Đọc truyện Cưới Ma – Chương 12: Họ Đã Đi Đâu
Hôm sau là ngày 8 tháng 12.
Mặt trời đã lên cao.
Chu Xung vẫn đang say giấc nồng.
Gần đây Chu Xung nhận làm gia sư, chiều nay anh phải đi dạy ghi-ta.
Lục Lục cứ để anh ngủ, cô ra khỏi nhà, đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng gần nhà mua một cái nắp chốt chặt miệng lỗ thoát nước, mang về đặt vào thật khít, chặt cứng.
Vậy là đã cách biệt hoàn toàn với thế giới ngầm kỳ dị dưới kia.
Chắc chắn con sâu ấy không thể bò lên được nữa.
Rồi cô vào bàn ngồi viết bài.
Sau đó lên mạng đọc blog một lúc.
Cuối cùng cô tắt máy, và ra khỏi nhà, đến một quán nhỏ ăn qua loa rồi lên đường đi đến khách sạn Tây Sơn.
Lục Lục muốn thu lượm ít thông tin về cô gái Khúc Thiêm Trúc.
Ngoài ra, cô cũng muốn thử xem có thể tìm ra cô gái tên là “Hảo Thiên Trúc” hôm trước đã gặp không.
Thư viện Đông Thành cách khách sạn Tây Sơn không xa lắm.
Lục Lục ngồi trên tắc-xi vừa nhìn dòng người đi trên đường vừa nghĩ đến cuộc hẹn với đôi mắt.
Bây giờ là 12 giờ 10 phút, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Cô sẽ nhìn thấy nó, sẽ nhìn thấy anh ta, hay sẽ nhìn thấy cô ta?
Thư viện Đông Thành không lớn, lại ở khu vực tương đối hẻo lánh, rất ít người đến nên rất yên tĩnh.
Lâu nay lại càng ít người đến thư viện vì có thể ngồi nhà vào mạng là có hết những thông tin họ cần.
Tuy nhiên Lục Lục vẫn thích bầu không khí văn hóa đọc ở thư viện nên cô hay đến đây ngồi.
Lục Lục cố ý chọn địa điểm này để gặp đối phương, vì ở đây vắng người, sẽ dễ nhận ra ai là chủ nhân của đôi mắt; nếu chọn địa điểm hẻo lánh vắng vẻ hơn nữa thì cô lại sợ không dám đi.
Cô tuyệt đối không dám tưởng tượng việc hẹn gặp đôi mắt ở nghĩa trang ngoại thành hoặc ở rừng cây vào lúc nửa đêm.
Ở thư viện, dù vắng vẻ đến mấy cũng vẫn là nơi công cộng, sẽ không có nguy hiểm gì hết.
Còn về cô gái Khúc Thiêm Trúc và bạn trai Triệu Tĩnh mất tích, họ chẳng hề liên quan gì đến Lục Lục, cô theo dõi vụ này chỉ là để viết bài kiếm chút nhuận bút mà thôi.
Cô và Chu Xung sắp kết hôn, có nhiều việc cần đến tiền…
Lục Lục bỗng mở to mắt: cô lại nhìn thấy “Hảo Thiên Trúc” Cô ta vẫn mặc bộ đồng phục màu hồng đào, đang đi xe đạp, lưng rất thẳng, nhẩn nha đạp xe.
Nơi này đang cách khách sạn Tây Sơn một con phố.
Lục Lục hơi do dự, rồi cũng hạ cửa kính xe tắc-xi xuống, gọi to: “Hảo Thiên Trúc!”
Cô gái ngoảnh lại nhìn thấy Lục Lục bèn dừng lại, xuống xe.
Lục Lục bảo anh lái xe đỗ lại, trả tiền xe rồi chui ra, bước lại nói: “Tôi đang định tìm cô!”
Cô ta mỉm cười: “Là chị đấy à?”
“Cô đang…”
“Tôi đi làm…”
“Có tin gì về Khúc Thiêm Trúc không?” Lục Lục vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt của Thiên Trúc.
“Giám đốc của chúng tôi nói cảnh sát đã điều tra ra rồi, hôm 27 tháng 11 Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh đi Quý Dương.”
“Quý Dương?”
“Vâng.
Có điều, rõ ràng có thấy họ lên tàu hỏa nhưng họ lại không xuống ga Quý Dương…”
“Nghĩa là sao?”
“Họ không có mặt trên tàu hỏa.”
Vậy là công an đã bắt đầu có manh mối.
Lục Lục vừa tra số điện thoại vừa hỏi: “Lần trước cô nói mình đổi tên, nên tôi gọi là Hảo Thiên Trúc, được chứ?”
“Không sao.
Cha mẹ tôi vẫn gọi tôi là Thiên Trúc mà! Chị gọi cho ai thế?”
“Một người quen ở sở công an, tôi hỏi tình hình xem sao.”
“Cho tôi biết với.”
Lục Lục vừa nghe điện thoại vừa nhìn cô gái, cô nhận ra cô ta có vẻ gì đó không bình thường.
Người quen ở phòng tuyên truyền sở công an cho Lục Lục biết đôi điều: công an đã tìm ra băng ghi hình của camera giám sát tại khu vực Khúc Thiêm Trúc thuê nhà.
Cuốn băng cho thấy hơn 2h chiều ngày 27 tháng 11 Thiêm Trúc xách chiếc va ly to ra khỏi nhà, rồi lên xe tắc-xi.
Công an truy tìm chiếc tắc-xi, người tài xế cho biết họ đi qua câu lạc bộ thể hình Mu Us Desert đón thêm một người đàn ông lên xe đi ra ga.
Dọc đường đi hai người nói cười vui vẻ, hình như họ đã sắp đặt một chuyến du lịch.
Công an lại đi Quý Dương, liên lạc với cảnh sát đường sắt Quý Dương.
Nhưng đến khi xem các băng camera ở nhà ga thì không thấy bóng hai người ấy đâu nữa.
Chuyến tàu 1655.
Dừng cuộc điện thoại.
Lục Lục dùng di động lên mạng tra cứu.
Đó là chuyến tàu bình thường, khởi hành từ Bắc Kinh hồi 15:20, đến nơi 22:46, hành trình 1698 km, dọc đường tạm dừng ở hơn 20 ga xép… Trên chuyến tàu đó đã xảy ra những chuyện gì?
Cô gái hỏi: “Có tin gì mới không?”
“Đại khái như cô đã nói.”
“Tôi ngờ rằng Khúc Thiêm Trúc nát vụn rồi, bị rơi từ vệ sinh xuống chẳng hạn, cái xác sẽ rải suốt ngàn cây số…” Cái mồm cô ta nói như máy.
Lục Lục vẫn nhớ nửa giờ nữa cô có cuộc hẹn với đôi mắt, không thể cứ đứng đây nghe cô ta mãi được.
Làn gió lạnh thốc đến kéo theo lá vàng xào xạc.
Lẽ nào cô gái này cố ý kéo dài thời gian hãm cô đứng lại đây? Không thể.
Tối qua một mình Lục Lục nói với chiếc máy tính, cô ta biết thế nào được? Nhưng cô bỗng nảy ra ý nghĩ thật đáng sợ: hay là đôi mắt ấy… đã đổi… địa điểm gặp gỡ?
Cô gái chưa có ý dừng lại, vẫn tiếp tục nói: “Một ai đó còn nguyên hình hài, thì vẫn có thể nhận ra được, chứ nếu kéo dài hàng ngàn cây số thì dù có rắc ngay dưới chân chị, chị cũng chẳng nhận ra đâu…”
Lục Lục nói luôn: “Cô phải đi làm chứ gì?” Cô ta bỗng nín lặng, lấy di động ra xem giờ, sau đó lên xe đạp: “Chết thật, muộn mất rồi!”
Lục Lục không ngờ có thể dễ dàng lùa cô ta đi như thế, cô gọi với theo: “Tôi muốn có số điện thoại của cô!”
Cô ta bèn vòng xe lại, nói số điện của mình rất trơn tru, rất nhanh.
Lục Lục phải hỏi lại ba lần mới ghi được vào di động.
Ngẩng nhìn thì cô ta đã đạp xe vút đi rồi.
Một chiếc tắc-xi chạy qua, Lục Lục lên luôn, nói: “Đến thư viện Đông Thành.”