Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 49


Đọc truyện Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người – Chương 49


Chương 49 Bước chân vào giới thượng lưu
VietWriter
Trình Lãng và Bạch Vân Khê sau một tự gây sự rồi tự xấu hổ rốt cục cũng đi vào bên trong sảnh tham gia dự tiệc.

Trình Lãng lại một màn nữa thấy cảnh âu yếm giữa Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt.
Trình Lãng rất khó chịu trong lòng, bảy năm bên nhau của bọn họ ngoài những cái hôn vụn vặt và nắm tay nhau ra thì chẳng có gì xảy ra cả.

Còn bây giờ Bạch Hiểu Nguyệt quen biết anh ta không bao lâu đã kết hôn, cùng người ta thân mật tự nhiên chẳng bù cho anh bảy năm chỉ là một con số.
Bạch Vân Khê khoác tay ngang hông Bạch Vân Khê, nhưng không cảm nhận chút cảm giác để tâm nào của Trình Lãng.

Ánh mắt của Trình Lãng lúc nào cũng dõi theo Bạch Hiểu Nguyệt, cô có chỗ nào thua cô ta, thử hỏi luận về nhan sắc và trí thông mình cô đều hơn cô ta.

Vậy thì cớ tại sao cô ta lúc nào cũng may mắn hơn cô.


Sự thù ghét Bạch Hiểu Nguyệt lại càng tăng cao thêm nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong buổi tiệc đều có sự góp mặt của những danh chức và giới nhà giàu, vì vậy khi đã xuất hiện Vân Thiên Lâm và Lăng Phong thì Cố Thần cũng không thể vắng mặt.

Bên cạnh Cố Thần còn có cả Thẩm Nhược Tâm, hai người bọn họ cũng chứng kiến màn vừa rồi cho nên đối với người phụ nữ tên Bạch Vân Khê này không có lời gì để nói.

Cố Thần và Thẩm Nhược Tâm cùng đi giao lưu khách khứa.
Ở một cảnh khác, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt đi đến đâu trở thành tâm điểm của sự chú ý đến đó.

Mọi người đều thắc mắc người phụ nữ bên cạnh Vân Thiên Lâm là ai, Vân Thiên Lâm đều giới thiệu đó là phu nhân của nhà họ Vân.
Suốt cả một buổi, người ta đều đến thi nhau chúc mừng Vân Thiên Lâm đã kết hôn.

Mục đích bên ngoài là đến gặp người vợ mới kết hôn của Vân Thiên Lâm, nhưng mục đích chính của bọn họ là được làm quen với Vân Thiên Lâm để mở rộng mối quan hệ với nhà họ Vân.
Bạch Hiểu Nguyệt trong thời gian dài mang giày cao gót có chút đau, cô chịu không nổi, đi càng ngày càng chậm, tụt ở đằng sau anh một đoạn.

Vân Thiên Lâm định nói gì đó với Bạch Hiểu Nguyệt, quay đầu sang chằng thấy cô đâu, nhìn xung quanh hóa ra cô đang ở phía sau cứ nhìn về phía dưới váy.
Vân Thiên Lâm đi đến nói: “Ở dưới kia có một chỗ trống, em ngồi đó nghỉ ngơi.

Đợi anh nói chuyện vài câu rồi chúng ta cùng về.”
Vân Thiên Lâm vừa nói, vừa chỉ tay về phía đó, ánh mắt anh lo lắng hỏi: “Đau chân?”
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn anh lo lắng, cô lắc lắc đầu nói: “Chân không có vấn đề gì, anh đi nhanh đi, em đi nghỉ một chút sẽ tốt hơn thôi.”
Vân Thiên Lâm hôn lên trán cô, anh nói: “Anh đi đây, em giữ cẩn thận.”

Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, nói anh dài dòng, không cần anh phải lo lắng cho cô đâu.

Cô nhấc váy đi đến phía cuối góc anh chỉ, cô ngồi xuống thoải mái tận hưởng cảm giác một mình.

Nếu không phải vì anh, thì cô mới không tham gia buổi tiệc này, phải gặp gỡ mọi người và nở những nụ cười giả tạo thì chán chết đi được.
Ngồi nghỉ được không bao lâu, Bạch Vân Khê xuất hiện trước mặt.

Bạch Hiểu Nguyệt vờ nhắm mắt an dưỡng, vờ như không biết.

Khó khăn lắm cô mới được nghỉ nơi, hiện tại không muốn bị người khác làm phiền, đặc biệt lại là Bạch Vân Khê.
Bạch Vân Khê thấy Bạch Hiểu Nguyệt giả vờ nhắm mắt, cô ta cười khảy mỉm mai: “Nếu như không muốn đến dự tiệc thì có thể ở nhà.

Đừng có bày ra bộ dạng mệt mỏi, không lại làm mất mặt người dẫn cô đến, lời ra ý vào lại không hay.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe cô ta nói hình như cũng cảm thấy có lý, cô chỉnh lại trang phục và tư thế ngồi một chút rồi nói: “Bạch Vân Khê, hiện tại tôi không có hứng thú đầu khẩu với cô, mời cô tránh xa tầm mắt của tôi một chút.”
Bạch Vân Khê mặt dày vẫn cố chấp đứng đó, cười nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô quên mất trước đây cô có xuất thân như thế nào, bây giờ một bước đệm tiến tới vị trí phu nhân của nhà họ Vân liền từ mặt mũi chị em họ, cô đúng là vong ân bội nghĩa.

Gia đình tôi đúng là thật sai lầm khi cưu mang bố con cô.”

Bạch Hiểu Nguyệt cũng không chịu thua nói: “Những việc đen tối nhà các người làm thì các người biết rõ.

Lúc bố tôi không còn tiền để chữa trị bệnh nữa thì ai là người muốn bán tôi cho mấy lão già, rồi còn muốn đuổi bố tôi ra khỏi viện.

Có chết tôi cũng không quên mấy việc dơ bẩn này của mấy người.

Còn nữa, không phải cả cô cũng cướp bạn trai của tôi, rồi còn giả danh tình yêu đích thân gì đấy, một bước hiên ngang trở thành vị hôn thê của nhà họ Trình.”
Bạch Vân Khê bị kể tội trong lòng như bị bắt trúng điểm yếu, phải đó là những việc mà mấy người họ trong nhà đã làm.

Có điều có gì sai ở đây không? Đặt lợi ích của bản thân mình lên trước tiên thì chẳng có gì sai cả.

Người không vì mình thì trời tru đất diệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.