thấy Bạch Vân Khê ở đâu, trong lòng lại càng phát hỏa.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Người đâu rồi?” Ôn Nhã Chi cất tiếng lớn giọng, hét lên một tiếng vang cả khắp phòng ai cũng nghe được.
Những người phục vụ trong phòng đều nơm nớp lo sợ nhìn bà, ai cũng không dám đắc tội.
Trình Vinh Huy kịp thời xuất hiện, đối với tính tình nóng nảy của vợ mình, ông cũng không quản nữa, chuyện nảy ra ngày hôm nay đã làm cho ông mệt mỏi quá rồi, cứ mặc kệ bà ấy muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà ông cũng nói vài câu: “Đừng rống lên ở đây nữa, ở bên ngoài còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Trình Vinh Huy phiền lòng, nhìn người phục vụ lại càng cảm thấy đau đầu.
Ôn Nhã Chi ngẫm lại lời ông nói cũng có lý, bà đứng ở bên cạnh nghe thôi cũng cảm thấy đau huống chi Bạch Vân Khê còn bị đánh.
Bà thật không nghĩ tới, Bạch Hiểu Nguyệt lại có thể ra tay tàn nhẫn vậy, lần sau Bạch Vân Khê sau có thể dám ra đường gặp người khác được đây.
“Bà đừng có đi tìm Bạch Hiểu Nguyệt kiếm chuyện, cô ta hiện tại là vợ của Vân Thiên Lâm, là con dâu của nhà họ Vân.
Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, với năng lực của Trình gia thì không thể đối phó với Vân gia được đâu.”
Dù ở trong bất kỳ tình huống nào cũng phải nghĩ đến Trình gia mà suy xét trước tiên.
Đây là đạo lý mà Trình Vinh Huy đã được bố của mình răn dạy.
Ông vẫn luôn ghi tạc trong lòng, mãi cho đến tận bây giờ ỗng vẫn luôn theo đó mà làm theo.
Ôn Nhã Chi nghĩ còn có thể trả được thù, nhưng lại tưởng tượng đến đôi mắt lạnh như băng của Vân Thiên Lâm, mà lại cảm thấy sợ.
Không nghĩ tới, Vân Thiên Lâm tuổi còn nhỏ nhưng đã tỏa ra khí thế bức người, áp đả người khác.
Mọi người thu dọn xong xuôi, cũng không muốn nán lại đây thêm một chút nào, nhanh chóng trở về Trình gia.
Trình Lãng mang Bạch Vân Khê trở về nhà trước, dọc theo đường đi, trong đầu anh vẫn luôn nghĩ về đoạn thoại trong đoạn băng ghi âm, anh không nói gì nhưng không có nghĩa anh không để ý.
Bạch Vân Khê có chút chột dạ ngồi ở vị trí ghế lái phụ, không dám nói tiếng gì.
Bạch Vân Khê cho rằng, Trình Lãng sau khi rời khỏi đó sẽ nổi một trận lôi đình mắng cô một trận.
Nhưng không, cô chỉ thấy được trong mắt của Trình Lãng đều là một nỗi thất vọng, dọc đường đi anh ấy vẫn không nói tiếng nào, tựa hồ trở nên thất thần.
Bạch Vân Khê đã có em bé trong bụng, liền nhanh chóng chuyền đến Trình gia ở.
Ôn Nhã Chi nói Trình gia có rất nhiều người hầu, sẽ quan tâm chăm sóc cô kỹ hơn.
Nếu như Bạch Vân Khê không kiên trì nhất quyết đòi đi làm, thì cô thật sự bị Ôn Nhã Chi bức người đến độ phát điên.
Bạch Vân Khê quả thật rất chán ghét mẹ chồng của mình, nhưng ngoài mặt không thể không nịnh hót, a dua theo bà.
Dù sao đi nữa thì tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải thông qua Ôn Nhã Chi.
Xuống xe, Trình Lãng cũng không nói lời nào, trực tiếp lôi kéo Bạch Vân Khê lên lầu.
Người hầu trong nhà nhìn thấy Bạch Vân Khê bị kéo đi cũng không dám ngăn cản chỉ biết cúi đầu nhìn cô ta gằm mặt xuống đi theo Trình Lãng, có lẽ cô ta đã biết lỗi của mình rồi.
“Trạch, anh có thể đi chậm một chút được không? Em không theo kịp.” Trình Lãng đi ở phía trước, mặc kệ Bạch Vân Khê nói gì, một tay kéo Bạch Vân Khê vào trong phòng ngủ, đóng cửa khóa trái lại.
Bạch Vân Khê đứng ở một bên, có thể cảm nhận rất rõ Trình Lãng rất tức giận.
Cô thế nhưng mới biết, Trình Lãng thật sự nổi giận, chỉ là không phát tác ra khi ở bên ngoài thôi.
Làm như vậy là vì muốn giữ thể diện, mặt mũi cho Trình gia, anh nhẫn nhục xin lỗi cũng chỉ vì điều ấy.
Bằng không, với thế lực của Vân Thiên Lâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Bạch Vân Khê càng khóc lóc dữ dội hơn: “hu hu…Bạch Hiểu Nguyệt vừa đến, anh liền nhìn cô ta không dời mắt, em chính là ghen ghét, đố kỵ.
Dù là anh ôm em trong ngực nhưng người anh nghĩ đến không phải là em mà là cô ta.
Em biết tình cảm của các người là sâu đậm, không thể nào quên nhưng ở bữa tiệc đính hôn cũng không cần phải biểu hiện rõ như vậy, với lại trong bụng em còn đang mang thai…”
Nhìn Bạch Vân Khê bộ dáng đầy nước mắt, Trình Lãng cũng không còn tâm trạng mà lý giải nữa.
Mặc kệ là chuyện như thế nào, tất cả hãy kết thúc đi.
Trình Lãng đã xiêu lòng, tiến lên một bước đem lấy người ôm vào trong ngực, ấm áp trấn an tinh thần cô.
Trình Lãng nhìn mặt của Bạch Vân Khê vẫn còn dấu năm bàn tay sưng đỏ, tay anh bất giác nắm chặt lại.
“Ngồi yên, đừng nhúc nhích, anh sẽ quay trở lại ngay thôi.” Trình Lãng dặn dò.
Bạch Vân Khê ngẩng đầu nhìn Trình Lãng, gật gật đầu.
Cô nhìn Trình Lãng hoảng loạn rời đi, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười đắc thắng.
Bạch Vân Khê duỗi tay sờ sờ gương mặt chính mình sưng đỏ, ánh mắt cô trở nên thâm thù độc ác.
Cô nghiến răng nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cô những cái tát này.Muốn đánh tôi còn phải xem người đó là ai.”