Đọc truyện Cưới Ngay Kẻo Lỡ – Chương 12: Cô Không Được Đụng Vào Cô Ấy
Võ Hạ Uyên dùng khăn giấy sạch xử lý sơ qua vết thương.
Cũng may là trong phòng ngủ có hộp y tế, cô tìm một vài miếng băng cá nhân dán lên trên.
Bữa tối, Võ Hạ Uyên không xuống ăn cơm.
Có người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô, cô nghĩ việc này là do Trương Tấn Phong sai bảo.
Đợi Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai rời đi, quả nhiên Trương Tấn Phong đến để chất vấn có.
Sắc mặt anh âm u: “Tôi không cần biết trước đây cô đã dùng thủ đoạn thấp hèn này với bao nhiêu người, nhưng cô không được đụng vào Vũ Tuyết Mai”
Võ Hạ Uyên chỉ lặng yên lắng nghe, cô đã bỏ cuộc rồi, không giải thích gì thêm nữa.
Không nhận được lời hồi đáp, Trương Tấn Phong bước đến bóp lấy cằm của Võ Hạ Uyên, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông gằng từng câu từng chữ: “Hiểu chưa?”
“Tôi không phải chỉ đe dọa rồi cho qua chuyện.
Nếu cô dám gây nên một vết thương trên người Tuyết Mai, tôi sẽ khiến cô phải gánh chịu gấp mười lần”” Trương Tấn Phong cất tiếng nhẹ nhàng phảng phất nhưng lại mang đến sự uy hiếp khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Sau đó Trương Tấn Phong đạp cửa rời đi.
Võ Hạ Uyên cứ như bị rút hết sức lực trên cơ thể, ngã quy xuống giường.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, nhà họ Trương vốn không phải là lồng chim sa hoa, mà là hang cọp nguy hiểm.
Võ Hạ Uyên không biết cô chìm vào cơn mê từ khi nào, đợi đến lúc tỉnh dậy thì đã là một giờ sáng.
Tối nay, Trương Tấn Phong không đến.
Cũng phải thôi, cô đã khiến người phụ nữ mà anh yêu bị thương, anh chán ghét cô còn không kịp nữa là…
Buổi tối Võ Hạ Uyên chẳng ăn uống gì, lúc này cô cảm thấy có vẻ mình bị tuột huyết áp.
Cô gắng gượng lại cơn chóng mặt, chống tay lên tường đi từng bước đến nhà vệ sinh rồi vội vàng tắm rửa.
Lúc bước ra thì toàn thân vã đầy mồ hôi.
Vào lúc này, cánh cửa phòng được đẩy ra.
Ánh mắt Trương Tấn Phong thâm trầm, anh đứng ở phía cửa nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên hết mấy giây rồi bỗng nhiên đi về phía cô.
Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên lên giường.
Lúc anh cởi váy cô ra, Võ Hạ Uyên cũng chẳng để ý đến.
Mãi cho đến khi ngón tay của người đàn ông sờ vào miếng băng cá nhân trên đầu gối của cô: “Bị sao thế này?”
Võ Hạ Uyên nhất thời bừng tỉnh.
Ánh mắt của anh chuyển dời xuống dưới, nhìn thấy miếng băng dán trên đùi người phụ nữ, sắc mặt của anh có chút không tự nhiên: “Cô bị thương từ trước rồi à?”
“Không có, bất cẩn nên bị quẹt trúng thôi.” Võ Hạ Uyên bịa chuyện nói đại.
Trương Tấn Phong nghiêng người nằm xuống, giọng điệu khôi phục lại sự lạnh lùng như trước: “Vậy thì ngủ đi.”
Ngày hôm sau thức dậy, bên cạnh là một mảng trống trải.
Võ Hạ Uyên vén chăn ra, rồi bỗng nhiên ngẩn người.
Dường như băng cá nhân ở chỗ vết thương…
đã được thay mới rồi…
Đương nhiên cô cũng sẽ không suy nghĩ xa vời, lập tức ngó lơ sự lạ thường ở trong lòng rồi đi tắm rửa, sửa soạn xong xuôi chuẩn bị mở tiệm.
Nhưng ngày hôm nay đã được định sẵn là sẽ không yên ổn.
Từ phía xa, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy Phan Công Bảo và vợ anh ta đứng ở phía cửa…
Hai người họ nhìn ngó tứ phía, dường như vẫn còn đang bàn bạc điều gì đấy.
Bỗng nhiên, Võ Hạ Uyên cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Cô lén lút đi vòng ra phía sau trung tâm thương mại, vừa mới đến gần thì nghe thấy vợ Phan Công Bảo hỏi: “Cách này có được không đấy?”
“Sao lại không được?” Phan Công Bảo đắc ý: “Chẳng phải em đã xé giấy cam đoan rồi hay sao?”
Một tiếng sấm đùng đoàng xoẹt ngang đầu, Võ Hạ Uyên ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thì ra trước đây vợ Phan Công Bảo bày ra chuyện đó… là cố ý sao?
“Con nhỏ ngu ngốc đó mà bày đặt đấu với anh sao? Chúng ta sửa sang nhà cửa còn thiếu khoảng một trăm triệu phải không?”
Vợ Phan Công Bảo cười trộm: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay lấy phí bồi thường tổn thất tinh thần của em thì đủ hết rồi! Cô ta không đưa thì em phát! Coi cô ta làm ăn kiểu gì!”
“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng bước ra từ sau lưng bọn họ.
Vợ chồng Phan Công Bảo giật hết cả mình, bất chợt nhìn thấy Võ Hạ Uyên nên có chút hoảng hốt.
“Thì ra mọi thứ đều là do mấy người bàn bạc với nhau hết cả!” Võ Hạ Uyên nghiêm nghị cất lời.
Sau cơn hốt hoảng, vợ Phan Công Bảo bày ra một bộ dạng ngoan cố: “Là do bọn tôi bàn bạc với nhau hết đấy, cô có thể làm gì được?”
“Không phải như vậy đâu.’ Phan Công Bảo giả nai, nhẹ nhàng nói với Võ Hạ Uyên: “Em gái à, chỉ thiếu mỗi một trăm triệu thôi.
Em cho tụi anh thêm một trăm triệu thì anh sẽ không đến làm phiền em nữa, anh đảm bảo!”
“Chuyện đã đến nước này, anh tưởng rằng tôi sẽ tin anh sao?”
Phan Công Bảo nghe xong, chầm chậm thu lại ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ hung hăng: “Vậy thì đừng trách bọn tôi không khách sáo.
Cái quán cà phê này cô đừng mong buôn bán gì nữa.”