Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 7: Cuộc đời rất cẩu huyết
Kỉ Vĩ lấy ghế đến ngồi trước giường Kiều Mạt, muốn trò chuyện với cô một lát.
Kiều Mạt cười gượng: “Cả buổi chiều mà không thu hoạch được gì, còn khiến bản thân phải nhập viện, lại làm liên lụy khiến anh mất thời gian, anh Kỉ, thật ngại quá!”
Cô thật sự thấy rất áy náy.
Vốn dĩ hắn định trả nhẫn lại cho cô, đột nhiên lại nảy sinh ý muốn đùa dai, vẻ mặt gian xảo.
“May cho cô là khách hàng kia đặt một chiếc nhẫn không quý giá gì, nếu anh ta nói chiếc nhẫn anh ta đã đặt là vật báu gia truyền thì có lẽ cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật?”
“Một món quà quý giá như vậy chắc khách hàng sẽ không dám giao cho chúng tôi đâu.”
Hắn nhìn cô gái này, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú: “Vì sao cô lại trở thành thợ làm bánh ga tô?”
“Bởi vì vừa không dự thi đại học vừa muốn học một môn kỹ thuật, lại bị một câu nói mê hoặc nên đăng ký học.”
“Câu gì?”
Cô cười ngọt ngào: “Mọi món ngọt đều hoàn mỹ.”
Hắn hờ hững. Mọi món ngọt đều hoàn mỹ? Một câu nói để lừa trẻ con thế này cũng chỉ có những cô gái ngây thơ mới tin là thật.
“Nói như vậy tát cả bánh ga tô đều ngọt sao?”
“Cũng không hẳn.” Kiều Mạt suy nghĩ: “Có một loại bánh ga tô, là bánh Tiramisu làm tôi nhớ mãi, hương vị của nó rất tự nhiên, mang vị đắng của cà phê Italy nguyên chất hòa quyện cùng trứng và đường, vị ngọt thơm tinh khiết của rượu, hương thơm nồng của sô cô la, cốt bánh dày, sữa và bơ tươi thơm ngon, bột ca-cao khô quyện đều vào nhau, lớp lớp hương vị giống như khổ tận cam lai, khiến người ta phải nhớ mãi.”
Nói tới thứ mà cô yêu thích, mặt cô liền tươi cười rạng rỡ.
Kỉ Vĩ vuốt cằm nghe, hoàn toàn quên việc buổi tối mẹ bắt hắn phải về nhà gặp mặt một người không quen biết, nếu hắn về nhà, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung trực quan về tâm trạng của hắn.
Bức lương vi xương. (Ép người lương thiện làm chuyện xấu xa. :D)
Nếu đã vậy, hắn thà ngồi đây tán gẫu về đề tài con gái nhàm chán của Kiều Mạt, ít ra cô cũng không khiến hắn thấy chán ghét.
Vì vậy hắn bắt đầu hỏi cô từng chuyện từng chuyện một, không ngờ cô lại cởi mở đến vậy, mặc dù có nói hơi nhiều thật giống năm trăm con vịt kêu, nhưng mà nghe ra cũng không thấy phiền lắm.
Cô rất hứng thú nói về kinh nghiệm làm bánh ga tô của mình với hắn.
“Chúng tôi sẽ làm bánh ga tô vị trà xanh vào mùa hè, đến mùa đông thì làm bánh ga tô vị hồng trà, trà xanh có vị bạc hà thơm mát còn hồng trà có vị ấm áp, các cặp tình nhân đều rất thích, giống như quảng cáo của Châu Kiệt Luân, hai người ngồi trong tiệm bánh, nhìn nhau tình tứ, mỗi người cầm một ly trà sữa nóng, trước mặt đặt hai đĩa bánh ga tô rất đẹp, có phải rất dễ thương không?”
Hắn lại cười đáp lời cô: “Đúng vậy, nếu đôi tình nhân này mặc áo đôi, lại in hình vợ chồng chằn tinh Shrek càng dễ thương hơn.”
Kiều Mạt cười rất đơn thuần.
Lúc này di động reo vang inh ỏi, nhất định là ba mẹ gọi điện thoại giục hắn về nhà ngay lập tức.
Hắn đành ra ngoài hành lang ứng phó với mẹ, xong việc lại giúp Kiều Mạt lấy kết quả xét nghiệm, mới quay lại phòng truyền nước thì thấy Kiều Mạt đã ngủ say rồi.
Đứng ở cửa, hắn bước đi rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến cô.
Lúc đó vừa vặn là buổi hoàng hôn, ánh tà dương chiếu lên trên cửa sổ, hắt lại chút ánh sáng, đúng lúc có một chút ánh vàng chiếu lên mặt Kiều Mạt tạo lên một vòng tròn màu vàng, đứng bên giường, hắn không khỏi cẩn thận quan sát cô.
Đột nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ đến kinh ngạc.
Nhìn cô thật gầy yếu, nằm cuộn mình trong chăn như một chú mèo nhỏ, khuôn mặtthoáng hiện lên một chút mất mát nhàn nhạt, hơn nữa, cô còn rất trẻ, lớn lên cũng ……không xấu xí.
Buổi trưa gặp mặt không biết có được coi là duyên phận không nữa, cô hoàn toàn không có dấu hiệu bay đến bên bên ngoài khu nhà hắn ở, lại còn kể một chuyện tình xưa hết sức tầm thường, chuyện gây sốc nhất là cô lại có thể ăn hết sạch ba phần tư chiếc bánh ga tô 18cm, rất giống hà mã ham ăn, so ra thật sự không phù hợp.
Đột nhiên hắn hơi chút hứng thú, cúi đầu nhìn cô, cô chắc là chưa đến 23 tuổi, bởi vì da mặt cô vừa ẩm vừa mịn như bông cho thấy cô mới ngoài 20 tuổi, cô gái ngủ say này, mặt mày xinh xắn, có chút nét đẹp trẻ trung, đơn thuần đáng yêu, trong đôi mắt rất to của cô có chút ngờ nghệch, cũng rất vô tư, trong sáng khiến ai gặp cũng thích, nếu không vì đôi mắt của cô, có lẽ hắn sẽ cảm thấy rất nhàm chán, lúc cửa thanh máy đóng, hắn nhất định sẽ không chặn cửa gọi cô lại.
Nhưng trong lòng hắn lại đang tổng hợp đánh giá, thực ra cô gái ngu ngốc tên Kiều Mạt này có nét giống Quách Phù Dung trong ngoại truyện võ lâm, dáng dấp thì giống nhưng không có đầu óc.
Cô ôm bụng, đôi mắt ngập nước khiến hắn không khỏi động lòng trắc ẩn, khoảnh khắc ấy hắn quyết định làm việc tốt một lần, đưa cô đến bệnh viện còn hơn phải về nhà tiếp đãi người mình không thích ăn cơm, việc làm này là chính đáng, lý do lại rất rõ ràng.
Hôm nay, ba mẹ bắt hắn về nhà ăn cơm cùng vợ chồng người bạn của ba, ghi chú: đối phương là một nhà ba người, ngoài ra còn dẫn theo tặng phẩm là cô con gái hai mươi sáu tuổi chưa kết hôn của bọn họ.
Trong mắt ba, hai nhà rất môn đăng hộ đối, hai gia đình cán bộ cấp cao, con cái mà lên duyên thì nhất định có thể sinh ra cháu chắt giỏi giang, nhưng vấn đề chính là, trước khi hắn gặp mặt đối phương rất giống việc hoàng đế Quang Tự lần đầu tiên truyền gặp hoàng hậu, liếc mắt một cái đã thấy rất ghét.
Cho nên ông trời cho hắn một cơ hội làm việc tốt.
Vì muốn trốn tránh việc làm quen nên hắn thà lựa chọn ở lại bệnh viện giúp đỡ một người xa lạ.
Vậy mà cô gái này lại ngủ thiếp đi?
Hắn khẽ gọi cô: “Cô Kiều? Kiều Mạt?”
Cô còn đang ngủ.
Thôi đành để cho cô ngủ vậy.
Hắn lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra, ban nãy vẫn chưa nói cho cô biết, thật ra chỉ định làm cô lo lắng một lát, trêu đùa cô một chút.
Ai, từ khi nào mình cũng học trò đùa dai vậy?
Hắn định đặt nhẫn vào tay cô, nhưng lại sợ cô ngủ say mà đánh rơi mất, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đã từng nắm tay cô, nên lấy nhẫn đeo lên ngón tay áp út bên trái của cô.
Kiều Mạt lại không hề hay biết.
Kỉ Vĩ mỉm cười, ánh hoàng hôn làm tóc Kiều Mạt nhuốm màu hạt dẻ giống như quét lên một lớp dầu nhàn nhạt, hơi chút tỏa sáng.
Hắn nhịn không được mà dùng mặt sau của ngón tay giữa bên phải vuốt nhẹ một cái lên mặt Kiều Mạt.
Nhân tiện để thuốc bác sĩ kê đơn vào bên cạnh gối đầu của cô, trong lúc vô tình liếc qua khoảng cách giữa hai cúc áo của Kiều Mạt, hắn nhìn thấy áo ngực màu phấn hồng của cô, bên ngoài áo ngực lộ ra một nửa da thịt trắng nõn, dù cô hơi gầy nhưng thoạt nhìn bộ ngực rất cân đối, tim hắn đập thình thịch nhanh lên mấy nhịp, thật muốn chạm vào ngực cô để kiểm tra xem có phải cảm giác cũng giống như khi ăn một miếng bánh ngọt mềm, cảm giác rất thích?
Ai, từ khi nào mình cũng học trò đùa dai vậy?
Hắn định đặt nhẫn vào tay cô, nhưng lại sợ cô ngủ say mà đánh rơi mất, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đã từng nắm tay cô, nên lấy nhẫn đeo lên ngón tay áp út bên trái của cô.
Kiều Mạt lại không hề hay biết.
Kỉ Vĩ mỉm cười, ánh hoàng hôn làm tóc Kiều Mạt nhuốm màu hạt dẻ giống như quét lên một lớp dầu nhàn nhạt, hơi chút tỏa sáng.
Hắn nhịn không được mà dùng mặt sau của ngón tay giữa bên phải vuốt nhẹ một cái lên mặt Kiều Mạt.
Nhân tiện để thuốc bác sĩ kê đơn vào bên cạnh gối đầu của cô, trong lúc vô tình liếc qua khoảng cách giữa hai cúc áo của Kiều Mạt, hắn nhìn thấy áo ngực màu phấn hồng của cô, bên ngoài áo ngực lộ ra một nửa da thịt trắng nõn, dù cô hơi gầy nhưng thoạt nhìn bộ ngực rất cân đối, tim hắn đập thình thịch nhanh lên mấy nhịp, thật muốn chạm vào ngực cô để kiểm tra xem có phải cảm giác cũng giống như khi ăn một miếng bánh ga tô ngọt, cảm giác rất thích?
Hắn hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu đi, chết tiệt, bản thân đã 28 tuổi, làm sao lại có ý nghĩ xấu xa đến vậy.
Bỗng thấy thật nực cười, ở nhà ba mẹ vì hắn mà chuẩn bị một bữa tiệc gà tây thơm ngon cực kỳ thịnh soạn, dẫn cô con gái độc nhất của gia đình cán bộ cấp cao có đạo đức tốt đến trước mặt hắn, chờ hắn há miệng thưởng thức, hắn lại khước từ đối phương mà ở trong bệnh viện giúp đỡ một người xa lạ mới quen chưa đến ba tiếng đồng hồ, nếu để ba mẹ biết được, chắc sẽ tức giận đến mức đánh hắn 50 gậy?
Cuộc đời, bên môi hắn thoáng qua một tia mỉm cười, không phải vì rất cẩu huyết sao.