Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 14: Sỉ Nhục
Thành công! Tôi thành công! Âm thanh đó vang lên trong đầu tôi, tôi nắm chặt hai tay mình lại.
Nhưng……Dấu hiệu của việc thôi miên thành công chính là trong đầu tôi sẽ có âm thanh vù vù vang lên, mắt sẽ trở nên lạnh buốt. Nhưng lúc này lại không thấy xuất hiện.
Sao lại thế này?
Có lẽ Trương Quốc Hoa bị tôi dọa nên lui một bước, sửng sốt nhìn tôi.
Mấy người bác sĩ, tụi thanh niên đều không có phản ứng nào khác, ánh mắt của Trương Quốc Hoa cũng không hề đờ đẫn mà ngược lại rất sáng.
Thậm chí hắn còn chủ động lui từng bước về sau trong đám người, không giống những người khác đứng yên tại chỗ mà phục tùng mệnh lệnh của tôi.
Sau câu nói kia, trong ba giây, cả tôi và Trương Quốc Hoa đều không ai lên tiếng, đứng đối diện với nhau.
Ba giây ấy thật sự rất dài.
Sau ba giây ấy Trương Quốc Hoa không có hề có hành động tự sát, cũng không hề nổi điên gì cả.
Hắn không hành động mà chỉ cảnh giác nhìn tôi, dường như hắn lo lắng tôi sẽ rút ra một con dao găm và đâm hắn thì phải.
Tôi đứng ngây người ra.
Không thể.
Không thể như vậy được.
Lại thất bại, tại sao lại như thế chứ?
– Quốc Hoa, cẩn thận.
Nhìn bộ dạng của tôi lúc này thì vợ Trương Quốc Hoa bước lên kéo hắn ra, sợ tôi nổi điên lên. Người đàn bà này lúc trước bị tôi kẹp cổ nên bây giờ trong lòng rất sợ hãi.
– Bảo vệ, gọi bảo vệ nhanh lên.
Có một bác sĩ vội vàng la lên.
Nói xong bác sĩ này lấy điện thoại ra gọi bảo vệ.
Tôi đứng bất động tại chỗ, ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, não tôi trong một thời gian ngắn dường như trống rỗng, tôi đã thất bại.
Không thể như vậy được.
Tôi tức giận và đi đến trước Trương Quốc Hoa nói lại một lần nữa:
– Trương Quốc Hoa, ông hãy chết đi.
– Muốn tao chết hả?
Hai lần liên tục bị tôi bảo chết đi, Trương Quốc Hoa đứng trong đám người kia tức giận nhưng không có hành động gì khác, chỉ nhìn tôi và nghiến răng nói:
– Mày thử xem, thử xem, thử làm tao chết xem. Đồ nghé con.
Nhìn Trương Quốc Hoa trả lời thì tôi biết là thuật thôi miên của mình đã thật sự thật bại rồi. Trái tim tôi lạnh ngắt.
Tại sao lại như vậy?
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn về phía mấy tên thanh niên tóc nâu đứng cạnh Trương Quốc Hoa và thực hiện thuật thôi miên, tôi ra lệnh:
– Giết Trương Quốc Hoa cho ta.
– Tao giết mày thì có.
Tôi vừa dứt lời thì một tên tóc nâu đạp thẳng vào mặt tôi.
– Bốp.
Chiếc giày cứng đập vào mặt tôi, động vào vết thương khiến một nửa mặt tôi đau đến run lên.
Tới bước này rồi thì tôi đã thật sự hiểu ra rằng thuật thôi miên của tôi đã không còn sử dụng được nữa.
Không sử dụng được thuật thôi miên thì tôi có thể làm được gì? Đối mặt với quyền thế, với nhiều người như vậy thì tôi có thể làm gì?
– Đánh nó.
Tên tóc nâu la lên và nhanh chân vọt lên, mấy tên thanh niên khác cũng lên theo, ỷ sức trẻ khỏe mạnh và có cha mẹ giải quyết mọi vấn đề nên bọn chúng xông lên đấm đá vào người tôi, tôi cũng lập tức đánh trả, tôi thật sự muốn đánh lại nhưng lúc này trên người tôi có quá nhiều vết thương, tay chân mềm nhũn, một mình đánh lại chắc chắn sẽ gặp bất lợi, nhưng đợi đến lúc bảo vệ đến thì có lẽ tôi đã xong đời rồi.
Vết thương được băng bó trên trán lại bắt đầu chảy máu, mặt tôi be bét máu, xương bả vai giống như bị gãy đôi ra.
Đến mức này thì mặc dù rất đau nhưng tôi đành cắn răng chịu đựng, nhìn tên tóc nâu trước mặt, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Trương Quốc Hoa, còn có một người đàn ông mặt ngựa, một người mặt bóng láng, và một gã cao to, tôi sẽ ghi nhớ những gương mặt này trong lòng.
– Hãy đợi đấy, tao sẽ quay lại, chờ tao qua lại, các người…………đều phải đền mạng.
Tôi lau máu chảy từ lỗ mũi ra, sau đó xoay người chạy như điên, tôi cố gắng chạy một cách nhanh nhất đến phía cầu thang.
– Chạy, mày chạy à? Ha ha.
Tôi vừa chạy được hai mét thì bị một cái gì đó đánh mạnh vào sau gáy, tôi vội quay đầu lại thì mới biết đó là một chiếc giày.
Thằng tóc nâu kia nhìn tôi và ngẩng mặt lên trời mà cười, cười đến nỗi miệng méo đi.
Nhìn nó cười tôi tức tối nắm chặt hai tay, người nóng bừng bừng, hận là không thể quay lại để đánh nó.
Lúc này tôi không được chần chừ, buộc phải nhịn và tiếp tục chạy trốn, vì tôi biết nếu muốn báo thù thì chỉ có thể nhịn, chờ đến lúc tôi nắm giữ được thuật thôi miên chân chính thì sẽ cho bọn chúng trả giá lớn.
Cuối cùng khi chạy đến cuối cầu thang, dựa vào tay vịn cầu thang thì tôi nghe được câu nói sỉ nhục nhất của cuộc đời mình.
– Vương Nhất Sinh, mông của em gái mày đẹp và mềm lắm.
– Đúng vậy, thân hình cũng rất đẹp đó.
– Ha ha…..
Những tiếng cười điên dại vang lên.
Nghe những tiếng cười ấy đầu tôi như muốn nổ tung, cuối cùng không chịu được, tôi ngửa mặt lên trời và hét to lên, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, sự tức giận cùng với bị sỉ nhục đã khiến tôi suýt chút nữa phun ra máu.
Thế nhưng cho dù tôi ltức giận, oán hận thêm thì cũng không thể giải quyết được gì.
Tôi là một kẻ thất bại, tôi ôm vết thương, chịu đựng sự nhục nhã trong nước mắt và chạy ra khỏi bệnh viện, trên đường đi tôi bước không vững nên đâm sầm vào một vài nhân viên y tế và người bệnh, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái bệnh viện mang đến cho tôi sự đau đớn và lòng thù hận kia.
Tôi thấy Lão Lưu và Chu Cần đang đứng ở cửa xe liền cúi đầu chui vào xe, sau đó chạy về hướng một ngã tư có đông người và nhiều xe cộ.
Không hề quay đầu lại nhìn.
Tôi chạy lâu, rất lâu, hai bên tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng cười giễu cợt của mấy tên công tử nhà giàu kia.
………….
– Vương Nhất Sinh, mông của em gái mày đẹp và mềm lắm.
– Đúng vậy, thân hình cũng rất đẹp đó.
– Ha ha ha……..
…………..
Tiếng cười chói tai đó không biết sẽ quanh quẩn bên tôi bao nhiêu đêm nữa, chính tiếng cười đó nói cho tôi biết thế giới này tàn khốc bao nhiêu, vô tình bao nhiêu vào dơ bẩn bao nhiêu.
Nói cho tôi biết như thế nào là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, kẻ yếu vĩnh viễn không bao giờ có được sự đồng tình từ người khác.
Nếu bạn là kẻ yếu thì có thể mãi mãi sẽ bị người khác khinh thường và bỡn cợt.
Điều mà bạn có thể làm là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ, thật mạnh mẽ.
Và sẽ có một ngày dẫm nát tất cả bọn chúng dưới chân mình, chà đạp, bỡn cợt gấp mười, gấp trăm lần sự đau khổ mà chúng đã mang lại, bắt bọn chúng phải quỳ xuống và cầu xin bạn rủ lòng thương hại.
Gió lạnh như băng thổi vào mặt tôi, tôi ôm lấy ngực, toàn thân run rẩy, tóc bay rối mù, quần áo ẩm ướt, rách nát, nhìn tôi chẳng khác nào một người hành khất dơ bẩn nằm co quắp trên đường cái. Chiếc xe chạy đến ngã tư đường, nhưng ở đây lại không có quá nhiều xe, tôi liếc mắt nhìn qua thì thấy ai cũng tất bật, vội vã với công việc kiếm sống, mưu cầu lợi ích cho riêng mình.
Ở ven đường có một con chó vàng không biết của nhà nào chạy qua, ánh mắt hung dữ, nhìn tôi rồi sủa lên mấy tiếng, nó chạy theo tôi, mãi đến khi tôi đi ra khỏi địa bàn của nó thì nó mới đứng lại vẫy đuôi nhìn từ xa.
Nhìn con chó vàng ở phía xa, tôi tự cười chế giễu mình.
Một người rơi xuống cùng cực thì ngay cả chó cũng khinh thường mình.
Tôi không biết mình đã đi được bao xa, đi qua rất nhiều ngã tư, nhưng tôi không thể về nhà vì tôi không muốn để A Tuyết nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Và càng không muốn để nó biết là Yên Yên đã chết…….
Thế nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho A Tuyết.
Khi trời vừa tối thì A Tuyết đã ở nhà nóng ruột chờ đợi rồi.
Nhìn thấy bầu trời u ám lòng tôi cũng trở nên lạnh lẽo, lúc này ở bên đường có một người phụ nữ đeo túi LV, mang giày đỏ, sau một chút do dự tôi đi đến trước mặt cô.
Người phụ nữ mang giày đỏ nhìn thấy tôi thì hoảng sợ, bụm miệng lại, ánh mắt kinh hãi giống như là nhìn thấy quỷ.
– Đưa điện thoại của cô cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm và mắt của cô ấy, đem tất cả sức lực tập trung vào đôi mắt, sau đó đưa tay về phía cô ấy để lấy cái điện thoại.
– Anh…….anh làm gì vậy? Cướp, ăn cướp.
Người phụ nữ đi giày đỏ hoảng sợ nhìn tôi, sau đó cầm chặt cái túi và la lớn lên.
– Cứu mạng, có ăn cướp.
Nghe thấy tiếng kêu cứu ấy tôi biết tình hình không tốt nên vội vàng bỏ chạy. Con đường khá gập ghềnh nên tôi chạy lảo đảo, cũng không biết chạy được bao xa, sau đó tôi chui vào một bụi cỏ và ngồi thở hổn hển.
Thất bại.
Tôi lại thất bại một lần nữa.
Tại sao………..sao lại như vậy?
Chẳng lẽ thuật thôi miên mà người con gái kia cho tôi bị hạn chế số lần sử dụng trong một ngày sao? Chỉ có thể sử dụng được năm lần sao? Hay là cách sử dụng của tôi bị sai?
Rốt cuộc nguyên nhân là gì?