Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 61: Hồ Tiên Đến Trường​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 61: Hồ Tiên Đến Trường​


Chuyện sau đó có thể nói là rất giống hài kịch, sau khi mệnh lệnh của tôi truyền xuống, sáu gã sinh viên năm 3 năm 4 đầu tiên là dại ra, sau đó lại biểu hiện như bừng tỉnh đại ngộ.
Sáu gã sinh viên năm 3 năm 4 đều chuyển đầu về phía Sử Binh ở đằng sau, tên sinh viên cầm đầu thoải mái nói:
– Đối Nga, Đường Tuấn, đi nào, chúng ta đi đá banh.
– Được.
Vài tên sinh viên năm 3 năm 4 còn lại cũng đáp ứng lời nói của tôi, trực tiếp chạy tới chỗ Sử Binh, đối với chuyện đột nhiên phát sinh này, Sử Binh không kịp đề phòng, sáu gã sinh viên năm 3 năm 4 đã nâng chân lên thúc vào bụng hắn, nhiều người cùng nhau liên thủ, mỗi người một cước, hung hăng tấn công lên người Sử Binh, Sử Binh bị đá đau, ôm bụng hoảng sợ kêu lên:
– Các người làm gì vậy? Bị thần kinh à?!
Nhưng mà sáu gã sinh viên kia lại làm như không có nghe thấy tiếng quát to của Sử Binh, mà cứ liên tục liều mạng đá vào người Sử Binh, Sử Binh bị đá oa oa kêu to, thậm chí không ngừng trốn chạy.
– Tại sao các người đá ta? Tại sao?!
Thần tình Sử Binh kinh ngạc hoảng sợ, vừa kêu vừa lui lui về sau.
– Bóng chạy, mau mau đuổi theo!
– Đằng kia kìa! Bóng ở đằng kia!
Bởi vì tôi sử dụng Câu hồn thuật, cho nên trong mắt bọn sinh viên năm 3 năm 4 kia, Sử Binh chỉ là một trái bóng, nếu càng chạy, bọn họ đuổi theo càng chặt, đuổi được rồi thì đưa chân đá, làm cho Sử Binh càng ngày càng chạy loạn.
– Dừng lại! Đừng đá tôi! Đừng đá tôi! Các người bị gì vậy hả?
Sử Binh ôm đầu, một đường chạy trốn, đồng thời miệng không ngừng kêu to, phía sau hắn đang có một tên to con đuổi theo, quay đầu lại, ngay cả năm tên kia cũng đang đuổi theo, hơn nữa, miệng còn không ngừng nói:
– Nó lăn tới bên kia rồi, mau đá nó trở về…
– Bóng sắp lăn mất, mau đến ngăn lại…
Nghe thấy mấy lời nói quái dị này, Sử Binh muốn hộc máu.
Tôi nhìn Sử Binh bị một đám sinh viên năm 3 năm 4 dí chạy như điên, trong lòng âm thầm nở nụ cười, quay đầu sang, liền nhìn thấy Kim Na trước cảnh tượng này bày ra biểu tình dại mặt.
– Vương Nhất Sinh… Tại sao bọn họ lại đánh Sử Binh? Đây… chuyện gì đã xảy ra?
Kim Na khó hiểu nhìn tôi, thần tình không thể hiểu rõ ràng tình huống trước mắt.

Tôi cười cười, tay đưa lên quệt ngang mũi, thản nhiên nói:
– Xem ra bọn họ cũng không quá ngu ngốc, cuối cùng đã biết rõ ràng ai mới là người đá trái banh vào phòng rác.
– Hả?
Kim Na há to miệng, nhưng vẫn không hiểu được tại sao mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy.
– Mặc kệ là thế nào, Kim Na, cảm ơn cậu ra mặt giúp tôi làm sáng tỏ.
Tôi cảm kích nhìn Kim Na, quay mặt nhìn tôi, mí mắt Kim Na hơi nhíu nhíu, cô ấy ho khan một tiếng, nói:
– Không có gì, chỉ là lúc nãy đi dạo trên sân thượng tôi nhìn thấy mà thôi. Mấy ngày nay trong lớp học Sử Binh đối với cậu cứ như kẻ thù, tôi cũng thấy khó chịu, nên mới chạy ra nói giúp cậu!
– Thật sự rất cảm ơn. Mấy ngày nay tâm tình tôi không tốt, cảm xúc cũng hạ xuống. Nghe cậu nói xong tinh thần mới sảng khoái tỉnh táo hơn.
Tôi cười cười, sau đó xoay người nhặt lên cuốn “Bốn điều luật quan trọng”, nhìn thoáng qua nam sinh đang ngồi ngây ngốc ở bên cạnh.
– Cậu không sao chứ? Vừa rồi đám người kia thật hung ác, đúng là loại người đáng hận mà, tưởng mình cao lớn hơn là giỏi à? Khốn kiếp.
– Không sao, chỉ trầy xước ngoài da.
Tôi vỗ vỗ bụi trên bìa sách, quay lại nói với Kim Na:
– Nhưng mà, tôi vẫn cảm ơn cậu nha, hay là, tôi mời cậu uống nước?
Nghe được lời nói của tôi, biểu tình Kim Na như cứng đi, sau đó, trên mặt xuất hiện tầng đỏ ửng.
– Chỉ mời uống nước? Sao không mời tôi ăn cơm, ha ha.
Nói xong, thè lưỡi, hiển nhiên, chỉ là nói đùa.
Tôi cười cười nói:
– Vậy thì mời ăn cơm, dù sao cũng tan học rồi.
Nghe được tôi đồng ý mời ăn cơm, trên mặt Kim Na càng kinh ngạc, hai má đỏ ửng lên.
Cô ấy bĩu môi, nói:

– Tôi chỉ nói đùa thôi, mời tôi uống nước là tốt rồi, hoàn cảnh nhà cậu… tôi cũng biết rõ.
Kim Na không biết chuyện của tôi, tất nhiên cho tôi là người không có đồng nào.
– Vậy đồ uống đi.
Tôi cũng chỉ liếc mắt nhìn mấy tên nam sinh nhu nhược kia, rồi thẳng tiến tới quầy bán đồ ăn vặt ngoài trường, Kim Na cười hì hì đi theo phía sau, tâm tình rất tốt.
– Này, cậu đang xem sách gì?
Đang đi, Kim Na lại tò mò hỏi tôi.
– “Bốn điều luật quan trọng” do Thúc Bản Hoa viết.
Tôi đưa sách cho Kim Na xem.
Kim Na nheo lại mắt, con ngươi dưới lông mi hơi co lại:
– Cái gì “Thúc Bản Hoa”? Sao cậu lại xem loại sách nặng nề này?
Tôi cười cười nói:
– Bởi vì tư tưởng Thúc Bản Hoa khá giống với tư tưởng Ni Thái, gần đây tôi đang tìm hiểu một số sách tư tưởng Ni Thái “Trận đồ đặc biệt” và “Điểm đặc biệt của nghệ thuật gốm sứ”, nếu có thể hiểu rõ tư tưởng Thúc Bản Hoa thì có thể hiểu được tư tưởng Ni Thái.
– Aha ~~?
Nghe tôi giảng giải xong, biểu tình Kim Na hơi hỗn loạn, sau đó, lại tiếp tục hỏi:
– Bình thường cậu còn xem sách gì?
– Rất nhiều, nhưng mà cậu chắc chắn cũng không có hứng thú.
– Ừm… những sách gần đây nhất?
Kim Na tò mò hỏi tôi.
– “Logic suy luận”, “Ứng dụng toán học”, “Các cách chuyển hoán mã hoá” của Hắc Cách, “Điều trị tận gốc căn bệnh thần kinh suy nhược” của Sâm Điền Chính Mã, còn có “Quốc phú luận”…

Nghe thấy vài tên tôi thuận miệng nói ra, Kim Na thở dài thật dài, nhìn tôi, dựng ngón tay cái:
– Choáng váng, tôi nghe xong đầu óc liền choáng váng. Quả thực là khó lường, không hổ là đại thiên tài của khoá.
Tôi không nói gì thêm, chỉ cười cười. Nếu không có Linh Nguyên Kim Đan, nhưng cuốn sách này cũng không dễ dàng đọc hết như vậy. Chủ yếu là bởi vì nhà tôi không có trò chơi gì, thú tiêu khiển duy nhất là đọc sách. Cho nên, tôi dành tất cả thời gian có thể để đọc.
Tôi cùng Kim Na đi tới quầy ăn vặt, thời tiết có phần nóng bức, đã rất lâu rồi con rồng của trời chưa ban mưa.
Tôi bảo Kim Na tự chọn đồ uống, sau đó tôi trả tiền.
Khi Kim Na đang chọn đồ uống, tôi âm thầm đi tới chỗ của Sử Binh cùng đám người kia, Sử Binh tạm thời đang trốn đi, tôi cũng biết được lớp của bọn họ, buổi thể dục ngoại khoá hôm nay, trừ bỏ 3 lớp 11 của chúng tôi, còn có thêm hai lớp năm 3 nữa, đến lúc đó chỉ cần tìm đến lớp họ, cởi bỏ câu hồn thuật, vậy thì mọi chuyện lại êm đẹp, trong lòng tính toán như thế, tôi dợm bước trở lại quầy ăn vặt.
Nhưng mà, khi tôi mới ở cửa ngoài đợi được một lát, liền thấy Uý Văn Long lười biếng từ trong quầy đi ra. Bộ dáng vẫn như trước, cầm trong tay một chai nước ướp lạnh, trên đầu đội mũ, áo choàng như pháp sư.
Tôi nhớ Uý Văn Long từng nói, nguyên nhân hắn làm như vậy là do chán ghét ánh mặt trời chết tiệt, làm cho đầu óc của hắn lú lẫn trì độn.
Đụng phải Uý Văn Long ở quầy bán hàng, tôi có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lười biếng của hắn, tôi cười cười, thuận miệng nói:
– Trời sáng rồi, gấu bắc cực đi ra ngoài hoạt động sao?
Nghe được lời tôi nói, khoé miệng Uý Văn Long hiện lên nụ cười như có như không, những sợi tóc con bay tán loạn.
– Tâm tình của cậu cũng tốt lắm.
– Bị cậu đoán trúng rồi.
Tôi cười cười.
– Ừ, tâm tình không tốt cũng sẽ không mời mỹ nữ uống nước.
Uý Văn Long ngửa đầu, đưa cao cái chai, há mồm to mà uống, sau đó thở hồng hộc, lau đi khoé miệng, một đôi mắt màu hổ phách nhìn ta, lẳng lặng nói:
– Băng Băng tiểu thư đang tìm cậu.
Nghe được lời của Uý Văn Long, trong lòng tôi sửng sốt.
– Ai?
Tôi ngạc nhiên hỏi
– Băng Băng tiểu thư.
Uý Văn Long nhìn tôi, thản nhiên nói:
– Cô ấy ở trong phòng học chờ cậu.

Nghe được lời của Uý Văn Long, trong lòng tôi chầm chậm lắng xuống.
Băng Băng tiểu thư? Tôi có quen biết người nào gọi là Băng Băng tiểu thư sao?
– Cậu nghĩ cô ấy không tìm lầm người chứ?
– Đương nhiên không.
Uý Văn Long nhìn ta, lẳng lặng nói.
– Cô ấy nói cô ấy là bạn gái của cậu.
Nghe xong, tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Cái gì? Bạn gái? !
Bạn gái… của tôi?!
Trong đầu tôi hiện lên nghi hoặc, sau đó, đột nhiên có một tia sáng vụt qua…
Có thể nào, là người phụ nữ kia…
Nghĩ tới khả năng này, tôi không rét mà run.
– Lúc nào?
Tôi nhìn Uý Văn Long hỏi.
– 47 phút 9 giây trước.
Uý Văn Long lẳng lặng nhìn tôi, trả lời vô cùng chính xác khiến tôi nheo mắt.
– Tôi biết rồi, cám ơn nhiều.
Tôi nói tiếng cảm ơn, sau đó nhìn thoáng qua Kim Na vẫn đang còn ở trong quầy chọn đồ uống, nói với Uý Văn Long:
– Nếu Kim Na đi ra, cậu nói tôi đi WC.
Rồi xong, tôi quay đầu đi về phía phòng học, chỉ là vừa mới xoay người, tôi liền ngơ ngẩn.
Trong dòng người qua lại bên ngoài quầy ăn vặt, có một bóng người yểu điệu xinh đẹp.
Nhìn thấy bóng dáng kia, mọi thứ trong người tôi đều ngừng hoạt động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.