Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 6: Tử Cảnh
Nghe được quyết định cuối cùng của tên lông mày rậm, thần kinh tôi ngay lập tức căng thẳng cực độ, tuy rằng sự phẫn nộ của tôi lên đến cực điểm nhưng thời khắc liên quan đến sinh mạng thì tôi hoàn toàn bị suy sụp.
Tôi hận chính mình không thể giống như Văn Thiên Tường không sợ chết, hận mình không đủ sự mạnh mẽ, hận mình không thể kiên cường hơn một chút, nhưng thời khắc đó tôi lại nghĩ đến người mẹ nằm trên giường bệnh bao năm nay cùng cô em gái bé bỏng A Tuyết, cuối cùng tôi vẫn phải mở miệng cầu xin.
– Đợi đã, các người đợi đã! Hãy cho tao liên lạc với Trương Quốc Hoa, nói với hắn tao có thể nói chuyện với hắn về chuyện đền bù 50 vạn….
Tôi chưa nói xong thì đã bị bịt mồm lại, sau đó bọn chúng khiêng tôi đi khoảng năm, sáu mét gì đó.
Đây đúng là lần khiến tôi sợ hãi nhất trong cuộc đời, cũng là thời khắc căm phẫn nhất, tôi liều mạng phản kháng, đối mặt với nhiều người như vậy nhưng cuối cùng cũng bất lực, tôi biết bọn họ muốn đem tôi ném vào trong giếng, để cho tôi chết đuối, hoặc ngã chết, nhưng tôi không thể làm được gì, đành buông xuôi nhìn quãng đường đầy rêu xanh và cỏ dại đi đến miệng giếng ngày càng gần…….
Sau đó tôi thấy một tên mặc áo đen lấy miếng chắn trên miệng giếng xuống, tôi bị đưa lên phía trên miệng giếng, cơ thể đối diện với phía dưới, thậm chí tôi đã có thể cảm nhân được hơi nước lạnh như băng từ nước dưới giếng lan ra, xuyên thấu vào da khiến tôi rét run lên.
Tên lông mày rậm túm lấy cổ tôi, ấn xuống phía dưới miệng giếng, tôi đương nhiên không dễ dàng khuất phục như vậy, nếu tôi rớt xuống thì sẽ ngay lập tức dùng sức của hai chân đá văng mấy người kia ra, nhưng những người kia liên tục dùng sức giữ chân tôi, giống như là một sợi dây thừng trói toàn bộ cơ thể tôi lại.
– Mau ném xuống đi.
Tôi nghe rõ tiếng tên lông mày rậm phát ra, sau đó đầu tôi bị đẩy mạnh xuống dưới, bị ấn xuống một cái đường hầm chật hẹp, tối tăm và lạnh như băng, tôi biết mình đã bị ấn xuống dưới đáy giếng.
Một lần nữa…..
Một lần nữa không còn lại gì, mọi người có thể tưởng tượng đến cảnh tôi bị đám người kia nắm chân, chúc đầu tôi nhét xuống giếng nó thê thảm như thế nào.
Cơ thể của tôi hoàn toàn bị chúc xuống phía dưới, tên cầm chân tôi bỗng nhiên buông lỏng tay ra và tôi hoảng loạn kêu lên, cơ thể nhanh chóng rơi xuống dưới.
Nhớ lại lời tên kia lúc nãy nói giếng sâu chừng mười mét, mọi người thử tưởng tượng chút đi, với độ cao như vậy mà đầu một người rơi xuống thì kết quả sẽ ra sao, lúc ấy nội tạng của tôi dường như muốn tuôn trào ra khỏi cổ họng, màu đen trong giếng khiến tầm nhìn của tôi bị hạn chế, ngay sau đó đầu tôi va chạm mạnh với mặt nước, khó có thể hình dung được cảm giác đau buốt từ đỉnh đầu truyền đến như thế nào, dường như hộp sọ của tôi bị vỡ vụn ra, tất cả trước mắt là một màu đen, trong nháy mắt bị mất đi ý thức, tuy nhiên khi thấy cả người chìm trong nước thì tôi phản ứng theo bản năng, hai tay vùng vẫy để trồi lên, nhưng tôi lại phát hiện ra là chân mình đang giẫm trên một lớp bùn.
Nước giếng không quá sâu so với cơ thể của tôi! Nó nước cao không quá ngực của tôi.
Tôi bất ngờ khi nhận ra điều này.
Còn có một việc khiến tôi ngạc nhiên hơn, không biết có phải trùng hợp hay không nhưng tay tôi trong quá trình vùng vẫy đã vô tình chạm được vách giếng ẩm ướt, trơn tuột, và phát hiện ra hình như tay mình quơ trúng một lỗ hổng ở đó, lỗ hổng trên vách giếng một nửa trên mặt nước, một nửa thì chìm dưới nước. Hơn nữa tôi cảm thấy lỗ hổng này có vẻ vừa đủ để một người chui qua.
Cái khó ló cái khôn, tôi nín thở, nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngụp đầu xuống nước, sau đó giả vờ như cả thân người bị chìm xuống dưới nước để khiến ấy tên đứng trên miệng giếng tin rằng tôi đã bị chết đuối.
Tôi có thể nín thở dưới nước được nửa phút hoặc lâu hơn một chút, nhưng nửa phút vào lúc này với tôi chính là khoảng thời gian hành hạ thể xác.
– Này, Nhỏ Mầu, nó chết chưa?
Tôi nghe được tiếng bàn tán của những người đó từ trên vọng xuống, nhưng tôi vẫn giữ im lặng và tiếp tục nín thở.
– Không có tiếng động, có khi nào không chết không? Giếng này có thật sự sâu không?
– Đem cái nắp đậy miệng giếng đến đây.
Khoảng mười giây sau, đám người đang bàn tán trên đó nói ít đi và tôi nghe thấy bên trên có một âm thanh lớn truyền đến, cả đáy giếng bây giờ là một màu đen kịt, đến một tia sáng cũng không thấy đâu hết.
– Tiểu tử, mày có não không hả, mày nghĩ có thể nín thở giả chết dưới đó à?
Tên kia cười đắc ý nói, lúc ấy tôi nhận thấy tình hình không ổn nhưng đã quá muộn.
Bọn chúng không biết kiếm đâu ra rất nhiều gạch ném xuống dưới giếng.
Bốp!
Trán của tôi bỗng đau điếng, một viên gạch rớt trúng đầu, tôi đâu đến nỗi hai hàm răng run lên cầm cập, tôi không có thời gian để để ý đến vết thương ấy, càng lúc càng nhiều gạch đá rơi xuống như mưa, rơi trúng vào vai, vào ngực, xương cốt của tôi dường như không còn sức chịu đựng nữa.
Thêm một viên gạch rơi trúng đầu nữa, tôi hiểu, hôm nay có lẽ là ngày tôi kết thúc cuộc đời rồi.
Tôi phải chết trong miệng giếng này.
Trong đầu của tôi hiện lên hình ảnh của hai em gái, của mẹ già bị bệnh nằm trên giường, mũi của tôi cay xè, nước mắt không kiềm được cũng tuôn ra.
Tôi muốn giết người.
Tôi muốn giết hết bọn chúng.
Trong cuộc đời mình tôi chưa bao giờ có ý nghĩ giết người như lúc này.
Ôm vết thương, với hơi thở cuối cùng, tôi giận dữ hét lên:
– Hoặc là tụi bay giết chết tao, còn không, nếu có ngày tao rời khỏi cái giếng này thì tất cả tụi bay sẽ chết dưới dưới tay tao.
Tôi thật không ngờ rằng trong lúc oán giận đã nói ra những lời ấy thì không lâu sau điều đó đã thành sự thật….
– Mày dám thách à? Xem ra không giết mày thì không được rồi.
Sau khi tôi hét lên vì tức giận thì phía trên lại truyền đến giọng nói ngạo mạn khác, khi một người có khả năng nắm trong tay sinh mạng của người khác thì họ sẽ nhân cơ hội này mà bỡn cợt một cách vô tận với mạng sống của người khác.
Hai tay tôi ôm đầu gối ngồi xổm trong giếng, gạch đá vẫn rơi xuống bộp bộp, tôi không biết là mình đã bị trúng bao nhiêu gạch đá nữa, có thể là hai mươi hòn, có thể là bao mươi. Tôi biết nếu cứ như vậy thì hộp sọ của tôi sẽ vỡ thật và tôi sẽ chết.
Tôi hận mình không đủ khả năng để báo thù cho Yên Yên, lo lắng cho A Tuyết, nhà tôi nghèo, bình thường dựa vào tiền làm thêm của tôi để sống, nếu tôi chết thì A Tuyết sẽ sống như thế nào đây.
Tôi lui lại sát vách tường, ở vị trí này thì có thể né được một ít gạch đá từ trên ném xuống, nhìn chung miệng giếng này cũng khá lâu năm và cũ kĩ, sau lưng tôi rêu xanh phủ kín mít, đột nhiên tôi cảm giác vách đá làm bằng xi măng trong giếng bị vỡ ra một miếng to, xuất hiện một cái lỗ hổng gần giống cái hang.
Vách giếng đột nhiên bị vỡ ra làm tôi giật mình, vì lúc ấy cơ thể tôi đang dựa vào vách đá, tôi cảm thấy sau lưng mình có một đường nứt rất lớn, rất sâu, hơn nữa nó đang kéo dài đến phía dưới đáy mặt nước.
Vách đá sụp xuống làm xuất hiện một lỗ hổng thật sự là điều bất ngờ với tôi, nhưng tôi lại phát hiện ra được đây không phải là một hang động tự nhiên mà là nhân tạo do con người làm ra. Bị người ra ném gạch xuống trúng đầu, ngay lúc rơi vào tuyệt vọng thì lại gặp phải một cái hang như vậy.