Đọc truyện Cưới Ma – Chương 8: Chết
Cô vừa kêu lên vừa lảo đảo chạy về phòng ngủ, nhảy vọt lên giường.
Chu Xung không có trên giường, mà đang từ thư phòng bước ra, nắm chặt hai vai cô, lắc thật mạnh: “Kìa, kìa! Sao thế, sao thế?”
Chu Xung đang lên mạng, bỗng nghe thấy Lục Lục gọi, anh bèn chạy ra.
Anh thấy Lục Lục ngồi trên giường, toàn thân căng cứng, đôi mắt trợn tròn cứ như người mắc chứng động kinh.
Chu Xung lay thật mạnh Lục Lục, cô nhìn anh, vẻ kinh hãi trong ánh mắt dần mất đi.
Cuối cùng, cô đưa hai tay ôm đầu, ngồi chết lặng.
“Em ngủ mê à?”
“Ừ.”
“Phải tỉnh hẳn rồi hãy ngủ, nếu không sẽ lại tiếp tục gặp ác mộng.”
“Anh đang làm gì?”
“Đang lên mạng.”
“Vào ngủ với em đi!”
“Được! Chờ anh tắt máy đã.”
Đầu óc Lục Lục hình như có phần bất ổn, cô đang gắng làm rõ giấc mơ và cuộc sống thực của mình.
Đúng là có con sâu đáng sợ ấy, cô nhìn thấy cả thảy ba lần.
Vừa nãy cô ngủ mê thấy nó bỗng nhiên biến thành hàng trăm con sâu bò khắp toilet… nhưng Lục Lục lại cảm thấy mấy lần nhìn thấy nó đều là trong mơ, nếu không tại sao con sâu bị cô giẫm chết rồi lại bò đi? Nếu không, cô đã nhốt nó vào hộp sắt tây rồi tại sao nó cũng lại trốn ra được? Vừa nãy cô ngủ mê, lại y như thật: cô từ toilet chạy về, vừa chạy vừa kêu rồi trèo lên giường.
Chu Xung chạy vào ra sức lắc vai cô thì cô tỉnh lại, thấy mình ngồi trên giường với tư thế y hệt lúc đang mơ…
Lục Lục không phân biệt nổi thực tại và giấc mơ nữa.
Chu Xung trở vào, anh định lên giường thì Lục Lục nói: “Anh thử vào toilet mà xem.”
Chu Xung cảnh giác: “Xem cái gì?”
Lục Lục: “Cứ nhìn khắc biết.”
Chu Xung: “Em ơi, em càng không nói thì anh càng sợ.”
Lục Lục: “Vừa nãy em ngủ mê thấy trong toilet toàn sâu là sâu.”
Chu Xung thở phào: “Em bị con sâu đó ám ảnh quá nên sợ đó thôi.”
Lục Lục kiên quyết nói: “Anh cứ vào xem đi!”
Chu Xung: “Thế này khác gì hành hạ anh?”
Lục Lục nói: “Anh không ra xem, em sẽ không yên tâm.”
Chu Xung miễn cưỡng bước vào toilet.
Hệt như trong giấc mơ vừa nãy, gió đang ra sức xô ầm ầm vào cửa sổ, dường như thiên nhiên cũng chung sự lo lắng bất an với cô.
Lục Lục cố dỏng tai lắng nghe tiếng bước chân của Chu Xung.
Cuối cùng anh quay vào, nói: “Anh không thấy gì hết.”
Lúc này cô mới thở phào.
Nhưng cô lại lập tức nghi ngờ: Chu Xung trở lại quá nhanh, hay là anh ấy không dám mở cửa toilet, chỉ đi mấy bước rồi trở lại?
Chu Xung tắt đèn, nằm xuống.
Anh không bao giờ ôm Lục Lục nằm ngủ, anh luôn nằm thẳng, luôn cách Lục Lục một khoảng bằng cái đùi co lại, ngoảnh sang bên kia hình như như thế anh mới thấy dễ thở.
Lục Lục áp mặt vào vai anh.
Cả hai nhắm mắt.
Thế giới tối âm âm chỉ có tiếng gió rít ngoài khung cửa sổ.
Mọi ngày Chu Xung vừa nằm xuống đã ngủ liền, sấm đánh bên tai vẫn ngủ.
Đêm nay Lục Lục không thấy Chu Xung ngáy như mọi lần.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Chu Xung nói rất tỉnh táo: “Gió to thật!”
“Ừ!”
Lát sau, anh lại nói: “Cửa sổ sắp bị đập vỡ cũng nên.”
“Ừ.”
Đêm về khuya.
Bước chân của thời gian lần lượt đến với khắp mọi nhà.
Người người đang chìm trong giấc ngủ.
Chu Xung lại nói, đầu anh vẫn quay sang một bên: “Một đêm như thế này, chắc phải xảy ra chuyện gì đó.”
Lục Lục chợt giật mình: “Anh bảo sao?”
Một lúc lâu, Chu Xung mới trả lời: “Ví dụ, có kẻ đột nhập giết người… hoặc là biển quảng cáo rơi xuống làm chết người… hoặc là dây điện đứt, giật chết người…”
“Đừng ví dụ nữa, nghe sợ lắm! Ngủ đi!”
Chu Xung bỗng ngoảnh đầu sang: “Nó lại đến!”
“Ai đến?”
“Tấm ảnh hôm nọ.”
“Tấm ảnh?”
“Ảnh cưới ma.”
Gần như lập tức, Lục Lục lại nhìn thấy đôi mắt đang mở ra và đôi mắt đang nhắm lại.
Cô thấp thỏm, hỏi: “Vừa nãy anh mở hộp thư à?”
Chu Xung: “Không, nó xuất hiện trong thùng rác.”
Lục Lục rùng mình.
Nếu trong máu ta nhiễm một loại vi-rút, rồi nó tự sinh sôi nảy nở không thể tiêu diệt, nếu có một con sâu bước vào cuộc sống của ta rồi sống mãi không thể tuyệt chủng, nếu có một hình ảnh nhập vào bộ não của ta sau đó không ngớt tái hiện, không thể xóa bỏ… ta có cảm giác thế nào? Hẳn là vô cùng sợ hãi.
Lục Lục: “Anh đã xóa nó đi chưa?”
Chu Xung: “Em phải tự hỏi mình mới đúng.”
Lục Lục: “Lần trước em đã xóa vĩnh viễn rồi mà! Em hỏi anh vừa nãy anh đã xóa chưa?”
Chu Xung: “Xóa rồi.
Nhưng có lẽ… nó sẽ còn trở lại.”
Lục Lục: “Liệu nó có phải là… điềm báo gì không?”
Chu Xung hỏi lại: “Ý em là gì?”
Lục Lục: “Một trong hai chúng ta… sẽ chết?”
Chu Xung: “Im đi!”
Lục Lục nín lặng.
Ở phòng khách bỗng có tiếng “tõm”… Tiếng con cá vàng quẫy trong bể.
Nó cũng không ngủ, nó đang bơi trong cái bể tối om, im lặng và thản nhiên nghe hai người nói chuyện trong phòng ngủ.
Lát sau Chu Xung nói: “Có lẽ máy tính nhiễm vi-rút.”
Giọng anh có vẻ như muốn an ủi Lục Lục.
Lục Lục thì biết rõ vấn đề không ở cái máy tính.
Gần đây cô cảm thấy chắc chắn, cuộc sống của cô và Chu Xung có điều gì đó rất lạ lùng đang xen vào.
Lúc đầu ai đó gửi đến cho họ một tấm ảnh rất “gở” tựa như một lời nguyền rủa; sau đó mỗi khi Chu Xung đi vắng thì nó nhảy ra quấy rối, không cho Lục Lục chơi game; tiếp đến, quái dị hơn, nó mang đến một con sâu, cố ý để cô nhìn thấy nhưng không thể bắt, không thể giết…
Lục Lục bỗng nói: “Chu Xung, hôm nay anh hãy cho em biết, con cá vàng kia ở đâu ra?”
Chu Xung dường như sửng sốt, mắt nhìn Lục Lục hồi lâu rồi mới nói: “Em hỏi điều ấy làm gì?”
“Em không thể hỏi à?”
Giọng Chu Xung bỗng lạnh tanh: “Không được hỏi.”
Lục Lục phát cáu, cô ngồi bật dậy gào ầm lên: “Hai chúng ta đã ăn ngủ với nhau cả năm trời, còn có điều gì bí mật mà không thể nói ra? Chẳng qua chỉ là một con cá vàng, thế mà…” Lục Lục bỗng nhận ra rằng mọi chuyện bất thường đều bắt nguồn từ con cá vàng này, cô càng điên tiết, vừa nói vừa nhảy phắt xuống giường, chạy ra phòng khách bưng cái bể cá lên: “Em đập nó chết cho xong.”
Chu Xung kinh hãi chạy theo, kêu lên: “Đừng!” Nhưng đã muộn, “choang” cái bể cá vỡ tan, nước đổ ra lênh láng.
Con cá vàng ra sức quẫy trên sàn nhao về phía Chu Xung như đang cầu cứu.
Chu Xung tức nghẹn giọng, quát: “Đồ khốn!” Lục Lục không thể tự kiểm soát được nữa, cô giơ chân giẫm lên nó, con cá bẹp gí, máu be bét.
Chu Xung ngây đơ, nhìn chằm chằm con cá vàng.
Lục Lục tóc xõa rối mù, thở hồng hộc nhìn Chu Xung.
Hơn một năm qua cô không dám cưỡng lại Chu Xung, hôm nay cô đã bùng nổ.
Chu Xung ngẩng lên gườm gườm nhìn Lục Lục.
Mắt anh vằn đỏ, trông thật đáng sợ.
Cả hai lừ lừ nhìn nhau một hồi.
Chu Xung bỗng đưa tay ra túm tóc Lục Lục: “Đền mạng đi!” Anh đẩy thật mạnh, Lục Lục ngã vật ra, đầu đập trúng ống dẫn khí sưởi, lúc đó chưa mở van khí nên đường ống vừa lạnh, vừa cứng, Lục Lục ngất xỉu.
Một thứ chất lỏng âm ấm chảy ra từ mái tóc cô.
Kể từ lúc Chu Xung nói “gió to thật” cho đến lúc Lục Lục người mềm nhũn nằm dưới sàn chưa đầy nửa giờ đồng hồ.
Tất cả xảy ra quá đột ngột.
Chu Xung đẩy Lục Lục quá mạnh, chính anh cũng ngã nhào sang một bên.
Sắc mặt anh tái nhợt nhìn Lục Lục.
Lục Lục nằm bất động, nhưng cô vẫn ý thức được rằng đang đêm khuya, cô sắp chết, cô muốn bảo Chu Xung rằng cô đang bị chảy máu xuống cổ nhưng cô không sao nói được.
Cô chỉ im lặng nhìn chàng trai trước mặt – chàng trai cô quen biết qua mạng “Lưới tình”, chàng trai mà cô đã chung sống 13 tháng trời, và bây giờ anh đã giết cô bằng bàn tay chơi ghi-ta… Cô không hề oán hận anh, cô chỉ mong lúc này anh sẽ bước lại ôm chặt lấy mình.
Cô hiểu rằng tất cả là do số phận sắp đặt, lời nguyền của tấm ảnh cưới ma ngu xuẩn xuất hiện trong máy tính đã ứng nghiệm.
…
Các tình tiết kể từ khi Lục Lục hỏi con cá vàng ở đâu ra và Chu Xung đáp “không được hỏi” trở về trước là hiện thực.
Còn mọi chuyện diễn ra sau đó là do Lục Lục tưởng tượng ra.
Thái độ của Chu Xung khiến cô không vui, và cô càng cảm thấy con cá vàng ấy thực bí hiểm.
Không hỏi thêm nữa, Lục Lục trở mình quay sang bên nhắm mắt lại.
Chu Xung dường như có phần áy náy.
Trái với thói quen mọi ngày, anh quay sang ôm lấy Lục Lục, nhỏ nhẹ nói: “Thôi nào! Em sẽ có một giấc mơ đẹp.”
Nước mắt Lục Lục tuôn trào.
“Sao em lại khóc?”
“Em vừa tưởng tượng… rằng anh giết em.”
“Anh giết em? Sao anh lại giết em?”
Lục Lục không dám nhắc đến vấn đề nhạy cảm “con cá vàng” và hành vi “bạo lực” kia.
Cô chỉ nói: “Anh túm tóc em, rồi đập đầu em vào ống dẫn khí sưởi… và lúc em sắp chết, em cảm thấy mình không hề hận anh; em nhớ đến câu nói của anh: khi xa anh thì đừng nên đi xa quá.
Em biết, mình không thực hiện được cho nên em buồn, rất buồn…”
Chu Xung nín lặng một lúc, rồi nói: “Ngẫu nhiên kỳ lạ.”
“Ngẫu nhiên cái gì?”
“Vừa nãy, anh cũng tưởng tượng em tức giận xông ra phòng khách đập tan cái bể cá rồi giẫm chết con cá vàng của anh, anh tức quá quát ầm lên, em bèn chạy ào đến xông vào anh.
Anh bị ngã đập đầu vào ống dẫ khí sưởi, máu tóe ra, anh cảm thấy mình sắp chết…”
Đã xuất hiện chuyện kỳ quái! Dự báo của thần chết không chỉ xuất hiện bằng tấm ảnh trong máy tính mà còn xuất hiện bằng hình ảnh lạ lùng trong đầu óc hai người, lẽ nào lại là thế?
Lục Lục giọng run run: “Anh ạ, vừa rồi em tưởng tượng y hệt anh, nhưng người chết không phải anh mà là em!”
“Chắc em nói dối!”
“Không! Nếu nói dối, em là con anh!”
Bên ngoài gió bỗng lặng hẳn, không gian trở nên tĩnh lặng cứ như vô số cái mõm đang thở bất chợt ngậm lại, sau đó vô số cái tai bỗng dỏng lên nghe ngóng.
Chu Xung im lặng một lúc, rồi chợt nói: “Có lẽ chúng ta nên dọn đi khỏi ngôi nhà này.”