Đọc truyện Cuối Con Đường Tình – Chương 53
Sau khi sắp xếp xong công việc ở Tây An, ngày hôm sau Diêm Hàm đón chuyến bay sớm đi thành phố Ngân Xuyên, ai ngờ lại gặp phải ngày rét đậm rét hại, chuyến bay phải dời lại, sau 4 tiếng chờ đợi ngoài sân bay thì chuyến bay cũng được khởi hành. Bên ngoài ô cửa sổ máy bay là cả một vùng mây trắng bồng bềnh, những đám mây trải rộng trắng đến lóa mắt, che phủ hoàn toàn thế giới bên dưới, không phân biệt rõ bên ngoài cao thấp cỡ nào. Diêm Hàm cảm thất đây tựa hồ cũng giống như tình cảnh của mình suốt bao năm tháng qua. Ông leo từng bước cao hơn, không cho phép bản thân nhìn xuống, đứng nơi cao khó tránh khỏi quạnh hiu, ông đã không dám tưởng tượng khi té xuống sẽ tan xương nát thịt như thế nào.
Lúc hạ cánh ở sân bay thành phố Ngân Xuyên, máy bay đậu ở đường băng rất lâu mới mở cửa cho hành khách xuống. Bởi vì thời tiết xấu cho nên sân bay cũng vắng vẻ, không có cảnh chen lấn. Diêm Hàm vừa xuống máy bay, thì nhận được điện thoại. Diêm Hàm không muốn nhận cuộc điện thoại này, rời khỏi sảnh sân vay đi ra ngoài, ông và chú Chu một trước một sau đi ra bãi đậu xe, suốt đoạn đường đều vừa đi vừa nghe điện thoại. Cuộc điện thoại đều báo những tin không hay, bởi vì những người phái đi tìm Lạc Thập Giai đều gặp chuyện nên lưu lại thành phố Ngân Xuyên.
Sắc mặt Diêm Hàm không vui, khi bước ra khỏi sân bay liền im lặng không lên tiếng, Chú Chu cũng nơm nớp lo lắng, đánh tiếng dò hỏi, “Đã mất dấu cô Thập Giai rồi sao?”
Diêm Hàm khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Chú Chu, có phải tôi đã sai rồi không?”
“Hả?” Chú Chu cũng không rõ Diêm Hàm đang muốn nói đến chuyện gì, không dám tùy tiện trả lời. Tầm mắt Diêm Hàm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt ngập tràn vẻ uể oải và chán nản, khiến cho ông thoáng chốc lộ ra vẻ già nua.
“Cô ấy không phải Tố Vân. Mặc dù Tố Vân hận tôi, nhưng tôi biết cô ất vẫn luôn yêu tôi, cô ấy hận tôi, chẳng qua chỉ là hận tôi mà thôi.” Khóe miệng Diêm Hàm nhếch lên cười tự giễu bản thân, “Tôi chăm sóc cô ấy lớn khôn từng ngày, cô ấy tốt như vậy, khôn ngoan như vậy, tôi muốn nuôi dưỡng cô ấy thành cô gái tốt nhất, tôi luyến tiếc gả cô ấy cho người khác, tôi biết cô ấy chẳng phải thế thân, tôi đã biết rõ từ lâu.”
“Phải làm sao buông tay? Tôi không thể buông tay được.” Diêm Hàm vẫn còn đang tự lẩm bẩm, dường như đang đắm chìm trong thế giới ấy, “Tôi đã quá yêu cô ấy, yêu đến mức ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.”
Chú Chu đi theo Diêm Hàm rất nhiều năm, từ những ngày đầu thành lập Santana cho đến bây giờ tùy tiện đặt chân lên một chiếc xe nào đó cũng có giá mấy trăm ngàn tệ. Ông rất hiểu Diêm Hàm, thủ đoạn của Diêm Hàm tàn nhẫn, độc ác với người ngoài, thế nhưng Diêm Hàm lại là người dốc mình bao che khuyết điểm cho cấp dưới, kể cả thủ đoạn cưỡng đoạt với Lạc Thập Giai. Cũng giống như Diêm Hàm, Chú Chu cũng dõi theo từng bước chân trưởng thành của Lạc Thập Giai. Nhìn một cô bé ngây thơ ngày nào dần lột xác thành một thiếu nữ lạnh lùng. Ông biết là Diêm Hàm ép buộc cô đến bước đường này có thể đạt được điều ông ta muốn.
Nhiều năm trước, Diêm Hàm đã bạt mạng để ngoi lên, hôm nay, để bảo trụ địa vị, Diêm Hàm thu xếp mọi thứ từ trên xuống dưới chu toàn, nhưng cho dù tính toán kỹ cỡ nào thì vẫn như đi bên mép vực sâu. Ông chưa bao giờ đơn độc ra mặt, luôn có những huynh đệ sống nương tựa vào ông đứng ra gánh vác. Nhiều năm như vậy, ông chưa từng sống vì mình mặc dù hiện tại ông giàu có sung túc, đủ sức gây mưa tạo song, nhưng những thứ ông thật lòng mong muốn, lại không có thứ gì được như ý nguyện. Ông sống không được thảnh thơi, chú Chu biết rất rõ.
Bàn tay nắm chặt tay lái, chú Chu không biết nên nói thế nào, khuất mắc trong lòng Diêm Hàm, ông không đủ sức gỡ bỏ. Trong xe trầm mặc một hồi, chú Chu lại lên tiếng dò hỏi, “Đưa ông đến khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
Diêm Hàm thở dài một hơi, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn sang, ông xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng phận phó: “Đi tới cao ốc mới xây, Thiệu Thiên đang ở đó.”
“Thiệu Thiên?” Thiệu Thiên là một trong số những thủ hạ được Diêm Hàm coi trọng nhất, gã dính dáng tới rất nhiều sản nghiệp bí mật của Diêm Hàm, quanh năm chỉ ở tại Bắc Đô, ngoại trừ Diêm Hàm, thì gã là một trong số những thành viên ban quản trị có tiếng nhất trong tập đoạn của Diêm Hàm. Gã ta đang ở thành phố Ngân Xuyên?
Mặc dù chú Chu lấy làm khó hiểu, thế nhưng vẫn chở Diêm Hàm đến nơi đó.
Khu cao ốc vẫn còn đang trong giai đoạn mở rộng, vừa mới đổ dàn giáo bê tông. Thiệu Thiên và Diêm Hàm gặp nhau trong khu tầng trống, cách xa các công nhân đang làm việc. Chú Chu đứng canh giữ ở dưới lầu, nhìn xung quanh theo thói quen, bảo đảm cuộc trò chuyện của hai người họ không bị ai nghe thấy.
Tầng lầu trống rỗng chưa được xây tường, chỉ có mấy cây dàn giáo và cột. Gió lùa thổi tấm bạt bay phập phồng, như muốn xé rách ra.
Thiệu Thiên đứng cách xa Diêm Hàm, đang hút thuốc lá, thấy Diêm Hàm tới, bóp tắt điếu thuốc. Diêm Hàm nhìn Thiệu Thiên vài lần, chỉ cảm thấy người này chẳng khác nào một con dao hai lưỡi, năm đó dùng rất sắc bén, hôm nay cũng rất dễ tổn thương chính mình.
“Chạy tới thành phố Ngân Xuyên làm gì?” Diêm Hàm nghiêm khác hỏi.
“Lão Bành bị bắt trong phi vụ trước, đến lôi nó ra.”
Diêm Hàm nghe thất tên của người vốn không nên xuất hiện, đôi máy nhíu chặt, ánh mắt tóe lửa, “Chẳng phải tối đã nói với cậu rồi sao. Hạng người này không nên gặp mặt!”
Đừng trước câu hỏi của Diêm Hàm, Thiệu Thiên vẫn thong dong thoải mái, “Làm ăn với nhau nhiều năm, rối rắm khó bỏ, muốn không dính líu là không dính đến sao? Chủ tịch Diêm, tôi lấy mệnh xây dựng giang sơn cho ông, cuối cùng đều là lỗi của tôi hết ư? Lão Bành theo tôi bao nhiêu năm? Tôi không cứu nó ra ngoài, ông nghĩ nó sẽ bỏ qua cho tôi sao?
Diêm Hàm nhìn Thiệu Thiên, không hề che giấu vẻ chán ghét trong ánh mắt, khẽ cười giễu cợt nói: “Người có lòng tham, nhưng phải nhớ kỹ, đừng để lòng tham không đáy.”
Thiệu Thiên cũng cười: “Chủ tịch Diêm nói vậy là có ý muốn qua sông đoạn cầu? Chẳng lẽ không sợ mình cũng không toàn thân trở ra?”
Diêm Hàm ghét nhất bị uy hiếp, hôm nay ông có thể một tay che trời, sao có thể để thủ hạ uy hiếp mình?
“Xử lý sạch sẽ nội trong năm, nếu làm không được, tôi xử lý thay cậu.” Diêm Hàm không muốn tiếp tục tranh cãi đề tài này, “Tôi không ly vọng người dưới tay mình còn làm mấy chuyện này, hôm nay cậu đã mang thân phận gì, không cần tôi chỉ dẫn, chớ để liên lụy đến toàn bộ tập đoàn.”
Diêm Hàm nói xong cũng xoay người rời khỏi. Thiệu Thiên nhìn bóng lưng cay nghiệt của Diêm Hàm, chỉ cười lạnh một tiếng, nói vọng với bóng lưng Diêm Hàm, “Nghe nói ông muốn kết hôn?”
Diêm Hàm nghe vậy dừng bước, không quay đầu lại: “Không liên quan gì đến cậu.”
“Cô ta trông rất giống Tố Vân sao?” Thiệu Thiên cười ha ha, vẻ lạnh lùng và oán độc toát ra trong giọng nói nghe thật đáng sợ, “Năm đó nếu không phải vì ông, Tố Vân sẽ không chết, cô ấy chịu nhiều khuất nhục như vậy, thế mà ông lại đi bao hết gái này đến gái khác, người như ông còn sợ bị liên lụy?”
Diêm Hàm nghe thấy lời nói đầy vẻ trào phúng của Thiệu Thiên, rốt cục quay đầu. Ánh mắt không giận cũng uy khiến người đối diện phải khoảng loạn.
“Nếu không phải cậu là người cô ấy kính trọng nhất trước khi chết, cô ấy luôn coi cậu như anh trai, thì hôm nay cậu đã không được rạng rỡ thế này.” Diêm Hàm lạnh lùng nhếch môi, “Nhân lúc tôi còn kéo, thì cậu leo nhanh lên đi, chờ đến lúc tôi giẫm cậu xuống thì cậu đừng nghĩ đến chuyện bò lên…”
…
***
Đồ dùng trong biệt thự ở Tây An đều cao cấp, nệm đương nhiên tốt hơn rất nhiều so với thảm bông. Trong mấy tin quảng cáo còn nói chỉ cần nằm lên là muốn ngủ ngay, nhưng lúc ấy Lạc Thập Giai lăn lộn thế nào cũng không sao ngủ được. Hôm nay, trong nhà nghỉ tồi tàn này, cô lại ngủ rất ngon, cánh tay tráng kiện của Trầm Tuần trở thành chiếc gối của cô. Da chạm vào da, người đầy mồ hôi, dinh dính nhơn nhớt, thế nhưng Lạc Thập Giai lại không thấy chán ghét.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, vào toilet mở ra nước nóng. Nước phun ra từ vòi sen không mạnh, nhưng hơi nước vẫn phủ đầy trong toilet nhỏ xíu này, làm cho toilet đã nhỏ chật trở nên mở đục không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, Lạc Thập Giai chuyên tâm tắm, cọ rửa sạch cả vết tích đã khô ở giữa hai chân.
Trong hơi nước dày đặc mờ mịt, cửa toilet bị đẩy ra, Trầm Tuần trần truồng bước vào, những vết thương trên người anh lại bị rách ra, thế nhưng anh không quan tâm. Anh bước vào làm toilet vốn nhỏ xíu càng thêm chật chội, Lạc Thập Giai vung tay vung chân kiểu gì cũng đụng phải Trầm Tuần.
Anh thản nhiên tắm cùng cô, cứ như chuyện thường xảy ra suốt nhiều năm qua.
Lạc Thập Giai lấy một ít dầu gội, một nửa đổ lên đầu Trầm Tuần, Trầm Tuần cúi đầu để những ngón tay của cô xoa bóp loạn trên mái tóc ngắn của anh. Lạc Thập Giai nhẹ nhàng chà xát, Trầm Tuần buồn bực không lên tiếng mà vươn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn thon gọn của cô.
Dầu gội đầu được xoa bóp bung đầy bọt, còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào làm cho Lạc Thập Giai cảm thấy có chút quen thuộc.
Cả đầu đều phủ đầy bọt dầu gội, Lạc Thập Giai không muốn làm rách vết thương Trầm Tuần, cô tắt vòi sen. Với tay lấy khăn, lại bị Trầm Tuần túm lại, cánh tay săn chắc của anh vòng xuống dưới nách Lạc Thập Giai, bế cô lên.
Nhiệt độ nóng bỏng, ẩn giấu dục vọng nhiều năm, rất nhiều điều chưa kịp nói, không còn nhớ rõ, không kịp quên đều hóa thành những động tác trực tiếp.
Lạc Thập Giai cảm giác hình như mình cũng hóa thành một vũng nước, đọng lại trong lồng ngực khô cạn của Trầm Tuần.
Lạc Thập Giai vô cùng suy nhược yếu đuối ép sát vào tai Trầm Tuần, cô khẽ nhéo tai Trầm Tuần, chậm rãi nói: “Anh biết không, trông anh chẳng khác nào một con sói, sắc bén, đa nghi, sức chịu đựng tốt, khả năng thích ứng cao, khả năng săn mồi tốt.”
Trầm Tuần cúi đầu hôn trán Lạc Thập Giai: “Vậy em có biết không? Con sói đến tuổi giao phối sẽ ra ngoài tìm bạn đời, một khi nó đã chọn người bạn đời nào thì sẽ thủy chung cả đời.”
“Cả đời, sẽ là bao lâu?”
Lạc Thập Giai đang mơ hồ trước vấn đề này thì rơi vào trong nụ hôn của Trầm Tuần.
“Không lâu, chỉ có anh yêu em lâu như vậy.”
…
Tắm rửa là hy vọng người được thư thái, thế nhưng sau khi tắm xong còn mệt mỏi hơn, so với Lạc Thập Giai uể oải chẳng chút sức lực nào thì Trầm Tuần có thể nói là rất sung sức. Đứng trong phương diện tình dục mà nói thì nam nữ quả thực bất bình đẳng, còn ở trên lý thuyết mà nói thì đàn ông vận động nhưng phụ nữ lại tiêu hao thể lực nhanh hơn so với đàn ông.
Thấy Lạc Thập Giai mệt mỏi, Trầm Tuần rất săn sóc thu dọn đồ đạc mà hai người mang theo. Lạc Thập Giai sợ anh sơ ý làm sót đồ, bèn kiểm tra lại một lượt. Lạc Thập Giai ra quầy reception trả phòng, Trầm Tuần xách hành lý đứng ở cửa nghe điện thoại.
Sáng sớm, Hàn Đông gọi liên tục bảy tám cuộc, hai người đang trong phòng tắm kích tình, làm sao còn chú ý đến tiếng chuông điện thoại ở bên ngoài. Lúc này gọi người lại thì cả buổi trời Hàn Đông mới chịu nghe máy.
“Làm sao vậy?” Ánh mắt Trầm Tuần vẫn dán chặt về phía Lạc Thập Giai, cứ như chỉ cần anh chớp mắt thì cô sẽ bốc hơi biến mất.
“Trước tiên đừng đi đuổi theo luật sư Lạc nữa, nhanh về thôi.”
Trầm Tuần cong môi, cười đáp, “Tim được cô ấy rồi”.
Hàn Đông nghe Trầm Tuần nói đã tìm được Lạc Thập Giai rồi, thế nhưng trong giọng nói lại không có bất cứ vui mừng gì, lức này anh ta không để ý tới tình cảm nam nữ của Trầm Tuần nữa, còn có chuyện quan trọng cần xử lý, “Chuyện tiền nong, hình như đã tìm được chút manh mối.”
Vừa nghe Hàn Đông nhắc tới tiền, Trầm Tuần lập tức thận trọng: “Anh nói khoản tiền của Trường Trì?”
“Ừ.”
“Tiền đang ở đâu?”
Hàn Đông hơi u sầu, không dám nói những lời không chắc chắn, “Cậu quay về đi đã, bên tụi này vừa tìm được phiếu gửi tiền, cũng không biết có phải nó hay không.”
…
Không có lấy một giây nghỉ ngơi, hai người gấp rút quay về Sài Hà. Hàn Đông và Trường An đều trong văn phòng ở thôn Trung Bình đợi Trầm Tuần trở về. Vừa thấy được bóng dáng Trầm Tuần, nước mắt Trường An liền rơi như mưa.
Cô quay sang Trầm Tuần run rẩy môi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, chỉ biết khóc, Hàn Đông vỗ vỗ bả vai của cô để trấn an. Lạc Thập Giai đưa khăn ướt cho Trường An.
Hàn Đông đưa phiếu gửi tiền cho Trầm Tuần: “Tờ phiếu gửi tiền này mới được lập gần đây, số tiền đã bị xóa rồi, thế nhưng thấy chữ số rất dài, chắc là nó.”
Trầm Tuần cầm lấy tờ phiếu gửi tiền xem một hồi lâu, tin tức chỉ có bấy nhiêu, chỉ vài ba câu đã nói hết rồi, “Anh nói tất cả số tiền này đều chuyển cho Sài Chân Chân?”
Hàn Đông gật đầu: “Đúng.”
“Làm sao có thể?” Trầm Tuần không thể tin được: “Nếu như cô ta có một khoản tiền lớn như vậy? Sao không cầm nó đi khám bệnh? Sao lại làm chuyện đó để kiếm tiền?”
Hàn Đông ngẫm lại thấy Trầm Tuần nói rất có lý, “Đến trấn Tây Hải xem thử thế nào. Gặp mặt hỏi thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.”
Nãy giờ Lạc Thập Giai vẫn im lặng đứng bên cạnh bỗng với tay cầm lấy tờ phiếu gửi tiền trên tay Trầm Tuần nhìn sơ qua, “Có hai khả năng, khả năng thứ nhất: ngay từ đầu Sài Chân Chân đã gạt chúng ta, tiền đã bị cô ta cầm lấy, hiện tại, có lẽ cô ta đã chạy thoát rồi; khả năng thứ hai chính là, Sài Chân Chân cũng không biết số tiền này được gửi cho cô ấy.”
Ba người nghe Lạc Thập Giai phân tích xong thì rơi vào trầm mặc, đều đang suy nghĩ xem sẽ rơi vào khả năng nào.
“Hiện giờ các ngân hàng đều áp dụng hình thức báo tài khoản qua tin nhắn, một khi tiền chuyển vào thì điện thoại sẽ nhận được tin, làm sao có thể không biết.” Lạc Thập Giai càng nghĩ càng phiền lo, “Hy vọng chẳng phải khả năng này.”
Trầm Tuần cầm chìa khóa xe chỉ đi ra ngoài: “Đi xem sẽ biết thôi.”
“Em cũng muốn đi.”
“Tôi cũng đi.”
Hàn Đông và Trường An đồng thời lên tiếng, không đợi Trầm Tuần cự tuyệt, đã trực tiếp chạy ra chiếc xe đang đậu ở ngoài cửa. Lạc Thập Giai là người bước ra khỏi văn phòng sau cùng, Trầm Tuần chờ cô đi ra, móc chìa khóa khóa cửa lại, Lạc Thập Giai đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn tay anh.
Tay anh đang run rẩy.
Hy vọng vốn dĩ đã hóa thành đống tro tàn bỗng nhiên bùng cháy, nếu sau cùng vẫn không lấy lại được, thì chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng giống như lúc ban đầu. Tâm trạng rối bời như đường núi nhấp nhô, không biết bước chân kế tiếp sẽ đi đến vực thẳm hay là đường lầy, cũng không biết phải đi bao lâu mới đến đích.
Động tác trên tay Trầm Tuần hơi khựng lại, anh không ngẩng đầu, đột nhiên thấp giọng hỏi Lạc Thập Giai: “Nếu như rơi vào trường hợp thứ nhất, nếu như không lấy lại được số tiền kia thì phải làm sao bây giờ?”
Trầm Tuần luôn muốn che chở Lạc Thập Giai, trên thực tế mỗi lần anh hoang mang lo sợ đều dựa vào những phán đoán và chỉ điểm của Lạc Thập Giai. Yêu là ỷ lại lẫn nhau, Lạc Thập Giai thích thú trước những thay đổi này của anh. Cô nắm chặt lấy tay anh, cố gắng nói thật nhẹ nhàng bình thản.
“Nếu như lấy lại được, thì nhanh chóng giải quyết mọi chuyện ở đây rồi cùng nhau quay về thành phố Thẩm Quyến đón năm mới; nếu như không lấy về được, vậy cùng nhau kiếm tiền trả nợ, một ngày nào đó cũng có thể trở về thành phố Thẩm Quyến đón năm mới.”