Cưới Ma (Minh Hôn)

Chương 66: Trên chuyến tàu 1655


Đọc truyện Cưới Ma (Minh Hôn) – Chương 66: Trên chuyến tàu 1655

Xe vẫn vùn vụt lao đi.

Chu Xung nói với hai người to lớn: “Các anh có biết địa điểm vừa nãy thuộc huyện nào không?”

Anh cầm lái im lặng, anh kia ngoảnh lại nói: “Chúng tôi không biết.”

Chu Xung lại hỏi: “Nơi ấy cách Đồng Hoảng bao xa?”

Vẫn là anh này nói, dằn từng chữ rất chậm: “Đã nói rồi, bọn tôi không biết.”

Chu Xung chỉ mới hỏi hai câu mà anh ta đã khó chịu. Lục Lục kín đáo kéo tay Chu Xung.

Xem ra, khi đụng đến vấn đề “thị trấn Đa Minh” thì thấy rằng cả hai người này vẫn là người của Điền Phong, cả hai đều không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật. Chỉ khi đối mặt với tên quái vật nửa người nửa ma kia thì họ mới đứng về phía Chu Xung và Lục Lục, vì cả bốn người đều là đồng loại.

Lát sau Chu Xung lại hỏi: “Chẳng lẽ tất cả các anh đều không biết ông chủ có vấn đề à?”

Anh cầm lái vẫn lặng thinh, anh ngồi bên lại ngoảnh xuống khẽ nói: “Bọn tôi không biết gì hết. Anh im đi được không? Đến Đồng Hoảng, đường ai nấy đi, không ai quen ai hết!”

Chu Xung nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì nữa. Hình như hai người này sợ lỡ lời tiết lộ ra điều gì đó nên chính họ cũng không nói chuyện với nhau. Nửa giờ sau thì xe chạy vào Đông Hoảng.

Chiếc Santana rẽ vào một con ngõ rồi đỗ lại. Hai người to lớn xuống xe, không chào Chu Xung và Lục Lục, sải bước đi thẳng rồi mất hút. Họ bỏ xe lại.

Lục Lục nhìn Chu Xung: “Chúng ta nên thế nào?”

Chu Xung đáp: “Đi!”

Lục Lục hỏi: “Đi đâu?”

Chu Xung: “Đến khách sạn Trở Về ở gần đồn công an.”

Cả hai xuống xe, vừa đi vừa ngoái lại nhìn. Con ngõ này không có đèn đường, tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ cho thấy trên đầu có những đám dây điện chằng chịt, ven đường có một thùng rác to tướng bên trong rỗng không, xung quanh nó có nhiều đống rác ngổn ngang, gió đang thổi tung bay những mảnh giấy bẩn. Phía xa xa là ngọn đèn đường tù mù với ánh sáng nhợt nhát đang đung đưa theo gió trong đêm, càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Họ đang đi về phía khách sạn Trở Về.

Lục Lục mở lời: “Thằng cha ấy không phải người.”

Chu Xung nói tiếp: “Cũng không phải ma.”

“Vậy hắn là thứ gì?”

“Tạm gọi hắn là siêu nhân vậy. Trước đây anh nghĩ người chết là đáng sợ, nhưng xem ra người không chết còn đáng sợ hơn.”

“Chắc hắn sẽ còn đuổi theo chúng ta.”

“Em yên tâm, hắn không thể nhảy tưng tưng đến Đồng Hoảng được.”

Lục Lục bỗng dừng lại, khẽ nói: “Nhìn kìa…”

Chu Xung nhìn theo hướng tay cô chỉ; chỗ ngọn đèn đường xa xa, có một bóng người đang đi về phía Chu Xung và Lục Lục. Thân hình người ấy trên dưới to như nhau, bước đi nhấp nhô rất cao. Lục Lục níu chặt áo Chu Xung: “Chính là hắn!”

Chu Xung biết anh và Lục Lục không thể lùi bước, vì như thế hai người sẽ phải quay lại chốn hẻo lánh và càng cách xa khách sạn Trở Về.

Chu Xung nói: “Đây đã là phố xá có nhà cửa hẳn hoi, hắn sẽ không dám đến… ta phải quan sát thêm xem sao…” Vừa nói anh vừa sờ trên mặt đường, và tìm được một nửa viên gạch. Anh kéo Lục Lục đứng nép vào bức tường ven đường.

Lục Lục run rẩy: “Anh nhìn kìa, hắn đang nhảy.”

Chu Xung trấn an: “Đừng lo. Mắt nhìn ban đêm không chuẩn, dễ hoa mắt và tưởng tượng lung tung.”

Chu Xung nhìn lên phía trên, bức tường không cao, chắc bên trong là nhà dân. Anh nói nhỏ: “Em còn nhớ anh đã nói gì chứ? Nếu gặp nguy hiểm, em cứ chạy, đó là cách có lợi nhất cho cả hai chúng ta. Hiểu chưa?”

Lục Lục run run: “Vâng, hiểu rồi…”

Chu Xung ngồi thụp xuống, nói: “Nào, đứng lên vai anh!”

Lục Lục ngơ ngác: “Để làm gì?”

Chu Xung nói: “Em trèo qua tường, trốn vào trong đó.”

Lục Lục do dự. Lúc cái bóng kia đã đi qua vùng sáng ngọn đèn, bắt đầu đi vào khoảng tối trên đường, hai người không thể nhìn thấy hắn nhưng vẫn nghe thấy tiếng chân bước của hắn càng lúc càng gần.

Chu Xung quát nhỏ: “Mau lên!”

Lúc này Lục Lục mới đứng lên vai Chu Xung. Chu Xung đứng dậy. Bức tường vừa khéo ở ngang bụng Lục Lục. Cô nói: “Em nhảy à?” Chu Xung hối thúc: “Nhảy vào đi!” Lục Lục nhoài người sang bên kia, nhảy xuống.

Gã kia đang đi đến gần, dưới ánh trăng, có thể nhận ra đó là hình người, nhưng thực ra chỉ là một gã béo đầu đội mũ vuông chần bông, hai tai mũ thả xuống, hai mang tai, lòa xòa tới tận vai. Hình như gã đang say rượu, bước đi nghiêng ngả…

Chu Xung vẫn rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của gã dưới cái mũ to xù. Anh lo rằng gã là Điền Phong cải trang. Hình như gã không nhìn thấy anh đứng nép bên tường, gã cứ thế ngật ngưỡng bước đi.

Lục Lục đứng trong bức tường gọi: “Chu Xung…”

“An toàn rồi!”

“Không phải hắn à?”

“Chỉ là một gã béo.”

“Em sẽ ra nhé?”

Chu Xung không nhịn được cười. Vì Lục Lục không thể ra được.

Chu Xung nói: “Yên tâm. Anh sẽ nhảy vào cùng kênh em ra.”

Lục Lục hối thúc: “Mau lên!”


Chu Xung đứng im, nói: “Nhưng lại không có ai công kênh anh, anh không nhảy vào được.”

Bên trong, Lục Lục sắp phát khóc: “Nếu chủ nhà biết thì họ sẽ nghĩ em là kẻ trộm.”

Chu Xung như chợt nghĩ ra: “Ngốc thật? Sao không mở cổng mà ra?”

Lục Lục nín lặng. Chỉ lát sau Chu Xung nghe thấy có tiếng động ở cổng, Lục Lục đã mở then cài cổng rồi bước ra. Cô nói nhỏ: “Ta cứ để cổng họ mở như thế à?”

Chu Xung nói: “Thì em cài then vào!”

Lục Lục ngơ ngác: “Cài rồi thì em vào thế nào được?”

Chu Xung bật cười: “Đúng! Thế thì em đừng thắc mắc nữa.”

Nói rồi Chu Xung vứt nửa hòn gạch xuống đất, dắt tay Lục Lục tiếp tục bước về phía trước.

Lục Lục hỏi: “Ta sẽ báo công an chứ?”

“Sự việc đã vượt ra ngoài tầm tay công an rồi.”

“Thế thì phải làm gì?”

“Em từng nói là có một đôi vợ chồng già có thể là cha mẹ Điền Phong đúng không?”

Lục Lục: “Em chỉ đoán thế.”

“Mai chúng ta trở về Bắc Kinh, tìm đôi vợ chồng già ấy, nếu họ đúng là cha mẹ của Điền Phong thì có lẽ chúng ta sẽ khám phá ra lai lịch của gã quái vật kia.”

Lục Lục bỗng nói: “Lỡ cha mẹ hắn cũng là người bất tử thì sao?”

Chu Xung sững người: “Không phải lỡ… mà là rất có khả năng đó! Được thôi! Em đừng đến, chỉ mình anh đến là đủ. Giả sử cả nhà họ đều là người bất tử thì thế giới này sẽ nguy to. Gã béo vừa nãy đi qua, tay cao thủ chữa máy tính cho em, các chiến hữu thân nhất của anh… liệu tất cả mọi người có phải người bất tử không? Chúng ta phải làm rõ chuyện này.”

Lục Lục khẽ nói: “Nhưng có lẽ đây không phải việc của chúng ta…”

“Bây giờ chúng ta đang bị hắn truy đuổi, chúng ta phải nghĩ cách.”

Hai người đã đi ra đường quốc lộ, không xa phía trước là khách sạn Trở Về.

Chu Xung ngoảnh mặt sang Lục Lục: “Anh hát có hay không?”

Lục Lục không hiểu anh hỏi thế để làm gì: “Hay!”

Chu Xung nói tiếp: “Khỉ thật, thế mới nói anh chỉ là một gã ca sĩ.”

Họ vào khách sạn, làm thủ tục thuê phòng. Khéo thật, họ vào ngay phòng 108 sát vách căn phòng lần trước từng ở. Lúc đi đến cửa phòng, Lục Lục ngoảnh nhìn xung quanh, hành lang vắng vẻ, vậy là đã an toàn.

Vào phòng rồi, Lục Lục khóa cửa, cài chốt cửa sắt chống trộm, rồi bước đến giường nằm phịch ngay xuống. Đã có thể yên tâm nghỉ ngơi. Hôm nay Chu Xung tắm gội lâu gấp hai lần mọi ngày. Lục Lục nghe thấy tiếng nước xối rửa tay rất lâu, hình như Chu Xung muốn rửa thật sạch cái cảm giác “giết người” ở bàn tay.

Rồi anh cũng bước ra.

Lục Lục hỏi: “Hôm kia anh đi gặp Tiểu Quân phải không?”

Chu Xung hơi sững người: “Đúng.”

“Sao anh phải nói dối em?”

“Hiện giờ cô ấy đã cùng một phe với chúng ta.”

“Đừng ngụy biện! Cô ấy gặp anh để làm gì?”

“Nói là muốn dự đám cưới của chúng ta, muốn làm phù dâu cho em.”

“Anh không bịa đấy chứ?”

“Tuyệt đối không.”

Hai người tắt đèn, nằm riêng hai giường.

Chu Xung nói: “Em nghĩ xem, chúng ta ra ngoài để làm gì?”

Lục Lục trả lời: “Chúng ta đi du lịch kết hôn.”

Chu Xung nói tiếp: “Nhưng hiện nay chúng ta có giống cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật không? Chúng ta cứ như hai đồng nghiệp cùng đi công tác.”

Lục Lục phì cười, xuống giường, bước sang giường của Chu Xung. Hai người vừa ôm choàng lấy nhau thì bỗng nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân. Hành lang trải thảm dày và êm, người bình thường bước trên đó không thể gây ra tiếng động, nhưng tiếng động này lại giống như tiếng nhảy “huỵch… huỵch…” cho nên mới nghe thấy rất rõ.

Lục Lục định nói gì đó, Chu Xung liền bịt ngay miệng cô. Hai người lặng im tiếp tục nghe.

Chẳng lẽ gã quái vật đó đã chạy đến tận đây? Sao hắn biết họ vào khách sạn này? Ngực hai người áp chặt nhau, người này có thể thấy rõ tim người kia đang đập thình thịch.

Bước chân ấy dừng lại trước cửa phòng 108. Sau đó nó tiếp tục bước đi một đoạn, rồi lại quay trở lại, đứng trước cửa phòng 108! Hình như gã đánh hơi thấy mùi gì đó nhưng chưa thật chắc chắn. Chu Xung khẽ ngồi dậy, xuống giường, nhón chân bước ra cửa, nhòm qua mắt thần. Lát sau anh lại rón rén bước về phía Lục Lục.

Lục Lục hồi hộp hỏi: “Ai thế?”

Chu Xung thầm thì: “Đúng là hắn!”

Lục Lục sợ hết hồn. Chu Xung không dám bật đèn, anh sờ điện thoại, ghé mặt xuống, ấn phím gọi quầy lễ tân. Đã quá đêm khuya, không thấy ai nhấc máy.

Gã đứng ngoài kia đã gõ cửa “Cộc, cộc, cộc…” trong đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một, chắc cả tòa nhà này phải nghe thấy. Chu Xung gọi lại cho lễ tân, thầm kêu: “Mau nghe đi chứ!”

Gã đứng ngoài hành lang vẫn không ngừng gõ cửa, tiếng gõ từng nhịp vang lên “Cộc, cộc, cộc…”

Lục Lục thầm nghĩ, rồi khẽ nói: “Hay là… khách sạn này cũng là của bọn kia?”


Đã có người nghe máy: “Xin chào.”

Chu Xung nói giọng thật thấp: “Có người cứ gõ cửa phòng chúng tôi, mau gọi bảo vệ lên đây!”

“Vâng, chúng tôi sẽ cử bảo vệ sẽ lên!”

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

Lục Lục ôm chặt Chu Xung, cả hai ngồi chờ bảo vệ. Có lẽ gã đứng ngoài cửa đánh hơi thấy mùi gì đó nên không gõ cửa nữa, nhảy tưng tưng về phía bên phải hành lang, tiếng bước chân kỳ quái xa dần rồi không thấy gì nữa.

Phía bên trái hành lang vang lên những tiếng bước chân chạy rất nhanh, chắc là hai người bảo vệ. Họ đến trước cửa phòng 108 gõ cửa nhè nhẹ. Chu Xung bước ra quan sát qua mắt thần, đúng là bảo vệ, anh bèn mở cửa, nhìn sang bên phải hành lang. Không một bóng người.

“Có người gõ cửa phòng các vị à?”

“Vừa rồi hắn gõ cửa liên tục. Các anh vừa lên thì hắn đi luôn.”

“Đi về phía nào?”

“Bên kia.”

“Chúng tôi sang đó xem sao. Anh cứ nghỉ đi. Khách sạn chúng tôi tuyệt đối an toàn.”

“Cảm ơn.”

Hai người bảo vệ bước đi rồi, Chu Xung mới khóa cửa trở lại giường. Anh sờ mặt Lục Lục, nói: “Đừng sợ.”

“Vừa nãy anh nhìn thấy hắn, trông hắn ra sao?”

“Giống Điền Phong.”

“Vẫn quấn tấm thảm à?”

“Không. Vai hắn vác tấm thảm.”

Lục Lục lại run bắn. Cả hai nằm xuống giường, chờ đợi. Không thấy tiếng bước chân của gã quái vật kia, cũng không thấy tiếng bước chân của hai người bảo vệ nữa. Im lặng như cõi chết.

Chu Xung nói: “Sáng sớm chúng ta sẽ ra ga ngay. Ở đó đông người.”

Lục Lục đồng tình: “Chúng ta mua vé và ở đó luôn, để chờ tàu.”

Lát sau Chu Xung lại nói: “Nghĩ lại, kể cũng sợ thật. Nếu lúc anh đâm mà hắn “chết” thật, thì anh sẽ biến thành hung thủ, khi anh bị vào tù rồi, hắn lại đội mồ chui ra…”

Lục Lục suy nghĩ một lát: “Nếu hắn bị giết thật, công an sẽ khám nghiệm tử thi, hắn sẽ lộ nguyên hình. Rất có thể người hắn toàn nhồi bằng tóc cũng nên…”

Đêm đó cả hai đều không ngủ, trời vừa sáng họ ra khỏi phòng 108. Lục Lục cảnh giác nhìn bốn phía. Vẫn còn sớm, hành lang vắng tanh. An toàn.

Họ xuống tầng trệt, ra quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng. Không thấy ai khác ở đại sảnh. An toàn.

Ra khỏi khách sạn, họ đi bộ ra ga. Dọc đường chỉ nhìn thấy hai công nhân đang quét rác, một ông già đang tập thể dục, không thấy khách bộ hành nào. An toàn.

Mười phút sau họ đã đến nhà ga tàu hỏa, người ở đây đông hơn. Lục Lục vẫn cảnh giác quan sát từng người. Không thấy gã quái vật, cũng không thấy ai vác tấm thảm. An toàn.

Họ đến quầy bán vé mua hai vé giường mềm. Sau đó bước vào phòng chờ tàu, ăn sáng tại quầy McDonalds, rồi ra ghế dài ngồi chờ. Lục Lục buồn ngủ díp mắt, cô nằm gối đầu lên đùi Chu Xung, ngủ luôn. Chu Xung không dám ngủ, anh nhìn về phía cửa ra vào quan sát kỹ từng người.

Cứ thế, đến trưa vẫn không nhìn thấy gã quái vật ấy. Lục Lục chợt tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, nói: “Bây giờ anh chợp mắt đi!”

“Anh không ngủ.”

“Không nhìn thấy hắn chứ?”

“Không. Ở đây đông người, dù phần lớn là người lao động làm thuê, nhưng họ vẫn là đồng loại với chúng ta. Đó mới là điều quan trọng. Anh tin rằng hắn không dám mò đến.”

Hai người mua hai suất cơm hộp ăn trưa, rồi uống nước. Chuyến tàu 1655 đã bắt đầu soát vé. Lục Lục vẫn không yên tâm, lúc xếp hàng, cô vẫn nhìn ngó xung quanh. Không thấy gã quái vật ló mặt.

Họ lên tàu, rồi bước vào khoang giường nằm, có thể tạm thở phào. Gian này còn có hai người nữa, là hai mẹ con, cô con gái chừng 11-12 tuổi. Hai mẹ con trèo lên nằm và khe khẽ nói chuyện. Chu Xung lên giường, ngủ luôn.

Đến sẩm tối, cả hai hoàn toàn chắc chắn trên tàu rất an toàn, họ sang toa nhà bếp ăn bữa tối rồi trở về giường. Hai mẹ con bà kia vẫn rì rầm trò chuyện, bà mẹ nói tiếng địa phương, Chu Xung và Lục Lục nghe không hiểu, bé gái nói tiếng phổ thông.

Trời dần tối hẳn. Lúc Chu Xung và Lục Lục cũng khe khẽ trò chuyện, nhưng chẳng biết từ lúc nào cả hai đều im lặng lắng nghe hai mẹ con nằm giường trên nói chuyện. Hình như bà mẹ đang kể chuyện cho con nghe, giọng đều đều chậm rãi. Lát sau bé gái ngắt lời: “Tại sao ông ta cứ mỉm cười mãi?”

Bà mẹ trả lời gì đó.

Bé gái lại hỏi: “Tại sao nó cứ khóc mãi?”

Bà mẹ lại nói gì đó.

Lát sau bé gái lại ngắt lời: “Ông ta là người lớn, tại sao lại đóng giả làm trẻ con?”

Bà mẹ lại giải thích…

Lát sau bé gái lại hỏi, có vẻ sợ hãi: “Tại sao ông ta không thể chết được?”

Lục Lục và Chu Xung giật bắn người. Hai mẹ con họ đang nói về chuyện gì?

Đến lúc toa tàu tắt đèn thì mẹ con họ không nói chuyện nữa.

Tàu vẫn chạy, thỉnh thoảng dừng lại ở các ga xép rồi lại ì ạch tiến lên. Nó xuyên qua bình minh, lao về hướng Bắc Kinh, càng lúc càng gần.


Trưa hôm sau, hai mẹ con vẫn ngồi giường trên nói chuyện. Chu Xung và Lục Lục ngồi giường dưới nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa miền đất hoàng thổ nhấp nhô, có dòng sông đang lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Xa xa là dãy núi hoang vu trập trùng. Một con đường quốc lộ song song với đường sắt, cùng trải ra xa, xa mãi…

Bên ngoài chợt có tiếng chân bước. Ngoài đó là một hành lang hẹp, thường có người qua lại. Nhưng Lục Lục rất nhạy cảm, nhận ra tiếng bước chân dừng lại ở cửa toa của mình. Cô hồi hộp, khẽ nói: “Chu Xung, hình như có người đến…”

Chu Xung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Chắc là nhân viên của tàu.”

Cánh cửa bỗng “xẹt” mở ra, Lục Lục kêu lên: “Là hắn!”

Chu Xung quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy gã quái vật! Mặt gã trắng nhợt, đang mỉm cười nhìn Chu Xung và Lục Lục, ánh mắt rất mừng rỡ.

Chu Xung và Lục Lục đều sững sờ. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ con tàu vẫn tiếp tục rung lắc di chuyển. Lúc này có một anh công an giao thông đường sắt đi qua, định né người tránh gã quái vật để đi tiếp. Chu Xung vội gọi to: “Anh công an ơi…” Anh công an giao thông đường sắt dừng lại nhìn vào toa giường nằm của họ. Chu Xung đứng vụt dậy chạy ra nói luôn: “Tôi muốn hỏi anh chút việc…”

Gã quái vật không quay đầu lại, chỉ nhìn lên giường trên của hai mẹ con kia, hỏi: “Đây là gian số mấy?”

Bé gái lanh lảnh đáp: “Gian số tám.”

Gã quái vật mỉm cười, nói: “Xin lỗi, tôi vào nhầm.” Rồi gã rất vui vẻ nhìn Lục Lục, sau đó quay người, đứng sát bên Chu Xung và người công an, bước đi.

Người công an nói: “Nói đi, có việc gì à?”

Chu Xung giả bộ hỏi: “Chuyến tàu này… khi nào đến Bắc Kinh?”

“Vẫn còn sớm. Ít ra phải hai tiếng nữa.”

“Vâng… cảm ơn.”

Người công an đường sắt bước đi. Chu Xung quay vào nói với Lục Lục: “Cầm hành lý, đi theo anh!”

“Đi đâu?”

“Đừng hỏi nữa.”

Lục Lục vội thu xếp hành lý, rồi cùng Chu Xung ra khỏi gian số tám. Gã quái vật đi sang phía trái, hai người rẽ rang hướng ngược lại. Đi qua vài chỗ nối toa, họ bước sang toa ghế cứng. Ở đây khách chật ních, có rất nhiều người phải đứng, không khí hơi nặng, đầy mùi nước trà.

Chu Xung và Lục Lục bước vào giữa toa, đứng lại, tay bám vào các lưng ghế. Chu Xung nói: “Ở đây đông người, hắn sẽ không dám đến.”

Lục Lục nhìn chăm chăm vào cửa toa mà hai người vừa vào nói nhỏ: “Sao hắn lại biết chúng ta đi chuyến tàu này nhỉ?”

“Anh biết sao được?”

“Sao lúc nãy anh không nói luôn với người công an ấy?”

“Hắn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị của “Lưới tình”, nên công an sẽ không tin anh! Anh nói là hắn không thể chết, thì anh chứng minh kiểu gì? Người công an kia sẽ thử cầm dao đâm hắn hay sao?”

Lục Lục im lặng. Quả nhiên không thấy gã quái vật đi vào toa này.

Cả hai đứng độ hơn nửa giờ, thì tiếng loa vang lên: “Hành khách chú ý, tiếp theo là ga Tần Thị, hành khách nào xuống Tần Thị xin chuẩn bị hành lý…”

Chu Xung quyết định: “Xuống tàu!”

Lục Lục ngơ ngác: “Sao lại xuống?”

Chu Xung: “Chúng ta phải cắt đuôi! Từ Tần Thị về Bắc Kinh rất sẵn tàu xe, chúng ta đổi chuyến khác.”

Lục Lục đi theo Chu Xung lách ra cửa toa. Vài phút sau đoàn tàu dừng ở ga Tần Thị. Chu Xung và Lục Lục lấm lét xuống tàu rồi nấp sau một cái cột to, quan sát xem gã quái vật ấy có xuống không. Khách xuống tàu rất đông, họ tấp nập rảo bước ra cửa ga. Không thấy gã quái vật xuống tàu.

Hai phút sau, chuyến tàu 1655 đóng các cửa toa, xình xịch lăn bánh, tiếp tục chạy về hướng Bắc Kinh. Lục Lục định cất bước thì Chu Xung kéo lại, nói nhỏ: “Cứ chờ thêm, coi chừng gã nhìn qua cửa sổ thấy chúng ta thì gã sẽ nhảy xuống cũng nên.” Khi con tàu 1655 đã đi thật xa rồi, hai người mới bước ra.

Thềm nhà ga vắng tanh, chỉ thấy vài nhân viên đường sắt đang đẩy những cái xe bán thực phẩm, không còn bóng hành khách nào.

Chu Xung bước lại gần hỏi thăm họ về chuyến tàu tiếp theo chạy về Bắc Kinh. Rồi hai người ra khỏi cửa sổ ba, đi sang cửa sổ một. Khoảng 30 phút sau thì chuyến tàu D vào ga. Tàu này chạy về Bắc Kinh. Chu Xung và Lục Lục lên tàu, họ chọn vị trí ngồi cuối toa.

Chu Xung nói: “Em đưa anh số điện thoại của đôi vợ chồng già, bây giờ anh gọi cho họ. Đến Bắc Kinh, em cứ về nhà trước, còn anh sẽ đi gặp họ.”

Lục Lục mở di động, nhắn số máy đó sang máy của Chu Xung. Anh gọi luôn.

Giọng một người phụ nữ có lẽ tuổi đã già vang lên: “Ai đấy?”

Chu Xung thoáng nghĩ, rồi nói: “Chào bác. Cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, có chút việc cần gặp bác và bác trai nói chuyện.”

“Khúc Thiêm Trúc… là cô gái bị tâm thần phải không?”

“Vâng.”

“Cậu gặp chúng tôi về việc gì?”

“Nói qua điện thoại e không tiện. Nếu có thể, sau hai tiếng nữa cháu xin đến nhà hai bác được không ạ?”

Bà ta che máy lại, hình như để bàn với ai đó, lát sau bà ta nói: “Được, cậu cứ đến. Chúng tôi ở phòng 101 nhà 3, khu công nhân viên xưởng dược Hoa Đức.”

“Vâng, cảm ơn bác.”

Kết thúc cuộc gọi. Lục Lục hỏi: “Họ nói sao?”

“Anh cảm thấy đôi vợ chồng già này không có vấn đề gì.”

Chuyến tàu D chuyển bánh, số ghế trên toa này trống một nửa. Chu Xung đi sang toa kế tiếp, mua vé bổ sung, rồi quay lai ngòi xuống bên Lục Lục.

Lục Lục nói: “Em sẽ đi cùng anh.”

Chu Xung từ chối: “Không. Em cứ về nhà.”

Lục Lục chợt nghĩ ra: “Thế nếu hắn đến tận nhà chúng ta thì sao?”

Chu Xung ngớ ra. Đúng thế, đôi mắt thằng cha ấy có thể chui vào máy tính của hai người, hắn còn cử người mù mai phục ở tuyến hành lang tàu điện ngầm chờ họ, thì hắn thừa sức mà đến tận nhà họ!

Anh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Được, em đi với anh. Anh và họ không biết nhau, có thêm một cô gái đến thì họ cũng yên tâm hơn…”

Lục Lục bỗng nhiên im lặng như bị hóa đá. Chu Xung ngạc nhiên nhìn cô. Cô đang chăm chú nhìn vào cửa toa trước mặt.

Chu Xung ngờ ngợ… anh quay phắt sang nhìn. Gã quái vật kia lại xuất hiện!

Gã đứng tựa vào cửa toa, mỉm cười nhìn họ, đôi mắt gã ánh lên niềm vui.

Lục Lục bám lấy Chu Xung, càng lúc càng nắm chặt anh hơn.

Chu Xung nhìn chăm chăm vào gã, khẽ nói: “Đừng sợ! Đang trên tàu, hắn chẳng dám giở trò…”


Lục Lục vẫn nắm chặt Chu Xung. Anh nói: “Mở nhạc đi!” Lục Lục vẫn bất động.

Chu Xung gỡ tay cô ra, lấy di động, mở bài hát.

Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,

Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.

Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,

Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.

Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,

Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.

Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,

Thì cũng để bóng hình xưa ở lại…

Trong toa còn rất nhiều chỗ trống nhưng gã quái vật không ngồi, hắn cứ đứng đó tựa cửa mỉm cười, vĩnh viễn không mệt mỏi, như thể nụ cười không bao giờ dứt ra được khỏi miệng hắn. Hắn cứ thế nhẫn nại nhìn họ.

Sau một lúc rất lâu, Lục Lục khẽ nói: “Sao hắn không bước lại?”

“Anh đã nói rồi mà, hắn không dám đến!”

“Lát nữa xuống tàu, hắn cứ bám theo ta thì sao?”

“Ra khỏi ga, ta lên tắc-xi luôn, hắn không thể đuổi kịp.”

“Nếu hắn cũng lên tắc-xi bám theo?”

“Thì ta dẫn hắn về nhà luôn thể!”

Gã quái vật đứng cách Chu Xung và Lục Lục khoảng hai chục mét, chắc chắn không nghe thấy hai người nói gì, nhưng hắn cũng không tò mò, hắn vẫn mỉm cười đứng đó lặng lẽ nhìn họ.

Lúc bị kẻ khác giám sát, thời gian như trôi qua thật chậm chạp; như câu thơ của Ba m Bác La[1] chỉ:

Chậm như những nếp nhăn dịch chuyển,

Chậm như những tấm ảnh bạc mà,

Chậm như dòng suối khô cạn,

Chậm như mặt trời đang lặn,

Chậm như đứa trẻ trở thành ông già…

[1] Ba m Bác La (Bút danh Thôi Nham) là nhà văn nhà thơ đương đại Trung Quốc, người dân tộc Mãn.

Cuối cùng, tiếng loa cũng vang lên: “Hành khách chú ý sắp đến ga Bắc Kinh đây là ga cuối cùng, quý vị hãy chuẩn bị hành lý…” Gã quái vật không nhúc nhích, gã vẫn đứng tựa cửa toa tàu mỉm cười nhìn họ.

Hành khách rào rào đứng lên lấy hành lý trên giá xuống, rồi bước về phía cửa toa mà gã quái vật đang đứng.

Chu Xung đeo túi lên vai, dắt Lục Lục đi về cửa toa khác. Ngoảnh lại nhìn, thấy gã quái vật cũng đã nhúc nhích, gã nghển cổ, vừa mỉm cười vừa đi ngược hướng với đám đông hành khách bước về phía hai người.

Lúc Chu Xung và Lục Lục đi đến cửa toa thì tàu vẫn chưa vào ga, cả hai đành đứng lại. Sau lưng họ còn có một số hành khách khác. Gã quái vật lách lên sát hai người, tựa lưng vào vách toa, tiếp tục mỉm cười lặng lẽ nhìn họ.

Chỗ cửa toa rất chật, hai bên chỉ cách nhau nửa bước chân. Chu Xung và Lục Lục thậm chí ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp tỏa ra từ người gã quái vật. Họ không ngoảnh lại nhìn, chỉ nhìn ra ngoài toa tàu, hai con tim như bị thắt lại.

Hơn một tháng trước, Chu Xung được gã phỏng vấn, bốn hôm trước, cả ba người ngồi trong phòng trà Khai Hoa nói chuyện, hai ngày trước Chu Xung cầm dao nhíp đâm xuyên cổ gã… thế mà lúc này hai bên đứng cạnh nhau như không hề quen biết!

Những phút giây kinh khủng làm đông cứng tâm trí Chu Xung và Lục Lục, may sao cuối cùng đoàn tàu cũng dừng lại, hai người xuống tàu, chạy ào ra ngoài ga. Lục Lục vừa chạy vừa ngoái nhìn, gã quái vật vẫn mỉm cười và đang đuổi theo họ.

Chu Xung và Lục Lục ra khỏi nhà ga, gã cũng ra theo.

Bên đường là bãi đỗ tắc-xi, cả hai chạy đến nhanh chóng chui vào một chiếc xe. Lục Lục nhìn ra ngoài cửa kính, kêu lên: “Hắn đến!” Thoắt cái gã quái vật đã đến chỗ họ. Chu Xung và Lục Lục ngồi hàng ghế sau. Gã chạy đến cửa bên lái xe ngồi, giật cửa chui vào, đóng cửa “xịch” một cái. Anh lái xe cho rằng khách có ba người, bèn nổ máy.

Chu Xung kêu lên: “Anh ơi, chúng tôi không đi chung với người khác. “

Anh lái xe ngoảnh nhìn Chu Xung và Lục Lục, rồi lại nhìn gã quái vật, nói: “Các vị không phải là một à?”

Gã quái vật cười, nói với anh ta: “Tất nhiên là một! Chúng tôi cùng ngồi máy bay đi, rồi cùng ngồi tàu hỏa trở về! Đi thôi!”

Chu Xung kêu lên: “Hắn bịa đấy!”

Gã quái vật không nói thêm, chỉ mỉm cười như cũ, sắc mặt rất tươi nhìn Chu Xung và Lục Lục.

Anh lái xe không hiểu là chuyện gì, đành bảo với người lên sau: “Mời anh xuống, kẻo lỡ việc của tôi.”

Gã quái vật cũng không gây khó dễ với anh ta, mở cửa bước xuống. Chiếc tắc-xi chạy đi rồi, gã cười rũ ra và nhìn theo Chu Xung, Lục Lục trên xe.

Xe chạy đi, Chu Xung và Lục Lục nhìn lại phía sau. Khách đi tắc-xi rất đông, những chiếc xe che khuất đường nên họ không nhìn thấy gã quái vật. Không thể biết gã có lên chiếc tắc-xi nào không…

Từ nhà ga chạy đến khu nhà ở của nhân viên xưởng dược Hoa Đức mất nửa giờ. Cả hai luôn ngoái nhìn phía sau. Xe cộ rất đông, dù các loại xe chen nhau chạy trên đường…

Khi đến gần khu nhà Hoa Đức, thì sự đông đúc đã giảm đi, nhưng có một chiếc tắc-xi cứ bám riết họ. Xe đó không bật đèn “xe chở khách”, vị trí bên cạnh lái xe bỏ trống, tức là khách đang ngồi ghế sau, trong xe tối om, không thể nhìn rõ trong xe có những ai.

Lục Lục nói: “Chắc hắn đang ngồi trong xe đó…”

Chu Xung trấn an: “Khu nhà công nhân viên xưởng dược phẩm đông người, ta cứ vào đi!”

Lục Lục bỗng nói: “Nếu trong đó đều là đồng loại với hắn thì sao?”

Chu Xung không bận tâm, cười nói: “Cùng lắm là chúng ta nộp mạng cho họ! Thằng cha khốn kiếp này vẫn muốn chúng ta chết đấy thôi!”

Hình như anh lái xe biết có điều gì đó không bình thường, bèn nói: “Có chuyện gì thế?”

Chu Xung bình thản: “Không liên quan gì đến anh.” Anh ta im lặng lái xe vào khu nhà Hoa Đức.

Lục Lục ngoái lại nhìn, nói: “Chiếc tắc-xi kia biến đi rồi.”

Chu Xung cũng ngoái lại nhìn, đúng là không thấy nó bám theo, nó đã chạy thẳng lên phía trước.

Lục Lục thở phào: “Hắn không trong xe đó à?”

Chu Xung trầm ngâm: “Nếu hắn ở trong xe đó, chứng tỏ hắn sợ gặp cha mẹ mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.