Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 37: Đi ra ngoài nhất định phải xem lịch


Đọc truyện Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày – Chương 37: Đi ra ngoài nhất định phải xem lịch

“Tử Khâm, ta thấy mấy người kia lòng dạ quá sâu, ngươi đi cùng với bọn họ sẽ xảy ra chuyện.” Chờ sau khi Mẫn Dịch rời đi, Hồng Hề Việt mới ngồi trước mặt Diệp Cốc Thanh nhíu mày nói.

Nhưng mà, y biết Diệp Cốc Thanh có ý định báo thù, cho nên chỉ nói ra suy nghĩ của mình, cũng không can thiệp vào quyết định của hắn. Dù sao hai người bọn họ vẫn cùng một chỗ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì y sẽ liều mạng mang Diệp Cốc Thanh về núi, từ nay không xuất hiện trước mặt người đời nữa. Nhưng mà y không dám khẳng định, Diệp Cốc Thanh có đi cùng y hay không.

Nhìn thấy trong mắt Hồng Hề Việt hiện lên vẻ lo lắng, Diệp Cốc Thanh đưa tay nắm chặt bàn tay y: “Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng mà ta vẫn chưa cân nhắc xong chuyện có nên ngồi cùng một thuyền với bọn họ hay không. Cho dù sau này gặp chuyện không may, ta cũng không nắm chắc cả người an toàn thoát ra, nhưng mà ngươi yên tâm. Hơn nữa cho dù ta có gặp nguy hiểm cũng còn ngươi không phải sao? Ngươi sợ cái gì?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt bỗng nhiên nhận ra trong thế giới của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt y có một vị trí quan trọng. Ít nhất, trong tình huống nguy cấp, hắn có thể nghĩ đến Hồng Hề Việt y!

“Được, cho dù  sau này có xảy ra chuyện gì, ta cũng ở bên ngươi.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh lập tức bật cười. Lời mà hắn muốn nghe nhất, rốt cuộc hôm nay Hồng Hề Việt đã nói ra. Tâm tình Diệp Cốc Thanh vô cùng tốt, cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, cho dù có nắng nhưng cũng không quá nóng, liền dẫn người ra ngoài đi dạo.

Hồng Hề Việt dĩ nhiên hy vọng mình cùng Diệp Cốc Thanh ra ngoài, nghe thấy đề nghị của Diệp Cốc Thanh, lập tức đồng ý. Hai người lấy lại bao đồ ném trên giường, cầm mười lượng bạc liền ra khỏi phủ Thái thú.

Cuộc sống của dân chúng nơi này cũng không tệ, mặc dù không thể nói dọc đường đi một người ăn xin cũng không có, nhưng mà so với những nơi hắn đi qua xác thực ít hơn hẳn. Hai người sóng vai nhìn mấy món đồ chưa từng thấy ở Tuyên thành. Ngẫu nhiên cảm thấy hứng thú sẽ dừng lại ngắm một lúc, vật nhỏ không chiếm không gian sẽ mua một hai món.

Sau khi đi dọc con phố, đã đến buổi trưa. Hai người thấy một tửu lâu nhìn qua cũng không tệ lắm liền đi vào, tiểu nhị nhiệt tình dẫn bọn họ lên gian phòng phía trên.

Hồng Hề Việt chọn mấy món dựa theo khẩu vị của Diệp Cốc Thanh, cảm thấy quá mót liền nói với Diệp Cốc Thanh một tiếng rồi đi xuống lầu. Khi y giải quyết xong vấn đề, vừa lúc đối mặt với một người. Cảm thấy hô hấp của đối phương bị kiềm hãm, không đợi Hồng Hề Việt nhìn rõ đối phương là ai, đã thấy người đó rất nhanh rút bội kiếm bên hông đâm về phía Hồng Hề Việt.

Hồng Hề Việt né trường kiếm của đối phương, lúc này mới nhận ra người nam tử khoảng ba mươi tuổi này chính là đại đệ tử Không Động Phái – Lâm Diệu Thanh. Nhớ tới cái người được chốn võ lâm gọi là ‘đại hiệp’ này, lúc trước đã hạ dược rồi làm mình bị thương, Hồng Hề Việt không khỏi cảm thấy căm phẫn. Lúc này duỗi hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm đang rút về, đưa tay dùng sức đánh vào ngực đối phương.

Lâm Diệu Thanh một lòng muốn rút kiếm của mình về, dùng khuỷu tuy đỡ đòn, nhưng không chống lại được công lực thâm hậu của đối phương, chờ đến khi Hồng Hề Việt buông ngón tay kẹp lấy trường kiếm ra,  Lâm Diệu Thanh không vững liền lùi về sau mấy bước.

Thấy thế, Hồng Hề Việt cười lạnh sửa soạng lại quần áo của mình, mở miệng nói: “Một phế vật cũng dám ra tay với ta, trở về luyện thêm hai mươi năm nữa rồi hãy nói.”

“Ngươi… ma đầu, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Lâm Diệu Thanh đỡ ngực, đỏ mặt nhìn Hồng Hề Việt quát lên.

“Khinh người quá đáng? Ha ha, ngươi cũng xứng? Chỉ là một đám tạp chủng ra vẻ đạo mạo, cũng xứng với một chữ ‘người’ này sao. Hôm nay ông nội đây vui vẻ, không muốn so đo cùng ngươi, thức thời liền cút ngay cho ta!” Dứt lời, Hồng Hề Việt nhấc chân đi vào tửu lâu.

Lúc Hồng Hề Việt lướt qua người Lâm Diệu Thanh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập vang lên, Hồng Hề Việt nhìn người đi tới, lập tức bật cười. Liếm liếm bờ môi khô khốc, Hồng Hề Việt thầm nghĩ thật sự là không phải oan gia không gặp mặt.

“Ai di đà phật, thí chủ, hôm nay các đại môn phái trong giang hồ đều có mặt ở đây, khuyên ngươi đừng chống cự vô ích. Có câu nói bỏ dao sát sanh lập tức thành phật, chỉ cần ngươi không làm bậy, bọn họ sẽ không làm khó ngươi.” Chưởng môn phái Hằng Sơn – Sư thái Huệ Ny nhìn Hồng Hề Việt lớn giọng nói.

Lời sư thái Huệ Ny vừa dứt, Hồng Hề Việt không khỏi bật cười, ánh mắt lướt qua đám người đang vây chung quanh, biểu tình lười biếng dựa vào thân cây, khẽ cười: “Ôi, hôm nay đều ở đây? Vậy thì không đúng dịp rồi, hôm nay ta còn có chuyện phải làm, nếu như các ngươi nhàm chán, có thể đến chỗ góc đường phía trước để tiêu khiển. Sư thái, nếu như ngươi không sợ phá giới cũng có thể chọn một đấy.”

Mọi người ở Kỳ Dương thành liên tiếp mấy ngày, biết rõ góc đường phía trước là chỗ nào. Nghe Hồng Hề Việt nói vậy, lúc này sư thái Huệ Ny không khỏi đỏ mặt. Nhưng không đợi sư thái Huệ Ny ra tay, chỉ thấy một bóng người màu vàng lao tới Hồng Hề Việt.

Hồng Hề Việt nhìn người lao tới thì nụ cười càng sâu, đánh trả mấy chiêu với đối phương, trong miệng không ngừng trêu chọc: “Aizz, đại sư Nhất Ngôn ông đến đây để làm gi a, ta đang nói chuyện với sư thái Huệ Ny, cũng không có liên quan đến ông, hay là các ngươi đã sớm dây dưa với nhau rồi?”


Hồng Hề Việt vừa dứt lời, trong đám đông lập tức có người nhịn không được cười phá lên. Mà đại sư Nhất Ngôn thì tức giận trợn mắt. Chưởng lực đánh ra càng tăng thêm mấy phần sức lực.

Thấy thế, Hồng Hề Việt cũng không dám xem thường, ngẩng đầu nhìn tửu lâu không xa. Lúc này đề khí bay ra ngoài.

Tiểu nhị nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên, Diệp Cốc Thanh nói cảm ơn rồi cho y lui ra. Cứ tưởng rằng Hồng Hề Việt đang đại tiện cần nhiều thời gian. Nhưng mà đã trôi qua hai khắc, đối phương vẫn chưa trở về. Diệp Cốc Thanh không khỏi có chút lo lắng, đứng dậy ra khỏi phòng đi đến chỗ nhà xí.

Nhưng đến khi Diệp Cốc Thanh tìm khắp các nơi trong nhà xí cũng không thấy tung tích của đối phương, đúng lúc này, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy tiểu nhị  đang quét dọn bên cạnh, vội đi qua.

“Vị tiểu ca này xin nhờ một chút, vừa rồi ngươi có thấy một người mặc áo màu đỏ, dung mạo trông rất đẹp mắt không?”

“Cái này…” Tiểu nhị nhìn xung quanh không có ai, lo lắng đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh nói: “Công tử là bạn của vị công tử kia sao? Vừa rồi ta vô tình nhìn thấy có rất nhiều người trong võ lâm đang vây bắt y, sau khi bọn họ nói với nhau một lúc, vị công tử áo đỏ liền bay đi mất.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi rùng mình. Nói lời cảm ơn với tiểu nhị, sau đó lập tức chạy ra bên ngoài.

Lúc trước Hồng Hề Việt đã từng nói qua, y bị người trên giang hồ xem là ‘quỷ khát máu’, là bị đuổi giết mới đến Diệp gia. Vừa rồi nghe tiểu nhị nói qua, nhất định là mấy người trong giang hồ kia đã tìm được y.

Diệp Cốc Thanh chạy dọc theo đường tìm kiếm, bỗng nhìn thấy Mẫn Ngôn mặc giáp đang dẫn một hàng thị vệ chạy về hướng đông, liền vội vàng chạy theo. Thân thể Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên là không bằng mấy vị binh sĩ đã quanh năm huấn luyện, vừa rồi chạy nguyên một con đường nên có chút chống đỡ không nổi.

Hai bàn tay chống đầu gối thở dốc, Diệp Cốc Thanh lau mồ hôi trên trán cắn răng tiếp tục chạy về phía trước. Thẳng đến khi nhìn thấy Mẫn Ngôn cùng mấy thị vệ kia dừng lại trước một hẻm nhỏ, lúc này Diệp Cốc Thanh mới thở hắt ra.

Điều chỉnh lại hô hấp, Diệp Cốc Thanh vội đi vào ngõ hẻm. Thị vệ đứng hai bên ngõ nhìn thấy có người tới liền ngăn hắn lại, bất đắc dĩ, Diệp Cốc Thanh đành phải kêu tên Mẫn Ngôn, thấy đối phương quay lại, Diệp Cốc Thanh đẩy thị vệ ra đi vào,

“Diệp công tử, sao ngươi lại ở chỗ này?” Mẫn Ngôn hỏi.

“Ta đi tìm Hồng Hề Việt, y bị võ lâm nhân sĩ đuổi giết, ta thấy các ngươi đi qua chỗ này, nghĩ đã biết có võ lâm nhân sĩ tụ tập ở đây, cho nên liền đi theo.”

“Là ở phía trước, nhưng mà ngươi không biết võ công, đi theo rất nguy hiểm, đi về trước đi.”

“Không được, Mẫn cô nương, ta nhất định phải nhìn thấy Hồng Hề Việt bình yên mới được. Ta cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức cho các ngươi, ngươi dẫn ta đi đi.”

Mẫn Nghi thấy trong mắt Diệp Cốc Thanh tràn đầy thành khẩn, do dự một chút liền gật đầu.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội nhấc chân đuổi theo. Sau khi đoàn người xuyên qua con hẻm nhỏ, trước mắt rộng mở, chỉ thấy cách đó không xa là gần ba mươi người đang vây quanh một nam tử mặc đồ đỏ, sắc mặt lạnh lùng. Diệp Cốc Thanh nhìn chăm chú nhìn, người nọ đúng là Hồng Hề Việt mà hắn tìm kiếm đã lâu!

Lúc này Hồng Hề Việt đã chém giết đến đỏ mắt, bên người là hơn mười thi thể. Khuôn mặt trắng nõn dính không ít vệt máu, khiến cho gương mặt như ngọc càng thêm mê người. Thân thủ Hồng Hề Việt rất linh hoạt, tuy rằng bị hơn mười người vây quanh cũng không bị xuống thế hạ phong. Chỉ thấy trên tay y là một thanh bảo kiếm màu đỏ, khẽ bật người nhảy lên vai một người, không chờ đối phương phản ứng lại, Hồng Hề Việt đã dễ dàng vặn gãy cổ người đó, trước khi người đó ngã xuống đất, đã mượn lực trở lại chạc cây đối diện.

“Ha ha, mấy thứ phế vật như các ngươi cũng dám bắt ta?! Quả thật là người si nói mộng!” (*chuyện hoang đường không thực hiện được.)


Hồng Hề Việt ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Diệp Cốc Thanh đứng chung một chỗ với Mẫn Nghi, bờ môi giật giật không nói gì nữa. Trong lúc Hồng Hề Việt thất thần, Lâm Diệu Thanh đang núp sau mọi người đột nhiên kéo ống tay lộ ra một mũi tên được buộc trên cánh tay, nhắm vào Hồng Hề Việt đang đứng trên chạc cây.

Diệp Cốc Thanh đứng chéo với Lâm Diệu Thanh, động tác của y dĩ nhiên rơi vào mắt của hắn, lúc này Diệp Cốc Thanh liền mở miệng hô Hồng Hề Việt cẩn thận.

Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nhắc nhở, Hồng Hề Việt lập tức khôi phục lại tinh thần. Lúc này mũi tên đã cách Hồng Hề Việt chưa đầy nửa thước. Thấy thế, Hồng Hề Việt lật mình ra sau né tránh, nhưng vẫn bị mũi tên làm thành một vết thương dài hai thốn ở trên vai.

Hồng Hề Việt hạ xuống nghiêng đầu nhìn thấy vết thương chảy máu trên vai mình, dần nắm chặt Xích Tiêu Kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Diệu Thanh.

Lâm Diệu Thanh bị ánh mắt của Hồng Hề Việt nhìn đến lạnh run, thời điểm y muốn lui về sau, vừa quay đầu lại nhìn thấy một đoàn thị vệ mặc giáp chặn ở phía sau.

Đám người giang hồ nhìn thấy có binh sĩ đến, lập tức một trận xôn xao, Diệp Cốc Thanh lo lắng cho vết thương của Hồng Hề Việt, vội gạt ra đám người chạy đến chỗ Hồng Hề Việt.

“Ngươi có sao không?” Diệp Cốc Thanh đỡ lấy cánh tay Hồng Hề Việt, thấy vết thương trên vai y vẫn còn chảy máu. Diệp Cốc Thanh lấy khăn từ trong người ra cột lại cho y.

Hồng Hề Việt nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt Diệp Cốc Thanh, trên mặt lại càng thêm vui vẻ. Cẩn thận dựa vào ngực Diệp Cốc Thanh lắc đầu: “Không cần lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da, không sao đâu.”

Thấy y không có việc gì, trái tim đang buộc chặt chậm thả lỏng. Ngẩng đầu nhìn một đám người võ lâm, quát lên: “Ha ha, ta cho rằng nhân sĩ võ lâm đều là những người thẳng thắn nghĩa khí, không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay nhìn thấy nhiều người cùng vây đánh một người, cái này chính là tác phong của danh môn chính phái các ngươi sao? Không lừa các vị, nửa năm trước Hồng Hề Việt đã gả cho Diệp mỗ, vẫn luôn an phận thủ thường. Chuyện hôm nay, ai đúng ai sai trong lòng các ngươi đều rõ, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng mà, từ hôm nay về sau, Diệp mỗ mặc kệ lúc trước Hồng Hề Việt có gây thù chuốc oán gì với mấy người, nếu như bất luận kẻ nào còn dám ra tay với Hồng Hề Việt, cho dù Diệp mỗ phải liều mạng cũng khiến các ngươi phải trả giá!”

Diệp Cốc Thanh lạnh mặt kéo Hồng Hề Việt ra khỏi hẻm nhỏ, Mẫn Ngân phái hai hộ vệ dẫn hai người đến y quán, sau khi băng bó thì đưa về phủ Thái thú.

Trên đường đi Hồng Hề Việt muốn mở miệng giải thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Diệp Cốc Thanh lại không dám mở miệng. Ngơ ngác tùy ý đối phương dẫn mình đi. Thẳng đến khi trở về phủ Thái thú, sau khi đối phương một mình đi vào phòng rồi đóng cửa lại, lúc này mới hoảng hồn.

Nhấc chân đi đến trước phòng Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đưa tay gõ cửa, nhưng đối phương không thèm để ý. Hồng Hề Việt rất rõ Diệp Cốc Thanh là đang bực cái gì, chỉ là trong tình huống đó, một mình mình hoàn toàn có thể đối phó, nếu kéo thêm hắn, không chỉ bản thân mình bị thương, nói không chừng còn liên lụy cả hắn… Nhưng mà, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy Diệp Cốc Thanh lại nói ra những lời kia, trong lòng Hồng Hề Việt là thật sự vui mừng.

Chờ một lúc, Diệp Cốc Thanh vẫn không lên tiếng. Hồng Hề Việt gõ cửa lần nữa nói: “Tử Khâm, ngươi đừng giận. Chuyện hôm nay không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà vì căn bản không có thời gian trở về cho ngươi biết. Hơn nữa, ta sợ bọn họ sẽ làm thương ngươi, ngươi mở cửa đi, nói với ta một câu được không, Tử Khâm.”

“Đừng gõ nữa, ta mệt rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa ta qua tìm ngươi.”

Diệp Cốc Thanh khoanh tay đứng trước cửa nhìn theo bóng dáng Hồng Hề Việt, trong lòng rối rắm. Hồng Hề Việt bỏ lại hắn một mình đấu lại đám người võ lâm đang đuổi giết chính là không muốn mang họa tới cho mình. Nhưng mà, Diệp Cốc Thanh vẫn không thể chấp nhận cách làm này của y. Hồng Hề Việt là nam nhân, nhưng mà Diệp Cốc Thanh hắn cũng vậy! Hồng Hề Việt ở trước mặt hắn đã thu liễm tâm tính phục tùng làm thiếp, cái này không phải hắn không cảm động, cũng không phải hắn không biết. Chỉ là hai người đã lựa chọn cùng một chỗ, sao có thể không cùng nhau đối mặt? Rõ ràng bọn họ chính là một khối thống nhất, cho dù có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt.

Bên ngoài cửa, bóng Hồng Hề Việt không động, bên trong cửa, Diệp Cốc Thanh cũng không nhấc bước. Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, lẳng lặng đối diện nhau.

Sau nửa canh giờ, Liêu Khải Vân cầm hai bầu rượu đến chỗ Diệp Cốc Thanh. Thấy Hồng Hề Việt bị thương ở vai đang đứng trước phòng Diệp Cốc Thanh thì không khỏi sửng sốt. Bước nhanh qua, nghiêng đầu chậc lưỡi nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn vẻ mặt không biểu tình của Hồng Hề Việt, đưa tay gãi gãi đầu.

“Hồng huynh đệ, ngươi đứng ở đây làm gì? Diệp huynh đệ đâu? Hai người cãi nhau hả, rồi sao còn bị thương đây?”


Nghe thấy Liêu Khải Vân hỏi nguyên một tràng, Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn gã nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi!”

“A, ngươi… cái đồ tính tình xấu xa, lúc trước không phải rất tốt sao? Cho dù chuyện không liên quan tới ta, dù sao ngươi cũng phải nhìn lại vết thương trên người mình một chút đi chứ.”

“Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.” Nói xong, Hồng Hề Việt xoay người đối diện cánh cửa đóng chặt không thèm để ý đến Liêu Khải Vân bên cạnh.

Thấy thế, Liêu Khải Vân mấp máy miệng, vỗ vỗ ván cửa gào lên: “Diệp huynh đệ, ngươi có bên trong không? Mở cửa ra.”

Liêu Khải Vân vừa hô, năm ngón tay Hồng Hề Việt liền chộp tới. Liêu Khải Vân thấy Hồng Hề Việt xuất chiêu, trong mắt hiện lên hưng phấn, nhanh chóng lui người ra sau ổn định lại thân thể.

“Ngươi làm gì vậy, mới nói có một tí đã ra tay là sao.” Liêu Khải Vân cầm bầu rượu ở trong sân tru tréo.

“Tử Khâm đang nghỉ ngơi, không được quấy rầy hắn.” Hồng Hề Việt thấp giọng nói.

Nghe thấy Hồng Hề Việt nói, Liêu Khải Vân không khỏi cảm thấy buồn bực: “Này, ta nói cho ngươi biết, ta rõ ràng là đang giúp ngươi, nhưng mà ngươi cứ một mực cho ta là người lòng lang dạ thú. Hôm nay ngươi không muốn ta giúp, nhưng mà ta đã quyết định phải giúp rồi!” Nói xong, Liêu Khải Vân làm bộ đẩy cửa.

Thân thể Diệp Cốc Thanh so với người bình thường là kém hơn nhiều, Hồng Hề Việt lo lắng gã quấy rầy Diệp Cốc Thanh nghỉ ngơi, bước lên trước ngăn cản. Cuối cùng hai người đánh nhau thành một cục.

Bên trong cánh cửa, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy hai bóng người quấn cùng một chỗ, cũng không đứng nổi nữa, đi đến cạnh cửa, đưa tay mở tung ra quát lớn: “Đủ rồi! Vừa nãy ngươi còn chưa đánh đủ, đúng không?!”

Giọng nói Diệp Cốc Thanh vừa vang lên, Hồng Hề Việt không để ý tới Liêu Khải Vân nữa vội vàng thu chiêu. Cảm thấy vết thương trên vai mình có chút đau, nghiêng đầu nhìn, phát hiện thời điểm đánh nhau với Liêu Khải Vân, vết thương vừa mới băng tốt lại bị vỡ ra, khăn vải màu trắng đã nhuộm đỏ.

Thấy Hồng Hề Việt như vậy, cơn tức của Diệp Cốc Thanh cũng biến mất. Quay người đi vào phòng, nhưng mà lần này không đóng cửa nữa. Hồng Hề Việt làm sao mà không hiểu ý tứ của Diệp Cốc Thanh được, vội nhấc chân đi theo.

Liêu Khải Vân thấy vậy cũng cầm theo bầu rượu đi vào, thấy trong mắt Hồng Hề Việt hiện lên vui vẻ, Liêu Khải Vân nháy nháy mắt, ám chỉ kế sách của mình có tác dụng, không ngờ đổi lại đôi mắt trắng dã của đối phương. Nhìn Hồng Hề Việt như vậy, Liêu Khải Vân cũng không tức giận, mỉm cười theo Hồng Hề Việt vào phòng.

“Sao hôm nay Liêu đại ca lại có thời gian tới đây vậy?” Diệp Cốc Thanh rót cho gã chén trà, thấy Hồng Hề Việt vẫn còn ngốc ngốc đứng đấy, đưa tay ấn y ngồi xuống ghế, đi nhúng một cái khăn sạch rồi kêu Hồng Hề Việt đứng dậy đi vào buồng trong.

“Liên đại ca ngồi đỡ, ta vào buồng trong giúp y xửa lý miệng vết thương một chút.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh cầm khăn đi vào.

Liêu Khải Vân thấy vậy, nhìn theo bóng lưng thon dài của Diệp Cốc Thanh nói: “Đều là nam nhân, che che đậy đậy như vậy làm gì nha? Còn sợ người ta nhìn nữa hả?”

Nhưng mà Liêu Khải Vân nói xong, Diệp Cốc Thanh cũng không quay đầu lại, đáp lại gã chỉ có tiếng đóng cửa của Diệp Cốc Thanh.

Hồng Hề Việt ngồi trên giường nhìn lên mặt hắn cũng biết Diệp Cốc Thanh không còn tức giận nữa rồi, lúc này lá gan cũng lớn hơn nhiều. Đưa tay bụm lấy miệng vết thương trên bả vai, nhăn mày vẻ mặt vô cùng thống khổ. Khóe mắt lén nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Diệp Cốc Thanh, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hắn mấy phần đau lòng.

Giơ tay tùy ý để Diệp Cốc Thanh tuột áo của y xuống bả vai, nhìn khăn vải đắp lên vết thương của mình, Hồng Hề Việt nhăn mũi ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh nói: “Tử Khâm, đau…”

“Đau cũng chịu!” Tuy rằng giọng nói của Diệp Cốc Thanh không mang theo chút độ ấm nào, nhưng động tác trên tay thì ôn nhu hơn nhiều.

“Nhưng mà ta chịu không được, làm sao đây?” Hồng Hề Việt giật giật bả vai, cẩn thận nhìn sắc mặt đối phương rồi nhích tới gần.

“Nhịn không được thì kêu.” Diệp Cốc Thanh cẩn thận xử lý vết thương của y.


“Ư, Tử Khâm, ta đau quá….”

Nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của Hồng Hề Việt, bàn tay Diệp Cốc Thanh đang ấn vai y không khỏi run lên, nhìn ánh mắt Hồng Hề Việt thì không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Hồng Hề Việt cảm nhận được phản ứng của hắn, duỗi cánh tay không bị thương vòng qua eo Diệp Cốc Thanh, dùng mặt cọ cọ bên hông hắn.

“Tử Khâm, ta cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng giận ta. Ta cam đoan nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như vậy nữa, ta nhất định sẽ tìm ngươi, sau đó, mới ra tay với người ta, có được không?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh hoàn toàn bị Hồng Hề Việt làm cho phì cười, biết rõ người này là thật lòng đối tới với mình, mà mình cũng thật sự không nên tức giận với y, vì thế coi như xong.

“Hồng Hề Việt, ta và ngươi chung quy sẽ phải cùng một chỗ, một khi đã như vậy, ta muốn ngươi tại thời điểm gặp phải loại chuyện như thế này thì nên suy nghĩ một chút. Ta không muốn ngươi làm cách nào đặt ta ở chỗ an toàn, mà là chúng ta sẽ làm sao để cùng nhau đối mặt. Chuyện ngày hôm nay ta không muốn lặp lại thêm lần nữa, ta nghĩ ngươi cũng đã rõ tính tình của ta, nếu như tái phạm, vậy cũng đừng nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi. Ở chỗ nào quay lại chỗ đó!”

Hồng Hề Việt nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, giả bộ nhu thuận gật gật đầu. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh kéo y ra khỏi ngực mình, cầm lấy khăn vải sạch bên cạnh, từ trong ngực móc ra thuốc bột đã mua từ y quán, rắc lên phía trên, sau đó đắp lên chỗ vết thương rồi băng lại.

Chờ đến khi hai người làm xong, lúc này Diệp Cốc Thanh mới nhớ Liêu Khải Vân ở bên ngoài. Mở miệng để cho Hồng Hề Việt nghỉ ngơi trước, còn mình thì ra phòng ngoài.

Lúc này, Liêu Khải Vân đang một mình tự châm tự ẩm rượu mình mang tới. Thấy Diệp Cốc Thanh đi ra, ngẩng đầu nháy mắt với hắn một cái, cười đầy bí hiểm. Chỉ là, với khuôn mặt thô kệch của Liêu Khải Vân, cái nháy mắt kia thấy sao cũng không đẹp mắt được.

Hai ngày ở chung, Diệp Cốc Thanh cũng hiểu rõ cách làm người của Liêu Khải Vân, thích xen vào chuyện của người khác, thích bát quái, không có lòng dạ khó lường, là một người tốt hiếm có.

Diệp Cốc Thanh ngồi đối diện với Liêu Khải Vân, cũng không đổ đầy chén rượu để cụng với đối phương. Ngược lại rót cho mình một chén trà.

“Sao hôm nay Liêu đại ca lại cầm rượu đến đây?”

Liêu Khải Vân nghe vậy, buông chén rượu trong tay, cười nói: “Ừ, ra ngoài nhiều ngày, cũng nên về nhà rồi, chính là muốn đến để từ biệt các ngươi. Ngày nào còn có duyên gặp lại, huynh đệ chúng ta sẽ ngồi cuống chén rượu nói chuyện phiếm với nhau.”

Nghe lời Liêu Khải Vân nói, Diệp Cốc Thanh gật đầu: “Đã như vậy, ta đây liền uống trà thay rượu để chúc Liêu đại ca thuận buồm xuôi gió.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh ngửa đầu một hơi cạn cạnh chén trà trong tay.

Đợi đến khi Liêu Khải Vân uống xong, Diệp Cốc Thanh vén tay áo châm đầy chén rượu cho gã, cười nói: “Thật ra chúng ta cũng có việc quan trọng phải làm, hoãn mất hai ngày để ở lại Kỳ Dương thành, hiện tại cũng nên đi rồi.”

“A Diệp, huynh đệ muốn đi đâu?”

“Tuế Giang thành, có vài việc làm ăn phải làm.”

Nghe vậy, Liêu Khải Vân đặt chén rượu xuống bàn, cười nói: “Hắc, thật là trùng hợp quá đi. Vừa vặn nhà ta cũng gần bên Tuế Giang thành, chúng ta có thể lên đường cùng nhau a.”

Nghe Liêu Khải Vân nói xong, trong lòng Diệp Cốc Thanh khẽ động. Tuế Giang thành ven biển, phần lớn người dân xung quanh đều là sống bằng nghề đánh bắt cá. Chắc hẳn kỹ năng bơi lội của Liêu Khải Vân không kém. Nếu mình có thể mua được hai con thuyền, mời Liêu Khải Vân với tư cách thuyền trưởng, với tính cách của gã chắc chắn sẽ làm rất tốt. Nếu như gã đồng ý, vậy để cho gã đề cử giúp mình mấy người có kỹ năng bơi tốt, cả chèo thuyền tốt luôn thì tuyệt.

Nghĩ như vậy, Diệp Cốc Thanh liền quyết định đồng hành cùng Liêu Khải Vân. Nhưng mà, muốn kết giao với Liêu Khải Vân, phương thức tốt nhất chính là có cái gì nói cái đấy. Thế là, Diệp Cốc Thanh liền đem suy nghĩ của mình nói với Liêu Khải Vân một lần.

“Thì ra Diệp huynh đệ làm ăn lớn như vậy, người thì dễ tìm, nhà của ta có bảy anh em, kỹ năng bơi đều là đỉnh của đỉnh, đến lúc đó ta hỏi giùm ngươi bọn họ có đồng ý làm hay không, nếu như không muốn, ta sẽ tìm mấy người khác. Trên biển tìm mấy con vịt cạn thì khó, nhưng mà kỹ năng bơi tốt có mà nguyên cả bó. Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta.”

Diệp Cốc Thanh vốn tưởng rằng Liêu Khải Vân sẽ xem xét một hồi mới trả lời. Không nghĩ Liêu Khải Vân cứ vậy mà sảng khoái đồng ý, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên không nén được vui mừng. Nhân phẩm tính tình Liêu Khải Vân không tệ, vậy người gã đề cử sẽ không tệ. Nhờ vậy mình sẽ giảm đi một phen tốn sức. Nghĩ đến đây liền giơ chén rượu lên kính gã một chén.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.