Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 3: Chờ Rồi Sẽ Biết
– Em gái tôi là người dụ dỗ? Ông đang chọc cho tôi cười đấy à?
Mặc dù đang bị túm tóc và chảy máu mũi nhưng tôi vẫn không nhịn được cười. Em gái tôi là người biết giữ mình, hiền lành, hay xấu hổ, nó nó dụ dỗ người khác thật đúng là chuyện nực cười.
– Được, vậy thì tôi sẽ kiện, để tôi xem các người bị trừng phạt như thế nào. Tôi không biết thân phận các người là gì nhưng các người đe dọa tôi, các người nhiều tiền lắm đúng không, vậy để tôi đem chuyện của các người ra ánh sáng, góp phần giáo dục các sinh viên này.
Tôi biết lão già đeo kính vàng lúc nãy uy hiếp tôi đang lo lắng về điều này, nhưng sự việc ầm ĩ đến mức này thì đừng mong tôi khách khí với bọn họ.
Sau khi nghe tôi nói, lão ta dịu xuống, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
– 50 vạn. Chuyện này trách nhiệm chủ yếu không phải là của chúng tao, tao biết gia đình mày cũng không tốt nên với 50 vạn chuyện này sẽ đi vào quá khứ.
– Sao ông không chết đi nhỉ?
Tôi liếc nhìn hắn.
– Bộ có tiền là hay lắm sao? Ông có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh để đùa giỡn với cháu gái của Tổng thống, để đưa con trai mình nổi hơn các ngôi sao quốc tế không? Hay chỉ giỏi bắt nạt bọn tôi thôi?
Nét mặt lão già đó ngày càng khó coi, bỗng nhiên lão nắm lấy áo của tôi, hạ giọng uy hiếp:
– Mày đừng làm cho tao nổi điên lên, lúc này em gái mày đang cấp cứu, sống chết còn chưa biết. Nói chuyện bồi thường coi như là bọn tao đã khách khí lắm rồi, nói ày biết, tao là Thị ủy Phó Bí thư ở đây, một câu nói cũng đủ để giải quyết chuyện này. Làm lớn chuyện thì không có gì là tốt đẹp với mày, nếu mày còn làm loạn thêm lần nữa thì đừng nghĩ đến việc có thể rời khỏi bệnh viện này.
Nghe những lời đó tôi không hề sợ hãi, tôi biết lão làm quan chức to nhưng hành động ấy của lão càng làm tôi thêm phẫn nộ. Chẳng lẽ em gái tôi vì bị họ làm nhục mà phải hủy hoại cả cuộc đời sao?
Tôi đá văng tên thanh niên đang đè tôi xuống, sau đó đứng lên cho lão già kia một cái tát vào mặt:
“Bốp”! Cái tát đánh thẳng vào mặt lão khiến cho cặp kính của con người giả nhân giả nghĩa đó bay xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
– Ông là Phó Bí thư à? Là người đầy tớ của nhân dân đây sao? Cho dù là Thị ủy, Thị trưởng, Thường vụ, Phó Thị trưởng như thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần là con sâu, là cặn bã của xã hội thì tôi đều phải đánh.
Tôi bị bọn họ dí sát vào tường, không thể động đậy được, những thanh niên kia giờ nhìn tôi giống như một kẻ điên.
Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, một chiếc xe màu trắng được đẩy ra. Phía trên cáng cứu thương là một cô gái mặc áo sơ mi, trên mặt phủ một tấm vải trắng, đi cùng với cái xe màu trắng còn có vài vị bác sĩ đeo khẩu trang kín mít.
Không cần suy nghĩ tôi cũng có thể biết được người trên cáng là ai.
Nhìn những người bên ngoài, vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật lắc đầu.
Trong phút chốc nhìn vào ánh mắt thất vọng của họ thì tôi đã biết được kết quả.
– Yên Yên
Tôi như người điên, đau đớn chạy lại chỗ em gái nhưng các bác sĩ đã ngăn tôi lại, thi thể của Yên Yên bị đưa ra ngoài, bọn người của Thị ủy Phó Bí thư kia cũng thất thần nhìn theo, dường như bọn họ cũng không mong chuyện chết người xảy ra.
– Tôi phải giết các người.
Đỉnh điểm của sự thù hận con người là gì? Để tôi nói ọi người biết, đỉnh điểm của sự thù hận con người là không còn biết gì đến quy tắc, không nhìn thấy sự khác biệt của địa vị, thân phận và quyền thế.
Khi thấy thi thể của em gái bị đẩy đi, kí ức về ngày xưa Yên Yên ngồi trên đùi, trong trẻo và ngốc nghếch đòi gả cho tôi, nước mắt tôi lăn dài theo hai gò má.
Lúc 8 tuổi, bố vứt bỏ mẹ con tôi đi, tôi không khóc, nhưng bây giờ tôi đã khóc.
Không biết sức mạnh từ đâu ra, tôi vùng ra khỏi sự kiềm chế của các bác sĩ và chạy thẳng tới lão già chết tiệt lúc này, dùng hết sức đấm vào mặt lão.
Người tự xưng là Thị ủy Phó Bí thư kia oán hận nhìn tôi, sau khi bị đánh liền lấy điện thoại ra, mặt sưng vù, gọi điện thoại cho ai đó.
– A lô, Cường Tử à? À, tôi đang ở trong bệnh viện, gặp phảu chút phiền toái, có một con chó điên muốn cắn tôi. À, chỉ có một người thôi bình thường thôi, không phải nhân vật lớn nào cả, cậu mang vài người đến đây cho hắn nếm chút đau khổ.
Nghe cuộc điện thoại của lão già đeo mắt kính vàng kia là tôi biết sắp gặp phiền toái lớn, đó là một nhân vật lớn, chỉ cần một cú điện thoại là có thể quyết định vận mệnh của tôi.
Tôi không phục, thật sự không phục!
Người có quyền thì như báu vật, còn người không có quyền thì chỉ là thứ vô giá trị, ngay cả tính mạng, danh dự đều bị chà đạp, ngay cả phản kháng cũng không được. Đây là xã hội sao?
“Lợi hại đó. Định tìm người để dập tắt tin đồn à? Có bản lĩnh thì giết tôi trước mặt mọi người đi? Không dám à?
Bị bảo vệ vây quanh, tôi cười nhạt và nhìn về phía vị bác sĩ cùng lão già kia.
– Mày cứ chờ đi rồi sẽ biết.
Lão già liếc tôi một cái và nói, sau đó lão mang đứa con trai cặn bã cùng bác sĩ đi ra ngoài.