Cưới Ma (Minh Hôn)

Chương 23: Khách sạn Hồng Phòng


Đọc truyện Cưới Ma (Minh Hôn) – Chương 23: Khách sạn Hồng Phòng

Giọng người phát thanh viên vừa dứt, Khúc Thiêm Trúc lập tức trở nên lo lắng. Cô ta đứng lên rồi bước đến cửa sổ bên trái nhìn ra ngoài, rồi lại ngoảnh sang cửa sổ bên phải nhìn ngó. Có vẻ như định xuống tàu. Rất có thể lần trước cô ta và Triệu Tĩnh đã xuống ga nhỏ này! Tim Lục Lục đập thình thịch.

Ngoài kia vẫn là rừng rậm nối tiếp. Tàu chạy thêm vài phút nữa thì vào ga Đồng Hoảng. Khúc Thiêm Trúc đứng dậy bước nhanh ra cửa toa xe. Hình như cô ta đang nóng lòng gặp một ai đó. Lục Lục cũng đứng dậy bước theo.

Xuống tàu. Lục Lục nhìn bốn phía, nhà ga này rất xập xệ, thềm nhà ga gồ ghề nhấp nhô, các bậc thềm lở lói như những hàm răng sứt mẻ. Chỉ có một nữ nhân viên nhà ga, trạc 30 tuổi, hơi béo, mặt bộ đồng phục bó chặt lấy người, tay cầm cờ đỏ, rất tận tụy đứng đó làm việc. Chỉ có vài hành khách xuống tàu.

Lục Lục rất xa lạ đối với vùng này, còn Khúc Thiêm Trúc thì tựa như “hướng dẫn viên”, Lục Lục chỉ còn cách theo sát cô ta, ra khỏi ga, phía trước là một khoảng sân rộng. Có lẽ đây là một huyện lỵ. Sương mù khá dày không thể nhìn xa, chỉ thấy gần cửa nhà ga có một sạp hàng treo biển nguệch ngoạc: Mỳ đậu hoa Tuân Nghĩa, Phở thịt ngan Hoa Khê, Cá nấu dấm Khải Lý… Mùi các món ăn nóng hổi bay xộc vào mũi Lục Lục, cùng các âm thanh lao xao giọng địa phương mà cô không hiểu. Cô bỗng có phần xúc động thậm chí hơi thích chuyến đi mạo hiểm này, Khúc Thiêm Trúc đi một quãng… rồi dừng lại nhìn quanh, hình như cô ta thấy băn khoăn. Một người lái xe tắc-xi tự do bước đến, chắc là hỏi cô ta định đi đâu. Lục Lục không nghe thấy Khúc Thiêm Trúc nói gì, cô bèn bước lên gần chỗ bọn họ hơn một chút. Tiếng ồn trong nhà ga quá lớn, cô không thể nghe được họ nói gì nhưng lại không dám tiến gần hơn nữa. Biết đâu Khúc Thiêm Trúc bất ngờ ngoảnh lại và nhìn thấy cô.

Anh lái xe trao đổi gì đó với Khúc Thiêm Trúc, cuối cùng anh ta lắc đầu, quay về xe của mình. Chỉ còn lại Khúc Thiêm Trúc tiếp tục nhìn quanh bốn phía. Lục Lục đi vòng sang phía anh lái xe, vừa quan sát Khúc Thiêm Trúc vừa hỏi anh ta: “Anh ơi, cô gái ấy vừa nói những gì với anh?”

Anh ta cảnh giác nhìn Lục Lục, nói bằng giọng địa phương: “Hỏi làm gì?” Lục Lục bịa luôn: “Lúc nãy tôi quen cô ta trên tàu, tôi e cô ta là kẻ lừa đảo.:

Anh lái xe nói: “Tôi hỏi cô ta đi đâu, cô ta nói muốn đến khách sạn Hồng Phòng. Vùng này chỉ có hai khách sạn, nhưng không có khách sạn Hồng Phòng. Con bé này không bình thường thì phải… Cô định vào khách sạn không, tôi sẽ chở cô đến?”

“Không! Cảm ơn anh, tôi sẽ về nhà họ hàng.” Nói rồi Lục Lục bước đi. Cô lẩn vào một đám đông người, đứng đó tiếp tục giám sát Khúc Thiêm Trúc.

“Khách sạn Hồng Phòng” là một đầu mối quan trọng.

Trời dần tối, các cửa hàng nhỏ đã lên đèn, ánh đèn chẳng khác gì ma trơi trong màn sương mù mờ ảo. Khúc Thiêm Trúc đứng ở bãi rộng, hai chân lần lượt đưa lên đưa xuống, làm động tác “dậm chân tại chỗ”, hình như đầu cô ta đang đội một vật vô hình nặng trĩu, đến mức không nhấc chân lên nổi. Anh lái tắc-xi ngồi trong xe quan sát, một số người đi qua bên Khúc Thiêm Trúc tò mò nhìn cô ta, trong đó có vài người mặc trang phục rất sặc sỡ, chẳng biết họ là dân tộc nào.

Lục Lục rất lo lắng. Hình như Khúc Thiêm Trúc đi đến đây là hết đường, chưa biết tiếp theo sẽ là gì? Đêm nay Lục Lục không thể không ngủ, cô cứ phải đứng đây kèm cô ta hay sao? Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định chơi bài ngửa, cô bước thẳng đến chỗ cô ta. Bước đến gần, Lục Lục thấy rằng Khúc Thiêm Trúc không nhận ra mình.

“Thiêm Trúc!” Cô gọi to.

Cô ta vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ thoáng nhìn Lục Lục rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh.

“Cô định đi đâu?”

“Khách sạn Hồng Phòng.”

“Nó ở nơi nào?”


“Khách sạn Hồng Phòng.”

Hồng Phòng, khách sạn Hồng Phòng… Lục Lục nghĩ ngợi rồi tiếp tục hỏi: “Sao cô muốn tìm khách sạn Hồng Phòng?”

“Triệu Tĩnh ở đó.”

Cô ta nói Triệu Tĩnh đang ở đó!

Đang đứng trên miền đất lạ, trời thì sắp tối, sương mù dày đặc như oan hồn không tan, thỉnh thoảng có một hai người không nhìn rõ mặt, trang phục kỳ quái đi qua… câu nói của Khúc Thiêm Trúc khiến Lục Lục thấy rờn rợn. Cô gượng cười, hỏi: “Anh ấy ở đó làm gì?”

Khúc Thiêm Trúc không đáp, tiếp tục nhìn bốn phía.

Lục Lục bỗng nói: “Được! Tôi dẫn cô đi, được chứ?”

Đôi mắt Khúc Thiêm Trúc ánh lên niềm vui, nói: “Cô là người ở đây à?”

“Tôi sẽ dẫn cô đi tìm.” Nói rồi Lục Lục thử cầm tay Khúc Thiêm Trúc, cô ta không từ chối, rồi đi theo Lục Lục. Tay cô ta giá buốt.

“Khách sạn đó tên là gì?”

“Khách sạn Hồng Phòng, khách sạn phòng đỏ.”

Lục Lục vừa đi dọc con phố vừa nhìn xung quanh: “Cô chắc chắn nó ở đây chứ?”

“Đúng. Lần trước bọn tôi xuống tàu ở đây mà!”

“Sao hai người lại đến vùng này?”

Khúc Thiêm Trúc im lặng. Lục Lục nhìn cô ta. Cô ta tiếp tục: “Phòng đỏ, phòng xanh, phòng xanh hoa đỏ…” đúng là lời của người điên.

Lục Lục lại hỏi: “Cô có biết đây là nơi nào không?”


“Đồng Hoảng.”

“Đây thuộc tỉnh nào?”

Khúc Thiêm Trúc lại im lặng. Xem ra cô ta chỉ nhớ mỗi cái địa danh Đồng Hoảng.

Mấy hôm trước sau khi nghe hai chữ cưới ma, cô ta bỗng hóa điên. Một nơi hẻo lánh, lạc hậu, mây mù bao phủ, tiếng địa phương nghe lạ hoắc như thế này… đúng là rất hợp để tổ chức đám cưới ma!

Lục Lục bất thình lình hỏi: “Cô có sợ đám cưới ma không?”

Khúc Thiêm Trúc hơi ngạc nhiên, rồi ánh mắt lộ rõ nét vui vẻ. Lục Lục ngỡ cô ta sẽ hô “Một Hai Một!”

Nhưng cô ta lại nói: “Không! Chính tôi và anh ấy đến để làm đám cưới ma!”

Lục Lục cố kìm nén nỗi sợ, hỏi: “Ai… ai chết?”

Khúc Thiêm Trúc nhìn vào mắt Lục Lục, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nếu tôi nói với cô tôi đã chết, cô có tin không?”

Lục Lục rùng mình, vội tránh ánh mắt của cô ta. Không thể nhận ra bất cứ thông tin gì có logic rõ ràng trong lời nói của một người điên; nhưng cô lờ mờ cảm thấy dường như Triệu Tĩnh mất tích và Khúc Thiêm Trúc phát điên có liên quan đến tấm ảnh cưới ma! Khu vực Đồng Hoảng này không rộng, nhưng Lục Lục dẫn Khúc Thiêm Trúc đi hết mọi ngõ phố cũng mất hơn một giờ. Cô nhìn thấy ba khách sạn, vài công ty du lịch, nhưng không thấy khách sạn Hồng Phòng hoặc một khách sạn nào đó sơn màu đỏ. Cô thấy ngán ngẩm. Có lẽ kết quả chuyến đi này chỉ có thể là mệt mỏi và sợ hãi chứ không thu lượm được gì khác.

Trời đã tối mịt, đường phố vắng ngắt, hết sức lạnh lẽo, Lục Lục định đưa Khúc Thiêm Trúc vào một khách sạn nghỉ ngơi, tiện thể sạc pin cho di động rồi gọi cho Chu Xung rằng cô vẫn bình an, sau đó báo tin cho gia đình Khúc Thiêm Trúc. Chứ hai cô gái không thể cứ vật vờ ngoài đường như thế này suốt đêm được. Vừa rồi cô nhìn thấy một nhà nghỉ của cơ quan nhà nước, khá khang trang, cô bèn dẫn Khúc Thiêm Trúc cùng vào.

Nào ngờ, khi bước đến nhà nghỉ, Khúc Thiêm Trúc nhìn thấy tấm biển treo ở cổng bèn quay ra, hỏi Lục Lục: “Cô định làm gì?” Lục Lục đáp: “Muộn quá rồi, chúng ta tạm vào đây nghỉ qua đêm, mai tôi lại đưa cô đi tìm.”

Khúc Thiêm Trúc lắc đầu: “Không vào.”

Lục Lục đành nói: “Ta chưa tìm thấy khách sạn mà cô nói, giờ làm thế nào?”

Khúc Thiêm Trúc cứ như không nghe thấy gì, ánh mắt bỗng dại đờ, nhìn xa xăm. Ở góc tối ven đường, nơi ánh đèn đường không chiếu tới có một cái thùng rác. Khúc Thiêm Trúc từ từ bước đến ngồi xuống, tựa lưng vào thùng rác ấy. Lục Lục bí quá không biết làm gì. Ở nơi này, Khúc Thiêm Trúc là người thân duy nhất của cô, cô không thể bỏ mặc cô ta giữa đường giữa chợ. Cô bèn bước lại ngồi xổm trước mặt Khúc Thiêm Trúc, nhìn kỹ khuôn mặt cô ta. Có một vệt nhơ bẩn trên mặt trông thật đáng thương. Cô khẽ nói: “Này, sao Thiêm Trúc không hỏi, tại sao tôi lại biết tên cô?” Khúc Thiêm Trúc chẳng nhìn Lục Lục, chỉ im lặng.


Lục Lục lại nói: “Cô còn nhớ lần đầu nói chuyện điện thoại không? Tôi nói tôi rất ít bạn bè, tôi mua hai cái mũ, màu đỏ và màu đen, tôi muốn tặng cô cái màu đỏ; cô nói mình rất thích mũ màu đỏ…”

Khúc Thiêm Trúc vẫn thờ ơ, im lặng.

“Đêm nọ tôi bảo cô đến chơi, cô đã đến, và nói sinh nhật của cô là ngày 24 tháng 8, cung Xử Nữ, tính rất cố chấp; cô còn nói mình thích cung Nhân Mã…” Nói đến đây Lục Lục trào nước mắt.

Khúc Thiêm Trúc bình thản nhìn Lục Lục, rồi gục đầu xuống tỳ lên hai đầu gối của mình. Lục Lục đứng dậy, lau nước mắt. Đứng nhìn Khúc Thiêm Trúc một lúc, cô lại nói: “Nào, Thiêm Trúc hãy đi theo tôi!”

Cô ta vẫn vùi đầu vào hai đầu gối, chẳng rõ đang nghĩ gì. Lục Lục quá sốt ruột, rồi phát cáu: “Này, có đi không? Nếu không chịu nghe thì tôi mặc kệ cô, rôi sẽ đưa cô vào đồn công an.”

Hình như Khúc Thiêm Trúc rất sợ hai chữ “công an”, cô ta ngẩng nhìn Lục Lục, ánh mắt sợ sệt. Lục Lục kéo cô ta đứng lên, đi về phía nhà nghỉ. Khúc Thiêm Trúc không cưỡng lại.

Nhà nghỉ chỉ một tầng, đơn giản, tường ốp gạch xanh, trông hơi cổ kính. Dù Khúc Thiêm Trúc vẫn im lặng nhưng nhân viên thường trực vẫn cảm thấy cô ta hơi không bình thường, lúc vào sổ đăng ký, anh ta cứ nhìn chằm chằm Khúc Thiêm Trúc.

Bước vào phòng rồi, Lục Lục thấy yên tâm rất nhiều, dù sao cũng đã có chỗ để dừng chân. Cô dẫn Khúc Thiêm Trúc đi tắm, rồi ra căng-tin mua hai gói mỳ ăn liền, cùng ăn với Khúc Thiêm Trúc. Sau đó để cô ta nằm nghỉ. Lục Lục cầm di động ra quầy tiếp tân để mượn bộ sạc pin. Tiếc rằng họ không có bộ sạc thích hợp. Cô đành gọi điện thoại liên tỉnh bằng máy cố định vậy. Trước hết gọi cho cha mẹ Khúc Thiêm Trúc, nói: “Chú ơi, cháu đã tìm thấy Khúc Thiêm Trúc. Lúc này cháu và cô ấy đang ở Đồng Hoảng.”

“Đồng Hoảng là ở đâu?”

“Quý Châu.”

“Sao nó lại đi tận Quý Châu?”

“Chuyện dài lắm. Mai cháu sẽ đưa cô ấy về, không biết có làm nổi không nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức.”

“Đừng! Cứ để chúng tôi đi đón nó.”

“Nếu thế cô chú chỉ có thể đi chuyến tàu 1655 khởi hành lúc hơn 3 giờ chiều mai từ Bắc Kinh.”

“Chúng tôi sẽ thuê ôtô, bây giờ đi ngay. Mẹ nó đang quá sốt ruột! Trăm sự nhờ cháu trông nom nó nhé!”

“Được ạ!”

Xem ra ông chú dượng của Thiêm Trúc là người rất tốt tính. Xong rồi, cô lại gọi cho Chu Xung.

“Chu Xung…”

“Lục Lục à?”


“Di động của em hết pin…”

“Em làm anh lo muốn chết! Em đang ở đâu?”

“Ở Đồng Hoảng.”

“Em đi tắc-xi về ngay đi!”

“Hơn nghìn cây số, mà đi tắc-xi ư?”

“Thế thì sao?”

“Mai em đi tàu hỏa về, anh đừng lo.”

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Em bám theo cô ta… thế rồi bế tắc. Lúc nào về em sẽ kể chi tiết. Lúc này em đang gọi điện ở quầy lễ tân, cô ta thì đang nằm trong phòng, em phải quay vào.”

“Số điện thoại phòng em là gì?”

“Phòng không có điện thoại. Anh cứ chờ em vậy!”

Rồi Lục Lục dập máy, trở về phòng. Khúc Thiêm Trúc nằm trên giường trùm chăn, thò đầu ra. Cô ta đã ngủ say, nhìn cảnh này khiến Lục Lục nhớ đến Chu Xung. Phòng vẫn sáng đèn, sắc mặt Khúc Thiêm Trúc mệt mỏi nhợt nhạt, bộ dạng rất bất ổn. Không muốn khiến Khúc Thiêm Trúc thức giấc, Lục Lục khẽ tắt đèn rồi nhẹ nhàng nằm lên giường. Thị trấn nhỏ thật tĩnh mịch, không một âm thanh, đến mức có thể nghe thấy tiếng Khúc Thiêm Trúc đang thở nhẹ. Lục Lục nhìn ra ngoài, hình như sương mù đã tan, cây cối dày đặc che kín cửa sổ, nhưng nhìn qua cành lá vẫn có thể thấy vầng trăng rất đẹp đang tỏa sáng. Hồi tưởng lại các sự việc từ sau khi xuống tàu, Lục Lục cho rằng vùng này có thể có khách sạn Hồng Phòng hoặc khách sạn “nhà màu đỏ”, nếu không Khúc Thiêm Trúc đã không khăng khăng đi tìm nó. Trí nhớ của người bình thường có thể có lúc nhầm lẫn, nhưng một người không bình thường, nếu đã nhớ ai, hoặc điều gì, hoặc địa điểm nào… thì không bao giờ sai. Cho nên chuyện này lại càng trở nên đáng sợ.

Khách sạn Hồng Phòng, hay khách sạn nhà đỏ ở ngay thị trấn này nhưng hai người lại không thể tìm thấy. Lẽ nào nó ở trên trời hay dưới địa ngục? Thời gian thì cứ lững lờ trôi đi. Có lẽ đêm nay không thể là một đêm bình yên.

Quả nhiên, khoảng gần nửa đêm, Lục Lục thấy Khúc Thiêm Trúc động đậy trên giường. Cô dỏng tai lắng nghe. Hình như cô ta đang nói mê… không, cô ta đang khẽ hát ê a! Lục Lục sởn tóc gáy, liệu mình có nên bỏ chạy ra ngoài không? Khúc Thiêm Trúc hát với giọng rất quái dị: “Anh cưỡi bạch mã vượt qua ba cửa ải, anh thay áo trắng trở lại Trung Nguyên, bỏ lại Tây Lương vắng vẻ, anh chỉ một lòng nhung nhớ Vương Bảo Xuyên…” Hát xong, cô ta thở dài. Căn phòng trở lại tĩnh lặng như cõi chết.

Lục Lục khẽ gọi: “Thiêm Trúc…”

Thiêm Trúc im lặng nhắm mắt. Cô ta không nghe thấy hay là không muốn trả lời? Lục Lục thôi không gọi nữa, chỉ chú ý lắng nghe. Được một lúc, cơn buồn ngủ ập tới. Đêm trước thức trắng, Lục Lục đã quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 2, 3 giờ sáng, Lục Lục bỗng tỉnh dậy, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mắt! Cô giật mình, kêu lên một tiếng. Khuôn mặt ấy vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Là Khúc Thiêm Trúc. Tiếp đó, Khúc Thiêm Trúc nói một câu rất rõ ràng. Thoạt nghe tưởng như một câu nói vô nghĩa, nhưng nghĩ kỹ mới thấy thật là ghê rợn. Nếu Lục Lục kịp suy nghĩ thì sẽ nhận ra câu nói ấy rất có thể hé lộ bí mật về việc Triệu Tĩnh mất tích. Nhưng lúc đó Lục Lục đang sợ hết hồn, không còn tâm trí để phán đoán lời nói của cô ta nữa.

Khúc Thiêm Trúc đã nói gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.