Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 30: Trái Tim Của Mày Màu Gì?
– Thả mày, cũng được.
Tôi nhẹ nhàng khom lưng xuống nói với Trương Nhạc:
– Tao ày một sự lựa chọn, hoặc là kêu bố mày đến đây chết thay ày, hai là mày phải chết ngay tại đây.
Nói xong tôi đưa tay ra túm lấy tóc của Trương Nhạc và mỉm cười, nhưng với tôi mà nói thì đây chính là nụ cười uy hiếp.
Lúc kẻ thù của bạn đang bị nguy hiểm mà bạn lại thoải mái tươi cười, vui vẻ thì đó chính là một đòn tâm lý khá hiệu quả.
– Đặt dao lên cổ nó.
Tôi vừa dứt lời thì Lí Vân cầm con dao đến đặt lên cổ Trương Nhạc, chỉ cần cứa nhẹ thôi thì máu của Trương Nhạc sẽ văng tung tóe khắp nơi.
– Tao đếm tới ba, mày gọi cho bố mày kêu ông ta mau đến KTV này, mày đã hiếp dâm một nữ sinh, cầu xin ông ta đến cứu mày. Nếu không gọi thì khi tao đếm đến ba cổ họng mày sẽ đứt lìa đấy, tao không muốn nhiều lời với mày đâu.
Nói xong tôi liền lấy cái điện thoại Samsung trong người Trương Nhạc ra, ném trước mặt hắn, không đợi hắn kịp phản ứng tôi liền giơ ra một ngón tay.
– Một.
– Vương Nhất Sinh, tôi xin anh.
Nhìn thấy tôi giơ lên một ngón tay thì Trương Nhạc run rẩy cầu xin tôi.
– Hai.
Không đợi Trương Nhạc nói xong tôi liền đưa ngón thứ hai lên.
– Vương Nhất Sinh, đợi chút, chúng ta có thể thương lượng được không? Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi sẽ không nhớ gì về chuyện ngày hôm nay đâu…..anh là người bạn tốt nhất của tôi.
– Ba, ra tay đi.
Tôi đưa thêm một ngón tay lên, nghe được lệnh của tôi thì ánh mắt Lí Vân bỗng nhiên tràn ngập sát khí.
– Tôi gọi, tôi gọi.
Tôi vừa mới dứt lời thì Trương Nhạc liền la lớn lên, sau đó liều mạng bổ nhào về phía trước cầm lấy cái điện thoại trên mặt đất.
– Tôi gọi, tôi gọi là được phải không?
Trương Nhạc run rẩy vừa nói vừa khóc.
Nói xong Trương Nhạc cầm lấy điện thoại và bắt đầu tìm kiếm trong danh bạ tên của bố hắn.
Không bao lâu sau đã kết nối được với bố hắn.
– Bố, con đang ở Ngân Nhạc, con…….lại gây ra chuyện nữa rồi, lại có một nữ sinh bị tụi con hại chết, bố nhanh đến Ngân Nhạc đi, cứu tụi con ra ngoài với, có người đang muốn giết con….bố ơi, con xin lỗi bố…..
Trương Nhạc khóc nức nở và nói rất nhiều.
Tuy nhiên không để hắn không kịp nói thêm lời nào nữa tôi đã bước đến giật lấy điện thoại và tắt đi.
– Đủ rồi.
Tôi nói.
Trương Nhạc ngẩng đầu nhìn tôi khó hiểu.
– Tao chỉ muốn xem thử mày có còn sót lại chút lương tâm nào hay không thôi, nhưng xem ra mày vì ham sống mà đến người thân của mình cũng có thể bán đứng được, mày không cần phải sống thêm nữa đâu. Trương Quốc Hoa sinh ra loại con hèn nhát như mày thì để mày sống cũng vô ích thôi.
Tôi lẳng lặng nhìn Trương Nhạc nói:
– Nếu tao là mày, cho dù phải chết cả mười lần cũng không bao giờ bán đứng người thân của mình, đây chính là điểm khác nhau của tao và mày.
– Vương Nhất Sinh, anh nói như vậy là sao? Anh…..anh gạt tôi à? Thả tôi ra……anh đã nói là thả tôi mà.
Thấy tôi thay đổi ý định thì Trương Nhạc thống khổ cầu xin tôi.
– Vương Nhất Sinh, anh cũng phải hiểu là nếu anh giết tôi thì…………….em gái anh, mẹ anh…….sẽ không được toàn mạng đâu, chẳng lẽ anh không cần mạng sống của họ sao?
Nghe những lời hắn nói tôi hít một hơi sâu, sau đó nói với Lí Vân và Mã Sở.
– Cho nó biết được cái chết là gì đi, dẫn vô ghế lô.
Lí Vân, Mã Sở không nói câu nào kéo hai chân dường như đã bị phế đi của Trương Nhạc vào trong ghế lô số ba, ở đó có thi thể của ba mẹ Lí Vân, ba mẹ Ngô Hàm, ba mẹ Mã Sở, tổng cộng là sáu thi thể.
Lúc Trương Nhạc bị kéo vào ghế lô số ba thì người hắn đã cứng ngắc lại rồi.
Dựa vào chút ánh sáng từ bật lửa nên Trương Nhạc có thế nhìn thấy được sáu thi thể đang nằm chất đống ở đây, mùi máu tươi xộc lên mũi.
Nhìn thấy số thi thể này Trương Nhạc nôn thốc nôn tháo, tôi đứng ở phía sau Trương Nhạc nói:
– Trương Nhạc, bây giờ mày nói xem, Vương Nhất Sinh tao có phải là người dễ bị uy hiếp không?
Trương Nhạc nhìn tôi kinh hãi, toàn thân run rẩy, sau đó đột nhiên quay về phía tôi và kêu gào.
– Vương Nhất Sinh, cầu xin anh hãy tha cho tôi, đừng giết tôi, tôi xin anh, anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh mà.
Mặc cho Trương Nhạc cầu xin, tôi vẫn không đổi sắc mặt, đối đãi với kẻ thù thì phải lạnh như băng của mùa đông mới được.
Cuối cùng tôi khom lưng xuống, nhìn Trương Nhạc gằn lên từng tiếng:
– Tao có thể tha chết ày, tuy nhiên mày phải trả lời cho tao chuyện này, chỉ cần mày trả lời được thì hôm nay tao sẽ thả ày đi.
Nghe được những lời này Trương Nhạc như tìm thấy được ân nhân cứu mạng nên mở to hai mắt, nói:
– Được, anh hỏi đi, hỏi đi, tôi nhất định sẽ trả lời.
Trương Nhạc cắn răng nói:
Tôi hít một hơi, nhìn vào mắt Trương Nhạc và chậm rãi nói:
– Tao muốn biết trái tim của một người vô lương tâm như mày màu đỏ hay là……màu đen, mày trả lời được không Trương Nhạc?
Nói xong tôi mỉm cười với hắn.
Trương Nhạc biến sắc, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
– Lấy ra xem rồi sẽ biết, nghe nói con người khi bị lấy mất tim thì vẫn có thể sống thêm được mười giây nữa, tao nghĩ mày vẫn có thể thấy được màu sắc của tim mình đấy,
Tôi nói và lui về phía sau, Lí Vân nghe lệnh của tôi bước lên gần Trương Nhạc và cầm lấy con dao gọt hoa quả.
Ánh sáng từ chiếc bật lửa chiếu vào con dao làm nó lóe sáng lên, tôi nhìn vào mắt hắn ra lệnh:
– Đâm vào ngực trái và móc trái tim bẩn thỉu của mày ra cho tao.
Trong nháy mắt mặt của Trương Nhạc trở nên xám xịt như đống tro tàn, tuy nhiên ngay sau đó thì hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại.
– Được.
Trương Nhạc trả lời tôi bằng một giọng nói vô cảm, sau đó dùng tay phải của mình cầm lấy con dao trong tay Lí Vân và tự đâm vào ngực trái của mình.
“Phập”…..
Tiếng dao đâm vào da thịt………tôi không nhớ là mình đã nghe thấy bao nhiêu lần trong ngày hôm nay nữa.
Trương Nhạc một tay cầm dao, một tay xé áo ra, hắn điên cuồng dùng dao rạch ngực mình ra, máu phun như mưa, trong chốc lát ngực của hắn đã nát bấy, một lỗ thủng lớn xuất hiện, tuy nhiên vẫn chưa thể nhìn thấy trái tim của hắn được.
Tôi vẫn kiên trì đứng đó nhìn.
Hơn mười phút sau tay của Trương Nhạc đột nhiên run rẩy, chậm rãi lấy ra một trái tim dính đầy máu. Trên ngực hắn có một lỗ thủng lớn máu chảy đầm đìa, máu chảy thấm ướt cả quần áo, chảy xuống bụng, xuống chân, chảy dài trên mặt đất và tạo thành một vũng máu lớn.
Trương Nhạc run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, con dao ở tay phải rơi xuống đất, hắn chậm rãi mở tay trái ra, đưa trái tim đến trước mặt tôi.
Qua ánh lửa tôi thấy trái tim của hắn giống như tim heo với các mạch máu dày đặc, thậm chí nó vẫn còn đập.
Tôi nhìn lướt qua tim hắn, sau đó nhìn vào mắt hắn và nói:
– Giải.
Trong nháy mắt Trương Nhạc lấy lại được ý thức của mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kêu la thất thanh khi nhìn thấy trong tay mình đang cầm trái tim của chính mình.
– ……………A…………a……đau quá…….tại sao tôi lại làm như vậy…..tại sao?
Trương Nhạc kinh hãi rụt tay lại, trái tim của hắn rơi xuống, nhìn trái tim lăn lóc trên mặt đất hắn sợ tới mức người mềm nhũn ra.
– Tao không nghĩ một người độc ác như mày mà tim vẫn đỏ như vậy đấy.