Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 53: Tồn Tại​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 53: Tồn Tại​


Tôi đem theo cái áo trắng đã vắt khô nước đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì Trương Vũ Đình vui mừng vì nhìn thấy tôi. Phía sau Trương Vũ Đình còn có không ít học sinh lớp khác tò mò nhìn theo.
– Nhất Sinh, cuối cùng anh cũng ra rồi.
Trương Vũ Đình vội vàng chạy đến như muốn sà vào người tôi.
Thấy cô ta đến gần tôi vội vàng lùi về sau cửa WC hai bước, vừa rồi lo nói chuyện với Úy Văn Long nên thiếu chút nữa đã quên mất cô ta.
– Nhất Sinh, em chờ anh rất lâu rồi.
Trương Vũ Đình nũng nịu kêu to lên, nhìn tôi bằng đôi mắt si mê.
– Năm mét.
Tôi nhìn Trương Vũ Đình và giơ bàn tay lên.
– Đừng như vậy mà, Nhất Sinh, em yêu anh mà, anh để cho chúng ta ở cùng một chỗ được không? Chúng ta đi ăn cơm, đi xem phim đi, em trả tiền.
Trương Vũ Đình nhẹ nhàng, ngọt ngào, tôi nghe mà chỉ biết nuốt nước bọt.
– Năm mét, nếu không tôi sẽ không để ý đến cô nữa.
Tôi nói to hơn.
– Đừng vậy mà, Nhất Sinh, em cầu xin anh, để cho chúng ta gần nhau một chút thôi, em chỉ muốn được gần gũi anh thôi mà, em yêu anh, yêu muốn chết luôn, không nhìn thấy anh một giây là em thấy khó chịu rồi.
– Năm mét.
Tôi nhìn Trương Vũ Đình và nói lần cuối
Trương Vũ Đình bĩu môi và đành phải lùi lại năm mét, không dám đến gần tôi nhưng vẫn đi theo tôi đến tận phòng học.
Tuy nhiên mới đi được nửa đường thì bị một người cao lớn chặn lại.

Tôi nhìn một cách chăm chú, quả nhiên là Sử Binh.
– Chuyện gì?
Tôi nhìn Sử Binh và nhíu mày lại hỏi.
– Vương Nhất Sinh, mày lại đây.
Mặt Sử Binh lạnh như băng, không nói thêm lời nào mà tóm lấy tay tôi và lôi tôi đi, tất nhiên là muốn kéo tôi ra một góc để “nói chuyện” rồi.
– Lại chuyện gì nữa?
Tôi lạnh lùng nhìn Sử Binh, cố gắng dùng sức để không bị lôi đi.
– Tao nói mày đi ra đây mày có nghe không?
Thấy tôi không ngoan ngoãn đi theo nên Sử Binh trừng mắt hăm dọa.
– Sử Binh, cậu làm gì vậy? Ai cho cậu đánh Nhất Sinh?
Sử Binh còn chưa kịp đưa tôi đi thì Trương Vũ Đình đã nổi giận làm ầm lên:
– Buông Nhất Sinh ra.
Nói xong cô liền chạy lên túm lấy tay tôi.
Vừa thấy Trương Vũ Đình thì Sử Binh nhất thời không dám làm gì khác.
Mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nói:
– Đình Đình, tôi tìm Vương Nhất Sinh là có chuyện muốn nói.
Trương Vũ Đình nổi giận nói:

– Chuyện gì? Với vẻ mặt hôi hám của cậu thì ai chẳng biết là cậu muốn xuống tay với Vương Nhất Sinh, cút ngay cho tôi, tôi không cho phép cậu động vào Vương Nhất Sinh, biết chưa?
Sử Binh nghe xong thì cắn chặt răng nói:
– Đình Đình, rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Hắn đã làm cái quái gì với cậu mà hắn chỉ cần hô một tiếng là cậu đã yêu hắn như vậy hả?
– Đúng, tôi yêu cậu ấy đấy, không được sao?
Trương Vũ Đình dùng hai tay đẩy Sử Binh ra và gào lên:
– Chẳng lẽ cậu không cho tôi thích hắn, yêu hắn sao? Tôi với cậu không có chút quan hệ nào hết, cậu cũng không phải mẹ tôi mà dám quản chuyện của tôi, đi chết đi, thật kinh tởm.
– Đồ ****
Nghe Trương Vũ Đình nói vậy thì Sử Binh không nhịn được nên nổi giận, chửi bậy và giơ tay lên muốn đánh Trương Vũ Đình.
– Đánh à? Cậu dám đánh tôi thì tôi sẽ gọi Tào Vũ đến phế cậu luôn.
Trương Vũ Đùnh cũng không phải là một cô gái hiền lành nên thấy Sử Binh muốn đánh mình thì liền kêu la ầm ĩ, xù lông lên như sư tử cái.
Nghe đến cái tên Tào Vũ thì mặt Sử Binh cứng đờ, cánh tay nâng lên cũng mềm đi vài phần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy là hắn chớp mắt liên tục.
– Mẹ nó, mẹ nó chứ.
Sử Binh hung hăng đánh vào không khí vài cái rồi nắm tay lại, cuối cùng vẫn không dám đánh, ánh mắt hắn đột nhiên quay lại phía tôi và giận dữ hét lên:
– Vương Nhất Sinh, con mẹ mày, người con gái của tao cũng dám cướp, tao phải ày chết thê thảm, dù sao thì tao và mày cũng học chung một lớp, để xem mày trốn đường nào.
Nói xong Sử Binh xoay người và hùng hổ bước đi.
Đi được vào bước thì hắn đột nhiên dừng lại và quay đầu lại hét lên:
– Vương Nhất Sinh, mày dám ở cùng với Trương Vũ Đình tức là dám đối chọi với tất cả nam sinh trong trường, để tao xem thử mày có bản lĩnh thế nào mà dám cướp cô ấy từ tay tao.

Nói xong thì quay đầu đi thẳng.
Tôi nhìn theo bóng dáng của Sử Binh nhưng không thèm để ý đến lời nói của hắn, đối đầu với nam sinh của cả trường ư? Chuyện này tất nhiên là có phóng đại lên, mặc dù Trương Vũ Đình được xem là hoa khôi của trường nhưng không phải tất cả nam sinh đều có ý với cô ấy nên những lời đó rõ ràng là Sử Binh muốn dọa tôi thôi.
Mặc dù tôi không để ý nhưng đám học sinh xung quanh lại rất ồn ào, cả đám đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, không ít trong số đó là ánh mắt ghen tỵ và căm phẫn của các nam sinh.
Vừa rồi Trương Vũ Đình ra sức bảo vệ tôi thì tôi biết chắc trong đầu những người này đều hiện lên một suy nghĩ giống nhau.
– Đó chính là bạn trai mới của Trương Vũ Đình à?
– Tại sao chưa thấy hắn bao giờ?
– Tên hắn là Vương Nhất Sinh, là ai vậy nhỉ, sao chưa nghe nói qua bao giờ, học lớp nào vậy?
– Hắn ngồi cùng bàn với Sử Binh hay sao ấy.
– …….
Đại loại là những câu hỏi như vậy và thêm vài tin đồn nữa nhưng tôi cũng không để ý vì họ không liên quan gì đến tôi, mà trên thực tế thì tôi vốn không có tình cảm với Trương Vũ Đình.
Tôi sử dụng “Câu hồn thuật” với Trương Vũ Đình đơn giản là muốn dùng cô ấy để trả thù Sử Binh, trả thù cái chủ nghĩa tôn sùng đồng tiền của cô ta và việc tính toán tiền bạc của tên Sử Binh kia nữa.
Bởi vì hắn mở miệng ra là đòi báo thù.
Đương nhiên tôi biết nguyên nhân chính của chuyện hôm nay là do Úy Văn Long nhúng tay vào nhưng với hắn thì tôi chỉ có thể mượn sức chứ không thể ra tay được.
Việc tổng vệ sinh được hoàn thành xong vào buổi chiều, sau khi làm xong thì hầu như mọi người đều về nhà hoặc là đến căn tin để ăn cơm. Úy Văn Long cũng vậy.
Trong đầu của tôi vẫn có một việc không thể hiểu được đó là vừa rồi trong WC tại sao tôi lại thất bại khi sử dụng “Câu hồn thuật” với Úy Văn Long? Là vì độ phản chiếu của mặt nước không đủ sáng sao?
Điều này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi.
Nhưng tôi cũng mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.
Để kiểm tra lại suy đoán của mình tôi nhân lúc sau khi tổng vệ sinh xong thì một mình đi đến sân trường, nói một mình thì cũng không đúng lắm vì Trương Vũ Đình giống như cái đuôi cứ theo sát tôi, bất luận là tôi đi đâu, làm gì thì cũng đi theo, khiến tôi chỉ biết im lặng. Chẳng qua lúc này Sử Binh sẽ đối phó với tôi nên nếu có Trương Vũ Đình ở bên cạnh thì tôi cũng có được một lá chắn tốt, Sử Binh cũng sẽ không dám làm gì tôi.
Thí nghiệm của tôi cực kì đơn giản, tôi nhân lúc có mấy học sinh đang tập chạy bộ trên sân thì cố tình chạy trước họ 10 mét rồi thuận tay ném tờ 100 nhân dân tệ trên đường chạy nhằm để ấy vận động viên nhìn thấy.
Bỏ lại tờ 100 nhân dân tệ lại phía sau, tôi chạy tới trước 5 mét và núp vào một chỗ để theo dõi.

Quả nhiên là một lúc sau có một vận động viên chạy đến, hắn thấy tờ tiền rơi trên mặt đất liền cúi xuống nhặt.
Ngay lúc hắn vừa cúi lưng xuống thì đột nhiên tôi hô lên một tiếng.
– Này.
Nghe thấy tiếng tôi thì vận động viên kia nhất thời giật mình, xoay người lại.
Thấy hắn xoay mặt lại thì tôi lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn và thực hiện “Câu hồn thuật”:
– Nhặt tờ tiền trên mặt đất lên và giữ cho riêng mình đi.
– Tại….tại sao phải nhặt tiền lên….?
Nghe mệnh lệnh của tôi thì hắn đột nhiên sửng sốt và nhặt tờ tiền lên, tuy nhiên hắn cầm tờ tiền trong tay và do dự, không biết nên giữ lại hay là trả lại nữa.
“Câu hồn thuật” của tôi hiển nhiên là không có tác dụng.
Tuy nhiên nhìn phản ứng của hắn tôi biết là thí nghiệm của mình đã thành công được một nửa.
Vậy nên tôi liền đi lên trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn và thực hiện “Câu hồn thuật”:
– Đưa tờ tiền vừa nhặt được cho tôi.
– Vâng.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì ánh mắt của vận động viên đó nhất thời dại đi, không nói thêm lời nào mà liền đưa tờ tiền vừa nhặt được cho tôi.
Tôi nhìn hắn một lát rồi cầm lấy tờ tiền hắn đưa cho, trong lòng cũng có cảm giác sáng tỏ vài điều.
Hóa ra là vậy, tôi đã hiểu.
Tôi không nhịn được nên cười thầm.
Khó trách lúc tôi thực hiện “Câu hồn thuật” với Úy Văn Long lại xảy ra chuyện như vậy.
Không ngờ là “Câu hồn thuật” lại còn tồn tại một thứ như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.