Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau!

Chương 33Chương Ngoại truyện


Đọc truyện Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau! – Chương 33: Chương Ngoại truyện

Bầu trời một ngày tháng mười trong vắt và cao vời vợi, ngày của niềm hân hoan và hạnh phúc. Chẳng phải là một ngày thuộc mùa cưới hay sao, trong thành phố đông đúc này riêng hôm nay phải có không dưới hai mươi đám.
Trong một ngôi biệt thực màu trắng mang phong cách Pháp tinh tế và quý phái, người ta đi lại đông vui, tấp nập như đi trảy hội. Những chùm hoa vải đỏ rực được giăng khắp nơi, từ cổng nhà cho đến từng góc nhà, như làm điểm nhấn cho cái màu trắng thanh thoát phủ lên toàn cảnh ngôi biệt thự ấy.
Hôm nay là đám cưới của Hạo Du, tất nhiên, cô dâu chính là tiểu thư nhà họ Dương – Dương Minh Minh.
Cuối cùng thì đôi bạn trẻ của chúng ta cũng chờ đợi được đến ngày hôm nay, sau một khoảng thời gian yêu nhau như những cặp đôi bình thường khác – năm năm. Là năm năm gắn bó bên nhau với biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có, rồi nước mắt, nụ cười, những lần giận dỗi… Một khoảng thời gian tưởng chừng thật quá sức để vượt qua, ấy vậy mà chẳng mấy đâu, chỉ như một cái chớp mắt.
Cuối cùng thì cũng đến được ngày hôm nay!
Chú rể Hạo Du mang trên mình bộ vest đen sang trọng cùng đôi giày đen bóng loáng, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng không thể trắng hơn. Chiếc nơ nhỏ cùng tông với bộ vest, nhìn anh thật trưởng thành hơn rất nhiều so với thời điểm này của năm năm về trước. Khuôn mặt góc cạnh hơn nhưng vẫn là đôi mắt sáng và cái mũi cao không hề thay đổi, nhất là nụ cười luôn làm người đối diện cảm thấy nghẹt thở vì quá đẹp ấy…
Hạo Du có lẽ là quá căng thẳng, anh cứ đi đi lại lại không ngừng, làm những người trong gia đình ngồi đó chờ đến giờ đón dâu không khỏi căng thẳng theo.
_Sao vẫn chưa đến giờ vậy, sao vẫn chưa đến? Mặc dù thật sự là đang vui mừng quá mức, Hạo Du vẫn thấy nôn nóng chiếm hơn nửa phần tâm trí anh lúc này. Tim cứ đập dồn dập dồn dập làm Hạo Du khó thở vô cùng.
_Hạo Du, con cứ bình tĩnh ngồi xuống đây uống nước nói chuyện với mọi người xem nào, mong chờ đến mức ấy cơ hả? – là bố Hạo Du trong lời nói không giấu được ý châm chọc.
Hạo Du nhìn bố, nhăn nhó gật đầu:
_Sao con có thể không mong chờ. Ôi, sao vẫn chưa đến giờ vậy ạ? Sao cứ phải chờ giờ đẹp kia chứ.
Hình như chỉ có hình thức bên ngoài là lớn lên…
Trong lúc Hạo Du nôn nóng cứ đi ra đi vào than vãn như thế, Tiểu Minh ở nhà cũng không khỏi hồi hộp đến mức đứng ngồi không yên. Mọi người trong gia đình cô cũng đã “tập hợp”, sẵn sàng chờ đoàn nhà trai sang rước dâu.
Ở trong phòng, trước bàn trang điểm, Tiểu Minh ngồi ngắm mình trong gương không khỏi mấy lần lo lắng quay lại hỏi Tiểu Phần:
_Tiểu Phần à, nhìn tớ lúc này thế nào, hình như đánh phấn hơi đậm đúng không?
Tiểu Phần đứng bên cạnh Tiểu Minh mỉm cười rất hiền:
_Không, Tiểu Minh, bạn xinh lắm, là cô dâu xinh đẹp nhất tớ từng thấy.
_Thật chứ?
_Thật mà, xinh lắm, như một nàng công chúa vậy. Thấy Tiểu Phần nói thế, Tiểu Minh cũng bớt lo lắng hơn, lại ngắm nhìn mình trong gương, cô liền nhoẻn miệng cười một cái. Nụ cười tròn trịa xinh xắn theo thời gian dường như vẫn không hề thay đổi, vẫn là đôi má phúng phính và đôi mắt như biết cười.
Đang hướng mắt vào gương, Tiểu Minh đột ngột như nhớ ra điều gì, liền ngay lập tức quay lại ngay nhìn cô bạn Tiểu Phần, hỏi:
_Phong Phong, anh ấy bảo sẽ về dự đám cưới của tớ đúng không, sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu nhỉ, hic.
_Hi, bạn yên tâm Tiểu Minh, Phong Phong sẽ có mặt kịp lúc thôi.
_Mong là thế. Mà năm năm rồi, không biết anh ấy có thay đổi gì không, tớ nhớ anh ấy quá Tiểu Phần ạ.
Tiểu Minh nhíu mày nói, rồi thấy trong mắt Tiểu Phần, nỗi buồn cũng chợt kết lại thành một khối tăm tối phủ lấy con ngươi đen sẫm.
Tiểu Phần vẫn cười, cùng một giọng nói rất chân thật:
_Hì, tớ cũng thế.
[…]
_Tiểu Minh à, sắp đến giờ tốt rồi.
Tú Giang tay đeo găng tay ren trắng, tay cầm điện thoại, đôi môi hồng nở một nụ cười thật quyến rũ.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt. Hôm nay (cũng) là ngày cưới của Tú Giang.
Cùng chú rể Nhất Thiên.
_Hihi, Tú Giang ơi, cậu lúc này thế nào, sao tớ cảm thấy hồi hộp không chịu nổi nữa. _Tâm trạng cô dâu sắp về nhà chồng, tớ có hơn gì cậu. Ngóng “ai đó” nãy giờ nè. Mà lúc đi đám cưới anh Hạo Nhiên, Uyên Nhi kêu hồi hộp, tớ còn cứ trêu cô ấy nữa.
_Ừ, phải rồi, lúc đó ở chỗ Hạo Nhiên, cùng anh ấy đi đón dâu, anh ấy bảo anh ấy run quá mà tớ cũng…trêu anh ấy >.<
_Hihi. A, Tiểu Minh ơi, mọi người gọi tớ rồi, Tiểu Minh, hình như nhà trai sắp sang đến nơi, tớ xúc động quá trời ơi. _Tú Giang, hình như Hạo Du cũng sang, tớ phải cúp máy rồi.
Là câu cuối cùng Tiểu Minh nói trước khi đầu dây bên kia “tút tút” một tràng. Tú Giang nắm chặt điện thoại trong tay, không hiểu sao tim cứ thình thịch đập không thành nhịp trong lồng ngực.
Có tiếng ồn ào, đúng lúc Tú Giang vừa quay ra thì đã thấy mẹ cô cùng mấy người họ hàng vào gọi, mặt ai cũng phấn khởi vô cùng. Đúng là nhà trai chuẩn bị vào rồi.
Chợt Tú Giang thấy mắt hơi cay cay, có lẽ là vì hạnh phúc quá.
Là sau cuộc trò chuyện giữa gia đình hai bên và những nụ cười không giấu nổi trên môi đôi nam thanh nữ tú.
Tú Giang e lệ ngồi bên Nhất Thiên – vô cùng điển trai trong bộ lễ phục trắng bóng với bên trong là áo gile đen trên chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật hiên ngang đi giữa phố. Không nhịn được thơm lên tóc mái vợ yêu một cái, Nhất Thiên mỉm cười mãn nguyện khi nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc sau này của hai người, lại so sánh với cái hồi đầy khổ đau lúc theo đuổi cô gái xinh đẹp này. Tay anh siết chặt tay cô.
Ở một nơi nào đó trong thành phố, đoàn xe rước dâu của Hạo Du cũng không khỏi khiến mọi người trên đường ngưỡng mộ. Trong chiếc xe cưới đen bóng lộn treo đầy hoa, Tiểu Minh trong bộ váy cưới trắng muốt, hoa hồng vải lần lượt từ lớn đến nhỏ li ti đính dọc chéo một đường từ ngực xuống tới eo, đầu đeo chiếc vương miện nhỏ xinh đính ngọc, tóc uốn xoăn cẩn thận ngồi bên “ông xã tương lai” mà đôi má bầu bĩnh cứ đỏ hồng lên, mắt hình như lại ươn ướt nước. Tựa đầu vào vai Hạo Du, Tiểu Minh khẽ nói:
_Em hạnh phúc quá Hạo Du ạ.
Âu yếm hôn lên mắt Tiểu Minh, Hạo Du cười tươi lắm:
_Em không biết sáng nay anh chờ đợi giây phút này khổ sở đến mức nào đâu. Chúng ta…sắp làm người một nhà rồi.
Cái cụm từ “người một nhà” ấy sao lại mang cho người ta nhiều cảm xúc đến thế chứ.
_Vợ yêu à, tim anh nó cứ làm sao ấy, anh…khó chịu quá.
_Sao, sao thế Hạo Du? Tim anh làm sao?
Thấy Tiểu Minh lo lắng hỏi lại, còn đưa tay lên xoa ngực mình, Hạo Du không khỏi hạnh phúc quá đỗi:
_Tim anh nó không lo đập đi mà cứ gọi tên em hoài, làm anh khó thở quá rồi, hihi.
_Anh này, đáng ghét thế không biết.
Đấm yêu một cái vào ngực Hạo Du, Tiểu Minh mặt mỗi ngày một đỏ lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này thật khiến cho Hạo Du ngẩn ngơ không nói được câu nào nữa, tim thật sự như đã ngừng đập rồi đây.

Cuối cùng đoàn xe cũng về đến ngôi biệt thự màu trắng – điểm xuất phát ban đầu.
Tiểu Minh ra mắt họ hàng nhà Hạo Du, cô dì chú bác anh chị em họ… Hạo Nhiên cũng ở đây, bên cạnh là bà xã Uyên Nhi. Mọi người đều cười nói trong niềm vui bất tận, hết lời chúc phúc cho đôi uyên ương này.
Ở nhà Nhất Thiên, Tú Giang của chúng ta cũng đang cùng chồng thắp hương cúng tổ tiên. Nhìn thấy cô con dâu, cô cháu dâu xinh đẹp, sắc sảo lại đã được nghe giới thiệu là rất tài giỏi, ai ai cũng vui mừng, nụ cười nở trên môi từng người trong gia đình Nhất Thiên, cả bạn bè của anh, và cả những người ở nhà gái đi đưa cô dâu Tú Giang về nhà chồng.
Hai đám cưới diễn ra gần như ở cùng một thời điểm, lại ở cùng một địa điểm, Phương Đông Restaurant giờ này đã tấp nập người qua lại. Nào là người trong nhà đến sớm để chuẩn bị, rồi đã có rất đông các vị khách đến, còn người phục vụ thì thật không thể đếm được bao nhiêu nữa, tiếng nói, tiếng cười rộn ràng, tiếng bước chân người hòa vào nhau làm thành một loại âm thanh có phần hỗn loạn nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài nhà hàng là hai tấm biển rất to, chữ đỏ nổi bật trên nền trắng: Đám cưới Hạo Du – Tiểu Minh (tầng hai) và đám cưới Nhất Thiên – Tú Giang (tầng ba) để tránh sự nhầm lẫn không đáng có cho những vị khách đến dự tiệc cưới.
Có thể cho những vị khách năm năm rồi mới trở về nước chẳng hạn?
Tạm rời đám cưới đôi của chúng ta một vài…chục phút đến sân bay X.
Hôm nay là lễ thành hôn của “em gái nuôi”, Đình Phong không thể viện cớ quá bận như lần Hạo Nhiên cưới mà không về được. Đã lâu quá rồi không trở về nước, Đình Phong cũng có chút bồi hồi, xúc động. Lại là về dự đám cưới của Tiểu Minh và Hạo Du…
Vừa đi ra khỏi sân bay, Đình Phong đã nghe thấy tiếng có người gọi tên mình rất lớn:
_Đình Phong.
Quay ngay ra nhìn về phía cô gái đang vẫy gọi mình, môi Đình Phong chợt nhếch lên một chút. Đường cong tạo ra tuy không được trọn vẹn, nhưng đôi mắt giấu trong hai tròng kính đen kia lại hiện ra một vài tia vui mừng. Cũng chẳng biết vui cái gì. Năm năm không gặp, người con gái ấy sao nụ cười vẫn tinh khiết đến thế.
Tiểu Phần nhìn thấy Đình Phong trong lòng không khỏi xúc động muốn khóc, tất nhiên là phải cố ghìm nén cảm xúc của mình xuống mức thấp nhất. Cô thật sự muốn lao đến ôm người con trai cao lớn đó trong vòng tay sau những mong nhớ tưởng chừng muốn xé nát con tim yếu đuối nhưng biết là không thể nên chỉ biết đứng đó cười thật tươi với anh, tay giơ lên như chào mừng Đình Phong trở lại quê hương yêu dấu sau năm năm xa cách.
Đình Phong rảo bước thật nhanh về phía Tiểu Phần, một tay đút túi quần. Không định về ở lâu nên anh cũng chẳng mang theo đồ gì ngoài chiếc kính đen đang đeo đây, và một chiếc túi xách bên trong có đựng quà cho Tiểu Minh, và cả Hạo Du, là một đôi đồng hồ Thụy Sĩ, là thực lòng muốn chúc phúc cho hai người họ mãi bên nhau theo thời gian. Kỉ niệm về người con gái đó vẫn còn trong tim anh đây, nhưng tất cả đã gói gọn trong hai chữ “kỉ niệm” rồi.
Còn đối với một người con gái khác không phải tên Tiểu Minh, Đình Phong năm năm qua cũng đã có chút thương nhớ…, tuy chỉ là một chút thôi, rất nhỏ.
Nhưng có lẽ cũng vì cái sự thương nhớ vô cùng nhỏ ấy mà vừa đặt chân xuống sân bay đã gọi cho cô ấy đến đón mình.
Không một lời hỏi han thân mật sau một khoảng thời gian dài không được gặp nhau, Đình Phong với Tiểu Phần liền lên taxi ngay đi đến nơi tổ chức tiệc cưới của Tiểu Minh. Trên xe cũng không nói gì nhiều, mặc dù cả hai đều là ngồi ghế sau.
Thỉnh thoảng Tiểu Phần có lén nhìn Đình Phong, lúc này đã bỏ chiếc kính đen ra. Anh thay đổi nhiều quá, chững chạc hơn, nam tính hơn, và có vẻ…từng trải hơn. Không biết cuộc sống của anh bên đó những năm qua thế nào, thấy Đình Phong không gầy cũng không béo lên, có lẽ là cũng tốt phải không, Tiểu Phần mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài tấm kính trong suốt mà nghĩ thầm.
Một lúc sau chiếc xe taxi màu vàng cũng dừng lại trước cửa Phương Đông Restaurant. Khách đến dự đám cưới lúc này người ra người vào đã tấp nập lắm rồi. Tầng trên, tầng dưới đông chật người, ai cũng vẻ mặt tươi tỉnh cười cười nói nói.
Đình Phong cùng Tiểu Phần đi ngay vào rồi lên tầng hai. Có chút háo hức xuất hiện trong lòng, không biết “cô em gái” xinh đẹp của anh khoác lên mình bộ váy cưới sẽ còn hoàn mỹ đến thế nào nữa.
Và đến lúc nhìn thấy Tiểu Minh, Đình Phong thật sự đã ngẩn ra đến vài phút.
Dáng người mảnh mai trong bộ váy trắng bồng bềnh với vòng eo ôm sát vẫn vô cùng nổi bật. Khuôn mặt dường như chẳng hề thay đổi, vẫn là những nét tinh nghịch, vẫn là sự tinh khiết trong nụ cười tròn trịa, vẫn là đôi mắt to tròn long lanh. Không trang điểm quá kĩ mà vẫn xinh thật xinh.
Chỉ thiếu đôi cánh nữa thôi là giống hệt một thiên thần.
Tiếc là thiên thần hoàn hảo đó bên cạnh đã có…
Hạo Du là người đầu tiên nhìn thấy Đình Phong, thật sự lúc đó đã cười rất tươi, ngay lập tức lay tay vợ hướng mắt về phía có người con trai cũng mặc vest đen kia.
Nếu là một thời điểm khác thì Tiểu Minh đã chạy đến ôm chầm lấy Đình Phong rồi. Nhưng hiện tại, cô là một cô dâu!
_Phong Phong.
Nắm chặt tay Đình Phong, Tiểu Minh mắt lại hơi ươn ướt. Gặp lại anh cô thật vui mừng phát khóc đi được, nhất là thấy anh vẫn khỏe mạnh, lại có phần…đẹp trai hơn, chứng tỏ là thực sự như anh nói: sống rất tốt. Đình Phong mỉm cười:
_Tiểu Minh, em có phải em gái anh không, hay là thiên thần lạc từ trên thiên giới xuống đây?
_Phong Phong.
Tiểu Minh ngượng chín mặt e thẹn cười.
Sau đó hai người cũng chỉ nói chuyện thêm một vài câu nữa vì Tiểu Minh và Hạo Du “phải” lên sân khấu ra mắt tất cả các vị quan khách của cả hai gia đình.
Nghe những lời mở màn của người MC, Tiểu Minh cười mà không nổi đôi mắt long lanh đầy nước. “Bên nhau mãi không rời xa…”. “Sống với nhau đến đầu bạc răng long…”. Mẹ cô bảo cuộc sống hôn nhân không ngọt ngào giống như giấc mơ tình yêu, xây dựng một gia đình và chung sống với nhau hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng như khi yêu nhau chúng ta từng nghĩ.
Nhưng Tiểu Minh tin, với tình yêu cô và Hạo Du dành cho nhau, gia đình riêng của hai người sẽ mãi bền chặt.
Đến “màn” trao nhẫn, nhẹ đút chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh vào ngón áp út nhỏ bé của Tiểu Minh, Hạo Du khẽ thì thầm:
_Vợ yêu, giây phút này cho đến cuối đời, anh cũng sẽ không bao giờ quên, không bao giờ hối hận.
Trao lại nhẫn cho Hạo Du, Tiểu Minh xúc động nói:
_Hạo Du, em yêu anh.
“Hôn đi, hôn đi,…” Là tiếng hò reo ầm ĩ cả tầng trên lẫn tầng dưới.
Trong tiếng vỗ tay thành nhịp vang rộn khuyến khích hai đôi vợ chồng mới, Tiểu Minh – Tú Giang, cùng ngượng ngùng quay ra nhìn người con trai quan trọng, hai má hây hây đỏ. Rồi một nụ hôn phớt nhẹ dịu dàng cùng được đặt lên môi hai cô gái.
Pháo bông phụt sáng, mọi tiếng reo hò chợt đều đột ngột dừng lại. Ai cũng nín thở hướng mắt không rời vào đôi trai gái trong cái khoảnh khắc ý nghĩa ấy, vào cái khung cảnh ngời sáng ấy.
Và kết thúc nụ hôn tưởng như dài hàng thế kỉ, tiếng vỗ tay lại ầm vang cả hội trường. Niềm hạnh phúc chung vui cùng đôi uyên ương như lan ra, hòa vào tất cả mọi người.
Nước mắt Tiểu Minh đã trào ra thật rồi. Khóc vì quá hạnh phúc, quá sung sướng. Và cô thấy không, bên cạnh cô, Hạo Du mắt cũng đỏ hoe rồi.
Ở tầng trên, sau nụ hôn ngọt ngào của Nhất Thiên, trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Tú Giang cũng giống cô bạn mình, không khỏi thấy sống mũi cay xè. Nhận được cái siết tay dịu dàng của chồng, Tú Giang mắt ngân ngấn nước vẫn vô cùng cười rất hạnh phúc.
Ngoài sáu chữ “vỡ òa trong niềm hạnh phúc”, thật sự không còn một từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng của hai đôi bạn trẻ lúc này nữa.
Đám cưới đôi kết thúc trong niềm hân hoan, phấn khởi của tất cả mọi người.
Dắt tay hai cô vợ yêu dấu lên hai chiếc xe sang trọng chuẩn bị cho tuần trăng mật đã mở sẵn cửa đỗ bên ngoài Phương Đông Restaurant, Hạo Du – Nhất Thiên cười không ngớt cũng ngay sau đó bước vào trong xe. Bốn người cùng hạnh phúc đưa tay chào mọi người, trước khi cả hai chiếc xe cùng khởi hành.
Bầu trời tháng mười cao lồng lộng, bất chợt phủ đầy những mảnh giấy màu sắc sặc sỡ từ những cây pháo vừa được bắn ra.
Lấp lánh, lấp lánh… Những mảnh giấy nhỏ xíu xoay tròn trong không trung rồi nhẹ rơi trên mái tóc được uốn xoăn cẩn thận của hai cô dâu, vương trên tóc Hạo Du và Nhất Thiên, lên tóc những con người đang đứng đấy chứng kiến cảnh hai chiếc xe cùng đồng loạt nổ máy và rời đi, một lần nữa trong tiếng reo hò hân hoan.
Tiểu Phần đứng đấy, nhìn Tiểu Minh được ở bên người mình yêu như vậy, có lẽ là hạnh phúc cho cô bạn thân của mình quá chăng mà nước mắt cũng chảy ra.
Hay bởi vì một lý do khác nữa?

Chỉ biết lúc bắt được hoa cưới của Tiểu Minh, quay sang nhìn Đình Phong, mắt Tiểu Phần bỗng sâu thăm thẳm.
 
Ngoại truyện 2:
 
 
Sau tuần trăng mật ngọt ngào trở về nhà, Hạo Du và Tiểu Minh hôm nay phải đến bữa tiệc chia tay Đình Phong mà đã hơn chín giờ sáng vẫn chưa chịu dậy. Chưa phải đi làm, hai vợ chồng cứ nằm trên giường ôm nhau mãi. Không gian phòng ngủ cả đêm lẫn ngày đều nhuốm màu hồng hạnh phúc.
Tiểu Minh tuy đã tỉnh nhưng không hề muốn xa chồng tí nào, cứ nằm gọn trong lòng Hạo Du, tay đưa hẳn vào bên trong lớp áo ngủ của anh nghịch ngợm…xoa nắn một vài chỗ.
Hạo Du đang ngủ bị Tiểu Minh “trêu đùa quá đáng”, thật không thể không tỉnh. Quyết định “trừng phạt” cô, anh mắt vẫn nhắm nghiền nhưng môi lại lần lần xuống tìm môi người con gái có cái tay hư hỏng kia, liền đó hôn ngấu nghiến.
Một lúc sau Tiểu Minh không thở được nữa đành chịu thua, tay ngoan ngoãn bỏ ngay ra khỏi người Hạo Du, nhẹ đẩy anh ra, hổn hển vừa thở vừa nói:
_Thôi em sai rồi, sai rồi, hic. _Dám phá anh ngủ hả. Thế đã chừa chưa? _Chừa rồi mà. Ghét thế, người ta nghịch có tí mà cũng không cho.
Hạo Du nghe vợ nói giọng nũng nịu đáng yêu không thể tả lại cúi xuống, lần này là nhẹ thơm lên má cô một cái.
Anh cười cười, tay đưa sang ôm chặt Tiểu Minh vào lòng, kê cằm lên đầu cô:
_Vợ ngốc, đến đêm nay em có thể làm như thế, hơn thế cũng được, anh rất hoan nghênh. Còn bây giờ em phải để anh ngủ còn giữ sức chứ.
Nói rồi lại cười cười, Hạo Du không để ý cô gái nằm bên đã nổi hết da gà rồi kia.
Tiểu Minh nghĩ không thèm tranh cãi với ông chồng đáng ghét này nữa, im lặng lại vùi vào đầu vào ngực anh. Một lúc sau cô bỗng nghe thấy tiếng Hạo Du sát bên tai:
_Vợ yêu, hôm qua đi chơi với Đình Phong, hai người nói chuyện gì thế? Thấy về em có vẻ không vui.
Nằm trong lòng Hạo Du, Tiểu Minh nghe chồng hỏi vậy chỉ nói qua qua:
_Linh tinh thôi ạ, anh ấy bảo anh ấy mấy hôm nữa lại đi. Còn bảo sẽ không về nữa, hôm qua em nói với anh rồi đấy.
_Có thế thôi à? – Hạo Du cắn cắn vành tai Tiểu Minh.
_Với cả chuyện Tiểu Phần ấy.
Tiểu Minh nói rồi thở dài, tránh cái cắn khêu gợi của Hạo Du nên cúi ngay đầu xuống, cọ cọ mặt vào ngực anh.
Hôm qua lúc cùng nhau đi dạo dọc bờ biển, Tiểu Minh đi bên cạnh Đình Phong, mắt nhìn xa xăm đã nói với anh:
“Tiểu Phần vẫn luôn chờ anh đó. Cô ấy đợi anh chấp nhận cô ấy. Bao năm qua Tiểu Phần vẫn chung thủy chờ anh quay về, ai nói thế nào cũng không chịu nghe…”
Đình Phong chắc chắn có nghe cô nhưng hồi lâu im lặng chỉ trả lời: “Anh biết”. Rồi sau đó nửa lời cũng không nói.
Cuối cùng trước khi chia tay anh, Tiểu Minh đã nói thêm với Đình Phong một câu thế này: “Anh cũng nên có một người con gái ở bên chăm sóc, Phong Phong ạ.”
_Vợ yêu, sao mà lại có vẻ mặt trầm ngâm thế kia?
_Dạ, em nghĩ đến việc hôm trước đi nói chuyện với Đình Phong thôi. Haiz, không hiểu sao cứ chỉ cần nhắc đến tên Đình Phong là em lại không vui nổi.
Tiểu Minh mặt hơi xị ra vừa nói vừa nhìn Hạo Du.
Hạo Du âu yếm xoa đầu vợ yêu.
_Ừ, anh biết mà. – đến tận bây giờ, Tiểu Minh vẫn nghĩ là Đình Phong năm đó thực sự mất trí nhớ.
_Vậy thôi, mình dậy thôi anh, còn đến chỗ Đình Phong nữa, không muộn.
Tiểu Minh nói rồi không nán lại cái chăn ấm áp một phút nào nữa, liền ra khỏi giường luôn. Hạo Du sau đó cũng dậy, “đảm đang” gập gọn chăn gối, kéo phẳng ga trải giường rồi mới đi xuống.
Bữa sáng sau đó diễn ra trong không khí hết sức vui vẻ. Từ hôm cưới đến giờ, có khi nào căn nhà của hai người lại không ngập trong màu hồng của hạnh phúc đâu. Tiểu Minh, Hạo Du lúc nào cũng quấn lấy nhau không rời nửa bước, kể cả khi đã ra ngoài mua quà chia tay Đình Phong.
Bữa tiệc tiễn Đình Phong trở lại Mỹ mười một giờ trưa hôm ấy rất đông đủ: vợ chồng Hạo Nhiên, vợ chồng Tiểu Minh, một vài người bạn của Đình Phong khi anh còn ở đây và cả…Tiểu Phần. Không khí vô cùng vui vẻ, mọi người cười nói, cụng ly, uống rượu, tuy là Đình Phong có thể sẽ không quay lại nữa, nhưng cũng không ai tỏ ra quá buồn khi phải tiễn anh đi, chỉ có duy nhất Tiểu Phần…
Tiểu Phần mặt cứ buồn rười rượi, ngồi đấy uống rượu thỉnh thoảng lén lút nhìn Đình Phong mà nước mắt như sắp trào ra đến nơi.
Tâm tư của cô thế nào sao lại không đoán được chứ, hẳn là đau lòng lắm vì sắp thêm một khoảng thời gian dài nữa không được nhìn thấy Đình Phong. Mà có khi còn không bao giờ có cơ hội ấy nữa.
Tiểu Minh ngồi cạnh ông xã Hạo Du, nhìn thấy cô bạn thân như vậy thật không khỏi buồn lòng. Lại nhìn Đình Phong đang cười rất tươi tiếp rượu bạn bè, cô nghĩ sẽ cố nói chuyện với Đình Phong lần nữa xem sao.
Cuối bữa tiệc, vợ chồng Hạo Nhiên về rồi, Tiểu Minh không thấy Tiểu Phần với Đình Phong đâu bỗng nảy sinh tò mò mà đi tìm hai người. Cô đi loanh quanh một vòng rồi chợt lại nghe thấy từ trong phòng Đình Phong vọng ra tiếng người đối thoại.
Ngó mặt qua khe cửa, Tiểu Minh liền nhìn vào trong.
Cuối cùng là nghe thấy gì đó vô cùng thú vị mà suốt cả quãng đường về nhà, ngồi sau Hạo Du, cô cứ cười mãi với vẻ mặt mãn nguyện.
Hôm sau đó ở sân bay, là ngày Đình Phong đi, Tiểu Minh đã không đến tiễn…anh và Tiểu Phần. Ở nhà chờ đợi, cuối cùng đến lúc nhìn đồng hồ chuẩn bị đến giờ bay rồi, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tiểu Phần đúng như dự đoán.
Là Tiểu Phần giọng vui mừng tột độ lại có chút ngượng ngùng lúc này mới thông báo cho Tiểu Minh biết, hai người đã ở cùng nhau trên máy bay.
Tiểu Minh sau cuộc nói chuyện điện thoại đó cứ ngây ngốc ngồi cười cười nhớ lại. Cuối bữa tiệc chia tay hôm qua đó, cô đã nghe thấy anh trai Đình Phong của cô nói với cô bạn thân Tiểu Phần của cô…
“Tiểu Phần, lần này anh hỏi lại mong là em sẽ không từ chối, em có muốn đi cùng anh sang Mỹ không…”
“Anh cần em.”
Và Tiểu Phần đương nhiên sau mấy phút ngạc nhiên rồi xúc động suýt trào nước mắt đã gật đầu đồng ý, không thể đợi Đình Phong nói thêm đến lần thứ ba được.
Hai người rồi đã ôm nhau rất lâu sau đó.
Lúc này ở trong máy bay, ngồi bên nhau là một đôi nam thanh nữ tú. Tiểu Phần đôi mắt sáng rực rỡ nhìn Đình Phong cười rất tươi, tay cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh. Rồi giọng cô có chút bối rối vang lên:

_Đình Phong, anh…cái câu “anh cần em” đó, sẽ không bao giờ hối hận chứ?
Đình Phong ngồi bên cong miệng cười, khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn vào mắt cô thật dịu dàng:
_Sẽ không. Còn em, đồng ý đi theo anh sẽ không bao giờ hối hận chứ? _Nếu hối hận em đã không quyết định đi theo anh. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận cả, chưa một lần nghĩ đến.
Tiểu Phần mắt long lanh nói với một sự khẳng định rất chắc chắn.
Chờ anh lâu đến vậy giờ còn nghĩ đến việc hối hận ư? Không bao giờ. Kể cả khi Đình Phong sáng nay đến nhà nói chuyện với bố mẹ Tiểu Phần chuyện muốn đưa cô đi cùng trước lúc về đã nói riêng với cô …
“Tiểu Phần, anh lúc này thật sự muốn em suy nghĩ lại thật kĩ, đi sang đó không phải chỉ đi chơi một hai ngày, chúng ta sẽ sống với nhau một thời gian rất dài. Chăm sóc, quan tâm em, anh sẽ làm. Nhưng nếu có lúc anh đối xử không tốt với em, em cũng sẽ không thể bỏ về được. Em hãy nghĩ kĩ đi.”
Cô không lo gì hết, ước muốn lớn nhất cả đời là được chăm sóc cho anh cuối cùng cũng đã thành sự thật, cô hạnh phúc quá.
_Đình Phong, máy bay sắp cất cánh rồi. _Ừ, sắp đi rồi.
_Có một điều em chưa bao giờ nói với anh… _……?
_Em yêu anh, Đình Phong ạ, em rất yêu anh.
Tiểu Phần nói rành rọt từng chữ, hai tay vẫn đan chặt vào bàn tay trái của Đình Phong. Lúc này không nhìn anh, cô không biết vẻ mặt anh sau khi nghe cô nói là thế nào, chỉ thấy anh bỗng đưa nốt tay phải ra nắm lấy tay cô, vài giây sau mới nói:
_Sắp rời xa nơi đây rồi đấy, chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống mới đi.
 
Ngoại truyện 3: Đã hơn một năm sau ngày cưới của Tiểu Minh và Hạo Du. Một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tú Giang rủ đi thăm Gia Nhi – người chị họ mới sinh em bé. Nhưng Tiểu Minh vì cũng phải đến thăm thầy giáo của mình, vợ cũng mới đẻ, nên đành từ chối cô bạn thân trong tiếc nuối. Là thầy Tử Nam – thầy chủ nhiệm lớp 10 cũ của cô, lúc thầy cưới cô cũng đã không đến thăm rồi.
Chuẩn bị đồ cho ông xã đi làm rồi, Tiểu Minh cũng thay đồ và lên xe ngay, gần mười lăm phút sau mới đến trước cửa nhà thầy, là ngôi nhà cao tầng khác hẳn với nhà trước kia Tiểu Minh có đến một lần. Thế rồi không ngờ cô lại bắt gặp Tú Giang ở đây.
Hóa ra phu nhân của thầy Tử Nam không ai khác lại chính là bà chị Gia Nhi ghê gớm của Tú Giang – bạn thân cô.
_Không ngờ lại trùng hợp thế nha Tiểu Minh.
_Hóa ra là cùng một nơi cả.
Hai người nhìn nhau cứ cười mãi.
Gặp lại Gia Nhi sau một thời gian rất dài, phải nói là quá dài, thật cũng không ai muốn nhắc lại chuyện xưa. Mấy “cô gái” tíu tít cười nói, một lúc mới vào xem em bé mới sinh được gần hai tháng.
Là một cặp sinh đôi một nam một nữ, hai đứa nhỏ dễ thương vô cùng, lại còn ngoan nữa chứ, nựng nựng vài cái là theo ngay. Tiểu Minh thích thú bế ngay thằng bé vào lòng, Tú Giang cũng ôm đứa còn lại lên xuýt xoa. Thật trẻ con sao mà đáng yêu thế chứ. Chân tay mặt mũi cái gì cũng nhỏ xíu hết.
Cuối buổi sáng hôm ấy, trên đường về, Tiểu Minh quay sang hỏi Tú Giang:
_Tú Giang, thầy với chị Gia Nhi cưới nhau lâu rồi mà giờ mới sinh em bé nhỉ.
_Ừ, là hai người kế hoạch đấy.
_Vậy sao, thế cậu với anh Nhất Thiên thế nào hả Tú Giang, có kế hoạch gì không? Tú Giang nghe Tiểu Minh hỏi mặt bỗng đỏ bừng lên:
_À ừ thì…bọn tớ cũng chưa nghĩ tới chuyện sinh em bé. Tiểu Minh cũng chẳng hề để ý đến sắc mặt cô bạn, chép chép miệng, đôi mắt bỗng mơ mơ màng màng:
_Tớ với Hạo Du thì định cưới một năm rồi mới tính đến chuyện sinh con. Ấy thế mà đã hơn một năm rồi kia đấy. _Vậy còn không mau sinh một đứa. – Tú Giang nhìn Tiểu Minh khích lệ.
Tiểu Minh nghe Tú Giang nói thì chỉ cười một cái đáp trả, không nói thêm gì.
Về nhà hôm ấy, Tiểu Minh nấu ăn trong bếp mà không hiểu sao miệng cứ tủm tỉm cười mãi. Cô nghĩ đến hai đứa trẻ con thầy Nam. Nghĩ rồi không khỏi…thèm thuồng. Thì ra cảm giác có một đứa trẻ trong nhà, cảm giác được ôm ấp chúng trong vòng tay và nuôi nấng chúng lớn lên từng ngày lại thích đến như thế. Rồi cô lại chợt nghĩ đến con của mình và Hạo Du trong tương lai mà bỗng chốc nóng bừng hai má.
Tiểu Minh nấu gần xong bữa cơm thì Hạo Du về. Vừa về đã gọi toáng lên “Vợ ơi” từ ngoài cửa, không biết anh định khoe gì với cô đây.
_Vợ ơi, vợ ơi. _Có gì mà anh có vẻ vui mừng thế. Chưa nhìn thấy mặt mà đã nghe thấy tiếng rồi.
_Hì, vợ yêu à.
_Sao thế?
Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?
Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:
_Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu?
_Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế? _Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:
_Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất.
_Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:
_Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?
Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:
_Vợ ngốc này nữa.
Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.
_Ý anh là có em bé sao?
_Chứ còn gì nữa. _Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà?
_Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.
Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…
Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.
Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.
Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.
_A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.
Hạo Du rất tự hào trả lời:
_Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả?
_Ba tuần rồi ạ.
Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:
_Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu…

_Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào.
_Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.
Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.
Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.
_Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.
Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.
Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói: _Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.
_Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh. _Ừ, ngủ sớm. _Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm.
_Ừ, vào ăn cơm.
Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười.
Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:
_Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ? _Hả, bạn có thai?
_Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ? _Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ.
_Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.
Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.
_Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này.
_Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao?
_À ừ…
_Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.
Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.
_Hihi, cũng mới mới…
_Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa. _Hihi.
_Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây.
_Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé.
_Hihi, ừ, chào bạn.
Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.
Nhất định không được để thua kém bạn bè!
Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:
_Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.
Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ. _Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.
“…♫♪♫…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…♫♪♫…”
Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:
_Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!
 
Ngoại truyện 4:
Nghỉ hè, Tiểu Phần cùng Đình Phong liền đưa bé Tiểu Nguyệt – tên đầy đủ Trần Minh Nguyệt về chơi với ông bà.
Một ngày chủ nhật trời cao trong vắt, cả gia đình Hạo Du, Tú Giang và Đình Phong cùng làm một chuyến picnic trong ngày. Đi cùng còn có Tú Linh, năm tuổi – con gái Hạo Nhiên. Hai vợ chồng bận không đi được nên gửi ở chỗ Tiểu Minh, nhờ hai người trông giúp một buổi, cũng là đưa bé đi chơi cùng luôn.
Ăn uống vui vẻ xong, để cho bọn trẻ thoải mái đùa nghịch dưới tán cây râm mát, mấy vị phụ huynh liền cùng nhau tản bộ, thong thả ngắm cảnh sông núi, trò chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên thấy Tú Linh từ đầu hớt hải chạy tới, hét toáng:
_Mấy cô chú ơi, Tiểu Thiên, Tiểu Phong với Tiểu Nguyệt đang khóc ở kia kìa.
Tất cả mọi người nghe vậy, không khỏi hết sức lo lắng vội vàng chạy đến chỗ mấy đứa trẻ, rõ là cũng không cách xa lắm, vì sao lại không ai nghe thấy tiếng gì chứ.
Đến gần rồi mới thấy hai cậu nhóc Thiên Minh, Hạo Phong, cùng cô nhóc Minh Nguyệt – đều bốn tuổi mặt mày nhem nhuốc đầy nước mắt đứng đó…quay lưng vào nhau.
Nhìn thấy bố mẹ, cả ba không hẹn cùng chạy đến ôm chặt lấy làm nũng rồi lúc này mới sụt sịt khóc, nhìn đến là đáng thương nhưng cũng thật buồn cười, đúng là trẻ con mà.
Nhất Thiên bế ngay cậu con trai tên Thiên Minh vào lòng còn Tú Giang bên cạnh dịu giọng hỏi:
_Ngoan nào, có chuyện gì mà hoàng tử bé của bố mẹ lại khóc thế này?
Tiểu Thiên vẫn nấc lên, vừa nói tay vừa chỉ vào “kẻ thù” – chính là nhóc Tiểu Phong nhà Hạo Du:
_Cậu ấy bảo…cậu ấy…đẹp trai hơn con.
Nghe những lời nói ngây ngô của Thiên Minh, sau vài phút ngẩn ra, các vị phụ huynh của chúng ta thật không khỏi muốn phá lên cười, nhưng tất nhiên là không ai làm vậy.
Tiểu Minh đưa tay che miệng cười, tủm tỉm vỗ về Tiểu Phong bé bỏng, vừa hỏi:
_Thế còn bảo bối của mẹ, ai làm con khóc nào?
_Là…là Tiểu Thiên, cậu ấy bảo…bố cậu ấy đẹp trai hơn bố Hạo Du của con, nên…chắc chắn là…cậu ấy…đẹp trai hơn con.
Lần này thì quả thật không ai nhịn được cười nữa, Hạo Du còn phải quay đi mà cười, còn vợ chồng Tú Giang thì cười luôn thành tiếng.
Lúc này Tiểu Phần mới cúi xuống nhìn công chúa Minh Nguyệt mặt cũng đang lấm lem nước mắt, vẫn còn mếu máo.
_Thế còn công chúa của mẹ thì sao nào?
Tiểu Nguyệt nghe mẹ hỏi lại tiếp tục rơi nước mắt:
_Là Tiểu Thiên với Tiểu Phong, con bảo…bố Phong của con mới là…đẹp trai nhất, thế là…mấy cậu ấy kêu là…các cậu ấy nói chuyện đàn ông…con gái không được…xen vào…
Xem ra hôm nay tất cả các vị phụ huynh của chúng ta đều được một trận cười vỡ bụng đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.