Cưới Ma

Chương 28: Đã Tìm Ra Mật Mã


Đọc truyện Cưới Ma – Chương 28: Đã Tìm Ra Mật Mã


Ra khỏi nhà Tiểu Quân, Lục Lục nhìn Chu Xung, Chu Xung cũng nhìn cô.

Tim Lục Lục đập rất nhanh, không phải xúc động mà là vì sợ hãi.

Cô không thể nói rõ mình sợ cái gì, nhưng ít ra đến giờ cũng biết rằng tờ giấy này phải ẩn chứa những bí mật ghê gớm.

Nó không phải một tờ rơi quảng cáo phát ở đầu phố, nó từng xuất hiện trong cuộc sống của Lục Lục, Chu Xung và bây giờ lại có mặt trong phòng Hồ Tiểu Quân.

Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Lục Lục nói: “Ta nên làm gì?”
Chu Xung: “Em đã từng phỏng vấn nhiều nhân vật kỳ lạ, có ai giỏi về mật mã không?”
Lục Lục lắc đầu, nói: “Chúng ta sẽ lên mạng tìm.”
Chu Xung: “Được! Bây giờ ta về nhà luôn.”
Lục Lục: “Ta vào quán net.”
Chu Xung nhìn cô: “Sao phải thế?”
Lục Lục: “Em không tin máy tính nhà mình nữa.”
Chu Xung: “Nó là máy mới kia mà?”
Lục Lục: “Có trời mới biết đôi mắt nào nấp trong đường dây mạng!”
Chu Xung: “Cũng được.

Vào quán net.”
Cả hai trở về, vào một quán Net gần khu chung cư và lên mạng tìm “Chuyên gia mật mã”.

Họ tìm thấy vài người thuộc chính phủ, nhưng họ đều không ở Bắc Kinh.

Tiếp tục tìm kiếm ở Diễn đàn Đồng Thành, thì tìm thấy một bài kêu gọi giúp đỡ, ký tên Vũ Thanh.

Người đó nói rằng bạn gái của anh bị hại, anh là nghi phạm số một, rất nhiều chứng cứ đều bất lợi cho anh.

Cảnh sát đã thẩm vấn vài lần, tạm cấm anh rời khỏi nơi cư trú.

Cô bạn gái bị chết được bốn ngày thì anh nhận được một email trong đó có một dãy chữ số tạo thành bởi số một và số hai; cả thảy có 120 hàng số.

Người viết thư tự xưng là hung thủ, hắn nói dãy chữ số này gồm năm tầng mật mã gộp vào nhau, nếu giải được mật mã thì sẽ biết hắn là ai.

Vũ Thanh để lại nick chat QQ ở diễn đàn, mời các cao thủ giải mã ra tay để bắt được hung thủ, giải oan cho bạn gái và anh cũng được loại ra khỏi diện nghi vấn.

Đã có rất nhiều phản hồi, ý kiến rất khác nhau và chưa ai khám phá ra được.

Cuối cùng Vũ Thanh mừng rỡ viết một cái thiếp cảm ơn tất cả mọi người, anh đã tìm được một cao thủ giải được mật mã giúp anh, hung thủ đã bị sa lưới!
Lục Lục gọi Chu Xung lại để anh xem cái thiếp.

Chu Xung nói: “Chúng ta cũng tìm gặp cao nhân này thử xem sao.”
Lục Lục bèn liên lạc theo nick chat của Vũ Thanh.

Im lặng, nhưng không đầy 10 phút sau thì được chấp nhận.

Cuộc trò chuyện trên mạng bắt đầu.
Lục Lục vào đề luôn: “Tôi gặp một số rắc rối, muốn tìm vị cao nhân đó, mong anh giúp tôi liên lạc với họ.

Cảm ơn anh.”
Vũ Thanh: “Họ sẽ thu phí.”
Lục Lục: “Cũng được.”
Hai phút sau anh ta gửi cho Lục Lục số điện thoại của cao nhân, kèm theo mấy chữ “ông ta họ Khương.”
Lục Lục dùng di động gọi cho người đàn ông tên Khương: “Bác Khương phải không?”
“Ai đấy?”
“Cháu lên mạng tra cứu, rồi biết số điện thoại của bác.

Cháu muốn nhờ giải mật mã, phí tổn sẽ thế nào ạ?”
“Còn tùy vào mật mã khó dễ ra sao.”
“Hôm nay cháu đến gặp bác, được không?”
“Cứ đến đi! Tôi ở Đại Khê Địa.”
Chu Xung và Lục Lục ở phía đông Bắc Kinh, Đại Khê Địa ở phía tây.

Cả hai ngồi xe buýt hơn một giờ mới đến nơi.

Đó là một khu chung cư xập xệ, biển số nhà bạc phếch rất khó nhìn.

Vất vả lắm mới tìm thấy tòa nhà người đàn ông tên Khương ở.

Hành lang chất đầy xe đạp và đủ thứ bát nháo, có cả một con mèo hoang gầy da bọc xương đang giương mắt nhìn hai người.
Chu Xung nghi ngờ, nói: “Nơi này mà lại…”
Lục Lục: “Nơi như thế này mới có không khí thần bí chứ!”
Họ lên tầng bốn, gõ cửa nhà cao nhân.
Cửa mở, họ nhìn thấy một người đàn ông cũng gầy ngẳng như con mèo hoang nọ, đeo kính gọng trắng, nhìn Lục Lục và Chu Xung đứng phía sau, nói giọng nghiêm túc: “Vào đi!”

Nơi này không giống nhà ở, mà giống phòng làm việc hơn.

Phòng khách kê một cái bàn rẻ tiền, một tivi cũ, giá sách chất đầy sách.

Giá sách của mọi người thường gồm cả sách cũ lẫn sách mới, dày mỏng, to nhỏ đủ các cỡ; nhưng giá sách của ông ta lại toàn sách mới, bìa cứng màu ghi, trông tựa như “kinh thánh”, khiến người ta cảm giác giá sách này chỉ dùng để trang trí.

Khương tiên sinh ngồi bên bàn cầm ra hai tấm danh thiếp đưa cho Lục Lục và Chu Xung.

Danh thiếp ghi: Cố vấn đặc biệt của Phòng thông tin an ninh Bắc Kinh.

Rồi ông đưa tay ra: “Mời hai vị ngồi.” Lục Lục và Chu Xung ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện.
“Mật mã đâu?”
“Đây ạ.” Lục Lục lấy ra mảnh giấy đưa cho ông ta.

Ông ta ngồi sau bàn làm việc, cầm chiếc kính lúp lên soi các vết lồi lõm trên tờ giấy, hồi lâu không ngẩng đầu lên.
Lục Lục thận trọng nói: “Thực ra chúng tôi không xác định nó có phải mật mã không…”
Khương tiên sinh nói: “Tiêu chuẩn duy nhất để coi một thứ gì đó là mật mã, là từ nó ta có thể khai thác ra thông tin gì đó hay không.”
Lục Lục nói: “Bên trên không có chữ viết, chữ số hay chữ cái, thì thông tin nằm ở đâu?”
Khương tiên sinh rời mắt khỏi tờ giấy, nhìn Lục Lục, lần đầu tiên ông ta mỉm cười: “Tờ giấy này chia thành vài khu vực, mỗi khu vực gồm các chấm tròn nhiều ít khác nhau, tức là có chữ số; chúng ngầm thể hiện vị trí của 26 chữ cái.

Có thể là tiếng Anh hoặc chữ cái phiên âm tiếng Hán, tức là chữ Hán.

Nếu nối các chấm tròn này lại ta sẽ có một bản đồ.

Những chữ số bên trên có thể ám chỉ cô, có những chấm có thể nói liền hoặc không thể nối liền; chữ tiếng Anh cũng có thể ám chỉ cô.

Sau khi nối các chấm này lại, ta phải nhìn ngược từ sau lưng tờ giấy; những chữ Hán cũng vẫn có thể ám chỉ cô.

Nhưng như thế bản đồ vẫn chưa đầy đủ, ta phải liên kết chéo các chấm tròn lại, thì sẽ được các chữ tượng hình – nó sẽ bổ sung cho chú thích của bản đồ…” Cuối cùng Khương tiên sinh kết thúc bằng một cau: “Quá bí hiểm!”
Đến lúc này, Lục Lục đã bắt đầu tin Khương tiên sinh.
Chúng ta thường không nhận ra rằng mình cố chấp và thường quá tin ở trực giác của bản thân.

Ví dụ khi đi ra phố, nhìn thấy một người đi bới rác mặt mũi người ngợm cáu bẩn, răng vàng khè, quần ống thấp ống cao… ta dễ cho rằng đó là người nhặt rác tầm thường… chứ không bao giờ nghĩ rằng thực ra đó là một công an ngầm.

Ví dụ khác: ở khu chung cư, nếu ta thấy một cô gái tóc dài óng ả đang ngồi ở góc vườn đọc sách, ta dễ nghĩ cô ta sắp thi thạc sĩ tiến sĩ, nhưng không ngờ đó chỉ là gái điếm…
Khương tiên sinh tiếp tục cắm cúi quan sát tờ giấy.

Lục Lục sốt ruột, hỏi: “Chắc là… rất khó phải không bác?” Thực ra cô có ý hỏi giá cả.
Không ngờ tiên sinh buông ra một câu xanh rờn: “Bình thường thôi.” Rồi ông cầm bút viết gì đó vào tờ giấy.
Cuối cùng ông đứng dậy trả tờ giấy cho Lục Lục, nói: “Tôi ngờ rằng đây là trò đùa của một tay thích nghiên cứu mật mã.

Nếu tôi không đoán nhầm thì anh ta còn trẻ, sinh sau năm 1990.”
Lục Lục ngạc nhiên: “Sao bác lại nói thế?”
Khương tiên sinh: “Thông tin ẩn chứa ở đây rất mơ hồ; hướng đông bắc, tầng năm dưới đất.

Chỉ có thế thôi.”
Chu Xung có phần xúc động: “Đó là điều chúng tôi cần, bác ạ.”
Lục Lục lừ mắt nhìn anh, anh nói câu này tức là “chuẩn” để Khương tiên sinh hét giá còn gì! Rồi cô hỏi: “Hướng đông bắc, có hạn chế phạm vi không?”
“Chỉ thành phố này.”
“Bác có thể nói mấy câu về nguyên lý giải mã của bác không?” Lục Lục có vẻ chưa thật tin.
Khương tiên sinh cũng nhận ra, nhưng hình như ông không mấy bận tâm: “Không vấn đề gì.

Nếu các vị có thì giờ, tôi sẽ giải thích cho mà nghe.

Cần độ vài tiếng đồng hồ.”
Lục Lục nhìn Chu Xung.

Chu Xung nói: “Thôi, chúng ta ra về.”
Lục Lục gật đầu, rồi hỏi: “Cháu xin gửi bác tiền công ạ?”
Khương tiên sinh: “Một ngàn.”
Không đợi Lục Lục nói, Chu Xung rút ví ra trả luôn: “Bác vất vả quá.” Khương tiên sinh không đếm lại, bỏ luôn vào ngăn kéo bàn làm việc, rồi bỗng buông ra một câu: “Hai vị nên cẩn thận.”
Lục Lục ngạc nhiên, hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Đôi mắt Khương tiên sinh lim dim sau cặp kính, ông đáp: “Nếu người tung ra cái mật mã này không nhằm trêu đùa, thì sao?”
Lục Lục và Chu Xung rời khỏi nhà Khương tiên sinh, rồi lại đến quán net tra cứu các thông tin liên quan.

Khắp thành phố không có tòa nhà nào có năm tầng hầm, chỉ có một tòa nhà có bốn tầng hầm: Kịch viện văn hóa Bắc Kinh.

Đó là kịch viện sâu nhất trong lòng đất, đồng thời cũng rộng nhất, với chỗ ngồi nhiều nhất châu Á.

Vừa khéo, nó nằm ngay ở khu Kim Thủy đông bắc thành phố.
Lục Lục nói: “Hay là Khương tiên sinh giải mã nhầm? Bốn tầng lại nói là năm tầng…”
Chu Xung: “Anh nhớ đến một câu chuyện rất đáng sợ, xảy ra ở trong một kịch viện.”
Lục Lục hỏi ngay: “Như thế nào?”
Chu Xung: “Có một thành phố rất hay có người bị mất tích, họ đều là nữ, đều là sau khi vào rạp xem phim thì mất tích.

Ai cũng biết rằng chỗ ngồi của họ đều thuộc một hàng và một số ghế nào đó, nhưng chính xác chỗ nào thì không ai biết… Một hôm có một cô gái ngồi đúng vào số ghế ấy, khi tình tiết trong phim đang gay cấn thì dưới sàn bỗng thò ra hai bàn tay trắng bệch lôi cô ta xuống…”

Lục Lục nhìn chằm chằm Chu Xung, hỏi: “Rồi sao nữa?”
Chu Xung tiếp tục: “Trước năm 1949, đó là một rạp tư nhân, ông chủ rạp đã cho xây một tầng hầm bên dưới, không gian kích cỡ giống hệt bên trên, coi như tài sản để dành cho người con trai sứt môi.

Về sau rạp đó bị sung công, người con trai ấy biến thành người bảo vệ ở cổng rạp, tuổi dần cao rồi cũng thành ông già.

Không ai biết bên dưới rạp còn có một tầng hầm nữa.

Tầng hầm rộng lớn có lối ra vào được ghép ván đóng chặt kín mít.

Cha ông của người gác cổng không quyền thế nhưng rất giàu, năm thê bảy thiếp, nhưng ông ta lại không có vợ, cứ thế sống độc thân suốt đời; chính ông ta lôi các cô gái xuống hầm, bắt làm vợ, sau đó bóp chết, rồi lại đưa xác lên chỗ ngồi của rạp hát.

Sau khi bị bắt, ông ta nói với cảnh sát rằng mục tiêu của mình là sẽ giết đủ 666 xác chết bằng đúng số ghế ngồi của rạp chiếu phim này.”
Lục Lục hỏi: “Ý anh là…”
Chu Xung: “Kịch viện văn hóa thủ đô có mấy tầng hầm?”
Lục Lục rùng mình.
Chu Xung: “Bỏ qua câu chuyện đáng sợ kia.

Chúng ta cần tìm tầng hầm thứ năm.

Và, cũng chỉ có kịch viện thủ đô là có vẻ đúng hơn cả.”
Lục Lục cảm thấy sự việc đã phát triển quá xa, khó bề kiểm soát; nó ngày càng tách rời các chuyện đôi mắt trong máy tính, con sâu trong toilet, tấm ảnh cưới ma, hay Đồng Hoảng… Bây giờ chỉ còn cách nghe theo Chu Xung.
Chu Xung: “Anh muốn đến kịch viện văn hóa thủ đô xem có lối xuống hầm ngầm không.”
Lục Lục: “Chúng ta phải nói chuyện với người quản lý ở đó đã.”
Chu Xung: “Không cần.

Anh muốn bí mật.”
Lục Lục: “Làm như thế nào?”
Chu Xung: “Anh sẽ đi xem hát, khi tan rạp thì trốn ở lại, chờ họ đóng cửa thì anh sẽ điều tra; bằng mọi giá phải tìm bằng được lối xuống hầm ngầm.”
Lục Lục: “Em cũng thích làm như thế.”
Chu Xung: “Được! Hai ta là một.”
Lục Lục: “Ngay hôm nay à?”
Chu Xung: “Anh không thể chần chừ một phút nào nữa.”
Cả hai đi ăn trưa qua loa, rồi đi siêu thị.

Chu Xung mua một đèn pin LED, một cái búa, một miếng thảm trơn, hai chai nước khoáng, cho tất cả vào một cái túi đeo vai.

Sau đó họ đi tắc-xi đến kịch viện văn hóa thủ đô ở khu Kim Thủy.

Ba tầng hầm ở đây đều mở các ki-ốt bán sách báo, tạp hóa… rất đông người chen chúc qua lại, ồn ào.

Phòng bán vé đặt ở một góc tầng hầm thứ ba.

Đi xuống cầu thang là rạp hát.

Hôm nay chiếu bộ phim “Đạo tặc thèm khát”, họ mua hai vé xem suất chiếu muộn nhất.

Sau đó Chu Xung dẫn Lục Lục đi dạo các sạp bán quần áo.
Buổi tối, hai người đi ăn McDonald’s, sau đó trở vào cửa rạp.

Khán giả xem suất chiếu muộn đang lục tục đến.

Cầu thang tầng ba xuống tầng bốn khá dài và dốc, phải bước đi thận trọng.

Cuối cầu thang bỗng mở ra không gian rất rộng.

Bên trong rạp rộng thênh thang, có gần 2.000 chỗ ngồi đều là ghế mềm màu đỏ sẫm.

Khi hai người đi tìm chỗ ngồi, Chu Xung luôn giậm chân nghe ngóng xem có tiếng “bồm bộp” phát ra không.

Chỗ của họ ở hàng gần trên nhất, cả hai ngồi xuống quan sát khắp xung quanh.
Thế giới bên ngoài luôn có ánh mặt trời chiếu rọi, chỉ nơi kịch viện này phải bật đèn điện quanh năm, dù nó là chốn công cộng đông đúc thì âm khí vẫn rất nặng nề.

Chu Xung và Lục Lục đều ngửi thấy một thứ mùi riêng của lòng đất.
Chu Xung khẽ nói: “Anh cảm thấy mình đã ở rất gần người đó…”
Lục Lục: “Ai?”
Chu Xung: “Ơ kìa, chúng ta đang đi tìm ai?”
Lục Lục tiếp tục nhìn khắp xung quanh.

Toàn là những khuôn mặt xa lạ.

Rồi cô nhìn xuống sàn, sàn lát gạch men xanh lá cây sẫm, cô thử dậm chân, hình như nó đặc, cứng ngắc.
Phim đã bắt đầu chiếu, Lục Lục cảm thấy đây là bộ phim rất ngớ ngẩn của Hollywood.


Khi phim chiếu được hai phần ba, cả hai bấm nhau đứng lên giả vờ đi vệ sinh, lúc trở lại, họ tìm một chỗ vắng rồi ngồi xuống.

Lục Lục bắt đầu thấy hồi hộp, chẳng khác gì hồi bé lẻn sang nhà hàng xóm vặt trộm nho của họ.
Khoảng nửa giờ sau thì kết thúc bộ phim, hàng chữ điện tử bật lên.

Cả hai vội co người nằm im dưới ghế.

Một lát sau đèn rạp bật sáng, hình như sáng hơn hẳn lúc mới vào.

Khán giả ra về.

Nấp dưới gầm ghế, Lục Lục rất muốn phì cười.

Cứ tưởng sẽ có nhân viên đi kiểm tra rạp, nhưng lại chẳng hề có ai.

Rồi đèn điện vụt tắt, Lục Lục và Chu Xung đều không nhìn thấy nhau, sau đó là tiếng đóng cửa “kẹt kẹt…”
Lúc này là hơn 11 giờ đêm, cả ba tầng hầm bên trên đều đóng kín, các chủ ki-ốt đều đóng cửa ra về.

Dưới này là tầng bốn, yên tĩnh và ngột ngạt không sao tưởng tượng nổi.
Lục Lục im lặng dỏng tai lắng nghe xem Chu Xung ở đâu.

Cô bỗng có một ý nghĩ đáng sợ: có lẽ Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh, cả Hồ Tiểu Quân và Trường Thành nữa, đều vì đến đây để khám phá bí mật, rồi cùng không thể thoát ra… Xung quanh tối om, cô mất cảm giác về phương hướng, đầu hơi ong ong.

Cô vội đưa tay bám chặt cái chân ghế, rồi khẽ gọi: “Chu Xung…”
Không thấy anh trả lời.
Tim cô bỗng thắt lại: “Chu Xung…”
Trong bóng tối phía trước có tiếng “Suỵt…”
Chu Xung vẫn còn ở đây.
Lục Lục nói nhỏ: “Anh bật đèn pin đi! Tối quá.”
“Chờ thêm đã.”
“Đừng chờ nữa, em thấy sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ… sợ anh biến mất.”
Chu Xung mò trong cái túi khoác lấy đèn pin ra bật lên.

Đèn mới pin mới, ánh sáng rất tốt, anh chiếu về phía Lục Lục.

Cô nhìn không thấy gì hết.

Chu Xung đứng lên, cùng cô bắt đầu kiểm tra sàn nhà từ hàng ghế thứ nhất trở đi.

Anh bò trên sành, rọi đèn, tìm chỗ khả nghi, thỉnh thoảng lại cầm búa gõ gõ.
Khi họ xem đến hàng ghế thứ ba thì hàng ghế thứ hai cũng chìm vào bóng tối…
Trong rạp hát thênh thang này, chùm ánh sáng đèn pin hết sức cô độc, tiếng búa gõ nghe như đập vào màng nhĩ.
Lục Lục khẽ nói: “Ngày mai, suất chiếu phim sớm nhất là khi nào?”
“10 giờ 30 phút.”
“Chúng ta phải ở đây chờ hơn chục tiếng đồng hồ nữa, liệu đèn có còn pin không?”
“Không biết nữa.”
Chu Xung không quan tâm đến những chuyện này, anh đang dồn sự chú ý vào mặt đất.
Sau hai tiếng đồng hồ họ đã kiểm tra hết hàng ghế cuối cùng.

Các khe lát gạch men đều khít như sợi chỉ, không có dấu vết gì lạ.

Chu Xung đứng lên, có phần chán nản.

Không thể bỏ cuộc, anh nhìn khắp xung quanh, nhìn về phía sân khấu, rồi sải bước đi lên đó.

Chu Xung cầm đèn pin, Lục Lục theo sát, nếu không sẽ bị rớt lại trong bóng tối.
Họ vén tấm phông che bên ngoài rồi trèo lên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên Lục Lục lên “sàn diễn”, cô có một cảm giác rất lạ lùng.

Chu Xung lia đèn pin rọi khắp bốn phía.

Có rất nhiều tấm rèm dài màu đỏ, xanh… buông xuống; phía sau chất rất nhiều thứ kỳ quái: chậu thủy tinh, các cánh tay giả, tường và cửa bằng bìa cát-tông… chắc là đạo cụ để diễn kịch.

Trên sành chằng chịt hàng đống dây điện.
Chu Xung xem xét từng viên gạch lát sân khấu, vẫn không thấy gì khả nghi.

Anh lẩm bẩm: “Anh có cảm giác càng lúc càng đến gần cô ấy, nhưng không tìm thấy lối vào.”
Lục Lục nhìn sang hai bên sân khấu, có hai thùng loa màu đen cao ngang đầu người, nếu giấu người vào trong đó chắc không ai có thể phát hiện ra.

Nhưng, mật mã nói rằng “ở tầng hầm thứ năm”, cô và Chu Xung đến đây là để tìm ra không gian thứ năm ấy… cho nên, cô chỉ im lặng.

Cả hai đứng bên thùng loa rồi nhảy xuống dưới, ngồi nghỉ ở hàng ghế đầu tiên.
Chu Xung ném cái búa xuống đất, văng tục: “Khốn kiếp! Tiếc rằng ông đây chỉ là gã ca sĩ quèn!”
Anh vừa nói xong thì đèn pin vụt tắt, xung quanh tối đen như mực.
Lục Lục gắt: “Bật lên đi!”
Chu Xung: “Tự nó tắt đấy chứ!” Anh bật tắt công-tắc liền mấy lần, vẫn không sáng.
Lục Lục hỏi: “Hay là hết pin?”
Chu Xung: “Vừa rồi vẫn sáng quắc mà! Chắc không phải tại pin.

Đèn hỏng rồi.”
Sao oái ăm thế này? Ngồi trong cái rạp kỳ quái, đèn pin mới mua đã hỏng! Lục Lục lần sờ thấy cánh tay Chu Xung, anh cũng nắm chặt tay cô.

Đây là tầng bốn dưới lòng đất, ba tầng bên trên treo đầy áo quần với đủ màu sắc, kích cỡ, kiểu dáng phong phú, bao con người sẽ mặc chúng; trên cao nữa là mặt đất hẳn đã hết người đi lại, dưới ánh đèn đường, một con chuột chạy qua rồi chui tọt xuống lỗ cống.


Nó cũng đang ở không gian bên trên.
Lát sau Chu Xung hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Lục nhìn di động, nói: “Hơn 2 giờ sáng.” Cô nhận ra ở đây không có sóng di động.

Nếu có ai gọi điện cho cô thì chắc chắn cô sẽ không nhận được cuộc gọi.
Càng lúc cô càng thấy sợ.
Chu Xung lần tìm chai nước đưa cho Lục Lục: “Chúng ta sẽ ra khỏi đây…”
Lục Lục: “Liệu chúng ta có ra được không?”
Chu Xung: “Chỉ nói vớ vẩn!”
Lục Lục: “Em ngờ rằng ta cũng sẽ mất tích.”
Hình như Chu Xung hơi sững sờ, anh khẽ gắt lên: “Đang tối mù tối mịt em đừng nói linh tinh được không?”
Lục Lục im lặng.

Cô nhìn về phía hai cái thùng loa, dỏng tai lắng nghe.

Hình như có tiếng “u u …” như tiếng gió thổi qua lỗ thùng.
Chu Xung: “Em cho rằng nơi này làm việc gì là thích hợp nhất?”
Lục Lục: “Chắc anh định hát chứ gì?”
Chu Xung: “Yêu nhau?”
Lục Lục: “Đừng làm thế!”
Chu Xung bật đèn ở di động, lấy miếng thảm trơn ở túi khoác ra trải xuống đất, rồi ấn Lục Lục nằm xuống.

Lục Lục định nói gì đó nhưng đôi môi Chu Xung đã áp chặt vào miệng cô.
9 giờ sáng hôm sau, tầng trên đã bắt đầu có tiếng bước chân đi lại.

10 giờ thì rạp hát bật đèn, tiếp đó là tiếng mở cửa.

Chu Xung và Lục Lục đàng hoàng ngồi trên hàng ghế cuối cùng, giống như khán giả vừa mới vào rạp.
Người đầu tiên vào rạp là một đôi nam nữ trẻ tuổi, họ chẳng để ý đến Chu Xung và Lục Lục.

Lát sau, khán giả vào đông dần, Chu Xung dắt tay Lục Lục cùng đi ra.

Họ lên tầng ba, tầng hai, tầng một.
Đã lên đến mặt đất.

Cảm giác đầu tiên của Lục Lục là ánh mặt trời sao mà ấm áp thân thiết đến thế.

Có một ki-ốt bán đồ ăn sáng còn đang mở cửa, họ vào đó ăn thật no.
Chu Xung vừa ăn vừa nói: “Anh ngờ rằng Khương tiên sinh là kẻ bịp bợm.”
Lục Lục: “Có thể là một gã đại bịp có chân tài thực học.”
Chu Xung: “Em có thể thử ông ta.”
Lục Lục: “Thử như thế nào?”
“Nhờ một cô gái gọi điện đến, nói rằng rất sùng bái ông; vừa nãy có một bạn trên mạng cho số điện của ông… sau đó tìm cách lấy được nickname QQ của Khương tiên sinh.”
Lục Lục hiểu ngay ý của Chu Xung: “Được!”
Trên đường ngồi tắc-xi trở về, Lục Lục gọi điện cho Hảo Thiên trúc ở khách sạn Tây Sơn, và giao nhiệm vụ này cho cô ta.
Lục Lục hỏi Chu Xung: “Vậy chúng ta bỏ qua kịch viện văn hóa thủ đô à?”
Chu Xung: “Anh sẽ nghĩ thêm… hướng đông bắc… tầng năm dưới lòng đất… Hay là vẫn còn một phần mật mã nữa chưa giải? Miền đông, hướng bắc, tầng năm, tầng dưới… Không đúng! Đất phía đông, dưới phía bắc, năm hướng, tầng hướng… Vẫn không đúng! Chà chà, mình chỉ là một gã ca sĩ.”
Lục Lục khẽ nói: “Hay là ngoại ô đông bắc thành phố? Ở đó có mỏ than…”
Chu Xung ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ừ nhỉ! Mai chúng ta đi xem sao.”
Lục Lục nhìn anh, bất chợt nói: “Nếu em mất tích liệu anh có đi tìm như thế này không?”
Chu Xung ôm choàng cô, hạ giọng nói: “Bất kể lúc nào, nếu rời anh, thì em đừng đi quá xa.

Nhớ chưa?”
Lục Lục cảm thấy ấm lòng, gật đầu thật mạnh.
Họ về đến nhà thì Hảo Thiên Trúc gọi điện đến, nói là đã xin được nick chat QQ của Khương tiên sinh.

Lục Lục vội ghi lại.

Sau đó lên mạng đối chiếu.

Khỉ thật! Lại là nick chat QQ của Vũ Thanh! Cô lại cùng Chu Xung lên mạng tìm “Phòng thông tin an ninh Bắc Kinh” thì không hề có đơn vị này.
Chu Xung chửi bới: “Hướng đông bắc, tầng hầm tầng năm cái mả cha nhà nó! Anh phải đến tẩn cho lão một trận!”
Lục Lục can ngăn: “Thôi, cho qua cho nhẹ mình, ta nên nghĩ sau đây nên làm gì.”
Chu Xung: “Đầu mối duy nhất của chúng ta là tờ giấy, chúng ta vẫn cần tìm người để giải mật mã.”
Lục Lục: “Được! Ta đi ngủ một giấc đã, chiều lại tiếp tục.”
Cả hai đi tắm gội rồi trở vào phòng, chưa kịp nằm thì có tiếng gõ cửa.
Chu Xung bước ra nhìn qua mắt thần, hỏi: “Ai đấy?”
Một giọng nữ rất không thân thiện: “Hàng xóm.

Mở cửa đi!”
Chu Xung mở cửa, chị ta không bước vào, giận dữ nói luôn: “Các người định làm gì?”
Chu Xung ngạc nhiên nói: “Chúng tôi… đang định đi ngủ, sao ạ?”
Chị ta cười nhạt, nói: “Các người làm loạn suốt đêm, bây giờ ngủ bù, còn chúng tôi sẽ ra sao?”
Lục Lục bước ra đỡ lời: “Chị ơi, có việc gì chị vào nhà rồi nói.”
Chị ta tức tối trợn mắt nhìn Lục Lục: “Tôi ở tầng dưới, đang phải nuôi con nhỏ hai tuổi, đêm qua các người không ngủ, đập gõ gì đó khiến mẹ con tôi không sao ngủ được.”
Lục Lục kinh ngạc: “Chúng tôi đập gõ gì chứ?”
Chị ta nói: “Gõ xuống sàn! Đêm khuya các người sửa nhà hay sao?”
Lục Lục toàn thân nổi da gà.

Đúng là nửa đêm qua Chu Xung cầm búa gõ, nhưng gõ xuống sàn kịch viện văn hóa thủ đô; vậy thì chỉ có thể là… Chu Xung nửa đêm ngủ mê nhổm dậy rồi cầm búa đập xuống sàn nhà mình; hoặc là Chu Xung có đi đến kịch viện, còn Lục Lục ở nhà nửa đêm ngủ mê, cầm búa đập xuống sàn nhà mình!
Nhưng không phải thế, đêm qua cả hai cùng vào kịch viện kia mà!
Lục Lục nói: “Chị ạ, đêm qua hai chúng tôi đều vắng nhà, vừa nãy mới về; có thể là tiếng động từ căn hộ từ trên nữa vọng xuống nhà chị…” Lục Lục nói đến đây bỗng nhớ ra rằng bên trên căn hộ của cô và Chu Xung chỉ là khoảng không! Cô vội nói: “Có thể là căn hộ đối diện với chúng tôi đang sửa nhà.

Nếu chị có ý kiến gì thì nên gặp đúng người…”
Chị ta không thèm nghe giải thích nữa, ngán ngẩm xua tay, nói: “Mặc kệ! Nếu đêm nay các người còn gõ nữa tôi sẽ báo công an! Chờ đấy rồi xem!” Rồi chị ta bước đi, gót chân nện rõ mạnh.
Lục Lục khẽ đóng cửa lại, nhìn khắp nhà một lượt, rồi lại nhìn Chu Xung: “Thế là sao nhỉ?”
Chu Xung: “Có trời mới biết được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.