Cưới Nhầm Chồng Hào Môn

Chương 2: Vị Sếp Lớn Thần Bí


Bạn đang đọc Cưới Nhầm Chồng Hào Môn – Chương 2: Vị Sếp Lớn Thần Bí


“Vâng.” Nhân viên phụ trách công tác tiếp đãi của bộ phận PR và các đồng nghiệp được phái tới tiếp viện tạm thời cùng hô lên.
Cuối cùng, tầm mắt của Từ Mỹ Ân rơi vào Giản Ánh Nhu: “Giản Ánh Nhu, nghe nói cô là nhân viên ưu tú nhất bộ phận kinh doanh.

Lát nữa cô đi theo tổng giám đốc mới, phụ trách công việc bên tổng giám đốc mới, những chuyện khác cô không cần phải để ý.”
Giản Ánh Nhu gật đầu một cái, còn chưa kịp đáp lời, nhân viên Mã Quý Tình của bộ phận PR đã lộ ra ánh mắt cười trên sự đau khổ của người: “Giản Ánh Nhu này, nếu tổng giám đốc mới của chúng ta vẫn chưa kết hôn, có khi nào cậu ở ven hồ được thưởng thức ánh trăng trước không?”
Nói dễ nghe là có cơ hội đến gần sếp mới, nhưng mà ai cũng biết đây là một củ khoai bỏng tay, ai cũng không nhận mới đến lượt Giản Ánh Nhu.
Từ Mỹ Ân xụ mặt, trợn mắt nhìn Mã Quý Tình: “Hôm nay liên quan đến tương lai đi hay ở của tất cả chúng ta đấy, đều nghiêm túc cho tôi!”
Bị Từ Mỹ Ân rầy, mọi người cũng không lên tiếng nữa.

Giản Ánh Nhu lặng lẽ hít một hơi, cố gắng lấy ra trạng thái công tác tốt nhất.
Cũng không trách Từ Mỹ Ân khẩn trương, ai bảo chuyện này đến đột ngột như vậy.
Ngay khi đoàn người cho rằng toàn bộ công ty đều gió êm sóng lặng, đột nhiên ban giám đốc truyền ra tin tức, tổng giám đốc sắp thay đổi.

Nhưng mà vị sếp lớn sắp nhận chức này rất là thần bí, người phụ trách các ban ngành hỏi thăm qua đủ loại đường dây vẫn không thăm dò được bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh.
Bình thường Giản Ánh Nhu không phải là người thích tham gia náo nhiệt, lúc này cũng không khỏi rướn cổ lên nhìn về phía lối vào, muốn xem thử đến cùng vị sếp lớn này là thần thánh phương nào?
“Tới rồi, tới rồi, các thành viên lớn trong ban giám đốc cùng tổng giám đốc mới đều đến.” Giọng nói của nhân viên tiếp đãi từ điện thoại vô tuyến truyền tới tai tất cả nhân viên làm việc.
Các đồng nghiệp không tự chủ sửa sang lại quần áo, một mực cung kính đứng ở cương vị của mình.
Giản Ánh Nhu theo sát sau lưng Từ Mỹ Ân, đi nghênh đón vị sếp lớn thần bí đã khiến mọi người mong đợi hồi lâu.
Mới vừa đi mấy bước thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest xám được một đám đàn ông mặc vest đen vây vây hộ tống, cực kỳ nhẹ nhàng ưu nhã nhịp bước đi về phía đại sảnh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, Giản Ánh Nhu lập tức ngây dại.
Người đàn ông cao lớn mặc vest xám đi đằng trước nhất kia rõ ràng là chồng mới cưới của cô… Tần Kính Thiên!
“Không thể nào!” Giản Ánh Nhu cho là mình sinh ra ảo giác, lập tức nhắm mắt lại, lắc đầu một cái để mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhưng mà khi mở mắt ra nhìn lại, hình dạng người đàn ông kia vẫn không hề thay đổi.
Nếu như là người khác, cô còn có thể nhận nhầm, nhưng vị này là chồng mới cưới của cô, cô không thể nào nhận nhầm được.
Khuôn mặt hoàn mỹ như đao khắc, chiều cao khoảng 1m88 cùng với vóc dáng to con, còn có khí thế cao Quý ưu nhã vô tình lộ ra.
Mặc kệ điểm nào thì người đàn ông này đều trông giống hệt người chồng mới cưới kia của cô.

“Tần…!Tần Kính Thiên?” Giản Ánh Nhu nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia, trong miệng kêu tên anh theo bản năng.
Dường như nghe được giọng nói của cô, tầm mắt người đàn ông hơi di chuyển, dừng lại trên người cô.
Đối diện với ánh mắt của anh, Giản Ánh Nhu khẩn trương đến cả hô hấp cũng suýt quên mất.
Dù thế nào đi nữa cô cũng không ngờ người chồng mới cưới trông rất “bình thường” kia của cô sẽ lắc mình một cái biến thành tổng giám đốc mới nhận chức trong công ty cô.
Cô nhìn anh, đầu óc không ngừng ong ong giống như bị nổ tung.
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên người cô trong giây lát, sau đó dời đi, lạnh lùng tựa như hoàn toàn không quen biết một người như cô.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, lòng Giản Ánh Nhu nhanh chóng chìm xuống.
Rõ ràng anh chính là Tần Kính Thiên, là chồng mới cưới của cô, tại sao phải dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn cô?
Nhưng mà sau giây lát, trong lòng Giản Ánh Nhu đã thoáng qua đủ loại ý tưởng.
Sát thực tế nhất chính là cô cho rằng vào giờ phút này mình đang nằm mơ, mơ thấy một giấc mộng không thực tế.
Người đàn ông Tần Kính Thiên kia vẫn luôn ôn tồn nho nhã, nói chuyện và làm việc đều vô cùng lịch sự, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy cô mà còn giả vờ không quen biết.
Cô vội vàng dùng tay hung hăng véo mình hai cái, đau đến nỗi nhếch miệng, sau đó phát hiện đây cũng không phải là mộng mà đúng là những gì cô đang trải qua.

Nếu đây không phải là mộng, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là người đàn ông này chỉ có khuôn mặt giống Tần Kính Thiên, thật ra anh và Tần Kính Thiên là hai người hoàn toàn khác nhau.
Từ Mỹ Ân dùng sức kéo Giản Ánh Nhu một cái, thấp giọng trách mắng: “Giản Ánh Nhu, đây là trường hợp nào, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
Giản Ánh Nhu giật mình tỉnh mộng, hơi tức giận vì mình mất tập trung.
Từ Mỹ Ân nhỏ giọng trách mắng: “Còn không mau đuổi theo.”
Giản Ánh Nhu gật đầu một cái, nhanh chóng đi theo sau lưng tổng giám đốc mới, đồng thời đã che giấu xúc của mình, dùng thân phận chuyên nghiệp đến đối mặt với vị sếp lớn giống hệt chồng mới cưới của cô này.
Từ Mỹ Ân mau chóng tăng nhanh nhịp bước, đuổi kịp đám người tổng giám đốc mới, thay họ mở cửa hội trường tổ chức tiệc chiêu đãi phóng viên: “Xin mời ban giám đốc và tổng giám đốc mới!”
Giọng nói cao vút hùng dũng của Từ Mỹ Ân hạ xuống, trong hội trường họp báo rộng lớn vang lên tiếng vỗ tay vang dội, tất cả mọi người đều trợn to mắt, chăm chú tròn mắt nhìn lối vào, chờ đợi vị sếp lớn thần bí lộ diện.
Giản Ánh Nhu lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, theo sát sau lưng sếp lớn.

Sau khi sếp lớn ngồi xuống, cô dứt khoát đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên.
Mặc dù cô được đào tạo nghiệp vụ chuyên nghiệp nhưng chuyện sếp mới của công ty là chồng mới cưới của mình vẫn chấn động quá lớn đối với cô, cô không cẩn thận run tay một cái, tài liệu trong tay cô đã rơi ra.
Giản Ánh Nhu đang chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, Tần Kính Thiên khom người nhặt trước một bước, sau đó nghe anh hạ giọng nói bên tai cô một câu: “Đêm nay về nhà đợi tôi.”
Tần Kính Thiên không nói những lời này, Giản Ánh Nhu còn có thể miễn cưỡng xem anh là một người có vẻ ngoài giống chồng mình.

Anh vừa nói vậy, Giản Ánh Nhu tựa như nổ tung đầu óc, ngu ngơ sững sờ quên mất mình nên làm gì.

Cũng may là sự chú ý của các phóng viên đều không đặt trên người cô, khiến cô có chút thời gian điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nhưng mà các phóng viên không chú ý tới cô, các nhân viên bộ phận PR tinh mắt lại không bỏ lỡ chút nhạc đệm nho nhỏ này.
Bộ phận PR chuẩn bị ổn thỏa, các ban ngành phối hợp tốt, Tần Kính Thiên lại có đầy đủ uy nghiêm để chấn nhiếp hiện trường, cho nên lần họp báo nhậm chức này được tổ chức vô cùng thành công.
Đám người tổng giám đốc mới vừa đi, Mã Quý Tình lập tức chen tới: “Giản Ánh Nhu, vừa nãy cô “Không cẩn thận” làm rơi văn kiện, coi như đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tổng giám đốc mới của chúng ta.”
Giản Ánh Nhu hơi nhíu mày, xoay người nói với Từ Mỹ Ân: “Giám đốc Từ, tôi đã hỗ trợ xong chuyện bên bộ phận PR, tôi quay về bộ phận kinh doanh trước đây.” Nhìn bóng lưng Giản Ánh Nhu, Mã Quý Tình giận đến dậm chân: “Cô ta không để ý tới tôi, cô ta lại dám không để ý tới tôi.

Cô ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?”
Từ Mỹ Ân trợn mắt nhìn Mã Quý Tình một cái: “Đừng suốt ngày chỉ biết gây chuyện, em còn tiếp tục quấy rối nữa, người tiếp theo phải rời đi chính là em đấy.

Em có bản lĩnh thì làm xong việc của mình đi.

Chỉ cần leo lên vị trí còn cao hơn cô ta, em cũng có tư cách kiêu ngạo.”
Mã Quý Tình trợn mắt nhìn bóng lưng Giản Ánh Nhu đi xa, cắn răng oán hận: “Em biết rồi chị họ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.