Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 8: Sáu Con Cáo
Lời nói của cô gái làm tôi ngẩn ra.
– Hì hì, cô đang nói gì vậy?
Tôi gượng cười nói.
Không đợi tôi hỏi tiếp, cô gái lại yếu ớt nói:
– ……..Người có quyền lực, có thể quyết định quyền sinh tử của người khác……không phải sao?
Những gì mà cô gái kia mới nói làm cả người tôi run lên, đột nhiên tôi nghĩ đến việc Trương Quốc Hoa sai người đến trừng trị tôi và nhốt tôi dưới đáy giếng, khó có từ nào diễn tả được sự đồng cảm của tôi dành cho cô gái kia vào lúc này.
Người con gái này dường như không tin vào cảnh sát và chính phủ, không lẽ cô bị những người đó nhốt ở đây?
Tôi không kiên nhẫn được liền hỏi:
– À, tôi không hiểu lắm ý của cô, giờ tóm lại là cô cứ nói cho tôi biết xem có cách nào để đi ra ngoài hay không, chờ tôi ra ngoài được rồi sẽ quay lại cứu cô. Cô không muốn có người nào khác đến đây cứu cô nhưng tôi sẽ nghĩ ra cách để cứu cô ra ngoài.
– ……..Sự căm hận trong anh rất lớn……..
Những gì cô gái vừa nói làm tôi bối rối.
-……….Anh rất giống tôi…………Đều là bị người ta nhốt vào đây……….Rất muốn trả thì nhưng không có khả năng…..Đúng không?
Lời nói của cô gái kia giống như một tảng đá đề nặng trong lòng tôi, nháy mắt đã dâng lên thành sóng lớn.
– Tôi………..có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Đọc được suy nghĩ người khác ư?
Cô gái này không phải là đang đùa đấy chứ?
Nếu không phải chính tai tôi nghe được thì lúc ấy sẽ cho rằng cô gái kia đang đùa giỡn, nhưng hiện tại thì không phải là thời điểm thích hợp cho việc nói đùa. Tình huống này là sao? Thần trí của cô gái này có gì đó không ổn sao?
– Này, lúc này không phải là lúc để nói đùa đâu.
Tôi cau mày, vỗ vỗ vai cô, khuyên cô nên im lặng một chút để giữ sức.
– ……..Nói cho tôi biết, Vương Nhất Sinh, anh có muốn nơi này sẽ là địa ngục cho những tên đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia không, chúng có cần phải trả giá đắt không?
Những lời nói của cô gái kia như mũi tên đâm vào ngực tôi, lúc này tôi thật sự kinh ngạc.
– Này, cô đang nói gì vậy?
– Tôi hỏi anh, bây giờ anh đang tính toán điều gì, Vương Nhất Sinh? Em gái bị cưỡng hiếp, bản thân thì bị ném xuống đáy giếng, anh bây giờ…….không giống tôi sao?
Giọng nói của cô gái vang lên, giọng nói ấy tràn ngập sự mỉa mai và cay độc, mỗi câu đều đâm xuyên qua tim tôi. Vấn đề ở đây là tại sao cô lại biết Yên Yên bị cưỡng hiếp? Vốn dĩ tôi vẫn chưa nói qua chuyện này mà, rốt cuộc cô gái này sao lại ở đây?
Trong tình huống này, mặc dù chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ nhưng tôi đã hoảng sợ thật sự.
-…….Thế giới này không công bằng, Vương Nhất Sinh………..có người được sinh ra trên đống vàng, được cưng chiều, có người sinh ra với hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào chính mình, đổ máu và nước mắt để mưu sinh……..Cũng có người sinh ra xinh đẹp hơn người, còn có người thì xấu xí……..Có người tài giỏi xuất chúng, nhưng cũng có người thật tầm thương………..Cuộc sống nhân sinh đã được định sẵn từ lúc sinh ra rồi.
Trong bóng tối, người con gái yếu ớt kia đang rất phẫn nộ, trong giọng nói đầy ắp sự bi ai, uất ức.
Tôi thừ người ra khi nghe được những lời nói ấy, trong đầu nhớ lại cuộc sống của những năm gần đây. Từ nhỏ tôi cũng chỉ có mỗi mình mẹ, cuộc sống nghèo khổ, vất vả, đôi khi cả nhà phải sống bằng chút tiền công của tôi, tôi phải chịu đựng sự thờ ơ lạnh nhạt của người khác. Trong khi đó bọn công tử nhà giàu chỉ cần nhín một chút tiền tiêu vặt lại thì có thể mua được điện thoại di động, đồng hồ, gái đẹp, tung tiền ra thì sẽ có một đám nữ sinh vây quanh hâm mộ, còn tôi thì chỉ có thể lặng yên ngồi một góc mà nhìn, tự biết mình và họ có một sự chênh lệch cực kì lớn, là hai thế giới khác nhau.
Thậm chí ngay cả em gái bị người ta sát hại cũng không thể trả thù được! Bởi vì tôi chỉ là một con người nhỏ bé ở dưới đáy xã hội, không có quyền lực, không có gia thế, không có bất cứ thứ gì.
Thời đại này nếu là một tên với hai bàn tay trắng mà muốn đòi quyền lợi, đòi bình đẳng như người khác thì đều không có khả năng.
– ………Anh có muốn móc mắt những người xem thường mình không?………..Có muốn đánh cho bọn chúng tàn phế luôn không?………..Những tên đó ăn cơm của Nhà nước, ngồi tít trên cao và nghĩ có thể sống yên ổn cả đời, anh có muốn bọn họ…………cả nhà đều bị giết sạch sẽ không?
Trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy cô gái kia nhưng tôi biết, người này tuyệt đối không đơn giản.
Tôi nuốt nước bọt không nói nên lời.
Điên rồ.
Thật sự điên rồ.
Những gì cô gái kia vừa nói rất điên rồ và tàn nhẫn.
– Cô vừa nói gì?…………..Cô nghĩ như vậy thật ư…….?
Tôi nuốt nước bọt nói:
– Nhưng điều này lại không thực tế, cô làm sao có thể làm được điều đó?
– Người khác thì sẽ nghĩ như vậy……….Tôi có thể giúp anh làm được……..
Giọng nói cô gái lại vang lên trong động.
– Tôi có thể khiến người khác phải nghe lời anh………Cho anh…….làm vua của thế giới này…..
– Anh…….có muốn làm không?
Những gì cô gái kia vừa nói khiến tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ, là ảo giác của thính giác hay là tôi đã chết rồi?
– Cô đừng đùa nữa, rốt cuộc cô là ai?
Tôi lui lại mấy bước, trong lòng dậy sóng. Ngay lúc này phía sau đường hầm có tiếng bước chân dồn dập bước đến, hình như là đang có người đi vào.
– Chết tiệt, tao không nghe thấy tiếng động cứ tưởng là nó chết thật, ai ngờ nơi này lại có một đường hầm, đúng là rất tốt cho việc ẩn nấp.
Giọng nói ồm ồm từ sau truyền đến, sau đó tôi nhìn thấy hai luồng ánh sáng từ điện thoại rọi lại đây, chiếu vào làm tôi không mở mắt được nên vội vàng xoay người và lấy hai tay che mắt.
Nhìn theo ngọn đèn tôi thấy tên lông mày rậm đi cùng một tên khác đang cầm điện thoại chiếu sáng đường hầm đi vào, hai người cầm theo hai hòn gạch.
Nhìn thấy hai tên đó đi vào bên trong tim tôi lại đập loạn xạ thêm một lần nữa.
Chết tiệt, tôi không thể ngờ được là hai tên này lại xuống tận đáy giếng để kiểm tra xem tôi chết hay chưa.
Lúc này tôi rất hoảng loạn, bọn họ vừa gây ra cho tôi thương tích không hề nhỏ, giờ mà bị chúng xuống tay thêm lần nữa chắc ăn là tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Tôi lùi lại hai bước, tên lông mày rậm đi từng bước về hướng tôi, hắn rọi đèn ngay phía sau tôi, bỗng nhiên hắn dừng lại:
– Ai đó?
Tôi có thể tưởng tượng được là hắn nhìn thấy cô gái kia nên mới giật mình như vậy, tôi loạng choạng lui từng bước, nhìn theo hướng tên kia đang đứng, mặc dù nhìn không rõ nhưng trong nháy mắt tôi bị rung động mạnh.
Ánh sáng chiếu lên cơ thể cô, toàn thân dính đầy bùn đất, bụi bặm, cô cúi đầu xuống, không nhìn thấy mặt nên không thể đoán ra được là bao nhiêu tuổi, nhưng cơ thể của cô lại rất cân đối, đường cong gợi cảm chẳng khác gì một người mẫu hoàn hảo. Nhưng tuyệt vời hơn chính là mái tóc đen rối cả cô kéo dài trên mặt đất tựa như một dòng suối uốn lượn.
Tay chân của cô đều bị dây xích quấn quanh, tay cô bị treo lên trên, còn chân thì bị xích vào sát vách tường nên không biết bên trong cách kia sâu bao nhiêu.
Nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì, điều làm tôi nổi hết da gà chính là phía sau cô có sáu con cáo màu trắng xếp thành hình cái quạt và chúng bị đóng đinh dính trên vách đá.